Lãnh chúa nhỏ thực sự yêu đến sâu sắc 51. Thật ra việc Frius rời đi cũng có cái lợi của nó, tỷ như tôi có nhiều thời gian quan tâm đến những người khác bên cạnh tôi hơn. Tôi phát hiện em trai mình đã trưởng thành, hơn nữa còn rất giống tôi, lúc nói chuyện đều mang theo triết lý thơ ca. Một ngày nọ nó nói với tôi: – Anh à, em cảm thấy mỗi một ngày anh sống đều như đang chờ ngày hôm sau vậy, rồi ngày mai vẫn cứ tới như thường, anh vẫn cứ đợi hoài đợi mãi như trước. Nghe rất triết lý, phải không? Tôi cảm thấy em trai tôi là người tài có thể bồi dưỡng, thế là tôi bèn đem 《Tập thơ Haider · Khi thế giới chuyển mình · Bản sưu tầm 》mà tôi cất kỹ tặng cho nó. Thời gian cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua một năm, thế lực của chúng tôi cũng ngày càng thêm vững chắc. Có một hôm lúc tôi quay trở lại pháo đài thì thấy mẹ của tôi, Anna và một bà lão gầy guộc mặc áo choàng tím đang ngồi trong phòng khách. Mẹ nói cho tôi biết bà lão mặc đồ tím là một nữ phù thủy. Năm ấy lúc tôi vừa mới chào đời thì bà tình cờ xuất hiện, gieo quẻ cầu phúc cho tôi, còn kiến nghị cha mẹ đặt tên cho tôi là Adam. Lão phù thủy nói: – Lãnh chúa đại nhân, lão tự biết mệnh mình không còn được bao lâu, lão có thể dùng chút thời gian cuối cùng này trả lời ba câu hỏi của người, người chỉ cần ban cho lão một nơi chôn cất là được. Tôi đáp ứng bà ấy. Câu hỏi thứ nhất là hỏi Frius đã cho tôi ăn gì lúc gần đi. Lão phù thủy nói đó là ngọc rồng. Tôi lại hỏi ăn ngọc rồng sẽ có tác dụng gì. Lão phù thủy nói trường hợp này rất hiếm gặp, ngọc rồng là thứ quý giá nhất của rồng. Trừ phi chết đi, bằng không thì rồng tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy ngọc rồng của mình ra, nhưng nếu bản thể mà chết thì ngọc rồng cũng mất đi hiệu lực. Bà ấy chỉ biết rằng tôi sẽ có được một nửa tuổi thọ của Frius, đồng thời còn có năng lực phòng ngực của rồng. Tôi vội truy hỏi nếu thế thì có ảnh hưởng gì tới Frius không. Lão phù thủy hòa nhã nhìn tôi, nói: – Rồng mất đi ngọc rồng sẽ bị chính bộ tộc của mình bài xích. Còn những gì người có được sẽ chính là những thứ hắn sẽ mất đi —— Tuổi thọ chỉ còn một nửa, sức mạnh cũng sẽ suy yếu. Tôi thấy mình chừng như không còn nghe thấy giọng mình nữa: – Ta có thể chờ được hắn không? Lão phù thủy không trả lời. Tôi nhìn về phía bà ấy, bà ngồi trên ghế, an tường nhắm hai mắt lại. Bà ấy đã trả lời xong ba câu hỏi của tôi, đi đến điểm cuối cuộc hành trình đời mình. 52. Tôi ra lệnh an táng lão phù thủy, lòng vẫn mãi trăn trở bất an. Tôi chưa từng hỏi Frius, rốt cuộc phải ở trong tình cảnh nào mà người mạnh mẽ như hắn lại bị thương nghiêm trọng như vậy, thậm chí còn bị ép phải vượt qua Biển Chết để đến Vanus. Cũng chưa từng hỏi chuyện mà hắn nhất định phải quay về không thể không làm là gì —— Nếu là chuyện quan trọng, nếu sẽ gặp nguy hiểm, vậy tại sao lại để ngọc rồng quan trọng với rồng như vậy lại cho tôi?! Tuổi thọ của rồng có thể đạt tới mấy nghìn năm, tôi vẫn luôn nghĩ mình là một đoạn hành trình nho nhỏ trong cuộc đời của Frius, thậm chí còn không dám ôm hy vọng một ngày nào đó hắn thực sự sẽ quay lại. Song trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng tôi lại chợt phát hiện ra, rằng tôi chính là toàn bộ sinh mệnh của hắn —— Ngọc rồng chia đều sinh mệnh, hắn còn sống, tôi sẽ không chết. Tôi bắt đầu tập hợp mọi người lại nghiên cứu về Biển Chết. Tôi chiêu mộ thợ thủ công lành nghề chế tạo chiến hạm có thể chở người bay lên trời và tàu thuyền có thể đi qua Biển Chết dựa theo ghi chép trong sách cổ. Ý muốn của tôi rõ như ban ngày, tất cả đại thần dám can đảm đưa ra ý kiến phản đối đều bị tôi trấn áp. Bảy tháng sau, ba con tàu được cho là có thể vượt qua Biển Chết cuối cùng cũng được hoàn thành. Tôi kiểm lại một ngàn binh sĩ, chỉnh quân xuất phát. 53. Hai mươi ngày sau chúng tôi đến một hòn đảo nhỏ. Những người được phái đi trước khảo sát nói rằng trên đảo này có nước ngọt, có thể dùng làm điểm tiếp tế trên đường, đến được đây chứng tỏ hành trình của chúng tôi đã đi được một nửa. Trên đảo có những tòa tháp và công trình kiến trúc khác được xây dựng sẵn, sau khi nghe người khảo sát báo cáo tôi đã nảy ý xây dựng nơi này thành một cứ điểm của chúng tôi. Mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp cho tới thời điểm này, điều duy nhất tôi không ngờ tới chính là sự phản bội của Andy. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, từng đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau, song lại khó cùng nhau bước trên một cuộc hành trình mới sau khi chinh phục toàn bộ lục địa Vanus. Hắn nói tôi bị ma quỷ dụ dỗ che mờ lý trí, đưa mọi người đến Ikonamicos chỉ có thể chịu chết. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Andy sẽ phản bội mình. Dưới sự dẫn dắt kín đáo của hắn tôi đã để những thân tín khác lại Vanus, những người ra ngoài hôm nay hầu hết đều là thuộc hạ của Andy. Có lẽ vì nể tình cảm ngày xưa nên hắn không giết tôi mà chỉ nhốt tôi vào một tòa tháp cao trên đảo, ra lệnh cho thân tín của mình canh chừng tôi, còn hắn thì dẫn người mang theo tin tức “Lãnh chúa đại nhân đột ngột phát bệnh rồi qua đời trên đường đi” quay về điểm xuất phát. 54. Thế nhưng thuộc hạ trông coi tôi của Andy lại muốn giết chết tôi. Tôi chẳng thể đoán định được đây là do Andy bày mưa đặt kế hay chỉ theo như lời gã nói, rằng “Tôi mà còn sống thì nhất định sẽ thành cản trở của Andy đại nhân, cho nên tôi nhất định phải chết.” Gã thử rất nhiều phương pháp, lấy đao kiếm đâm chém, hạ độc, châm lửa đốt, dìm xuống nước,… Nhưng tôi không chết. Tôi rất bình tĩnh, còn gã lại gần như sụp đổ, nhìn tôi như một con quái vật. Vào đêm khuya tôi sờ vào trái tim mình, thầm nghĩ trong mắt loài người nói không chừng tôi chính là một quái vật, muốn giết tôi ít nhất phải có thái độ như khi muốn diệt rồng —— Trong tim tôi có một con rồng, và tôi biết hắn đang bảo vệ tôi. 55. Một phó quan tìm cơ hội giết gã rồi định thả tôi đi. Tôi nhìn phó quan với vẻ nghi ngờ. Cậu ta nói rằng lần chiến đấu với Mongar kia, lúc cậu ta bị thương tôi đã thay vào vị trí của cậu ta để cậu ta có thể đi nghỉ. Phó quan kia nói: – Lãnh chúa đại nhân, thuộc hạ vô năng. Cậu ta tìm cho tôi một chiếc thuyền nhỏ với những đồ dùng cần thiết, hứa sẽ xử lý tốt chuyện ở đây rồi bảo tôi yên tâm mà rời đi —— Với tôi như thế là đủ. Tôi ngồi lên thuyền, theo dòng hải lưu đi về phía Ikonamicos. Xung quanh là ánh sáng hay bóng tối, phía trước là sóng êm gió lặng hay sóng lớn ngập trời, tôi chẳng hề quan tâm đến những thứ đó —— Mắt nhìn chẳng tỏ, song trái tim sẽ dẫn lối rẽ bước. Tôi tin rằng giữa chốn u minh này rồi sẽ có ánh sáng dẫn lối tôi tiến về phía trước. 56. Có lẽ trên thế giới này thật sự có phép màu, không biết đã trải qua bao lâu, trước mắt tôi ấy vậy mà lại xuất hiện ánh sáng rõ ràng. Thoạt tiên tôi lấy tay che mắt lại, tiếp đó chậm rãi buông tay với vẻ không thể tin được —— Trước mắt tôi xuất hiện một đường kẻ màu xám, đó là một lục địa hùng vĩ mới toanh. Tôi nhìn được rồi. Chương sauLời tác giả: Lãnh chúa đã để lại rất nhiều thân tín cho em trai mình. Cậu ấy đã đưa ra một quyết định tồi tệ, đó là mang theo Andy vì cảm thấy hắn là một người anh em sống chết có nhau..