"Hả? Tôi, tôi mới vừa rồi đang suy nghĩ vài chuyện nên ngẩn người mà thôi." Lâm Giang trả lời.
"Cậu không phải là cũng cùng bọn họ nghĩ giống nhau chứ, tò mò tờ xét nghiệm kia là thật?" Bạch Tuyết vẫn cho rằng cái người ngồi cùng bàn này cũng không tệ lắm, không nghĩ tới cậu ta cũng ở sau lưng len lén quan sát bụng của cô, làm cho tâm của cô cảm thấy đau đớn!
"Nào có chuyện đó? Tôi biết cậu là bị oan uổng mà!" Lâm Giang cười cười nói.
"Thật ra thì, tôi cũng không thể trách cậu nghĩ như vậy, cho dù là ai cũng sẽ tò mò! quên đi , mau đọc sách đi!" Bạch Tuyết rất khổ sở, cô cùng Lãnh Dạ đã xảy ra quan hệ, nên bị mọi người hiểu lầm cũng không thể trách được! Là mình có lỗi trước, nên sao có thể ngăn cản người khác nghĩ như thế nào về mình chứ!
Lâm Giang biết Bạch Tuyết không vui, không nghĩ tới chính mình vì nhất thời tò mò, nên dẫn đến để cho Bạch Tuyết chán ghét hắn, thật là hoàn toàn ngược lại ý muốn mà!
Người phụ nữ nhát gan này! Ai! Thật đúng là phải cẩn thận khi tiếp xúc cùng, nếu không, không cẩn thận sẽ lại để cho Bạch Tuyết chán ghét hắn.
Sau khi tan học, Bạch Tuyết không biết nên nói thế nào với cha đây, Lãnh Dạ nói để cho cô tối nay qua đó, xem ra vì chuyện lần này được giải quyết, cho nên mới để cô dùng chuyện này báo đáp lại anh!
Cúi đầu, nhìn đoạn đường dưới chân, từng bước từng bước đi về phía trước, mà chẳng biết rằng có một chiếc xe vẫn chậm rãi đi theo cô.
Cuối cùng, đi tới một trạm điện thoại công cộng, cầm điện thoại lên gọi cho cha .
"Cha, là con."
"Bạch Tuyết? Có chuyện gì sao?"
"Cha, buổi tối con có chuyện, nên tối nay sẽ không trở về nhà đâu !" Bạch Tuyết nói ra miệng.
"Không trở về nhà vậy con đi đâu? chờ một chút, có phải hay không là đi?" Bạch Hàn bởi vì bên cạnh có người, nên không tiện nói ra tên của Lãnh Dạ, nhưng mà Bạch Tuyết đã hiểu hết.
"Phải ạ. . . . ." Bạch Tuyết lúng túng trả lời.
"Tốt tốt, vậy con đi đi, hãy chơi cho vui, cha biện đang bận, bái bai." Bạch Hàn cao hứng cúp điện thoại.
Bạch Tuyết mặt mày đỏ bừng, đây là cha của cô sao? Cư nhiên lại nói cô chơi cho vui!
Trả tiền điện thoại xong, liền xoay người rời đi.
Không nghĩ đến lại thấy chiếc xe quen thuộc trước mắt, cửa xe mở ra Lãnh Dạ đã ngồi ở bên trong.
"Lên xe đi." Vẫn như trước kia lạnh lùng nói, không mang theo một tia tình cảm nào mà chỉ là mệnh lệnh!
Bạch Tuyết lên xe, cô không biết anh tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là lo lắng cô hôm nay sẽ không đi tìm anh, cho nên mới tới đây.
Ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ghế lái, cúi thấp đầu xuống, chủ yếu là lo lắng bị bạn học nào đó thấy cô ngồi trên xe của một người đàn ông , thì đến lúc đó sẽ lại dẫn lời đồn đãi, chuyện nhảm nhí!
Lãnh Dạ đã sớm nhìn thấy Bạch Tuyết, liền bỏ qua lời mời chiêu đãi, mà muốn phụng bồi người phụ nữ bé nhỏ này đi ăn cơm.
"Muốn ăn cái gì?" Lãnh Dạ hỏi.
Bạch Tuyết nghĩ đến lần trước cùng anh đi ăn cơm liền đụng phải bạn học, trong lòng bắt đầu sợ hãi lại bị người quen gặp phải, chuyên ở trường học còn chưa có lắng xuống, nên cô cũng không muốn lại cuộn lên một làn sóng to khác!
"Tôi muốn về nhà ăn, tôi sẽ nấu cơm, thật đấy, anh muốn ăn cái gì thì tôi sẽ làm cái đó?" Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, làm vẻ mặt cầu xin nhìn Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nhìn gương mặt bất lực này, tại sao cô lại luôn luôn có sáng vẻ lo lắng hãi hùng như vậy chứ? Bạch Tuyết trước mắt này lại không giống cô của trước kia không sợ trời không sợ đất !
Nghĩ đến Bạch Tuyết có thể không phải là người mình muốn tìm, hắn liền rất không vui!
Thật ra thì, Lãnh Dạ luôn không ngừng tìm kiếm người phụ nữ trước kia, ngay cả cấm địa của yêu giới, một nơi thần bí cũng đã tìm . . . . .
****
"Các ngươi là lũ phế vật, lại không tìm được hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử sao?" Ở bên trong một hang đá, truyền ra âm thanh âm trầm kinh khủng .
"Hồi bẩm Ma vương, còn không có tìm được hướng đi của Mẫu Đơn tiên tử ạ, nhưng mà ba tiểu linh đồng ở trên núi trời tu luyện lại không thấy đâu cả!" Bên ngoài hang động có một con yêu quái giống Ngưu Ma Vương bẩm báo.
"Khốn kiếp, linh đồng tất nhiên là phải đi đầu thai rồi, cái này nói rõ ràng Lang Vương đã tìm được hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử rồi , phế vật, còn không mau đi tìm!"
****
Thế giới loài người.
Lãnh Dạ đột nhiên thay đổi, cấp tốc lái xe đi về nhà, xe lao nhanh trên đường phố sầm uất đông người .
Bạch Tuyết sợ hãi nắm lấy giây an toàn, trong lòng suy nghĩ: Anh là đang tức giận, cũng bởi vì cô không có nghe lời! Nhưng mà cô thật sự không muốn gặp phải chuyện lần trước nữa!
Về đến nhà, Lãnh Dạ liền xuống xe, Bạch Tuyết cũng ngoan ngoãn xuống xe theo, sau đó tự giác để xuống cặp sách, đi vào trong nhà bếp, đương nhiên là để chuẩn bị cơm tối.
"Tôi muốn ăn cô trước." Dọc theo đường đi Lãnh Dạ cũng không có cùng Bạch Tuyết nói chuyện gì, không nghĩ tới vừa về đến nhà câu nói đầu tiên lại làm cho Bạch Tuyết thiếu chút nữa ngã nhào vì lời nói kinh động.
Lúc này đứng ở trước mặt Bạch Tuyết chính là cái người đàn ông lãnh khốc đẹp trai, nếu cô mà biết người đàn ông này không phải là người, mà là một Lang Vương tu luyện ngàn năm, thì không biết cô có thể hay không. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương