Truyện cổ tích toàn là lừa dối, nhưng tôi lại muốn viết truyện cổ tíchTruyện cổ tích toàn là lừa dối, nhưng tôi lại muốn viết truyện cổ tíchBọn họ nói, một nhân loại sao có thể làm được chuyện này cơ chứ. Phải trải qua nhiều chuyện mới tới được nơi này, tôi tuyệt đối không cam tâm bỏ qua.64.Truyện cổ tích toàn là lừa dối, nhưng tôi lại muốn viết truyện cổ tíchChương 19: Quà một tháng sáu muộn[1] Từ lúc Frius xuất hiện tinh thần tôi luôn không yên, mơ mơ màng màng mặc cho bọn họ điều khiển hoàn thành nghi thức. Tôi chỉ một lòng nghĩ đến việc phải làm thế nào mới có thể được gặp hắn, phải làm sao mới khiến hắn chú ý đến mình.Tất cả rồng ở đây đều khiếp sợ nhìn biến cố này, khi nhìn thấy con rồng do tôi ngưng tụ thì lại càng kinh hãi hơn, xì xào bàn tán. Thế nhưng ngay cả một chút âm thanh tôi cũng không phát ra được.Tôi đứng im bất động ở đó, chân như mọc rễ, bất lực trơ mắt nhìn Frius hất áo choàng xoay người bước đi. Những hình ảnh trong quá khứ liên tục hiện lên trước mắt tôi —— Một lãnh chúa nhỏ yếu ớt bị người ta bắt nạt phát hiện một con rồng kiêu ngạo đến độ không muốn nói chuyện trên bờ biển; hai quân giao chiến; con rồng kia từ trên trời giáng xuống; bá đạo chiếm lấy một đống vàng bạc châu báu mang về kho vàng nhỏ của mình; mỗi trận giao chiến đều xông lên đầu; ngốc nghếch cõng lãnh chúa nhỏ khóc vì đọc thơ bay lên trời; lao tới che chở cho lãnh chúa nhỏ khỏi nguyền rủa của Nữ Chúa Tuyết… Tận cho đến khi nghi lễ kết thúc, tôi trơ mắt nhìn Frius đứng dậy chào tạm biệt với tộc trưởng thị tộc rồng vàng, tất cả rồng ở đây đều đứng dậy lần nữa để cung tiễn hắn đi. Người của thị tộc rồng vàng cũng chuẩn bị áp giải tôi đi, đến cái nơi gọi là “phòng tân hôn” kia.Sau đó tất cả hình ảnh chợt mất đi màu sắc, tôi ngồi trên một mảnh đất bao la chờ đợi từng ngày trôi qua trong vô vọng. Andy phản bội, một mình trôi dạt trên Biển Chết sóng gió, cố gắng hết mọi cách để hỏi thăm tin tức ở công hội lính đánh thuê, những tính toán của quốc vương Ande, nỗi hoảng sợ khi bị vây hãm ở thị tộc rồng vàng… Tất cả những chuyện này chẳng là gì cả, mà tôi có thể chịu đựng hết thảy những điều này là vì mong muốn một ngày nào đó có thể gặp lại con rồng nọ, ôm cổ hắn rồi nói cho hắn biết, tôi nhớ hắn. Tôi đứng im bất động ở đó, chân như mọc rễ, bất lực trơ mắt nhìn Frius hất áo choàng xoay người bước đi. Những hình ảnh trong quá khứ liên tục hiện lên trước mắt tôi —— Một lãnh chúa nhỏ yếu ớt bị người ta bắt nạt phát hiện một con rồng kiêu ngạo đến độ không muốn nói chuyện trên bờ biển; hai quân giao chiến; con rồng kia từ trên trời giáng xuống; bá đạo chiếm lấy một đống vàng bạc châu báu mang về kho vàng nhỏ của mình; mỗi trận giao chiến đều xông lên đầu; ngốc nghếch cõng lãnh chúa nhỏ khóc vì đọc thơ bay lên trời; lao tới che chở cho lãnh chúa nhỏ khỏi nguyền rủa của Nữ Chúa Tuyết…Chợt lục phủ ngũ tạng tôi như có ngọn lửa thiêu đốt, một luồng khí lạnh khác lại dần dần xâm chiếm lấy trái tim tôi. Tôi nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của gã rồng vàng bên cạnh: “Cái tên nhân loại này, sao lại đứng trơ ra đấy thế?” Lãnh chúa nhỏ kia từ từ trở thành lãnh chúa lớn nhất đại lục Vanus, con rồng nọ lại vỗ cánh bay qua Biển Chết. Sau đó tất cả hình ảnh chợt mất đi màu sắc, tôi ngồi trên một mảnh đất bao la chờ đợi từng ngày trôi qua trong vô vọng. Andy phản bội, một mình trôi dạt trên Biển Chết sóng gió, cố gắng hết mọi cách để hỏi thăm tin tức ở công hội lính đánh thuê, những tính toán của quốc vương Ande, nỗi hoảng sợ khi bị vây hãm ở thị tộc rồng vàng… Tất cả những chuyện này chẳng là gì cả, mà tôi có thể chịu đựng hết thảy những điều này là vì mong muốn một ngày nào đó có thể gặp lại con rồng nọ, ôm cổ hắn rồi nói cho hắn biết, tôi nhớ hắn.[1] Anh thấy đấy, làm một lãnh chúa khá là nhàm chán, em trai tôi đã trưởng thành, sinh hoạt hiện tại của người dân Vanus cũng rất hạnh phúc… Nói nhiều như vậy, ừm, thật ra tôi chỉ muốn hỏi một chút, nếu như có thể, lần này hãy để tôi được theo bên cạnh anh nhé? Trong đêm đen vắng lặng tôi đã nhẩm tập những lời này vô số lần, nhưng không ngờ rằng có ngày tôi sẽ không thể thốt ra khỏi miệng. Tôi đã cách hắn gần như thế, nhưng lại không có cơ hội cất lời.Giọng hắn bỗng nhuốm vẻ sợ hãi:Lửa của tôi không làm tổn thương hắn được. Chợt lục phủ ngũ tạng tôi như có ngọn lửa thiêu đốt, một luồng khí lạnh khác lại dần dần xâm chiếm lấy trái tim tôi. Tôi nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của gã rồng vàng bên cạnh: “Cái tên nhân loại này, sao lại đứng trơ ra đấy thế?”– Anh biến trở lại đi. Bọn họ đưa tay toan muốn lôi tôi đi. Tôi nhắm mắt lại, tay xoa nơi trái tim, khe khẽ gọi cái tên ấy trong lòng.Editor: D. A Phất. Phải trải qua nhiều chuyện mới tới được nơi này, tôi tuyệt đối không cam tâm bỏ qua. Cảm giác lạnh lẽo mà người thường khó có thể chịu được dần dần bao trùm lấy tôi, hàm răng không tự chủ đánh vào nhau lập cập, ngay cả gã rồng vàng đang túm lấy tôi cũng bị cơn lạnh lẽo kia làm buông lỏng tay ra, song tôi lại cắn răng chịu đựng. Sau cùng sự lạnh lẽo ấy càng ngày càng lớn dần, một con rồng băng được ngưng tụ từ hàn khí gầm thét xông ra từ vị trí trái tim tôi. Tất cả rồng ở đây đều khiếp sợ nhìn biến cố này, khi nhìn thấy con rồng do tôi ngưng tụ thì lại càng kinh hãi hơn, xì xào bàn tán.Bọn họ nói, con rồng kia cực kỳ giống với nguyên hình của Băng hoàng điện hạ.Cảm giác lạnh lẽo mà người thường khó có thể chịu được dần dần bao trùm lấy tôi, hàm răng không tự chủ đánh vào nhau lập cập, ngay cả gã rồng vàng đang túm lấy tôi cũng bị cơn lạnh lẽo kia làm buông lỏng tay ra, song tôi lại cắn răng chịu đựng. Sau cùng sự lạnh lẽo ấy càng ngày càng lớn dần, một con rồng băng được ngưng tụ từ hàn khí gầm thét xông ra từ vị trí trái tim tôi. Bọn họ nói, con rồng kia cực kỳ giống với nguyên hình của Băng hoàng điện hạ.Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Frius. Bọn họ nói, một nhân loại sao có thể làm được chuyện này cơ chứ. Những con rồng gần đấy bắt đầu hợp lực đối phó tôi. Rồng băng được hình thành từ ngọc rồng của Frius cố chấp chắn trước mặt tôi, thay tôi chặn lại công kích.Bởi tôi vĩnh viễn không muốn hắn bị thương. Tôi thấy Ivizebo cuối cùng cũng dừng lại bước chân, đoạn nghiêng người nhìn về phía tôi, môi thoáng mấp máy, trong đôi con ngươi chợt lóe lên tia sáng yếu ớt. Từ lúc nhìn thấy trở lại thị lực của tôi trở nên tốt hơn nhiều so với trước đây, hoàn toàn vượt xa tiêu chuẩn người thường. Trước đây tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ bây giờ tôi đã hiểu —— Thế giới trong mắt tôi có thể là thế giới mà Frius nhìn thấy. Sức mạnh của ngọc rồng của Frius vượt xa khả năng chịu đựng khiến toàn thân tôi phát lạnh, nhưng trong cơ thể lại cảm thấy rất nóng, tựa như có một ngọn lửa đang rực cháy, một luồng sức mạnh vừa lạ vừa quen đột nhiên trỗi dậy. Tôi dang hai tay, ngọn lửa lấy tôi làm trung tâm cháy phừng lên, tách tôi ra khỏi những con rồng ở đây. Lửa cháy rực trời, tôi có thể cảm nhận được đó chính là sức mạnh của bản thân tôi, sức mạnh của lửa.Rồng xung quanh đều hóa nguyên hình bay lên trời né tránh ánh lửa, thế nhưng lãnh địa của thị tộc rồng vàng lại chìm vào biển lửa. Những con rồng kia nỗ lực sử dụng phép thuật băng tuyết để dập lửa nhưng lại không được. Rồng xung quanh đều hóa nguyên hình bay lên trời né tránh ánh lửa, thế nhưng lãnh địa của thị tộc rồng vàng lại chìm vào biển lửa. Những con rồng kia nỗ lực sử dụng phép thuật băng tuyết để dập lửa nhưng lại không được.Giống như khi trước mỗi lần hắn xông lên tuyến đầu, tôi đều thấp thỏm lo lắng.Chương 19: Quà một tháng sáu muộn[1] “Sao có thể,” – bọn họ lại nhìn về phía con rồng băng trước mặt tôi với vẻ khiếp sợ – “sức mạnh trấn áp băng tuyết này, Băng hoàng điện hạ…” Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Frius.Frius thành thật hóa thành hình rồng ngay lập tức. Hắn làm như không để ý, chỉ sải bước về phía tôi với vẻ dè dặt cẩn thận.Hắn làm như không để ý, chỉ sải bước về phía tôi với vẻ dè dặt cẩn thận. Khoảnh khắc rồng băng tiếp xúc với chính chủ thì lập tức hóa thành hơi nước.Tôi thấy Ivizebo cuối cùng cũng dừng lại bước chân, đoạn nghiêng người nhìn về phía tôi, môi thoáng mấp máy, trong đôi con ngươi chợt lóe lên tia sáng yếu ớt. Từ lúc nhìn thấy trở lại thị lực của tôi trở nên tốt hơn nhiều so với trước đây, hoàn toàn vượt xa tiêu chuẩn người thường. Trước đây tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ bây giờ tôi đã hiểu —— Thế giới trong mắt tôi có thể là thế giới mà Frius nhìn thấy. Kế đó tôi trông thấy Frius bước từng bước qua biển lửa tới trước mặt tôi. Lửa của tôi không làm tổn thương hắn được.Tôi cảm thấy cổ họng được thả lỏng, nhất thời có trăm ngàn lời muốn nói, sau cùng chỉ biết ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xa lạ cực kỳ điển trai kia của Frius, ngàn lời vạn từ chỉ đọng lại thành một câu: Bởi tôi vĩnh viễn không muốn hắn bị thương. Giống như khi trước mỗi lần hắn xông lên tuyến đầu, tôi đều thấp thỏm lo lắng. Hắn nhắm hai mắt đứng trước mặt tôi, hơi cúi đầu “nhìn” tôi, đoạn vươn tay xoa mặt tôi rồi nhỏ giọng, tựa như đang cẩn thận xác nhận cái gì đó: “Em…” Tôi cúi đầu, một câu cũng chẳng thốt nên lời, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng không khóc.[1] Tác giả đăng chương này vào ngày 2/6, tiêu đề chương bả toàn đặt không liên quan Lại cảm thấy tôi có khóc cũng chẳng sao cả, dù gì đã lâu rồi tôi chưa có đọc thơ Haider, chắc chắn là do thiếu sự giải tỏa chứ nào phải thiếu khí khái anh hùng đâu. Giọng hắn bỗng nhuốm vẻ sợ hãi: – Sao thế? Sao không nói lời nào? Giọng em làm sao vậy?Frius hôn nhẹ lên gò má và đỉnh đầu tôi rồi nói nhẹ nhàng: Hắn đưa tay xoa cổ họng tôi, một lát sau mới thở phào một hơi, đoạn dùng ngón tay vẽ một pháp ấn nho nhỏ chỗ hầu kết của tôi giải phong ấn của thị tộc rồng vàng. Tôi cảm thấy cổ họng được thả lỏng, nhất thời có trăm ngàn lời muốn nói, sau cùng chỉ biết ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xa lạ cực kỳ điển trai kia của Frius, ngàn lời vạn từ chỉ đọng lại thành một câu: – Anh biến trở lại đi.[1] Frius thành thật hóa thành hình rồng ngay lập tức. Tôi nhón chân lên ôm lấy cổ hắn, nước mắt rơi lã chã, nín nhịn hồi lâu mới nghẹn ngào nói với giọng buồn buồn:Lãnh chúa nhỏ kia từ từ trở thành lãnh chúa lớn nhất đại lục Vanus, con rồng nọ lại vỗ cánh bay qua Biển Chết.[1] – Mắt anh làm sao thế? Frius hôn nhẹ lên gò má và đỉnh đầu tôi rồi nói nhẹ nhàng: – Không sao mà, như vầy không ổn lắm đâu. Sau này anh làm đôi cánh của em, còn em làm đôi mắt của anh nhé. Chương sauLại cảm thấy tôi có khóc cũng chẳng sao cả, dù gì đã lâu rồi tôi chưa có đọc thơ Haider, chắc chắn là do thiếu sự giải tỏa chứ nào phải thiếu khí khái anh hùng đâu.Tôi nhón chân lên ôm lấy cổ hắn, nước mắt rơi lã chã, nín nhịn hồi lâu mới nghẹn ngào nói với giọng buồn buồn:“Sao có thể,” – bọn họ lại nhìn về phía con rồng băng trước mặt tôi với vẻ khiếp sợ – “sức mạnh trấn áp băng tuyết này, Băng hoàng điện hạ…”Tôi cúi đầu, một câu cũng chẳng thốt nên lời, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng không khóc.[1] Tác giả đăng chương này vào ngày 2/6, tiêu đề chương bả toàn đặt không liên quan.