Lãnh Cung Hoàng Hậu
Chương 139
Sắc mặt ta khẽ biến, với tình tình của Đường Vấn Thiên, hắn nhất định là đang nhắm vào ta. Đến đây có nghĩa là hắn đã chuẩn bị mọi việc. So với việc đào tẩu, không bằng đối mặt
“Y Y, ngươi đưa 2 đứa nhỏ vào mật đạo. Ta ở đây ứng phó!” Ta cười, vén mái tóc ở phía sau ra trước ngực
Y Y cau mày liếc mắt nhìn ta 1 cái “Ngươi phải cẩn thận! Các con, đi theo nãi nãi!”
Hai đứa con cau mày nhìn ta “Mụ mụ, cẩn thận một chút!”
Ta cười, xoa xoa đầu 2 đứa. Lúc này, bọn chúng mới cùng Y Y rời đi. Ta ngồi xuống trước gương tran điểm. Mặc dù đã không còn quan hệ với hắn, nhưng ta vẫn hy vọng có thể xuất hiện trước mặt hắn với dung mạo đẹp nhất
Cánh cửa nhã thất [= sương phòng] mở ra. Đường Vấn Thiên chấp kiếm tiến vào, cười nói với ta “Diệp Dược Nhi! Thương thế của ngươi có tốt không? Ta đúng hẹn đi đến phủ tam đệ nhưng lại phát hiện ra ngươi đã bỏ trốn. Không ngờ lại tìm được ngươi ở chỗ này. Chọn nơi nào để quyết đấu?” Nụ cười của hắn vô cùng đáng ghét, đáng ghét đến mức ta hận không thể 1 kiếm chém chết hắn
Ta chau mày, hắn cư nhiên đến đây quyết đấu
Ta lạnh nhạt nói, “mấy ngày ta đã dưỡng thương tốt rồi, ta cũng không cần phải trốn bên trong Y Y các nữa. Mặc dù Tuyệt Hoàng giới thiệu nơi này rất thanh tĩnh, nhưng bây giờ xem ra cũng chẳng phải là an toàn gì!” Ta cố ý nhìn hắn
Bên môi hắn nở nụ cười, chậm rãi tiêu sái đến bên bàn, ngồi xuống” Nếu hôm nay không so kiếm được thì không thể làm gì khác hơn là phẩm [bình phẩm] trà! Mấy năm trước nhìn thấy người, cảm giác như 1 tiểu hài tử, bây giờ xem ra đã trưởng thành rất nhiều rồi! Rất giống với tỷ tỷ ngươi!” Đôi mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta
Ta hừ lạnh một tiếng.”Hình như ta và nàng vốn là song sinh, nàng lớn bao nhiêu thì ta lớn bây nhiêu. Cái gì mà tiểu hài tử! Ngươi đang nói cái quái gì!”
Hắn cười ra tiếng. Một hồi lâu mới nói “Không ngờ, tóc của ngươi đã trắng không còn chút sắc. Mặc dù vẫn là hồng nhan. Nhưng thoạt nhìn lại thật thê lương đáng thương!”
Là do ai hại? không lên tiếng, tự mình rót trà vào chén hắn “Nếu hôm nay không so kiếm được thì xin mời Đường quốc chủ trở về, được không?”
Hắn cười lạnh, “Ngươi cũng biết, Hoàng quốc ta gần đây sắp tổ chức đại hội tuyển phi cho nhị đệ Vấn Hiên. Tất cả các nữ nữ chưa kết hôn cơ bản đều đã tham gia. Nhị đệ của ta vốn trọng tình trọng nghĩa, cho tới nay, không biết vì nguyên nhân gì mà không chịu tuyển phi, mà sau khi gặp ngươi, hắn liền đồng ý tuyển phi, ngươi nói xem, là chuyện gì xảy ra?” Hắn nâng chung trà lên, rót vào yết hầu
Ta cúi đầu cười nói, “Có thể là muốn tạo hỉ sự cho Hoàng quốc. Dù sao Tam vương phi cũng vừa mới qua đời!” Ta rót cho hắn 1 chén, đang định thu tay về nhưng lại bị hắn tóm lấy
“Ngươi làm gì!” Ta cả giận nói.
“Tỷ tỷ của ngươi không nói với ngươi sao? Ta rất giỏi xem chỉ tay. Vận mạng của nữ tử như thế nào, ta vừa nhìn liền có thể đoán!” Dứt lời, hắn liền cường ngạnh kéo tay ta qua, tinh tế nhìn. Ta muốn tránh nhưng lại tránh không ra. Giống như mấy năm trước, ta trong nháy mắt đã bị mê hoặc rồi
Hắn cầm lấy tay ta, nói nhỏ “Đường sinh mệnh bị gián đoạn, cho nên, 3 năm trước nhất định đã gặp đại tai kiếp, thiếu chút nữa là mất mạng, phải không?” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta
“Đường Vấn Thiên! Ngươi đừng có biến ta thành tỷ tỷ, có được không? Ta là Diệp Dược Nhi! Không phải Diệp Dược Nô!” Ta giận dữ hét.
Khoé môi của hắn dần dần rủ xuống, 1 hồi lâu mới nói “Phải không? Phải không? Phải không? Như vậy, công phu của ngươi đã mất đi đâu? Ngươi rõ ràng là không có công phu! Ngươi rõ ràng không có trúng độc! Tại sao ngươi muốn gạt người!”
Hắn chế trụ mạch môn của ta, nói. Thanh âm đó vừa tức vừa vội, cơ hồ đã đến tình trạng hỗn hển, đây là Đường Vấn Thiên mà ta biết sao?
Tại sao hắn cư hiên dùng hình tượng như vậy để xuất hiện ở trước mặt ta? Ta lãnh đạm nói “Ngươi có không có võ công có nghĩa là võ công của ta còn chưa khôi phục! Như thế nào? Đường Vấn Thiên không phải là không biết đấy chứ? Võ công của ta, từ 1 năm trước đã bị phế đi!”
Trong đôi mắt hắn có lệ, hít thật sâu mấy hơi, một hồi lâu mới nói “Ngươi, với tỷ tỷ của ngươi, thật sự rất giống!” Trong thanh âm của hắn tràn ngập hoài niệm. Ngữ khí vô cùng thâm tình, ngay cả ta – người bị hắn chính tay xử tử – cũng sắp muốn cảm động rồi!
Ta thu tay lại, lãnh đạm nói “Như thế nào? Các ngươi không phải đối đầu sao? Nghe nói cũng là ngươi ban rượu độc xử tử nàng. Sao bây giờ lại bày ra tư thái này ở trước mặt ta! Ngươi muốn diễn trò cho ai xem?”
Hắn không lên tiếng, một hồi lâu mới thu bàn tay trống rỗng về “Ngươi có biết, hận 1 người ngươi yêu là loại tư vị nào không?”
Ta chau mày.”Tư vị gì?”
“Đó là 1 loại tư vi rất đau, rất tổn thương, rất đau lòng! Ngươi phát hiện thấy, ngươi hận nàng như thế nào cũng hận không xong. Hận nàng như thế nào cũng hận không đủ. Nhưng khi ngươi chính thức phát hiện nàng đã dứt khoát biết mất tại trước mặt ngươi, lòng của ngươi lại rất đau. Vừa lại muốn đi theo nàng. Ngươi nói xem, đây là thứ tình cảm gì đây? Là yêu? Hay là hận? Nếu ta với tỷ tỷ của ngươi năm đó tài tử giai nhân gặp nhau [ ý là gặp nhau như những đôi bình thường khác. Ngày xưa, khi tài tử với giai nhân gặp nhau thì được coi là xứng đôi vừa lứa], ngươi nói xem, có phải bây giờ đã nên vợ nên chồng? Có phải bây giờ đã có rất nhiều hài tử rồi không? Ngươi nói xem, con người tại sao phải có cừu hận?” Hắn nghiêng đầu, đầy thống khổ mà nói
Ta ha ha cười bật ra thành tiếng. Tại sao sau khi đối xử với ta tàn nhẫn, hắn lại cư nhiên nói rằng hắn bất như thế nào. Bảo ta sao có thể tin tưởng hắn? Hắn chắc không có việc gì đó chứ! Không cho rằng ta thật sự ngu ngốc mà còn có thể tin tưởng hắn đấy chứ?”
Hắn căm tức nhìn ta, “Ngươi tại sao cười!”
“Không có hay không! Chỉ là nhìn thấy Đường Vấn Thiên đột nhiên như vậy, rất không quen mà thôi! Ngươi không phải là hận tỷ tỷ ta đến thấu xương, mỗi ngày đều ngĩ cách dồn nàng vào chỗ chết hay sao? Tại sao đột nhiên trở thành như vậy rồi? Ngươi như vậy làm cho ta cảm thấy rất buồn cười! Ha Ha!” Ta lại bất cười
Sắc mặt hắn xanh mét. 1 hồi lâu mới móc từ trong lòng ra 1 viên dược hoàn đưa cho ta “Đây là thuốc giải độc ta điều chế! Ngươi ăn nó! 3 ngày sau, ta đến so kiếm với ngươi!”
Hắn dứt lời, liền muốn rời đi!
Ta cất viên thuốc vào trong ngực áo, cười lạnh nói “Đường quốc chủ không sợ ta trốn đi sao?”
Hắn cười nói, “Ta đi cũng không có nghĩa là toàn bộ thuộc hạ của ta cũng đi! Y Y các đã bị ta bao vây rồi. Ngươi nói xem, ngươi có thể chạy thoát khỏi nơi này không? Nếu như thật sự đi, ngươi nói xem, Tuyệt Thế đáng thương của ngươi phải làm sao bây giờ? Là 3 ngày không ăn cơm. Hây đánh 30 bản? Tùy ngươi lựa chọn!”
Trong lòng ta giận dữ, cười lạnh nói “Hài tử đó hình như là còn của Đường quốc chủ! Ta chỉ là a di của hắn mà thôi! Dựa vào cái gì mà Đường quốc chủ cho rằng ta sẽ vì hài tử này mà ở lại đây?”
Hắn cười, nâng cằm ta lên “Chỉ vì ngươi là phụ nữ. Mà ta thì không phải!” Dứt lời, liền đứng lên khỏi ghế, cười ha hả.
Ta phát hoả, 1 chưởng quặc thẳng vào trên mặt hắn. Hắn bị ta đánh đến nứt môi, cuồn cuộn chảy máu. Khoé môi hắn co quắp, một hồi lâu mới chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta “Diệp Dược Nhi! Ngươi thật sự càng ngày càng giống tỷ tỷ ngươi! Cứ như vậy, ta khó đảm bảo sẽ làm ra những chuyện gì! Ngươi đã quên sao! Bây giờ, võ công của ngươi hoàn toàn không có! Hơn nữa, ta đối với tỷ tỷ của ngươi tưởng niệm! Ngươi có muốn thử xem hay không?”
Ta cười với hắn “Ngươi dám!”
Hắn một cước đá cái ghế sang 1 bên, lướt qua cái bàn, 1 tay hung hăng tóm lấy ta, kéo qua bên người hắn, trước khi ta chưa có phản ứng đã thô bạo, thâm tình mà hôn ta. Môi hắn rất lạnh, đầu tiên là vội vàng thăn dò, sau đó chậm rãi ôn nhau miêu theo hình dáng môi ta. Trong đầu ta “ầm” 1 tiếng, cái gì cũng không còn nghe thấy được
Nguyên lại, ta vẫn còn nghĩ tới hắn, nghĩ tới nụ hôn của hắn, mùi hương của hắn, hết thảy. 1 nữ tử vì sao tới tiểu kết hôn thì phải lập gia đình, đó là bởi vì 1 nữ tử bình thưởng đều có ham muốn này. Mà Đường Vấn Thiên vốn là tay lão luyện. Mặc dù hận hắn đến cắn răng, nhưng…. chết tiệt!
Ta thật sự rất thích nụ hôn của hắn. Nam nhân có thể đem tách thân và thể xác tách ra, nguyên lai, tới lúc này, phụ nữ cũng có thể!
Tay bất giác níu long bào thêu kim tú [chỉ vàng] trước ngực hắn, 1 hồi lâu, đem trâm cài tóc trên đầu hắn gỡ xuống, mạnh mẽ xẹt qua gò má anh tuấn của hắn. Hắn đau đớn, buông ta ra, máu trên mặt từng giọt từng giọt chảy xuống
Hắn lại vô cùng bất ngờ, vô cùng thương tâm nhìn ta. Ta hài lòng vươn lưỡi ra, liếm đi vết máu trên thanh trâm của hắn “Máu của Đường quốc chủ, thật sự hương vị ngọt ngào!”
Trong tích tác lúc máu tươi của hắn tràn vào trong yết hầu ta, lòng thù hận của ta đối với hắn đã bình phục được chút ít
Hắn kinh ngạc nhìn ta.”Ngươi! Ngươi!”
Ta cười, bước lên trên bàn, cư cao lâm hạ [từ cao nhìn xuống], giống như nữ vương nhìn hắn, 1 tay hung hăng kéo hắn qua, chiếc lưỡi linh hoạt liếm lên gò má của hắn. Đấy là chiến quả của ta! Trong tích tắc chạm vào hắn, ta cảm giác được cả người cứng ngắc của hắn run rẩy! A! Hắn đang kích động sao? Hắn kích động cái gì? Kích động vì bị ta uống máu sao?
Môi dời đến chỗ bị thương của hắn, ta tham lam hút. Cảm thấy trong lồng của mình thật thống khoái! Cái này! Máu của cừu nhân [kẻ thù]! A! Cái này, máu của Đường Vấn Thiên
Nuốt xuống ngụm cuối cùng, ta chau mày nhìn chỗ vết thương trên gò má của hắn
Hắn nhắm mắt, vô cùng khẩn trương, vô cùng hưởng thụ. Nhìn gò má anh tuấn của hắn, ta lại muốn đâm thêm 1 trâm! Hắn cau mày! Mở mắt ra nhìn ta “Diệp Dược Nhi, hút máu ta sẽ làm ngươi sống thoải mái hơn sao?”
Ta cười lạnh, “Máu của người khác, ta không hút! Ta chỉ hút máu của họ Đường!” Dứt lời, lại chạm vào gò má của hắn
Máu, trong tích tắc dung nhập vào yết hầu của ta, ta thoả mãn thở dài. Đường Vấn Thiên! Máu của ngươi, cư nhiên còn ngon hơn máu của Đường Vấn Hiên
Một hồi lâu, ta đẩy hắn ra, cười lạnh, lau đi vết máu bên môi “Máu của Đường quốc chủ thật sự rất ngon, cây trâm này, trả lại cho ngươi!” Dứt lời, liền ném về phía hắn
Hắn một bả bắt được trâm gài tóc. Híp mắt nhìn ta.
Ta đứng ở trên bàn, nâng cằm hắn lên, khoá trụ môi hắn. Ta cơ hồ đã quên mùi vị của đôi môi hắn là như thế nào rồi! Nếu hắn đã đưa đến tận cửa, ta không có lý do gì mà không thưởng thụ phần lễ vật này, không phải sao?
Môi hắn rất lạnh, nhưng gương mặt lại rất nóng. Vết thương trên mặt còn đang chảy máu. Ta nắm tóc hắn, tận lực kéo đầu của hắn ngửa ra sau. Dùng răng cắn cắn môi dưới của hắn. Ta rõ ràng nghe thấy hắn hít sâu vài tiếng
Trong chốc lát sau, hắn lấy tay đẩy ta ra, sắc mặt hồng hồng, hai tròng mắt cũng rất phát sáng “3 ngày sau, ta sẽ tìm ngươi quyết đấu!” Hắn dứt lời, liền muốn rời đi.
“Như thế nào? Ngươi không phải nói ta rất giống nàng sao? Nàng có thể, tại sao ta không thể?” Ta vỗ về gò má của hắn
Một hồi lâu, trái cổ của hắn chuyển động lên xuống “Ngươi, chung quy không phải là nàng!” Dứt lời, liền xoay người sang chỗ khác. Nhưng thân thể lại dừng lại tại 1 nơi khác
Ta cười. Chậm rãi tiêu sái đến trước mặt hắn “Đường Vấn Thiên! Ta biết công phu dụng độc của ngươi rất tốt. Cho nên, hạ độc ngươi, thật đúng là không dễ dàng!” Ta cười, lấy tay chỉ xẹt qua chỗ bị thương của hắn. Nhìn đôi mắt kinh ngạc của hắn, trong tâm thấy thống khoái
“Nguyên lai, nụ hôn vừa rồi chình là hạ độc ta. Nếu không phải là tay ngươi thì ta sẽ tưởng rằng ngươi chính là tỷ tỷ ngươi! 2 người các ngươi thật sự quá giống! Giống đến mức ta hận không thể đem ngươi bắt về trong hoàng cung!” Hắn lạnh lùng nói
Ta ha ha địa cười ra tiếng. Trong thanh âm đầy vẻ đắc ý “Đường Vấn Thiên! Ngươi không biết, Diệp Dược Nhi kỳ thật cũng biết dụng độc. Hơn nữa còn rất tốt. Ngươi đã quên, ta cũng xuất thân từ thần y thế gia. Chỉ là thành tựu của tỷ tỷ nổi bật hơn bọn ta mà thôi! Tất cả mọi người cứ tưởng rằng Diệp Dược Nhi ta chỉ biết hô đánh hô sát [giết], khoái ý ân cừu [thù dai]. Một người mất hứng thì liền diệt cả gia môn. Nhưng, ta cũng có chút cẩn thận. Ngươi đấu đá với tỷ tỷ nhiều năm như vậy, chưa từng phát hiện, kỳ thật, ta cũng vậy, cũng có khả năng thiên phú. Chỉ là, ta không đảm thấy hứng thú với y thuật, cái ta thích, là chế độc. Các loại, các dạng độc! Đương nhiên! Chuyện này tại thần y thế gia mà nói thì không được cho phép. Cho nên, nhiều năm như vậy, cũng vẫn chẳng có ai biết! Muốn hạ độc ngươi! Ta thật sự mất một phen tâm tư đây! Tỷ phu!”
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
8 chương
70 chương
4 chương