"Đi theo tôi." Lãnh Dạ nói. Bạch Tuyết giờ phút này rất muốn cùng Lãnh Dạ rời đi, nhưng mà không biết đến lúc đó làm thế nào nói cho cha đây? "Nơi này không phải là chỗ anh có thể vào, anh mau đi ra ngoài đi!" Bạch Tuyết biết đây là nhà vệ sinh nữ, anh lại là đàn ông, làm sao có thể đứng đợi ở đây chứ! Vì vậy mới hối thúc anh rời đi. "Đi theo tôi." "Không được, tôi còn có chuyện, ach đi trước đi!" Bạch Tuyết cúi đầu, nhỏ giọng nói. "Chuyện? Chuyện gì? Chẳng lẽ là vì cái tên mập chết tiệt kia? Hả?" Giọng nói Lãnh Dạ lộ ra sự tức giận, nhưng cũng không quá lớn , dù sao nơi này cũng không thích hợp để nói lớn tiếng ! "Ang hiểu lầm rồi, ông ta là bằng hữu của cha, chúng tôi chẳng qua là đi ăn một bữa cơm!" Bạch Tuyết chột dạ trả lời. "Bằng hữu? Cô không cần nói cho tôi là cô không biết cha cô dẫn cô tới đây để làm gì chứ?" Lãnh Dạ lạnh lùng nói. Bạch Tuyết kinh hoảng! Đúng vậy a! Cô dĩ nhiên là đoán được ý của cha, chẳng qua cô chỉ hi vọng đó là mình đã đoán sai! "Là anh suy nghĩ nhiều thôi, nên hãy trở về đi !" Bị người khác biết cha mình làm như vậy, Bạch Tuyết rất khó chịu! Lãnh Dạ một tay kéo Bạch Tuyết kéo vào trong ngực. Bạch Tuyết liền tránh ra khỏi. "Nơi này là nhà vệ sinh nữ, anh không phải nên nhanh dời khỏi đây sao?" Bạch Tuyết rất muốn khóc, thanh âm cũng mang theo tiếng nức nở nói. "Cô dám. . . . . ." Nhìn người Bạch Tuyết nhát gan , Lãnh Dạ liền dừng những lời muốn nói, hắn lo lắng sẽ hù doạ cô! vì cô, Lãnh Dạ đều có thể nhượng bộ! "Cô không phải lại lừa gạt mình như vậy, hôm nay tên mập kia có tâm tư gì, trong lòng cô phải rất rõ ràng! Mà lại, Cô còn là người phụ nữ của tôi làm sao có thể cho kẻ khác đụng vào chứ !" Lãnh Dạ bởi vì tức giận, giọng nói âm trầm mấy phần. "Người phụ nữ của anh? Không bằng nói là đồ chơi của anh đi!" Bạch Tuyết thương tâm nói, thật ra thì, cô ở trong mắt Lãnh Dạ được coi là cái gì! Không phải là một kẻ làm ấm giường sao! Chỉ vì ích lợi mà lên giường! Ban đầu cha để cho cô ngủ cùng Lãnh Dạ, không phải là vì muốn giành được ích lợi sao! Lãnh Dạ không nghĩ tới người nhát gan như cô cũng sẽ nói như vậy, càng không nghĩ đến cô lại dám nói như vậy! Cho tới nay, đối mặt khó khăn cô chỉ biết khóc! Hôm nay cô lại phản bác, vì mình mà phản bác, đây không phải là đã có một chút tiến bộ? Chẳng qua là hắn không hy vọng cô sẽ phản bác hắn! "Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Anh cùng người đàn ông ngoài kia thì có cái gì khác nhau, cũng muốn lên giường với tôi không phải sao?" Bạch Tuyết thê lương nói, Lãnh Dạ xuất hiện ở nơi này là sao ? Mang cô đi khỏi đây, sau cùng anh lên giường? Anh không thương cô, đây là Bạch Tuyết cảm giác được! Vậy mà, Bạch Tuyết hao tổn tâm tư chỉ muốn anh yêu cô! Cho nên cô không nên ở bên anh nữa cô đối với người đàn ông này mà nói, chính là một kẻ tình phụ! Hai chữ này đối với Bạch Tuyết đó chính là sự vũ nhục, bởi vậy cô mới có can đảm chống đối Lãnh Dạ như thế , mặc dù biết anh sẽ mất hứng, thế nhưng cô chính là muốn vậy! "Im miệng, cô dám đem những người đó cùng tôi so sánh! Chớ quên, là cô đã chủ động quyến rũ tôi!" Lãnh Dạ nổi giận. "Anh nói rất đúng, là tôi quyến rũ anh, tôi là một người đê tiện, tôi không biết xấu hổ được chưa, hiện tại tôi không cần anh nữa ,tôi lại muốn đi quyến rũ người khác, nên anh hãy đi đi!" Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ chạm vào chỗ đau, tâm rất đau đớn , Lãnh Dạ nói tất cả đều là đúng, là cha đưa cô đến trước cửa của anh, là cô chủ động đi vào nhà, là cô quyến rũ người đàn ông lãnh khốc này! Thật ra thì, ý của Lãnh Dạ, vẫn là bởi vì hai năm trước, Bạch Tuyết đối với hắn hành hạ tinh thần, nên hắn mới có thể nói là Bạch Tuyết quyến rũ hắn! Trời mới biết, Bạch Tuyết hảo tâm đổi lấy lại là điều xấu, cô chỉ hảo tâm thu lưu một con cẩu , mà chẳng biết rằng, mình đã trêu chọc đế một kẻ nguy hiểm là Lang Vương tu luyện nhiều năm! Nhưng mà, đêm hôm đó cũng là Lãnh Dạ cố ý đi tiếp cận Bạch Tuyết, hơn nữa khiến cho Bạch Tuyết chú ý, chỉ là Lãhn Dạ không nghĩ đến, Bạch Tuyết lại thích tắm rửa cho hắn như thế , cho nên hắn mới có thể nói Bạch Tuyết đi quyến rũ hắn. Lúc này, trong không gian thần bí. "Cô gái này có phải là rất ngu hay không?" Thần bí thứ nhất nói. "Cô không phải là ngu, mà vì cô quá yêu Lang Vương , cô cũng muốn mình có tự ái ở trước mặt Lang Vương, cô không muốn bị Lang Vương thấy tình cảnh chật vật như vậy!" Thần bí thứ hai. "Vậy cô tại sao không nói thẳng là cô yêu Lang Vương?" Thần bí thứ ba hỏi. "Bởi vì yêu làm người ta lú lẫn. . . . . ." Thần bí thứ nhất nói. "Ta bất kể cái gì là có yêu hay không , ta chính là muốn biết chúng ta lúc nào thì đầu thai?" "Nhanh thôi, thời gian đầu thai chỉ còn tính theo giờ. . . . . ." "Tính giờ? Bọn họ đều ở cùng nhau, chúng ta làm thế nào có thể đầu thai!"