Ta che miệng, quay đầu đi, cố gắng muốn lau đi nước mắt, cũng không biết chuyện gì xảy ra, nước mắt càng rơi càng nhiều Đương Vấn Hiên đến gần vài bước, nắm tay ta, lôi ta xoay người lại, hắn nhìn vào ta “Ta chỉ hỏi 1 lần, nếu như mấy thứ này không phải là của thì nàng có nhảy xuống nước tìm không?” Ánh mắt của hắn vô cùng nóng rực, cứ như muốn nướng chín ta! Cố gắng nuốt nước mắt, ta hạ quyết tâm nói “Sẽ không!” Môi hắn trắng bệch nhưng sắc mặt lại rất hồng, 2 tay run rẩy lau đi nhưng giọt lệ bên khoé mắt ta, 1 hồi lau mới nói “Cả đời Đường Vấn Hiên ta được nàng đối xử như thế cũng là mãn nguyện rồi!” Dứt lời, liền móc từ trong lòng ra 1 chiếc khăn tay, chiếc khăn mặc dù đã củ nhưng ta lại có thể nhận ra nó, chiếc khăn đó là chiếc khăn lúc đầu ta dùng để lau máu cho hắn, là ta đã xé nó thành 2 mảnh. Chì là, hắn cư nhiên thêu liền lại, tạo thành 1 đường chỉ chính giữa chiếc khăn Cầm chiếc khăn, lòng ta mềm nhũn, nước mắt càng rơi càng nhiều. Ta nhớ đến lần đầu gặp hắn, lúc đó hắn đã ra mặt giải vật cho ta. Nhớ đến khi ở tại Xuất Vân điện, ta cùng ta tấu cầm thưởng mai, nếu không phải hắn cùng với Đường Vấn Thiên tính kế ta thì trong lòng ta đã không thể phân biệt được rã ràng rằng rốt cuộc tình cảm của ta đối với người này là loại tình cảm gì rồi? Là chung tình sao? Không phải! Là động tâm! Lúc này, ta rõ ràng cảm giác được ta đã động tâm của hắn. Giống như lúc trước khi ở Xuất Vân điện. Chỉ là, bây giờ 1 người thì đã có chồng, 1 người thì sắp thành thân mà thôi! “Thôi! Thái thượng hoàng, ngài sắp thành thân rồi, bây giờ nói những lời này chỉ càng thêm thương tâm mà thôi! Thái thượng hoàng, xin trở về đi! Nếu bị người khac1 thấy, nhàn ngôn vỡ ngữ [nhàn rỗi mà nói nhiều] thì không dễ nghe đâu! Có 1 số việc, đã bỏ lỡ rồi thì cả đời cũng không thể quay đầu lại được! Dược Nô hẳn cũng đã nhận được 1 bài học của số mệnh rồi! Hẹn gặp lại!” Dứt lời, liền đẩy tay hắn ra, nhốt hắn bên ngoài cửa sổ Dựa vào cửa sổ, ta nghe tiếng hắn ở bên ngoài thở vắn than dài, nước mắt lại không nghe lời mà rơi xuống Hôm nay thiếu chút nữa đã bỏ mạng là vì muốn trả trái tim của hắn trở về. Bây giờ, ta thành công rồi! chỉ là, không biết tại sao, nhớ đến bóng lưng Đường Vấn Thiên cùng nhau rời đi với Tuyên Tuyết Nhi, trong lòng ta trờ nên thật thương tâm Ngay lúc hắn giao hài tử cho nàng, không phải ta đã chết tâm rồi sao? Ta còn ôm hy vọng gì với hắn đây? “Bây giờ ta chỉ muốn nói với nàng 1 câu. Nếu…. nếu nàng không muốn ta thành thân thì hãy nói với ta 1 tiếng, ta sẽ không thành thân nữa! Ta sẽ vẫn chờ nàng!” Trong thanh âm của hắn lộ ra tia nức nở Ta trầm mặc một hồi lâu, cách cửa sổ nói, “Xin Thái thượng hoàng trở về, Dược Nô không tiễn!” Hắn đập mạnh vào thân cây, gào lên 1 tiếng thấu tâm can. Rồi lảo đảo rời đi. Ta mở cửa sổ ra, qua màn nước mắt, nhìn hắn chạy vội về Xuất Vân điện. Nếu không có nỗi đau khắc cốt ghi tâm này thì hắn sẽ không biết rằng ta đối với hắn là có tình. Nếu không cương quyết cự tuyệt như vật thì hắn sẽ không phải nếm trải mùi vị thống khổ khi không chiếm được! Hắn cũng sẽ không bị chuyện đích thân tặng ta cho đại ca của mình làm cho hối hận. Hối hận đến triệt tim triệt phế Chỉ là, lúc tính kế với hàn, trái tim của ta làm sao mà không đau? Ta làm sao mà không đau đến triệt tim triệt phế?  Hai tay cầm chiếc khăn hắn đưa cho ta, lúc này đây, không không xé đôi nó ra nữa, không vứt xuống mặt đất rồi giẫm đạp nữa. Ta biết, khi ta xé vụn chiếc khăn, giẫm đạp nó trên mặt đất, ta cũng đồng thời ném trái tim của chính mình lên mặt đất mà đạp vỡ Tại sao cho tới bây giờ ta mới cảm thấy trái tim đang rất đau! Lần nọ, làm tổn thương hắn, làm sao mà ta không nếm được mùi vị khi hắn làm tổn thương ta Vấn Hiên, ngươi sẽ làm ta thất vọng sao? Giống như đại ca của ngươi, làm cho ta thất vọng sao? Đùng! Cửa phòng bị đá văng ra Ta lau đi nước mắt, ôm chiếc khăn trước ngực. Đường Vấn Thiên với sắc mặt xanh mét nhìn ta “Diệp Dược Nô! Hôm nay ngươi diễn màn kịch này rốt cuộc là để cho ai xem? Liều mạng nhả xuống nước chỉ để nhặt 1 món đồ vật, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Ngươi đang có chủ ý gi? Ngươi đang mưu tính cái gì?” Ta ngây cả người, một hồi lâu mới nói, “Ngươi không phải đang ở chỗ quý phi sao? Tới nơi này làm gì?” Hắn hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống “Trầm mặc lâu như vậy, ta còn đang đoán xem lúc nào ngươi sẽ hành động, không ngờ, người đầu tiên ngươi xuống tay lại là Tuyên Tuyết Nhi! Khổ cho ngươi tính kế, ở trước mặt ta cũng là vô ích thôi! Diệp Dược Nô!” “Có thể Hoàng thượng đã quên rồi, ta không hề mời Hoàng thượng tới xem màn kịch này. Nếu Hoàng thượng thật sự tưởng rằng như thế thì cũng không cần để ý tới mà cứ đi ăn cơm uống rượu cùng với quý phi là được rồi! Trông nom 1 nương nương bên trong lãnh cung như ta làm gì! Nếu thật sự cho rằng ta lại giở quỷ kế gì thì xin hoàng  thượng phế hậu ta đi, lập quý phi làm hậu, như vậy cũng tốt hơn là Hoàng thượng cứ ngày ngày hao hết tâm tư để đoán xem bước tiếp theo ta sẽ làm gì!” Ta cười lạnh nói “Kỳ thật, nếu trái tim hoàng thượng đủ tàn nhẫn thì có thể tương kế tựu kế, không chuyển gây trúc xuống dưới nước cứu ta, để cho ta cứ như vậy chết đi thì cũng tốt lắm rồi! Cũng tốt hơn là cứ cãi vả ầm ĩ với ta như vậy!” Ta ngồi xuống đối diện hắn, chau mày nhìn hắn Hắn trầm mặc, 1 hồi lâu mới nói “Ngươi đi thăm hài tử?” Ta cười lạnh “Hoàng thương tưởng rằng ta sẽ thích 2 đưa con đó sao? Không phải hoàng thượng đã kết luận rằng ta sẽ không đối xử tốt với 2 chúng nó nên đã giao cho Tuyên phi rồi sao? Sao Hoàng thượng còn nói nhưng lời này với ta? Sao ta có thể đi thăm hài tử. Đó là hài tử của Hoàng thượng!” Trong nháy mắt, hắn tức giận đến xanh mặt, hô hấp dồn dập, 1 hồi lâu mới nói “Hảo! Tốt lắm! Không ngờ ngươi là 1 vị hoàng hậu lãnh huyết như vậy, cũng có lúc không muốn sống như vậy! Ta không biết ngươi đang mưu tính cái gì nhưng ta có thể xác định 1 chút, ngươi, đừng có lui lại Hoa Tuyết cung! Ngươi không thích hài tử thì vĩnh viễn cũng không được nhìn thấy hài tử! Nhớ kỹ lời ta nói! Đừng có lui tới Hoa Tuyết cung!” Dứt lời, liền 1 chưởng đập lên chiếc bàn gỗ hoa lê Ta cười lạnh “Hoàng thượng tưởng rằng ta sẽ khai đao với Tuyên Tuyết Nhi sao? Người lúc trước khai đao với Tuyên Tuyết Nhi là ai? Hoàng thượng, là ngươi! Ngươi cũng thấy được thái độ của Tuyên Tuyết Nhi lúc vừa rồi! Ngươi nghĩ rằng Diệp Dược Nô ta là ai? Tại sao ta phải nhẫn nhịn nàng? Bởi vì 2 đứa con của ta đang nằm trong tay nàng! Bây giờ ta nhảy vào trong nước, rất lạnh, rất đau! Nhưng 2 đứa con của ta chỉ mới có mấy tháng mà thối, nếu như nàng hành xử giống như hôm nay, ném bọn chúng vào trong sao sen băng tuyền; cho dù ngươi có giết chết nàng thì hài tử cũng không trở về được!” Nói xong, 1 cũng dùng sức đánh mạnh lên mặt bàn Hắn thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói, “Ta cứ không biết Diệp Dược Nô ngươi nhẫn nhịn là vì cái gì! Cứ nghĩ là ngươi dùng khổ nhục kế. Không ngờ chuyện là như thế này! Ngươi không muốn đắc tội với nàng nhưng ngươi lại ngụy tạo cảnh nàng bắt ngươi nhảy xuống nước! Ngươi làm cái gì? Khơi mào sự tình sao? Cái mà ngươi liều mạng nhảy xuống để lấy không phải là tín vật của muội muội ngươi mà chính là của Vấn Hiên! Ngươi muốn lừa gạt ai chứ? Ngươi có trân trọng những món đồ của Vấn Hiên thì cũng đã muộn! Vấn Hiên sắp thành thân rồi! Ngươi có muốn cũng không được!” Dứt lời, hắn liền cười ha ha. Bên trong tiếng cười tràn ngập sự tuyệt vọng Ta lạnh lùng nhìn hắn. Ngày hôm trước, tình của của ta đối với hắn còn mãnh liệt nhưng từ nay về sau, trái tim của ta đã nguội lạnh. Nhìn hắn cười đến gần chết như vậy, ta đột nhiên bắt đầu hỏi chính mình, tại sao lúc đầu lại gặp phải 1 người như vậy! Những năm gần đây, mỗi ngày đều đấu đá với hắn, thật sự là chán ghét “Trong tay ngươi không có thủ cấp của mẫu thân!” Ta nhẹ giọng nói. Hắn thoáng giật mình.”Ngươi đang nói cái gì! Ta nói có thì đương nhiên là có!” Ta cười lạnh “Ngươi lầy đi thủ cấp của mẫu thân ta thì ta cũng có thể lấy đi thủ cấp của mẫu thân ngươi! Đường Vấn Thiên, ngươi tưởng Diệp Dược Nô không thể làm được sao? Mặc dù ta có giao tình với Y Y, nhưng, ngươi biết không? Đôi khi, phải hi sinh 1 ít người, ta, sẽ không bỏ qua lựa chọn đó!” Ta buông tay, bình tĩnh hoà khí nói với hắn Hắn thoáng giật mình, cười lạnh nói “Ngươi sẽ không làm như vậy! Nếu ngươi giết nàng thì ngươi cũng không lấy được thủ cấp của mẫu thân ngươi! Còn có hài tử nữa, ta sẽ giết luôn hài tử! Ngươi có tin không?” Bên môi ta nở nụ cười, cứ như thế những lời hắn nói buồn cười đến cỡ nào, buồn cười đến mức làm cho ta vui vẻ “Hài tử? Ngươi muốn giết thì cứ giết! Mặc dù là ta sinh ra nhưng nếu ta đồng ý thì ta có thể sinh rất nhiều hài tử! Nhưng, mẫu thân thì chỉ có 1! Làm như thế nào là tuỳ ngươi!” Sắc mặt của hắn hết xanh rồi đỏ, hết đỏ rồi lại xanh, biết rằng ta tất hẳn đã quyết định chủ ý, cụng biết, nhưng hành động của hắn trong Hoa Tuyết cung đã làm tổn thương trái tim ta. Một hồi lâu, hắn cười noi “Ta biết Diệp Dược Nô có thể giết mẫu thân của ta dễ như trờ bàn tay, nhưng, ngươi có nghĩ là ta có thể dễ dàng 1 lưới bắt hết các muội muội Diệp gia ngươi? Nước bài này của ta, ta vốn không định nói với ngươi; sự tình cho tới bây giờ, ngươi không nên có bất kỳ ý niệm hành động nào trong đầu! Nếu không, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết tin tức bất hạnh này thôi!” Ta lạnh nhạt nói “Giết các nàng? Ngươi muốn khai mào cuộc chiến giữa 13 quốc gia với Hoàng quốc thì ta không có ý kiến!” Hắn cười, duỗi tay ra, lướt qua cái bàn, nâng cằm ta lên “Ngươi biết không? Tình thế bây giồ của Viêm quốc, Diệp Tiểu Hạ ngày ngày vui vẻ trong cung, chỉ ăn với hắn, Sa Hận Thiên cư nhiên không có lưu túc lại các tẩm cung khác! Chỉ là, muội muội của ngươi rất tham ăn, tham ăn đến mức các đầu bếp trong cung cũng không kiềm chế được nàng. Mọi người đều nói muội muội ngươi là 1 phụ nữ chuyên phá hoại, ngươi biết không? Ngươi không có ở bên cạnh thì việc hạ độc nàng thật sự rất dễ dàng. Ngươi nói xem, người làm đại tỷ như ngươi không có ở bên cạnh này, nàng ngơ ngác với độc dược như vậy, có phải sẽ lập tức chết hay không? Trong số tất cả các muội muội của ngươi thì nàng là đối tượng tốt nhất để hãm hại. Cũng là người duy nhất cho người niềm vui! Chỉ là, Diệp Dược Nô! Các muội muội khác của ngươi mặc dù rất mạnh mẽ nhưng ta vẫn có biện pháp để đối phó! Ngươi ngẫm lại cho kỹ!” Ta càng nghe càng kinh hãi, mặc dù đã sớm nghĩ rằng hắn đã phái gian tế trong hoàng cung của mỗi nước, nhưng khi nghe được các gian tế này có thể làm ảnh hưởng đến các nàng, trái tim ta lại thấy sợ hãi. Không sai! Ta đang sợ hãi! Trong số nhiều muội muội, người mà ta lo lắng nhất chính là Tiểu Hạ. Những người khác đều có năng lực để tự bảo vệ mình nhưng nàng thì không hề có. Chỉ cần nàng còn ở trong hoàng cung Viêm quốc 1 ngày thì ngày đó ta không thể giết mẫu thân của hắn! “Tốt lắm, xem ra hoàng hậu đã nghĩ thông rồi! Chúng ta đã đàm luận xong rồi, như vậy, chuyện hôm nay, ta sẽ giao cho hoàng hậu! Hoàng hậu muốn gì thì ta cũng có thể cho!” Dứt lời, liền ôn nhu vuốt ve mái tóc ta, đứng lên khỏi ghế, ôn nhu ôm lấy ta, nói nhỏ bên tai ta “chỉ cần hoàng hậu muốn, chỉ cần mở miệng với ta thì ngay cả sao trên trời, ta cũng hái xuống cho hoàng hậu, càng huống chi là mấy vật nhỏ này! chỉ cần hoàng hậu không đi nháo sự, chỉ cần hoàng hậu ngoan ngoãn nghe lời thì thế nào cũng được! Ngươi nói sao? Hoàng hậu?” Dứt lời, liền kéo vạt áo của ta ra. Đương nhiên là ta biết hắn muốn cái gì, nhưng lúc này ta cũng không muốn cử động, chờ cho hắn tức giận rồi rời đi Quả nhiên, hắn lấy từ trong lòng ta ra 1 chiếc khăn tay, xanh mặt run rẩy nửa ngày mới lạnh nhạt nói “Hôm nay ngươi đi lấy mấy thứ kia là muốn đổi lại chiếc khăn này từ Vấn Hiên?” Ta cười, ôm lầy cổ hắn, “Hắn sắp thành thân nên ta trả lại cho hắn những gì trước đây hắn tặng ta, có gì không đúng? Hay là ngươi hi vọng ta giữ lại nhưng thứ kia?” Hắn thoàng giật mình, 1 hồi lâu mới nhẹ giọng nói “Hoá ra là hoàng hậu có chủ ý này! Chỉ là, lúc ngươi nhảy vào trong nước quá mức chán sống. Làm cho ta cảm thấy trong lòng rất không thoải mái! Thật sự rất muốn trực tiếp bóp chết ngươi!” “Phải không? Hay là Hoàng thượng đang ghen? Đây không giống ngươi, Hoàng thượng! nếu Hoàng thượng đang ăn dấm chua với Vấn Hiên thì Dược Nô có thể cho rằng Hoàng thượng vốn đã thích Dược Nô hay không?” Ta ôn nhu tựa vào trước ngực hắn Hắn ngây cả người, một hồi lâu mới nói, “Thích thì có thể thế nào? Trong lòng ngươi có thể có ta sao? Thôi, chỉ là còn chưa đủ! Hôm nay ta đến là muốn nói cho hoàng hậu biết, Diệp Hàn Mai đã bị Long Nộ bắt về. Ta tưởng rằng nàng có thể thoát được lâu hơn 1 ít. Chỉ là ta đã đánh giá thấp Long Nộ rồi!” Ta cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu “Phải không? Mặc dù ta không biết tại sao Hàn Mai lại tới đây cưứ ta nhưng ta chung quy vẫn nợ nàng 1 phần ân tình! Giúp ta hỏi thăm 1 chút, nếu trong hoàng cung Giang quốc có người của ngươi thì hắn có thể chiếu cố nàng được không?” Hắn nhanh chóng gật đầu, nhè nhẹ vuốt ve mái tóc ta “Ngươi cũng biết, hoàng tử và hoàng nữ trong Hoàng quốc của ta nếu muốn lớn lên khoẻ mạnh thì nhất định phải được sinh ra lúc trời đông giá rét! Gặp được Hàn Mai liền có thể phát triển khoẻ mạnh. Nếu không, thì sẽ chết non giữa chừng!” “Mà lúc ta sinh hài tử là trận tuyết cuối cùng sang mùa xuân, ngày thứ 2, hoa mai tất cả liền nở. Như vậy, hài nhi của ta…….?” Ta cả kinh nói Hắn lắc đầu, “Hài nhi nhất định sẽ phát triển khoẻ mạnh. Bởi vì, xuân tàn vừa là lúc Diệp Hàn Mai tới. Ta nghĩ, đây cũng là tại sao mà cái lão thiên cơ kia muốn Hàn Mai giúp ngươi mà không phải là người khác! Bởi vì cứu ngươi cũng là cứu hài nhi!” Nguyên lai là vậy! ta thầm kinh hãi, nguyên lai hết thảy đều là do trời cao nhất định an bài! Có người muốn tỷ muội bọn ta chết, có người thì muốn tỷ muội bọn ta sống! “Thiên cơ lão nhân, nói như thế, thật sự có thể tin sao?” Ta hoài nghi nói. Hắn cười nói, “Lời hắn nói có đáng tin hay không thì ta không biết nhưng ta lại biết rằng sức khoẻ của mọi người rất tốt là bởi vì được sinh ra trong trời đông giá rét, mà Vấn Hiên cũng sinh cùng ngày với các hài nhi khác, có lẽ ngươi không biết, sức khoẻ của Vấn Hiên vẫn không tốt, thiên cơ lão nhân đã từng nói qua, cho dù sức khoẻ của hắn có tốt lên thì cũng không sống được dài lâu! Thiên cơ lão nhân, người này chưa bao giờ ra tay như thế nào, năm đó, hắn từng nói với ta, hắn sẽ đem hàn mai 500 năm trước tới cứu hoàng đế tương lai của Hoàng quốc chúng ta. Hắn đã làm được rồi! Đem muội muội của ngươi tới nơi này!” Ta âm thầm cau mày. Cứ mỗi năm mới, lão già kia cứ quấn quít lấy Diệp gia ta là bởi vì ăn no rồi nhàm chán, không ngờ là hắn đã làm nhiều chuyện như vậy! Cái gì mà gọi là đem đến cho hắn hàn mai 500 năm trước! Không phải là Diệp Hàn Mai sao? Hàn mai 500 năm trước là hàn mai cổ mà vạch thêm 1 đường ngang nữa thì sẽ thành chữ Diệp, có là 1 loại cổ ngữ, nói cách khác là Diệp Hàn Mai! Ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, lúc đầu Hán Mai và Hàn Tuyết bị thuyền biển bắt đi cũng là do lão già đó giở trò quỷ. Hoàng đế tương lai của Hoàng quốc là ám chỉ Tuyệt Thế của ta sao? Hết thảy cũng là vì Tuyệt Thế sao? Vì để cho 1 hài nhi nho nhỏ có thể phát triển thuận lợi mà ném các muội muội của ta tới nơi phương xa, lại còn nói với nàng cái gì mà muốn cứu kiếp sản tử của ta! Thiên cơ lão nhân mỗi ngày đi theo phía sau bọn ta, còn nói cái gì mà thiên cơ không thể tiết lộ, nguyên lai, trong thiên hạ không chỉ có mỗi mình bọn ta biết việc này, ta tuỳ tiện tóm lấy 1 người thì hắn cũng đã biết việc này Tại sao phụ nữ Diệp gia bọn ta nhất định phải hoặc loạn [mê hoặc + náo loạn] thiên hạ? Tại sao bọn ta không nên bị người khác đuổi giết? Hết thảy những việc này là do người nào tạo nên cho bọn ta? Chính là lão già kia! Hắn dựa vào cái gì mà muốn quản chuyện vận mệnh của bọn ta? Dựa vào cái gì? Trong lòng ta cực lạnh. Cảm thấy rất mệt “Thái thượng hoàng đại hôn, Hoàng thượng hẳn là có nhiều việc bề bộn, không bằng, Hoàng thượng hồi cung đi!” Hắn cười nói, “Hoàng hậu không muốn biết Vấn Hiên sẽ thành thân với dạn nữ tử nào sao? Cả người ta chấn động, nhanh chóng quay đầu lại “Ta chỉ biết là, khi nàng kia vào cửa thì tất cả chúng ta đều phải gọi nàng là Thái hậu. Hẳn là thái hậu sẽ mất hứng đây, tóc chưa bạc mà đã trở thành Hoàng thái hậu rồi! Vì nghiệp lớn của hoàng thượng mà thái thượng hoàng hi sinh thật không nhỏ, chỉ là lúc này đây, không biết hoàng thượng có thể để cho Thái thượng hoàng lựa chọn nữ tử mà mình yêu thích hay không đây? Hay là để cho Thái thượng hoàng vì hoàng thượng mà lấy lại 2 toà thành về?” Hắn xoa tay cười nói “Lại nói tiếp, nữ tử này xem như cũng có chút quen biết sâu xa với hoàng hậu! Trong Tuyết thành có 1 vị Tam công tử, Tam công tử đó xinh đẹp vô song, ai ai cũng biết đến, chỉ là Tam công tử này lại bị muội muội ngươi – Diệp Nhận Hỷ – cướp về. Nghe mói là cướp sắc. Bây giờ, Tam công tử này cũng có thể coi là muội phu của hoàng hậu đấy. Mà nữ tử này lại là muội muội của Tam công tử, tên là Tuyết Vô Ngân. Nàng được gả lại đây thì ngươi nói xem, có phải thân lại càng thêm thân không?” Tuyết Vô Ngân? Không phải là nơi nay không có bạc sao? [ngân = bạc] Ta rất muốn cười nhưng có thể nào cũng cười không nổi! Nữ tử này! A! Nữ tử này là nữ nhân tương lai của Vấn Hiên sao? “Muội muội của Tam công tử? Tam công tử xinh đẹp vô sinh, vậy thì vị Vô Ngân cô nương này hẳn cũng không xấu?” Ta lạnh lùng nói “Vốn là mĩ nhân của Tuyết Thành. Ta biết trong lòng hoàng hâu vẫn còn có Vấn Hiên, ta không thể trách ngươi! chỉ là, Hoàn hậu, bây giờ ngươi là đại tẩu của hắn, xin khuyên hoàng hậu 1 câu, mọi việc, có thích thì cũng không làm được!” Hắn lạnh lùng nói Ta cười lạnh, “Quan tâm thái hậu thì hẳn là không sao! Hoàng thượng không biết rằng trong hậu cung vốn có nhiều nữ nhân, nơi có nhiều nữ nhân không phải là nhiều! Chúc mừng Hoàng thượng đoạt được giang sơn, cũng không phải là nam nhân duy nhất ở chỗ này!” Ta cười chắp tay Hắn tức giận nắm lấy tay ta, sắc mặt lúc xanh lúc trắng Ta nhẹ ho khan vài tiếng. Hắn ngây cả người, một hồi lâu mới thu tay về “Hôm nay hoàng hậu ngâm người trong nước băng tuyền lâu như vậy, cho dù là thần y thì cũng là người! Sớm nghỉ ngơi đi! Đây không là chuyện đùa!” Ta lạnh lùng nói “Hoàng thượng đừng quên đáp ứng chuyện của ta! Khụ khụ!” Ta lại ho thêm 2 tiếng, phun ra 1 búng máu Hắn thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói, “Biết rồi! Ta sẽ phái người đưa tới!” Dứt lời, liền đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài. Ta lạnh lùng nhìn hắn. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì trong Hoa Tuyết cung sẽ có trò hay để nhìn! Ta xoá đi ý cười ở khoé môi. Đường Vấn Thiên mấy ngày nay không thấy bóng dáng nhưng thật ra tất cả những tín vật của muội muội đều được trả trở về cho ta! Cung nhân mang đồ tới nói là ngày ấy tiểu công chúa cứ khóc không ngừng, Tuyên Tuyết Nhi nghe thấy cũng không đoái hoài, vừa lúc ấy Đường Vấn Thiên đi đến, liền nổi cơn giận dữ mà đánh Tuyên Tuyết Nhi mười đại bản. Sau đó ở trong phòng nói chuyện với nàng 1 hồi lâu, lúc này mới mang những thứ ra ra, trả về cho ta Ta cau mày, chỉ có 10 đại bản. Ta tưởng là sẽ nhiều hơn. Hắn hiểu rõ mưu kế của ta nhưng vẫn lựa chọn trúng kế. Lại còn chuyện Tuyên Tuyết Nhi để mặc cho ta rơi xuống nước đã chọc giận hắn. Xem ra, lần tới, phải tự mình động thủ thôi Cuộc sống  trôi qua rất nhanh, 3 ngày sau là ngày thành thân của Vấn Hiên rồi. Mấy ngày nay, ta chưa gặp được hắn. Thất bại rồi sao? Hay là đã bị hắn hiểu rõ rồi! Lâu quá không có ra tay nên bị thoái hoá rồi. Ta thầm cười nhạo chính mình. Nếu hắn không đến gặp ta vậy thì ta liền đi gặp hắn! Bầu trời bắt đầu đổ mưa. Xoay người ra ngoài cửa sổ, ta bay nhanh về phía Xuất Vân điện. Mưa càng lúc càng to, làm cho cả người ta ẩm ướt. Ta đứng dưới táng cây hoa mai, nhìn về phía cửa sổ. Thấy bên trong cửa sổ có ngọn đèn, liền vỗ nhẹ vào cửa sổ Cửa sổ mở, Vấn Hiên đứng trước cửa sổ. Nhìn thấy ta như vậy, như là giật mình kinh ngạc, môi run lên nửa ngày mới nói “Sao lại đứng trong mưa thế này? Đã đứng bao lâu rồi?” Trong cổ họng ta nghẹn ngào 1 tiếng, 1 hồi lâu nói không ra lời, hít sâu 1 hơi, nhẹ giọng nói “3 ngày sau là ngươi thành hôn rồi, ta đến là muốn nói với thái thượng hoàng 1 câu, nói xong ta sẽ đi ngay!” Cả người hắn run rẩy, 1 hồi lâu mới nói “Nàng nói đi!” “Tuyết tiểu thư, rất đẹp, rất xuất chúng, thái thượng hoàng có ở bên cạnh nàng thì hãy quên ta đi!” Ta run rẩy nói, nói đến chỗ này, trong cổ họng nghẹn ngào một tiếng, đã khóc không thành tiếng. Hắn một hồi lâu không lên tiếng, cười lạnh nói, “Nàng gặp qua nàng ta rồi sao?” Ta lắc đầu. “Chưa từng thấy nàng ta mà nàng lại nói rằng nàng ta rất đẹp. Nàng ta có đẹp hay không thì cũng không liên quan đến nàng! Nàng nói nàng ta đẹp thì nàng ta sẽ đẹp sao?” dứt lời, hắn liền thở phì phò, tựa vào bên cạnh cửa sổ, không lên tiếng Ta giật nhẹ khóe môi, nhỏ giọng nói, “Tam công tử Tuyết thành vốn là 1 tuyệt sắc mĩ nam, việc này toàn bộ mọi người trong Hoàng quốc đều biết! Mà nữ tử này lại là muội muội của Tam công tử! 1 nữ tử giống như thần tiên như thế mới xứng đôi với thái thượng hoàng, đó là ông trời hợp tác!” Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào ta “Nàng tới đây là để nói ho ta biết nàng ta xinh đẹp đến cỡ nào sao? Chỉ là, làm sao bây giờ. Trong mắt ta chỉ thấy được 1 người phụ nữ. Nữ tử này đã cứu mạng ta, nếu lúc đầu không phải do ta ngu ngốc thì nữ tử này đã vốn là thê tử của ta! Lúc nhìn thấy nữ tử này bị đại ca của ta giam trong lãnh cung, trong lòng buồn bực đến nỗi thật đáng thương, thật thê thảm. Còn ở trong cung của phi tử khác mà nhảy vào trong băng tuyền vì ta, thiếu chút nữa là mất mạng. Nàng có biết là bây giờ ta hối hận đến bao nhiêu không, tại sao lại đem nàng ra để cá cược với hắn. Ngày đó mặc dù thân thể ta yếu ớt nhưng nếu ta thật sự thành thân với nàng thì sẽ không để cho hắn có cơ hội làm thương tổn nàng. Cho dù ta có chết đi thì cũng để lại cho nàng quyền lợi cao vô thượng. Hết thảy, cũng là sai lẩm của ta!” Dứt lời, hắn liền thở phì phò. Nguyên lai, hắn vẫn luôn nghĩ như vậy! Vẫn còn cảm thấy áy náy. Ta càng chịu khổ thì hắn càng thương tiếc cho ta, trái tim cũng càng dính chặt trên người ta, không thu nhận trở lại! “Vấn Hiên!” Ta nhẹ gọi, đi về phía trước từng bước Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mưa bụi xuyên thấu qua cửa sổ, làm ẩm ướt mái tóc của hắn, hắn nói “Ngày ấy, ta một mực nghe hết những lời nàng nói với đại ca dưới táng cây mai. Ta tưởng rằng, giao nàng vào trong tay của hắn thì có 1 ngày, nàng sẽ nhận được hạnh phúc. Nhưng sau khi nàng được phong phi vẫn cứ bị bệnh triền miên, lại còn bị giam vào nữ lao. 1 ngày sau khi nàng được phong phi, ta liền mua chuộc cai ngục, chỉ cần nàng bị giam vào nữ lao thì sẽ nghĩ mọi biện pháp cho nàng xuất cung, ta hạ độc tất cả cung phi hôm đó, hạ độc giết tất cả lao nữ là để cho nàng thuận lợi hồi cung. Có thế nào ta cũng muốn lại được nhìn thấy nàng!” Dứt lời, hắn hít sâu 1 hơi Ta lùi lại phía sau 2 bước  “Nguyên lai là ngươi! A! Đúng rồi! Ngày đó Lâu Nhạc Khanh có nói rằng hắn tuổi còn trẻ mà đã có đến 4 đồ nhi, một người vốn là Đường Vấn Thiên, 1 người là ta, một người là ngươi. Như vậy, còn 1 người, là ai? Ta cứ nghĩ không ra tại sao Lâu Nhạc Khanh lại không phân biệt lớn nhỏ với ngươi. Nguyên lai… Nguyên lai, ngươi là thái thượng hoàng mà hắn lại là sư phụ của thái thượng hoàng. Chỉ là vì ta mà 1 người không màng đến thế sự như ngươi mà cư nhiên 2 tay nhiễm đầy máu tươi. Loại tội nghiệt này, sao ta có thế thừa nhận!” Hắn cười nói, “Ta không muốn nàng thừa nhận. Hết thảy mọi tội lỗi đều do 1 mình ta gánh chịu. Hồng nhân vĩnh viễn không phải hoạ thuỷ, cái chính thức bị hoạ chính là lòng người! Nàng không có làm gì sao? Người sai là ta! Chỉ là, ta không còn biện pháp nào để bảo vệ nàng. Xin lỗi! Ta không thể thương tổn đại ca của ta! Cho dù là vì nàng thì cũng không được! Cũng giống như hắn không thể thương tổn ta!” Một nam nhân hết lòng vì ta như vậy! A! Kiếp này ta cũng chỉ có thể đành bỏ qua hắn. Nhưng 1 người cơ hồ gần như hoàn mĩ như vậy, bởi vì ta mà 2 tay lây dính máu tanh! Cả người ta run rẩy, khóc không thành tiếng. “Diệp Dược Nô! Bây giờ ta hỏi nàng lần cuối, nàng có thể tử bỏ hết thảy mọi thứ nơi này mà đi theo ta không? Chúng ta mang theo hài tử, cao chạy xa bay! Từ nay về sau, không còn Đường Vấn Thiên, không còn Hoàng quốc. Ta cũng không còn là thái thượng hoàng, nàng cũng không còn là 1 vị lãnh cung hoàng hậu. Ta sẽ đối xử với hài tử như chính con ruột của mình. Nếu như nàng không thích Tuyên Tuyết Nhi thì ta sẽ giết chết nàng ta cho nàng. Dù sao, giết 1 người cũng là giết, giết  1000 người cũng là giết! Nàng đừng lo lắng!” Hắn hạ quyết tâm, hét lớn với ta qua 1 màn mưa bụi Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết