Thấy ta do dự, hắn hơi giật mình nhìn chằm chằm vào ta “Tâm thần của ngươi không yên, kỳ này, nếu ta thắng thì là thắng chi không võ. Không bằng, chúng ta ăn cơm tối xong rồi trở lại tiếp tục!” Ta chau mày, không lên tiếng “Ta tưởng rằng, Tam vương phi qua đời, thái thượng hoàng hẳn sẽ đa đa thiểu thiểu [bận rộn], có nhiều việc phải làm Sao lại giống như 1 người không có việc gì làm, ở chỗ này cùng ta ăn cơm đánh cờ?” Hắn buông tay, cười nói “Ta vốn là 1 người nhàn rỗi, hơn nữa, nàng ta chết cùng lắm thì Tam đệ và Triệt thương tâm thôi, chứ đâu có liên quan gì đến ta?” Ta cau mày. Hắn từ nhỏ đã là 1 người bế quan rãnh rỗi, cho tới bây giờ không quan tâm nhiều sự việc, không biết nhân [người] biết đời cũng không kỳ quái. Chỉ là, 1 người trí tuệ thông minh như vậy lại không biết rằng trên đời này, tiểu thúc tử [em chồng] và chị dâu ở cùng 1 chỗ sẽ bị người người trong thiên hạ nhạo báng. Hắn thì không sao nhưng ta lại không thể không nghĩ tới Tuyệt Thế. Ta nợ đứa nhỏ này quá nhiều, ngày đó không mang hắn đi đã là 1 nỗi ray rức trong lòng ta. Cho nên, yêu cầu của hắn, ta đương nhiên sẽ không làm trái Đó là chuyện bậc cha mẹ trên đời này trên làm. Ta không nên để sau lúc Tuyệt Thế làm hoàng đế sẽ bị người khác giễu cợt, có 1 mẫu thân vi luân [không đoan chính]. Ta muốn 3 chữ Diệp Dược Nô được nhắc đến trong miệng hắn phải là 1 loại kiêu ngạo “Ta không muốn ăn, muốn ăn thì ngươi cứ ăn!” Ta lạnh lùng nói, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ Hắn không lên tiếng, liền mang cầm ra, chậm rãi đánh đàn. Tiếng đàn chậm rãi truyền tống bên trong Xuất Vân điện, thấm vào lòng người. Hoa mai rời, hương lạnh thơm mát làm cho người ta mơ màng buồn ngủ Chậm rãi nhắm mắt rãi, giả vờ như đã ngủ Tiếng đàn trong tay hắn vẫn không ngừng, vẫn hữu ý vô ý đánh đàn. Cho đến khi tiến vào trong giấc mộng của ta Ta đột nhiên mở mắt ra, “Mau đánh cho xong ván cờ!” Dứt lời, liền ra nhấc tay trước. Lúc này tay hắn cũng nhấc lên theo ta. Nói thật ra, cờ pháp của ta cũng không có gì đặc biệt, nhưng, ta đã có biện pháp đối phó hắn nên lúc này mới hăng hái không giảm cùng hắn đánh hết ván cờ Cờ pháp của hắn rất khá, 2 người bọn ta vừa nghĩ vừa đánh, 1 ván cờ cư nhiên mất đến 2 canh giờ Hắn cười nói, “Ngươi thua, Dược Nhi cô nương, 3 ván ta thắng 2!” Ta lật đổ bàn cờ, dùng quân cờ ném về phía các đại huyệt trên người hắn. Hắn ngồi yên, ngây ngốc nhìn ta “Ngươi thua! Ngươi là hiệp nữ nổi danh giang hồ, có tiếng nhất ngôn cửu định [quân tử nhất ngôn], ngươi sẽ không “nói lời mà không giữ lời”, có phải không?” Ta nhìn hắn mà bật cười, dùng tay nâng cằm hắn lên “Ta đã từng nói qua rằng ngươi không thể bức Diệp Dược Nhi ta đi vào khuôn khổ chưa? Cho tới bây giờ, đối phó với người như ngươi, ta chỉ có 1 biện pháo, đó là đánh! Đánh! Đánh! Ngươi muốn ta tuân thủ lời hứa, ta đây liền nói cho ngươi, ta chưa từng đáp ứng ngươi bất cứ cái gì! Cho nên, không tồn tại cái lời hứa đó! Còn nữa, cho dù ta có đáp ứng thì thế nao? Ngươi nhìn ta xem có phải là người giữ lời không? Nếu như ta không muốn thủ tín thì không thể làm gì khác hơn là giết ngươi, 1 người đã chết thì ta như thế nào có thể thủ tín với ngươi? Nhớ kỹ, đừng có chơi đùa với ta!” Ta nói xong, liền lấy bao quần áo ra, đang định rời đi thì bị 1 người từ phía sau ôm lấy “Diệp Dược Nô! đừng đi!” Hắn nức nở nói. “Ta không phải nói ta là Diệp Dược Nhi rồi sao?” Ta cười lạnh nói Hắn nhẹ giọng nói, “Nếu quả thật là Diệp Dược Nhi thì sẽ không đánh cờ với ta, ta biết, những hành động của nàng đều là những việc làm theo tính cách của Diệp Dược Nhi, nhưng, nàng đã quên 1 điểm, Diệp Dược Nô vốn là tỷ muội song sinh của Diệp Dược Nhi, biết được tính cách của nàng ta là chuyện không khó. Cho nên, nàng càng giả vờ làm nàng ta thì sẽ càng cơ hở nhiều. Từ lúc nàng giẫm nát bông hoa mai kia, nàng đã không trốn được ta rồi! Từ lúc nàng tự giải độc trên người chính mình, nàng cũng không trốn được ta rồi! Diệp Dược Nô, ta không muốn cùng nàng chơi đùa cái trò chơi u mê này. Nàng ở lại với ta, được không?” Nam nhân này quá thông minh. Hắn vẫn không tin rằng ta đã chết, có thể, đó là bởi vì không có chính thức nhìn thấy ta chết. Về phần Đường Vấn Thiên, mặc dù chính mắt thấy được nhưng lại không biết hắn sao có thể biết được tin ta còn sống. Nhưng, trong phủ của Đường Đình Hiên, hắn lại dễ dàng tin ta như vậy. Một nam nhân như vậy mà cư nhiên tin ta, nhưng nam nhân trước mắt này lại xếp đặt mời ta đến Xuất Vân điện của hắn. Là trước đây, hắn quá mức vô hại Ta thở dài, nhỏ giọng nói, “Ngươi chỉ bằng điểm này, liền có thể kết luận, ta là Diệp Dược Nô rồi sao? Không phải quá mức võ đoán [đoán mò, thiếu căn cứ]? Nếu không phải tình cảm của người dành cho tỷ tỷ của ta sâu nặng thì hôm tay ta đã không tha cho ngươi!” Nói xong, ta liền bắt đầu giãy giụa, nhưng lại phát hiện, chính mình nguyên lai không tránh thoát khỏi lòng bàn tay của hắn Hắn đau khổ cười “Nàng cho rằng, ta vẫn còn là Đường Vấn Hiên này đó sao? Nàng có biết ngày đó bản bí tịch của đại ca ta là do ai giúp hắn hợp thành 1 quyển không? Theo như nàng đã biết, đó chình là ta! Ta tổng hợp chúng nó thành 1 quyển, nhưng chính mình cũng nhớ kỹ tất cả các nội dung trong đó. Ngày đó, sau khi nàng chữa hết bệnh trên người ta, ta bắt đầu ở nơi này luyện công phi, bởi vì trước kia đã uống quá nhiều thuốc bổ, cho nên, công phu luyện được đã tăng gấp rưỡi. Bây giờ mặc dù không so được với đại ca, nhưng để không cho nàng đi thì cũng là có thể!” Kỳ thật, 2 người bọn hắn cho tới bây giờ cũng là ngang nhau. Một người có dũng, 1 người có mưu, 1 người chí âm, 1 người chí dương, thiếu một thứ cũng không được! Chỉ là, ta vẫn chẳng hay biết gì! Một người vẫn bế quan như vậy, hắn sao có thể không thắng. Hắn thắng về trí thông minh, thắng về sự chuyên tâm, thắng về việc “nhất tâm không nhị dụng” [1 lòng, không có dụng ý khác]. Không giống bọn ta, bị nhiều thế tục phiền nhiễu, không thể chuyên tâm được! “Buông tay, ta có chuyện hỏi ngươi.” Ta lạnh lùng nói. Hắn nghe vậy, liền buông tay ra. Ta quay đầu lại, đứng yên, bình tĩnh nhìn hắn “Ta không muốn tranh cãi với ngươi cái đề tài “ai là Diệp Dược Nô” này nữa! Chỉ là, ta muốn ngươi biết, mặc kệ người trước mắt ngươi có phải là Diệp Dược Nô hay không, với người cũng không quan hệ gì. Ta không muốn ở nơi này của ngươi dưỡng thương, ta không muốn ở trong hoàng cung này! Hiểu chưa?” Ta chau mày, gằn từng chữ một. Một hồi lâu, hắn cười rộ lên “Ta nghe đồn Diệp Dược Nhi trên giang hồ vốn có tiếng “nhất ngôn cửu đỉnh”, nhưng nguyên lại lại không phải. “Nhất ngôn cửu đỉnh” của ngươi đều là gạt người! Nếu truyền ra ngoài, ngươi nói xem, có bao nhiêu dễ nghe?” Đích xác, Dược Nhi rất nổi danh giang hồ, nếu bị nàng biết ta mạo danh này, làm thối nát danh tiếng của nàng, thì sẽ lập tức gặp đâu giết đó, đem ta mắng “chó huyết lâm đầu” [mắng té tát, xối xả] “Ta không muốn ở lại nơi này của ngươi dưỡng thương, lại không muốn tuân thủ hứa hẹn, ngươi nói xem, chúng ta phải làm sao mới tốt đây?” Ta lãnh đạm nói. Hắn nghiêng đầu suy nghĩ 1 chút, một hồi lâu nói nói “Không bằng, nàng đến trong Y Y các dưỡng thương, lúc rãnh rỗi, ta sẽ mang Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng vào trong đó, nàng lại không cần lo lắng sẽ nhìn thấy đại ca của ta, cũng không xem như là tuân thủ lời hứa, thế nào?” Lời hắn nói đã đả động ta. Ở nơi đó, ta có thể nhìn thấy Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng Giao dịch liền như vậy mà hoàn thành Hắn dẫn ta từ bên trong mật đạo đến Y Y các, trên đời này, 1 chỗ mà Đường Vấn Thiên vĩnh viễn cũng không dò xét đến, chính là Y Y các. Mà nơi này, hắn cũng tuyệt đối ít lui tới, cho nên, ta ở chỗ này gặp mặt Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng là an toàn nhất Chuyện này ứng với câu nói “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!” Cuộc sống ở chỗ này cũng coi như là thoải mái. Đường Vấn Hiên mang theo hài tử đến, mặc dù biết hắn mang hài tử đến là vì muốn nhìn thấy ta, nhưng nhìn vào ánh mắt hắn, ta vẫn hiểu được nổi đau. Con người thật là 1 loài động vật kỳ quái, ngươi rõ ràng hận hắn như vậy, rồi lại không hiểu sao lại động tâm với hắn Ở bên trong Y Y các cư nhiên không hề nhìn thấy phụ thân của Đường Vấn Thiên. Tên nam nhân này không phải đã cung Y Y cao chạy xa bay sao? Tại sao ta tới nơi này lâu như vậy mà không có gặp qua hắn? Mà Y Y vẫn làm lão bản nương [bà chủ]. Mấy ăm trước, ta nới nơi này, nghe thấy có người nói muốn đem chuyện của nàng nói cho lão bản, lúc ấy ta cho rằng vị lão bản này đương nhiên là lão cha của Đường Vấn Thiên, là cái lão hoàng đế giả chết kia. Nhưng 3 ngày trôi qua, ta không hề nhìn thấy mặt hắn, ngay cả khi bọn nhỏ tới, cũng không thấy hắn lộ mặt Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là, nơi này có bí mật mà ta muốn tìm. Không sai, nhân vật mấu chốt này chính là Y Y Chỉ là, lúc ta còn chưa kịp hỏi Y Y thì đã xảy ra 1 việc. Đường Vấn Thiên tuyển phi cho Đường Vấn Hiên, hơn nữa, đợt tuyển phi này vừa vội lại vừa lớn. Cơ hồ làm cho tất cả các cô nương đang tuổi kết hôn ở Hoàng quốc kích động đến chết khiếp Tất cả mọi người đều biết, vị Hoàng quốc thái thượng hoàng này vốn đứng trong hàng đệ nhất nam tử độc thân của Hoàng quốc, hơn nữa lại mặt mày nguyệt mạo [chỉ dung nhan xinh đẹp] Mặc dù đem 1 nam nhân hình dung thành “mặt mày nguyệt mạo” có điểm không ổn nhưng đối với 1 người độc thân 32 tuổi mà nói thì vẫn là 1 thiên nhân chi tư mỹ nam thái thượng hoàng thì cũng không có chút nói quá Điều kiện tuyển phi rất đơn giản, chỉ cần là nữ tử chưa lập gia đình, có thể dùng nhất kỳ biện pháp, hoặc dùng nhan sắc hoặc dùng giọng hát. Nói tóm lại, chỉ cần có thể làm rung động thái thượng hoàng thì liền có thể trở thành tân phi của thái thượng hoàng Nữ tử  Hoàng quốc nóng lòng muốn tham dự cũng không nói, nhưng nữ tử Đừng quốc cũng bắt đầu tiến vào trong Hoàng thành Đường Vấn Hiên cũng bởi vì sự kiện này nên chỉ có thể tạm thời không đến Y Y các gặp ta Lúc hắn tới thì ta ngại hắn phiền, hắn không đến thì ta lại bắt đầu cảm thấy tịch mịch. Hắn, rốt cuộc lại tuyển phi rồi. Ta tưởng rằng, hắn hẳn luôn đứng ở nơi mà khi quay đầu lại, ta luôn nhìn thấy; ta tưởng rằng, hắn hẳn còn nặng tiìn với ta. Nhưng, hắn cũng là người, hắn cũng có thất tình lục dục, hắn cũng sẽ lấy vợ cùng sinh cùng tử. Ta dựa vào cái gì mà tưởng rằng hắn sẽ vì ta mà chờ đợi cả đời? Trong lòng ta có chút đau đớn. Rốt cuộc là tại sao Đường Vấn Thiên lại có hành động này, ta vẫn chưa biết. Nhưng, Đường Vấn Hiên không hể nhắc đến chuyện này với ta Còn 1 tháng nữa sao? 1 tháng sang, hắn sẽ tuyển phi, hơn nữa sẽ thành thân rồi sao? “Mẫu thân, người tâm tình bất hảo sao?! Có phải bởi vì chuyện thái thượng hoàng thúc thúc tuyển phi hay không?” Tuyệt Hoàng cẩn thận nhìn ta Tuyệt Thế thì hừ lạnh nói, “Thái thượng hoàng thúc thúc sớm muộn gì cũng tuyển phi. Bất quá, việc này tới quá mức đột nhiên, ta cũng có chút khó tin đây!” Hắn ngồi trên ghế, tiểu cước [chân nhỏ] đá tới đá lui “Trước đây phụ hoàng vẫn nói sẽ tuyển phi cho hắn, hắn vẫn chối từ, lần này cư nhiên đáp ứng, có thể là có người làm cho tổn thương đây!” Hắn hữu ý vô ý liếc mắt nhìn ta 1 cái Ta không khỏi cong môi lên, hài tử này…! “Đúng vậy đúng vậy, Hoàng thái hậu nãi nãi cũng gập đến mức sắp nổi điên rồi. Cứ tưởng thái thượng hoàng thúc thúc đời này sẽ không nạp phi rồi, nếu biết hắn sẽ như thế thì lúc đầu đã không giết người nào đó, cũng nhất định phải giữ người đó lại làm hoàng hậu đây!” Dứt lời, cũng hữu ý vô ý nhìn trộm ta Ta cau mày, “Cái “người nào đó” này không phải là ám chỉ mẫu thân này đấy chứ! Tuyệt Hoàng, Tuyệt Thế, các con nói thế là không tốt. Hài tử hẳn phải nên tác hợp mẫu thân với phụ thân của mình mới đúng, còn 2 con lại đi chế giễu, cư nhiên ở trước mặt mẫu thân mà lên tiếng nói tốt cho nam nhân khác. 2 người các con, nót thật đi, có phải là có người có xúi giục các con nói?” Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết