Thật ra thì, Lãnh Dạ nói không sai, là cô đã quyến rũ anh! Hiện tại lại bị cha an bài đi quyến rũ người khác! "Cha, chúng ta cần nhiều tiền như vậy có ích lợi gì?" Bạch Tuyết biết công ty của ba không thiếu tiền, nhưng tại sao ông vẫn còn phải hy sinh cô đi lấy lòng những người đàn ông kinh tởm kia! Cô cảm thấy thật may mắn vì lần đầu tiên cha đã an bài cô cho Lãnh Dạ, nếu ban đầu cha đem cô đến trước cửa nhà người đàn ông hôm nay, thì cô sẽ điên mất! "Tuyết Nhi, chúng ta làm gì có tiền, tiền cha kiếm được cũng phải phát tiền cho công nhân viên, còn dư lại cũng đã bù vào sinh hoạt phí! Con cho rằng cha rất có tiền có phải hay không, thật ra thì công ty của cha thật ra không tốt! bất kì lúc nào cũng có thể đóng cửa!" Bạch Hàn bắt đầu giả bộ đáng thương, còn Bạch Tuyết không biết lời cha nói có đúng không , nhưng mà tại sao con cái của người khác sẽ không bị cha mình đưa đi làm đồ chơi cho người ta, mà cô lại phải làm việc không tình nguyện đấy? Nhìn những nguời bạn của cô ở nhà luôn có cha và mẹ thương yêu , sủng ái , cô thật hâm mộ! Cô biết không có người nào để ý tơi sự tồn tại của cô, cũng không có ai quý trọng sự tồn tại của cô, cô tin mẹ nhất định là người quan tâm cô, mặc dù vẫn bà vẫn chưa có tới tìm cô, nhưng cô tin tưởng vững chắc mẹ là có nỗ khổ bất đắc dĩ trong lòng, giống như là hiện tại cô bị cha bức bách như nhau! Cũng có lẽ là mẹ hận cha, cho nên mới không muốn gặp lại con của ông là cô! Bạch Tuyết cái gì cũng không có nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, Bạch Hàn thấy Bạch Tuyết không nói gì, biết là cô đã chấp nhận, trong lòng cũng yên tâm không ít. Như vậy là có thể an bài với Bạch Tuyết . Mấy ngày kế tiếp Bạch Tuyết cũng bị cha kêu đi xã giao. Cũng may cha vẫn luôn đi theo, cô sợ chính là, không biết một ngày cha lại đem cô mang ra ngoài, sau đó sẽ đột nhiên biến mất, để thành toàn cho người đàn ông đáng ghét kia! trong lòng liền run sợ . Ngày hôm nay, cha lại kêu cô đi, ai ngờ cơm còn chưa có ăn, cha nói nhận được một cú điện thoại, có một khách hàng quan trọng muốn gặp, để cho Bạch Tuyết ở lại ăn cơm cùng Triệu tổng . Triệu tổng dĩ nhiên hiểu, Bạch Tuyết cũng biết dụng ý của cha ,cảm giác lúc này của cô như đứng ở bên vách núi, tùy thời có thể nguy hiểm ngã xuống , cô sợ hãi, cô rất sợ hãi! Nhìn cha đi ra ngoài, liền cuống quít đuổi theo ra. "Cha, con cùng cha trở về?" Bạch Tuyết cầu khẩn nhìn cha, hi vọng ông sẽ mang cô đi, nhưng là cha lại tránh khỏi tay của Bạch Tuyết. "Mau vào trong, Triệu tổng này rất thích con, hắn sẽ đối tốt với con, cha cũng là nhìn hắn không tệ mới dám giới thiệu cho con , ngoan ngoãn nghe lời." Bạch Hàn đem Bạch Tuyết đẩy mạnh đi, mình thì rời đi, Bạch Tuyết nhìn cha lại một lần nữa vì tiền đem cô bán, tâm liền vỡ nát! Vì sao người đàn ông là cha cô lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao ông ngay cả con gái của mình đều không bỏ qua? Tại sao cô lại vì cha mà bị bán? Lau đi nước mắt, liền đi vào, cầm lên túi của mình. "Thật xin lỗi, tôi có chút không thoải mái muốn đi về trước!" Bạch Tuyết đứng dậy chuẩn bị rời đi, ai ngờ Triệu tổng giành trước đem Bạch Tuyết ngăn lại. "Cha cô đã có ý tứ chẳng lẽ cô vẫn không rõ, cô chỉ cần rời khỏi nơi này, công ty của cha cô sẽ phải đóng cửa, ông ta sẽ phải bồi thường một số lớn !" Bạch Tuyết không nghĩ tới Triệu tổng sẽ nói như vậy! Trong lòng liền lạnh, chẳng lẽ cô thật sự phải làm như vậy một lần nữa? Triệu tổng cười cười, loại người thanh thuần như cô dụ dỗ rất tốt, chỉ cần hù dọa, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Bạch Tuyết ngồi xuống, Triệu tổng cũng ngồi ở bên cạnh, hai người chỉ đơn giản ăn một chút , sau đó Triệu tổng liền đi tính tiền , bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, chính là thưởng thức cô bé trước mắt, mà chẳng biết, sau đó hắn thưởng thức chính là. . . . . . *** Trong không gian thần bí. "Chúng ta có nên ra giúp hay không?" Nhân vật thần bí thứ nhất. "Không được, thế giới con người có khổ có ngọt, đây là cách sinh tồn, chúng ta không thể xen vào." Thần bí thứ nhất. "Nhưng mà cái tên mập chết bầm kia rất ghê tởm nga!" Nhân vật thần bí thứ ba nói. "Chờ đợi, thời cơ lập tức tới ngay, chúng ta chỉ cần chờ. . . . . ."