"Em là bị oan uổng, tại sao không nói?" Thầy giáo hỏi.
Bạch Tuyết càng sợ hơn , xem ra bọn họ đã tra ra được cha, nếu không sẽ không nói cô bị oan uổng, như vậy cha có thể hay không bị cảnh sát bắt lại? Cô còn là thiếu nữ vị thành niên, lại bị cha đưa đi làm loại giao dịch này là phạm pháp!
Thầy hỏi cô tại sao không nói? Cô nào dám nói chứ!
Một là vì cha, một là vì nhân vật mình không chọc nổi!
Mặc dù Lãnh Dạ lấy đi tấm thân xử nữ của cô, nhưng mà cũng là do cô chủ động đi đến nhà của người ta !
Các thầy giáo xem ra là bởi vì cô còn chưa trưởng thành cho nên mới nói không phải là lỗi của cô! Nhưng mà Lãnh Dạ có phải cũng có chút bị oan? Giúp cha cô mà lại còn bị cảnh sát bắt vì bị tố cáo cường bạo trẻ vị thành niên!
"Thưa thầy, không đúng không đúng như các thầy nghĩ đâu!" Bạch Tuyết cuống quít giải thích, cô vừa nghĩ tới Lãnh Dạ bị tố cáo vì cường bạo vị thành niên, trong lòng liền hoảng hốt, cuống quít hô.
"Hả?" Thầy giáo giật cả mình.
"Thầy . . . . . Không nên trách bọn họ. . . . . ." Bạch Tuyết thấp giọng nói, cô nói bọn họ nhưng thật ra là cha cùng Lãnh Dạ, trong lòng cô đều hiểu tất cả chuyện này là bởi vì cha không thương mình, ông thà hy sinh con gái của mình cũng muốn giành được lợi ích!
Vậy mà thầy giáo cho là cô nói mấy người Dương Phỉ khi dễ cô.
"Bạch Tuyết em là học sinh tốt, nhưng mà bọn họ làm sai sẽ phải tiếp nhận trừng phạt, nếu không sau này bọn họ còn có thể lại khi dễ em!" Thầy giáo cho là Bạch Tuyết lo lắng bọn họ bị đuổi học, nên mới chối bỏ hành vi phạm tội.
Thật ra thì, ý của thầy giáo cùng Bạch Tuyết hoàn toàn là hiểu lầm.
"Thưa thầy, bọn họ không có khi dễ em, cầu xin thầy không nên truy cứu nữa được không?" Bạch Tuyết lo lắng chuyện càng lớn, cho nên hèn mọn cầu xin thầy giáo tha thứ!
"Nhưng mà em vì bọn họ suy nghĩ, chưa chắc bọn họ sẽ cảm ơn em, làm như thế hậu quả chính là em sẽ bị đuổi học có biết hay không?" Thầy giáo đây là lần đầu tiên nhìn thấy một học sinh thiện lương như vậy.
Mình bị người ta hãm hại, lại còn phải vì người khác suy nghĩ!
"Em, em tình nguyện bị đuổi học, cũng hi vọng thầy không truy cứu trách nhiệm nữa!" Bạch Tuyết khó chịu trả lời.
Mặc dù cha đối với cô nhẫn tâm, nhưng mà cô là không cách nào tiếp nhận cha bởi vì cô mà bị cảnh sát bắt đi, cho nên cô thà lựa chọn nghỉ học, cũng không cần để cho chuyện này bị tra ra được nữa!
"Em? Em lại vì người như vậy mà tình nguyện buông bỏ việc học hành sao?" Thầy giáo không thể tin được đứng lên, kích động nói, ông vốn không tin lời thầy chủ nhiệm của Bạch Tuyết, giờ phút này ông thật sự tin.
Chủ nhiệm lớp nói rằng Bạch Tuyết là một cô gái rất đơn thuần, cũng không đắc tội với ai, hơn nữa luôn vì người khác mà suy nghĩ.
Lúc đó, ông cho rằng giáo viên chủ nhiệm của Bạch Tuyết chỉ là biện hộ cho cô, không ngờ Bạch Tuyết thật sự là người như vậy, mình bị người ta hãm hại, cô lại còn lo lắng người khác bị xử phạt!
Thì ra là mấy ngày nay, các thầy giáo từ trước đến nay đều bí mật điều tra về tờ xét nghiệm của Bạch Tuyết , bọn họ đi bệnh viện ghi trên tờ xét nghiệm của Bạch Tuyết, căn cứ vào một loạt điều tra, phát hiện Bạch Tuyết căn bản không có đi qua bệnh viện kia, hơn nữa tờ giấy xét nghiệm có con dấu của bác sĩ lại là dì của Dương Phỉ, cũng vì vậy bọn họ bắt đầu điều tra Dương Phỉ.
Về sau ở băng theo dõi có nhìn thấy Dương Phỉ từng đi đến bệnh viện kia, hơn nữa còn là khoa phụ sản, trọng yếu hơn là thời gian Dương Phỉ đi bệnh viện cùng với ngày trên tờ xét nghiệm của Bạch Tuyết là giống nhau
Mấy ngày nay Dương Phỉ bởi vì mắc bệnh AIDS, nên thầy mới không có cách nào đối với Dương Phỉ tiến hành điều tra, cho nên chuyện vẫn kéo dài, cho tới bây giờ mới cho Bạch Tuyết một công đạo, nhưng mà những chuyện này Bạch Tuyết còn không biết, hơn nữa cô còn hiểu lầm thầy giáo đã đem chuyện của cô tra ra hết.
Bạch Tuyết mới có thể tình nguyện bị đuổi học cũng không cần đem chuyện làm lớn, cũng vì vậy mà thầy giáo cho là cô vì bạn học mà suy nghĩ.
Thấy thầy giáo đứng lên, Bạch Tuyết cả kinh, hình như thầy rất tức giận, có phải là định đem cha cùng Lãnh Dạ đưa vào ngục không?
"Thưa thầy? Thưa thầy? Chuyện là như vậy. . . . . ." Bạch Tuyết bằng bất cứ giá nào , cùng lắm thì nói là mình thích Lãnh Dạ, cam tâm ở cùng anh, chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ cha cùng anh!
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương