Ta ngồi trước gương trang điểm, tô son lên môi. Nhìn ra ngoài cây mai trong hoa viên, lúc này, hẳn là trong Hoa Tuyết cung đã náo nhiệt đến tận trời rồi! Thật muốn biết! Đáng tiếc Thở dài 1 tiếng, từ sau khi sinh hài tử xong, nơi này lại bắt đầu trồng trọt các loại hoa cỏ. Có hoa có cỏ thì đồng nghĩa với việc có thể dùng dược liệu “Đùng” cửa bị đáng văng ra. Đã tới rồi. Ta nhướn mày, quay đầu lại, người phía sau như 1 cơn lốc xuất hiện đến trước mặt ta. Ngay trước khi ta kịp phản ứng, đã 1 chưởng đáng thẳng vào mặt ta. Mặt của ta bị hắn đánh cho lệch hẳn sang 1 bên. Khoé môi bị nứt ra, cuồn cuộn chảy máu. Híp mắt, chậm rãi quay đầu lại, hắn lại thêm 1 chưởng quặc thẳng vào mặt ta. Mùi máu tươi trong không khí làm cho ta mơ hồ Ta vỗ vỗ lên mặt, lạnh lùng nói “Thế nào? Hoàng thượng, nàng đã chết?” Vừa dứt lời, hắn liền lại tiếp 1 chưởng đánh sầm mặt ta “Chết! Nàng mà chết thì ta cũng muốn ngươi chết!” Ta quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng phun ra máu tươi, cười lạnh nói “Đây là biểu hiện của Hoàng thượng khi có việc phải cầu xin sao? Thật không có thành ý” “Diệp Dược Nô! Bằng năng lực của ta, muốn giải loại độc này của ngươi thì dễ như trở bàn tay! Chỉ là ta không ngờ ngươi lại độc ác như vậy! Ngươi…! Ngươi…! Ngươi!” Hắn xanh  mặt, chỉ nói được 3 chữ “ngươi” rồi phất tay áo rời đi! Ta cũng biết rằng loại độc này không độc chết người. Chỉ là được chế tạo từ những thứ dược liệu có hạn từ nơi này mà thôi! Cũng không ngờ là hắn cư nhiên tức giận đến như vậy! Ta nằm trên mặt đất, nhìn lên nóc nhà, sắc mặt tái nhợt. Vốn tưởng rằng ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để đón nhận hết thảy những chỉ trích của hắn. Nhưng khi sự việc xảy ra đến tình trạng này, trong lòng ta có thế nào cũng không thể bình tĩnh được. Nước mắt cứ thế mà từng giọt từng giọt rơi xuống. Ta không lên tiếng, vẫn cứ duy trì tư thế này Hắn cư nhiên vì Tuyên Tuyết Nhi mà đánh ta! Ta chưa từng thấy hắn tức giận đến như vậy! Diệp Dược Nô cho tới bây giờ vẫn luôn là độc ác, không phải hắn đã sớm biết sao? Tại sao mới vừa rồi, hắn còn có thể nói ra những lời đó? Còn có thể làm ra loại chuyện đó! Ta cố gắng hít thở, vỗ vỗ gò mặt Nước mắt từ lúc bắt đầu vẫn không rơi không ngừng. Nguyên lai, sự thật trước mắt là như thế. 3 chưởng của hắn đánh vào trên mặt ta, cũng đáng vào trong tâm ta. Trái tim nát vụn. Nguyên lại, chính là cảm giác tan nát cõi lòng này. Ta tưởng rằng, ta đã hoàn toàn chết tâm với hắn nhưng lại không phải. Trái tim của ta còn có thể tiếp tục vỡ nát, còn có thể tiếp tục thương tâm Ta đang thương tâm cái gi? Ta đang tức giận cái gì? Nếu như bình thường thì tất hẳn hắn sẽ ở chỗ này của ta mà đòi công đạo đến nhất thanh nhị sở rồi mới rời đi! Nhưng, bây giờ hằn không hề đòi công đạo, cũng không hỏi 1 tiếng mà liền đánh ta 3 chưởng. Nổi giận đùng đùng, dùng 3 chưởng đánh nát trái tim ta Ta đã đánh giá quá thấp tình cảm của hắn dành cho Tuyên Tuyết Nhi. Một nam nhân vì 1 người phụ nữ khác mà ra tay đánh người phụ nữ của chính mình thì có nghĩa là gì? Có nghĩa là hắn thật sự rất yêu nữ nhân đó. Mặc dù đã biết nhưng hằng ngày ta vẫn cứ tưởng rằng nàng chỉ là 2 thế lực lớn của Tuyên thành và Tuyết thành mà thôi Ta dựa vào cái gì mà tưởng rằng nàng chỉ là thế phẩm của Tuyên Tuyết Nhi? Trong 1 thời gian dài tới nay, Đường Vấn Thiên làm tất cả vì nàng, từ đầu là yêu thương, sau đó là tính kế, sau đó là đánh nàng 10 bản. Hết thảy đều là giả sao?  Có phải hắn vẫn cảm thấy nàng rất đáng thương? Một nữ tử đáng đang đáng buồn đích thật là làm cho người ta để tâm hơn nhiều so với 1 nữ tử kiên cường Hắn thấy đáng thương cho nàng rồi sau đó lại yêu dung mạo giống như người kia của nàng, phải không? Bất kể nàng có phải do Tuyên thành và Tuyết thành phái tới hay không thì hắn chỉ muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng, phải không? Trong tâm thật chau xót, đau quá! Nguyên lai, một trái tim tan nát cũng có thể đau đớn như vậy, chua xót như vậy! A! Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, ta thật sự đã rất mệt mỏi rồi! Mệt đến mức không còn muốn đấu đá với hắn. Nguyên lai, tâm tình của một người phụ nữ bị chính nam nhân mình yêu thương vung tay bạt tai 3 cái là như thế này đây! Loại tâm tình sống không bằng chết này Nhổ trâm gài tóc xuống, vô ý vô thức chậm rãi rạch vẽ bên trong lòng bàn tay. Thanh trâm dính đầy máu, nhưng không biết tại sao ta lại không hề cả thấy đau đớn. Nguyên lai, ta đã tới bước này rồi, đã đau lòng đến mức chết lặng rồi “Nàng đang làm gì?” Từ xa truyền đến giọng nói của 1 nam nhân? Là ai? Là ai đang gọi ta? Thanh trâm trong tay bị người đó cướp đi. Hắn cầm lấy bàn tay của ta, nhẹ giọng nói “Tại sao lại như vậy? Dược Nô?” Hắn nhẹ vỗ về gò má sưng tấy của ta, một hồi lâu mới nói “Tại sao có thể như vậy?” Là ai? Người nào ầm ĩ bên tai ta như vậy? Ta gạt tay hắn ra, ngây ngốc nhìn lên nóc nhà. Lệ… đã cạn, không còn chảy được nữa rồi! Vậy thì, cứ để ta nhìn nóc nhà như vậy đi “Là ai làm? Là hoàng huynh sao? Nô nhi!” Hắn gầm nhẹ bên tai ta Ta không lên tiếng. Cả người run rẩy. Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, nguyên lai, trên mặt đất đang rất lạnh! Vốn là lạnh ở trong tâm! Ta mở to mắt. Cho đến khi…. cho đến khi.. có người chặn lấy môi ta… bằng môi của hắn Một hồi lau sau, ta không biết chình mình hiện đang ở nơi nào. Bên trong tai cứ vang lên ù ù. Nháy mắt mấy cái, phát hiện ra hắn đang hôn môi ta. Một hồi lâu mới phản ứng lại, vươn 2 tay ôm lấy cổ hắn, nghẹn ngào 2 tiếng, lúc này mới “oa” 1 tiếng khóc rống lên! Hắn ôm lấy ta, chậm chậm vỗ vai ta “Được rồi! được rồi! Không có việc gì rồi! Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hoàng huynh lại đánh nàng?” “Đừng hỏi! Đừng nói! Đánh chính là đánh! Đáp ứng ta, đừng bao giờ nhắc tới chuyện này! Đừng bao giờ nhắc tới người này!” Làm một người phụ nữ, quyết không thể vì loại chuyện mà mà đánh mất tự tôn Cái mà hắn đánh nát, không chỉ có trái tim của ta mà còn có lòng tự tôn của ta! Ta vẫn luôn dựa vào lòng tự tôn này để sinh tồn Hắn ngẩn người, 1 hồi lâu mới thành dài 1 hơi “Được!” Bọn ta cứ duy trì tư thế này trên mặt đất. Hắn ở bên cạnh ta, ta vẫn còn ngơ ngác nhìn nóc nhà. Mặc dù có Vấn Hiên bên người, ta cảm thấy tốt hơn 1 chút nhưng bị hắn nhìn thấy bộ bây giờ, thật sự rất mất mặt. Một người phụ nữ thất bại. Một người phụ nữ bị nam nhân khác đối xử như vậy, ở bên cạnh hắn, thật rất tự ti mặc cảm. Ở bên cạnh hắn cảm giác thật xa xôi Hai người ở 2 thề giới khác nhau. Một người là người phụ nữ bị toàn bộ thế giới này vứt bỏ. Một người là một nam nhân dịu dàng như ánh trăng. Làm sao ta có tư cách? Làm sao ta có tư cách? “Ta hạ độc Tuyên Tuyết Nhi!”Ta đột nhiên nói. Hắn ngẩn người, một hồi lâu mới nói, “Ta cứ không biết nàng sẽ nhẫn nại đến khi nào! Trách không được trong Hoa Tuyết cung lại ầm ĩ như vậy!” “Chỉ là 1 loại độc nho nhỏ mà thôi! Không có cố tình lấy mạng của nàng” Ta lại nói. Hắn gật đầu, vuốt ve mái tóc ta “Ta cũng biết, hoàng huynh cố ý cách trở, không cho nàn tiếp xúc với nhiều dược liệu, nàng chỉ có thể dùng 1 ít hoa cả. Lực sát thương hẳn là không quá lớn!” “Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn tức giận như vậy! Lúc trước xuống tay với ngươi, hắn cũng chỉ bóp cổ ta mà thôi, người có thể chết nhưng tự tôn thì không thể mất. Hắn biết rõ, nhưng bây giờ hắn lại động thủ. Ta có cảm giác, hắn sẽ không bao giờ còn chừa mặt mũi cho ta nữa. Ngươi nói xem, Vấn Hiên, tại sao lúc đầu ta lại ở bên cạnh hắn?” Ta nghiêng đầu hỏi, có thế nào cũng không rõ, không phải là ta tới nơi này của hắn để trả thù sao? Tại sao hình như lại bị hắn trả thù rồi? “Là lỗi của ta! Nếu không phải tại ta…! Xin lỗi! Nô nhi! Ta không thể thương tổn đại ca! Nhưng ta lại có thể thương tổn Tuyên Tuyết Nhi. Nếu hắn coi trọng nàng ta như vậy thì ta sẽ làm cho hắn thương tâm! được không?” hắn nhỏ giọng nói “Ngươi có cái gì sao? Nếu ta thật sự còn muốn chạy trốn, nếu không phải ta quyết định sai lầm thì sao có thể trở thành phi tử của hắn, lại còn ngu ngốc yêu hắn! Từ lúc ta bắt đầu gặp Tuyên Tuyết Tán, ta đã tiến vào cái bẫy mà hắn giăng sẵn. Ngươi nói xem, Vấn Hiên, ngươi có cái gì sao? Người sai cho tới bên giờ lại đại ca luôn tự cho mình là đúng của ngươi! Không phải! Không phải! hắn cũng không có sai! Hắn đang báo thù cho Tuyên Tuyết Nhi! Tất cả mọi người đều không có sai, nhưng lại xếp đặt cho chúng ta tới cùng nhau. Ngươi nói xem, có phải không? Ta biết rồi! Là lỗi của Tuyên thành! Là Tuyên thành! Tuyên Tuyết Nhi [đã chết]! Nhưng nàng đã chết rồi! Vấn Hiên, người biết không? Tuyên Tuyết Nhi [đã chết], kỳ thật là nàng tự nguyện uống độc dược của ta!” Ta bắt đầu có chút loạn ngữ Hắn gật nhẹ đầu “Ta biết! Từ nhỏ, nàng ta đã là người như thế, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói toàn. Nàng ta lựa chọn chết trong tay nàng là có lý do của nàng ta! đại ca biết, ta biết, tất cả mọi người đều biết! Biết rõ là nàng ta vốn tự tìm đường chết nhưng đại ca cũng chỉ có thể hận nàng! Rõ ràng.. rõ ràng.. đây chính là chỗ cao minh của nàng ta. Một nữ tử vì nam tử chính mình yêu mến mà làm được như vậy, chúng ta vốn là không bằng nàng ta!” Ta cười lạnh, nhưng lại làm đau vết thương trên mặt “Thật sao? Không bằng sao? Nhưng, Vấn Hiên, Tuyết Tuyết Nhi đã chết. Mà ta thì chưa. Ngươi nói xem, 1 người đã chết thì sao đấu đá với 1 mình còn sống? Tuyên thành! Ta đã có toàn bộ kế hoạch, chỉ là bây giồ còn thiếu cơ hội mà thôi! Ngươi nói xem, sau khi làm cho toàn bộ thế lực của Tuyên thành bị tiêu diệt thì tình cảnh sẽ làm gì? Đại ca của ngươi có thể còn đối xử tốt với Tuyên Tuyết Nhi như vậy không? A! còn có Tuyết thành! Sao ta lại quên đây?” Vấn Hiên vỗ vế vầng trán của ta, khẽ thở dài “Người Tuyết thành không liên quan đến chuyện này! Quan hệ giữa Tuyên phu nhân và người Tuyết thành cũng không phải là tốt lắm, nếu không muốn nói là đã tới tình trạng quyết liệt rồi! Chỉ là vì làm cho Tuyên Tuyết Nhi được sủng nên mới đánh nước cờ này. Trong lòng Vấn Thiên rất rõ, chỉ là không muốn nói mà thôi! Trong lòng người Tuyết thành cũng rất rõ, chỉ là không nói được mà thôi! Một nữ tử họ ngoại dù sao cũng là cách biệt tới 1 tầng!” “Vấn hiên có thấy thẹn với Tuyết Vô Ngân không? Chuyện của Tuyết Vô Ngân, có phải do Vấn Hiên an bài không?” Ta vào thẳng vấn đề “Nếu không phải do ta an bài thì nữ tử này lam sao có thể chạy trốn thành công?” hắn cười nói, thật cao hứng vì rốt cuộc cũng có đề tài khiến cho ta chú ý “Đầu tiên ta an bài cho Thuỵ Triệt và nàng ta gặp nhau, nàng ta vốn là nữ tử giang hồ, đương nhiên s4 thích nam tử mạnh mẽ hơn nàng ta, nhưng nếu nam nhân này thông minh hơn nàng ta gấp 10 phần thì nàng ta đương nhiên sẽ động tâm với hắn. Triệt đương nhiên là không biết rằng nàng ta là Tuyết Vô Ngân của Tuyết thành! Ta an bài 1 chút nho nhỏ ở khúc giữa, làm cho 2 người họ ở chúng 1 chỗ cả đêm, rồi lại làm cho hắn trúng mị dược của ta, cùng nàng …. cả đêm! Một nữ tử chung đụng với 1 nam tử lại là bạn tốt của phu quân thì sẽ sống không bằng chết! Sau đó sẽ muốn chạy trốn! Nhưng hoàng cung lại giống như mê cung, muốn tìm được đường ra thì dễ vậy sao? Vì vậy, ta liền nghĩ tới nàng. Nàng ta đi ra khỏi Xuất Vân điện, đương nhiên sẽ gặp mặt nàng. Nhưng, rốt cuộc nàng ta có thể đào tẩu hay không thì lại phải xem vào nàng rồi!” Dứt lời, hắn liền cúi đầu nở nụ cười Ta cau mày. Hắn thử ta! Xếp đặt cho nàng gặp ta, ta nhất định sẽ đoán được tình cảnh của hắn. Nếu ta không đưa nàng ra cung thì hắn sẽ biết, tình cảm ta dành cho hắn chỉ là giả. Tuyết Vô Ngân trốn không thoát thì cái hôn lễ này chỉ bị 1 khúc nháo động nho nhỏ mà thôi! Nếu ta đưa nàng ra cung thì hắn liền xác định được tâm ý của ta đối với hắn Đây cũng là lý do tại sao mặc dù hôm qua khi nhìn thấy ta và Đường Vấn Thiên cùng nhau tươi cười, sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn hiểu rõ ta Nguyên lai, đúng là bởi vì như thế. Trong tâm đột nhiên cảm thấy rất lạnh. Tại sao ca ca đối xử với ta như vậy, mà đệ đệ cũng thử ta như vậy? Ta là người nào chứ? Tại sao phải cẩn thận khắp nơi để sống! Thật mệt mỏi Hắn thấy sắc mặt ta không ổn, nhẹ giọng nói “Làm sao vậy? Nàng đang suy nghĩ cái gì?” Ta lãnh đạm nói, “Vấn Hiên, trở về đi!” Dứt lời, liền ngồi dậy. Hắn chau mày. Duỗi tay lên mái tóc, ta rút đi trâm gài toc của hắn. Hắn không ngờ ta sẽ làm như vậy, ngẩn người Xé quần áo của mình ra, chuẩn xác đâm vào vết thương hình chữ thập. Hắn cả kinh nhảy dựng lên, muốn ra tay đoạt lấy trâm gài tóc trên tay ta “Không nên cử động!” Ta cúi đầu. Hắn ngẩn người.”Không nên cử động! Vấn Hiên! Ngươi để ta đem cái vết thương này…. bỏ đi!” Dứt lời, liền vẽ 1 đoá hoa ở chỗ vết thương. Dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào miệng vết thương, vết thương rất sau, nhưng lại chỉ là 1 đường rạch. Rất nhỏ, cũng rất nhanh. Lúc ngươi cảm giác được thì cũng đã xong. Tương đối nhanh, vì nhanh nên vết thương không có đau đớn như vậy! Nhưng nếu chỉ dùng 1 cây trâm để rạch lên da thịt thì sẽ vừa chậm lại vừa đau Lúc này ta thừa nhận loại đau đớn toàn tâm này. Loại đau đớn này sao mà đau mà nỗi đau trong trái tim. Trái tim của ta lạnh giá! Thật lạnh. Tại sao cả huynh đệ đều tính kế ta? Mặc dù Vấn Hiên tính kế không trầm trọng như Đường Vấn Thiên nhưng lại giống nhau ở chỗ là đều làm cho ta thương tâm. Giống nhau ở chỗ làm cho lòng ta lạnh giá Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi Vấn Hiên đoạt lại cây trâm từ trong tay ta, ta mới biết, nguyên lai, ta vẫn đang đang nước mặt. Vẽ 1 bông hoa lên chỗ vết thương có đồng nghĩa với việc ta muốn tuyệt tình với Đường Vấn Thiên. Nếu hắn quay trở lại, nhìn thấy vết thương này thì liền sẽ biết, hắn lần này làm tổn thương ta nặng đến nhường nào Đả thương trên người ta là ta muốn trong tâm hắn phải đau đớn! A! Ta đang ngu ngốc cài ai? Trái tim của hắn sao mà sẽ đau đớn đây? Cái đau đớn cho tới bây giờ chỉ có mỗi trái tim ta mà thôi? Tại sao lúc đầu ta lại tưởng rằng hắn thích ta! Ta điên rồi sao? Ta đang suy nghĩ cái gi? Trong đầu ta đang suy nghĩ cái gì? Bời vì hắn đã từng là Tuyên Tuyết Tán nên ta đối xử với hắn như vậy sao? Rõ ràng chính là hận, tại sao lại biến thành yêu rồi? Phụ nữ, một khi đã thân mật với nam nhân thì cho dù là hận, cũng sẽ biến thành yêu!  Cho dù là yêu thì sẽ càng thêm kiên định. A! Đã từ trăm ngàn năm rồi, phụ nữ thật bi ai! Nam nhân thì không như vậy! Người ta thường nói, nam nữ hoan ái, chỉ có mỗi nam nhân là vui sướng mà thôi, còn phụ nữ thì nhất định sẽ yêu nam nhân đó Tại sao thế giới này lại không công bằng như vậy? Ta vỗ về vết thương, đang muốn che vết thương lại thì bị Vấn Hiên ngăn cản, hắn ôm lấy ta; cho đến khi đôi môi của hắn dán lên chỗ bị thương của ta, ta mới biết, nam nhân này đang hút máu của ta! Giống như ngày trước ta đã hút máu hắn Nước mắt liền cứ thế rơi xuống. Không sao, ta là Diệp Dược Nô. Ta là Diệp Dược Nô sắt thép. Tại sao ta lại đẩy chính mình xuống vị trí bi thảm như vậy? Ta còn ở trong hoàng cung này mà mong chờ cái gi? A! Đúng rồi! Ta đang chờ đợi thủ cấp của mẫu thân! Đường Vấn Thiên đoạt đi thủ cấp của mẫu thân, nhưng ta thì không thể đoạt đi thủ cấp của Y Y! Không cam lòng! Không cam lòng! Trong hoàng cung chỉ có 1 mình Đường Vấn Hiên là hắn quan tâm, Tuyên Tuyết Nhi, a! Bây giờ hắn cũng rất quan tâm Tuyên Tuyết Nhi, phải không? Vì Tuyên Tuyết Nhi mà hắn hung hăng bạt tai ta! Hơn nữa còn là 3 cái bạt tai! Cho tới bây giờ, ta vẫn có thể cảm nhận được nỗi khiếp sợ cùng thương tâm trong lúc đó. Đẩy Vấn Hiên ra, ta che quần áo lại, đứng lên “Trở về đi, Vấn Hiên! Giờ này ngày này ta đang còn là đại tẩu của ngươi! Sau này cũng vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Kiếp sau trong ước định là ở kiếp sau! chứ không phải kiếp này!” Dứt lời liền quay đầu đi Hắn từ phía sau ôm lấy thắt lưng của ta, nói bên tai ta “Đi theo ta đi! Ta không muốn nhìn thấy hắn hành hạ nàng như vậy! Ta không ngờ… ta thật sự không ngờ rằng hắn cư nhiên đánh nàng như vậy! xin lỗi! Là ta không tốt! chúng ta… đi thôi. Rời khỏi nơi này! Mang theo hài tử! cao chạy cao bay! Được không?” Ta hít sâu, 1 hồi lâu mới nói “Vấn Hiên, ngươi cho rằng ta còn có thể sao? Nếu không phải vì không thể đi thì ngươi cho rằng, ta sẽ còn ở lại cái hoàng cung này sao? Kỳ thật, hắn nhìn thấy ta cũng là rất phiền não. Lúc trước, hắn thậm chí còn nói, trong hậu cung này, cho dù 1 ngọn cỏ bị gió thổi lay thì hắn cũng nghĩ đến ta! Hắn đã phòng ngự ta rồi! Cho nên, lần hạ độc này,  cho dù ta không động thủ thì hắn cũng nghi ngờ ta đầu tiên! Rõ rằng có chứng cớ để chứng minh ta trong sạch nhưng hắn lại không thèm hỏi 1 tiếng mà đã tát ta 3 bạt tai! Cái hậu cung này khóa trụ ta thì sao lại không khoá trụ hắn? Ta vốn là nữ tử giang hồ, nhưng bây giờ, nhiều muội muội của ta cũng gả cho hoàng đế, phân bố trong hoàng cung mỗi nước! Ngươi nói xem, Vấn Hiên, ta có được coi là người có tình cảnh bi thảm không? Ngày ngày nhìn thấy hắn chuyên tâm đối xử tốt với Tuyên Tuyết Nhi. Thôi! Thôi! Đã đủ rồi! Ta cũng đã rất mệt rồi! Làm sao hắn không nếm phải đây? Buông tha cho hắn, chẳng khác nào buông tha cho chính ta!” Ta lãnh đạm nói Hắn rùng mình, một hồi lâu mới nói “Ta tưởng rằng, Diệp Dược Nô mà ta biết sẽ không khinh địch bỏ qua đại ca ta như vậy! Chỉ là không ngờ nàng cư nhiên cũng sẽ có 1 ngày buông tay!” Ta cười đến vân đạm phong khinh, “Là vì trái tim ta dành cho hắn đã chết rồi! Không muốn đấu đá với hắn nữa! Rất mệt, rất chán ghét! Rất chán ghét tên nam nhân này! Rất chán ghét cùng hắn đề phòng đấu qua đầu lại! 3 bạt tai của hắn đã đánh tỉnh ta! nhiều năm ta đấu với hắn như vậy, hắn chưa từng hạ thủ với ta như thế này! Hắn biết lòng tự trọng của ta rất cao, có thế nào cũng không bạt tai ta. Nhưng, lúc này, hắn đã vì Tuyên Tuyết Nhi mà làm vậy! Ngươi nói xem, sao ta còn có thể thích hắn nữa đây! Làm không được rồi!” Nói xong, ta liền trở nên nghẹn ngào Hắn định ôm tay nhưng lại bị ta đẩy ra. Rất chén ghét! Bây giờ lào sao mà ta không chán ghét hắn. Nơi này, lúc này cư nhiên còn đang tính kế với ta! Hắn thoáng giật mình, “Ta để cho nàng ta đến tìm nàng, nàng rất phản cảm? Phải không? Cho nên, ngay cả ta mà nàng cũng chán ghét rồi! Phải không?” Trong thanh âm của hắn lộ ra sự tuyệt vọng khôn cùng Đúng vậy! Ta là như vậy! chán ghét Đường Vấn Thiên, đồng thời ngay cả 1 cành cây cọng cỏ họ Đường cũng thấy chán ghét, càng huống chi là đệ đệ hắn yêu nhất! chán ghét! Có thể, đây là điều mà mọi người thường nói “hận ốc, hận cả vỏ”! Ta không trả lời, hắn cũng đã biết đáp án. Hắn ôm ta từ phía sau, nói liên tục bên tai ta “Tại sao nàng lại chán ghét ta? Tại sao nàng lại như vậy? Nàng rốt cuộc muốn thế nào? Rõ ràng lúc thích đại ca thì còn thích ta, tại sao bây giờ ghét đại ca rồi, liền lại bắt đầu chán ghét ta? Nàng là người phụ nữ như thế nào? Tại sao lại như vậy?” Ta vốn là người như vậy sao? Ta cúi đầu. Ta cư nhiên làm ra loại chuyện này sao? Cái gì mà gọi là “lúc thích Đường Vấn Thiên thì ta còn thích hắn”? Ta cho rằng mình chưa có nói cái gì. Biểu hiện của ta rõ ràng như vậy sao? Nhưng bây giờ ta chán ghét Đường Vấn Thiên, ta đích thật cũng chán ghét ngay cả Đường Vấn Hiên Ta quá chủ quan rồi. Nhưng ngay lúc đó, bảo ta làm sao có thể tỉnh táo lai? Cứ ngây ngóc mà làm ra chuyện gây tổn thương Vấn Hiên “Đi đi! Vấn Hiên, rời khỏi nơi này đi! Để cho ta yên lặng1 chút. Đừng đi tìm đại ca của ngươi để cố gắng đòi công đạo cho ta, ta cũng không muốn bất luận kẻ nào nhắc tối chuyện này, cứ để chuyện này nát vụn trong lòng, vĩnh viễn biến mất tại chỗ sâu nhất trong trí nhớ của ngươi! Ta lạnh lùng nói Hắn ngẩn ra. Hình như đã hiểu rõ, lúc này nới buông tay ra. Qua 1 hồi lâu mới mở cửa sổ, xoay người đi ra ngoài. Ta ngồi lại 1 mình. A! Nguyên lại, ta là người như vậy. Hận Đường Vấn Thiên mà cư nhiên cũng hận Đường Vấn Hiên. Như vậy, có phải sẽ có 1 ngày ta cũng hận luôn hài tử của ta hay không? Cự tuyệt suy nghĩ, băng bó chỗ bị thương lại. Hôm nay, hắn có thể đến hay không? Ta đang suy nghĩ cái gì? Hành động của hắn đã rất rõ ràng rồi! Hắn bây giờ ngay cả nói chuyện với ta cũng không muốn, người phụ nữ như ta thật không chỗ nào chịu đựng nổi. Hắn hẳn cũng rất mệt! hắn hẳn đã chán ghét! A! 2 bọn ta ghê tởm lẫn nhau thì sao lại ở bên cạnh nhau đây? Chuyện trên đời này thật nực cười. Vết thương ở ngực và vết máu trong lòng bàn tay có chảy 1 chút. Cho tới bây giờ, ta mới cảm thấy nguyên lai vết thương đúng là rất đau đớn Vết thương đau xót, trái tim của ta cũng thấy khá hơn 1 ít! Đúng vậy! Ta chán ghét cái hoàng cung này! Ta càng căm hận cái lãnh cung này! Tại sao ta lại ở chỗ này? A! Đúng rồi, là vì thủ cấp của mẫu thân, là vì sự an toàn của Tiểu Hạ. Tất cả đều là do 1 mình Đường Vấn Thiên gây ra. Sao ta lại không nghĩ ra đây? Bây giờ lại còn có hài tử Hoàng đế tương lai – Tuyệt Thế, và Tuyệt Hoàng. A! Đúng rồi! ta nhớ ra rồi! Tuyệt Hoàng sẽ đảm kế thừa vị trí thần y của ta! Không phải sao? Sao mà Đường Vấn Thiên cũng giao nó cho Tuyên Tuyết Nhi rồi? Ta nhớ tới ngày ấy bên trong băng trì [áo băng] ở Hoa Tuyết cung, Tuyên Tuyết Nhi có nói qua 1 câu, nàng nói…. ngươi muốn châm chọc ta sao? Tại sao nàng lại nói như vậy? Cái gì mà gọi là châm chọc! A! đúng rồi! Bởi vì lần trước Tuyên Tuyết Nhi bị phá thai nên không thể sinh hài tử! Đây cũng là nguyên nhân mà Đường Vấn Thiên giao hài tử cho nàng chăm sóc, phải không? Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà nàng hận ta như vậy, phải không? Chỉ là, hài nhi của ta làm sao có thể phát triển trong tay của địch nhân đây? Bọn chúng sao có thể có cuộc sống tốt đây? A!  Cho dù đích thân hạ độc giết hài tử, ta cũng không để cho chúng ta có cơ hội nhận người khác làm mẫu thân! A! Nếu ta đã dùng cả tánh mạng mới sinh ra được hài tử thì ta đây cũng có quyền xứ lý việc sinh tử của bọn chúng, ta có thể cho chúng nó tánh mạng, đồng thời cũng có thể thu hồi lại tánh mạng của bọn chúng Còn hơn sinh ra rồi bị phụ thân sử dụng làm công cụ để lừa gạt, bị mẫu thân chán ghét Cắn môi! Mặc dù lúc này, đưa ra loại quyết định này là điều rất không nên. Nhưng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ Thay y phục dạ hành, ta phi thân đi ra ngoài, không muốn thừa nhận rằng lúc này 2 chân ta còn đang phát run! Từ nơi này đến Hoa Tuyết cung không xa nhưng lại cơ hồ tốn hết hết thời gian của cả cuộc đời ta Trong Hoa Tuyết cung có thắp vái ngọn đèn đầu. Đường Vấn Thiên còn đang tiền thính. Ta lặng yên, không 1 tiếng động tiến vào trong phòng ngủ của hài tử. Đóng cửa phòng lại. Ra tay điểm huyệt bà vú. Trong bóng tối, nhìn thấy gương mặt say ngủ của 2 đứa con, thật an tĩnh, thật động lòng người Đây cốn là hài tử của ta! Nhìn thấy gương mặt của bọn chúng, ta liền nhớ đến sự thống khổ lúc sinh con trong đêm tuyết. Yên lặng nhìn 2 người bọn chúng, ta dùng tay nhẹ vỗ về vào gương mặt của chúng. Ôn nhu, cẩn thận ỗ về. Ta chậm rãi móc bột thuốc từ trong lòng, run rẩy mở ra Đang định chạm vào góc áo của hắn thì nước mặt cũng đã rơi xuống gương mặt của hắn. Tuyệt Thế “ừ” 1 tiếng, trở mình qua Ta chuyển sang Tuyệt Hoàng, thấy 2 tròng mắt của nàng sâu hoắm. Mặc dù lúc này đã ngủ thiếp đi nhưng vẫn có thể nhìn ra được rằng nàng đã khóc rất lâu Nàng thương tâm cho ta sao? Thương tâm cho vị mẫu thân vô duyên của nàng sao? Hài tử là gắn liền với cả trái tim của ta. Lúc ta đau đớn, làm sao mà nàng không đau? Hài tử! Ta đậy bao thuốc lại. Ta đang làm gì? Ta cư nhiên đang muốn hạ độc sát hại hài tử của chính mình. Nàng vốn là hài tử của! Ta kiên trì trong thời gian dài, liều mạng che giấu sự tồn tại của nàng, chính là để cho nàng bình an ra đời Mà bây giờ, ta cư nhiên muốn độc chết nàng? Ta điên rồi sao? Ta điên rồi! Lúc này, ta nhất định rất xấu. Ta vỗ về gò mặt, một người phụ nữ muốn giết chết con của chính mình thì làm sao có thể đẹp A! Sai lầm rồi! Lúc ta đưa ra quyết định này thì ta đã quá sai lầm rồi! Vỗ về gò má 1 hồi lâu, sao ta có thể hạ độc hài tử đây? Ta hẳn là nên hạ độc Tuyên Tuyết Nhi mới đúng. Ta hẳn là nên hạ độc mấy người trong hoàng cung mới đúng! Sao ta lại muốn độc sát hài tử của chính mình đây Hài tử chính là tánh mạng của ta! Cho dù ta có chết đi thì có 1 ngày nàng sẽ biết, cũng sẽ báo thù cho ta Nhấc chiếc khăn che mặt lên, ta nhẹ nhàng hôn lên mặt của hài tử, đầu tiên là Tuyệt Hoàng, sau đó là Tuyệt Thế. Bên mai chậm rãi nở 1 nụ cười Đẩy cửa đi ra ngoài, bây giồ hẳn là ngự dược phòng đã đóng cửa rồi Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết