Sau khi nghe ba đứa trẻ nói xong, sắc mặt của các nguyên lão biến đổi lớn một phen, họ lo lắng sợ rằng Lang Vương sẽ chấp nhận lời đề nghị của bọn nhỏ, về sau sẽ không còn tôn trọng bọn họ nữa!
Niệm Niệm cố ý nói chuyện chỉ một nửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn các nguyên lão, lắc lắc cái đầu nhỏ!
"Niệm Niệm, anh nói là ba đã quá tôn trọng những nguyên lão kia rồi, vậy nếu như là anh...thì anh, anh sẽ làm cái gì đây?" Thiên Tầm cố ý tò mò hỏi, hơn nữa còn cố ý nâng cao âm thanh rất nhiều, làm cho tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được vấn đề mà cô bé đang hỏi Niệm Niệm. Quả nhiên, tất cả mọi người đều đang vễnh tai tới, chuyên chú đợi Niệm Niệm nói như thế nào?
"Khụ khụ! Nếu như mà là anh, anh sẽ cho những nguyên lão này về hưu hết..., lựa chọn một vài người tài ba đến để đảm đương trách nhiệm nặng nề này, anh tin tưởng sẽ có rất nhiều thanh niên để cho mình có thể lựa chọn.
Anh cho rằng, nếu như đã là nguyên lão, điều quan trọng nhất phải là công tư phân minh, tuyệt đối không có khả năng lấy việc công làm việc tư, giả bộ điếc, giả bộ ngu, giữ lại người ác, lại còn bắt nạt người lương thiện.
Nếu như người thiện lương bị bắt nạt, đó chính là lỗi tại các nguyên lão và Lang Vương không làm tròn trách nhiệm. Bao gồm cả ba của chúng ta nữa, nếu đã là Lang Vương, nhưng lại không thể bảo vệ được người tốt, chỉ lo bảo vệ danh dự và thể diện của người bề trên, như vậy là không được!
Nếu như trong Lang Tộc còn có những người có thể làm tốt hơn Lang Vương, vậy tại sao lại không từ bỏ chức vị này đi, để cho những người có tài có chí lên làm?" Niệm Niệm dõng dạc nói.
Đầu tiên Thiên Tầm rất sững sờ, lời này không phải là lời nói đùa, như vậy địa vị của ba có thể lung lay hay không đây?
Đôi mắt Ức Ức lạnh lùng thâm thúy nhìn vào trong đám người.
"Nói rất hay. Nếu như tại đây có người tài giỏi hơn, sao lại không để cho người đó thừa kế chức vị này?" Thiên Tầm lại tiếp tục sững sờ, hai người anh này của cô không phải đã quá lời rồi sao?
Thì ra Ức Ức và Niệm Niệm đang tìm đường sống trong cõi chết, đầu tiên nói rõ bọn họ đang đứng ở chân lý bên này, mà không phải là đứng về phía của ba.
Như vậy tức là cho các nguyên lão một bậc thang, lại có thể khiến những nguyên lão trước kia tiếp tục trung thành với ba, dù sao cũng là ba đã quá giữ gìn thể diện của họ, mới không thể dùng thân phận Lang Vương của áp chế bọn họ lại được.
Các nguyên lão cũng cúi đầu nghĩ lại: hôm nay ddiieenndanlleequyddooonn ngay cả đứa bé của Lang Vương cũng không thể xem thường, vậy mà bọn họ lại đứng lên chống đối lại Lang Vương. Xem ra là bản thân đã sai lầm rồi, bọn họ thân là nguyên lão, nên ủng hộ Lang Vương trước sau như một, như vậy địa vị của nguyên lão bọn họ mới có thể trụ vững. Nếu như Lang Vương thoái vị, bọn họ cũng sẽ bị cách chức!
"Bọn nhỏ nói rất hay, chúng ta làm sao sẽ lấy việc công làm việc tư. Chỉ cần là người phạm sai lầm, chúng ta nhất định sẽ xử lý nghiêm minh. Có phải là cô ta hãm hại mẹ của các con, còn dùng rắn hù dọa cô ấy?
Người đâu, dẫn cô ta đi xuống, tra hỏi nghiêm khắc. Nếu như lời bọn nhỏ nói là sự thật, chúng ta sẽ căn cứ vào luật pháp nghiêm trị không tha!" Một vị nguyên lão đứng ra nói.
"Các cháu, các cháu vừa mới đến, cho nên còn rất nhiều chuyện mà các cháu không biết. Đối với chúng ta mà nói Đại Vương đã có rất nhiều cống hiến cho Yêu Giới, không có sự cố gắng của Đại Vương, thì chắc cũng không có sự phồn vinh thịnh vượng của Lang Tộc ngày hôm nay. Ở Yêu Giới, Lang Tộc là tộc đứng đầu. Những thứ này đều là công lao của ba các cháu.
Lang Vương tốt như vậy thì sao có thể phế bỏ, quốc gia sao có thể đổi chủ. Đây là chuyện khiến trời đất không tha! Đại Vương cống hiến cả giang sơn vô hạn cho Lang Tộc. Chúng ta vĩnh viễn ủng hộ Đại Vương, vĩnh viễn ủng hộ Đại Vương. Tuyệt sẽ không thay lòng đổi dạ." Có một tên nguyên lão tức giận nói.
Rốt cuộc Thiên Tầm cũng hiểu rõ, thì ra là như vậy.
Bạch Tuyết ở một bên cảm động khiến chóp mũi hồng hồng, hạnh phúc nhìn ba bảo bối của mình.
Trong con mắt tràn đầy sự thỏa mãn, tràn đầy tự hào, tràn đầy hạnh phúc.
Lang Vương cũng không ngờ tới chuyện sẽ phát triển thành như vậy, vốn là vừa rồi trong lòng còn có một chút rối rắm, suy nghĩ các con vẫn là còn nhỏ, nói chuyện làm việc cũng là thiếu suy nghĩ, mới vừa rồi nói như vậy rất dễ dàng đẩy anh đến tình trạng vạn kiếp bất phục, không thể quay trở lại được.
Không ngờ, chuyện lại biến hóa nghiêng trời lệch đất, không chỉ có các nguyên lão ủng hộ anh, ngay cả tất cả dân chúng cũng đều giơ tay lên, tinh thần hừng hực ủng hộ anh.
Trong lòng không khỏi bội phục bọn nhỏ, rất tự hào, cũng rất hạnh phúc.
Đây tất cả đều là công lao của người phụ nữ nhỏ kia, sinh cho anh ba đứa trẻ thông minh. Tất cả đều túc trí đa mưu (nhiều mưu kế), không những anh dũng mà còn có nhiều mưu kế, lòng dạ đều rất sâu.
Không thể tin được, tuổi cũng còn nhỏ như vậy.
Ánh mắt chứa đầy tình cảm nhìn người phụ nữ nhỏ của anh, chỉ thấy cô vẫn toét miệng cười, nhìn ba đứa con, trong con mắt long lanh, chóp mũi cũng hồng hồng, dáng vẻ này chắc là rất cảm động.
Người khâm phục bọn nhỏ không chỉ có Bạch Tuyết và Lang Vương.
Ở bên cạnh các nguyên lão nhìn mặt nhau, trong lòng cũng rất rõ ràng.
Nghe ba đứa nhỏ nói như vậy, mặc dù những người đó đều bị chúng đùa giỡn xoay quanh, nhưng mà, trong lòng bọn họ cũng biết đấy là bọn nhỏ ddleequuyddoon đang trợ giúp Lang Vương cũng cố địa vị, mặt ngoài nhìn có vẻ chúng đang đồng lòng cùng mọi người, nhưng thật ra trong lòng vẫn thuộc phe của Lang Vương.
Nước có thể nâng thuyền lên, những cũng có thể lật thuyền xuống.
Bọn nhỏ lại có thể biết đạo lý này.
Điều này làm cho bọn họ không thể không bội phục, không cần sử dụng quyền lực để áp bức dân chúng, mà là dùng trí tuệ để thu phục lòng người. Hiện tại tất cả mọi người nghe theo lời nói của ba đứa bé này, mà chúng lại đang biến đổi phương pháp để giúp đỡ bọn họ.
Cho nên bọn họ không thể không làm theo lời chúng nói, một là cho bọn nhỏ thuận nước giong thuyền (thuận lợi thuyết phục mọi người nghe theo). Hai là giữ được địa vị của mình.
Bảo vệ Lang Vương, ủng hộ Lang Vương, nguyện trung thành với Lang Vương đây là điều phải làm.
Bọn nhỏ cố ý để cho các nguyên lão và Lang Vương cùng chung một thuyền, chung một chiến tuyến, mà bọn nhỏ là đứng ở bên dân chúng nói chuyện!
Đây chính là những đứa bé thông minh.
Sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một lớp sóng nhanh hơn một lớp sóng mạnh.
Chắc chắn tiền đồ sau này của mấy đứa bé này sẽ rất rộng mở.
Các nguyên lão vô cùng tâm phục khẩu phục, nguyện trung thành với Lang Vương cho đến khi chết.
Vừa mới bắt đầu Đại Vương Phi vẫn còn rất hài lòng, không ngờ đứa bé của Lang Vương lại có thể dẫn đầu phản đối lại. Ở một bên yên lặng xem kịch vui, ai ngờ chuyện này lại có thể xoay ngược 180° như vậy. Lang Vương không hề nói gì cũng chẳng hề làm gì cả, ngay cả Bạch Tuyết cũng chẳng hề làm gì cả, không hề nói gì, lại còn xoay người qua hướng khác.
Vốn tưởng rằng bọn nhỏ nói Lang Vương như vậy, nhất định Lang Vương sẽ rất tức giận. Không ngờ rằng Lang Vương lại rất bình thản, hoá ra là như vậy, nếu bối rối thì sẽ chết vậy thì sao lại không nhận luôn, cha con này chính là cùng một long với nhau.
Đại Vương Phi tức giận thầm mắng ở trong lòng.
Nét mặt của Đại Vương Phi bị Ức Ức thu hết vào mắt.
Cậu đi về phía trước mặt người đưa tin Lão Ưng, ngẩng đầu lên, đưa tay nhỏ bé ra kéo ống tay áo Lão Ưng.
Người đưa tin Lão Ưng sùng bái nhìn đứa bé đang lôi kéo ống tay áo của mình.
Chẳng lẽ đây chính là đứa bé mà Lang Vương và Mẫu Đơn Tiên Tử sinh ra, cũng đã lớn như vậy rồi sao, xem ra Lang Vương đã dien;dan;lqd tìm được Mẫu Đơn Tiên Tử rồi.
Tìm tòi trong đám người vừa rồi, trực giác nói cho cậu biết là không có.
Mắt khóa lại Bạch Tuyết, ân nhân cứu mạng của cậu, chỉ thấy cô đang rất tự hào nhìn ba đứa con của mình, ánh mắt này chỉ có mẹ chúng mới có, mặc dù nhìn cô có vẻ vẫn còn rất nhỏ, hoàn toàn không giống như là mẹ của ba đứa bé này, nhưng mà, trực giác nói cho cậu biết đây chính là hậu nhân của Mẫu Đơn Tiên Tử.
"Chú, người là người đưa tin ở nơi này sao?" Ức Ức thu hồi vẻ bén nhọn lúc trước, bập bẹ hỏi.
"Ừ, chính là chú." Lão Ưng ngồi xổm xuống, kéo Ức Ức lại, thật là đáng yêu, đây là đứa bé của Lang Vương và Mẫu Đơn Tiên Tử, được ôm Ức Ức là vinh dự của cậu.
"Vậy thì tốt, xin ngài giúp ta truyền một tin đi có được không?" Ức Ức lễ phép hỏi.
"Tiểu Vương Tử xin phân phó." Lão Ưng rất vinh hạnh nói.
Ức Ức đưa miệng lên bên tai Lão Ưng nói nhỏ, tất cả mọi người ở đây đều không biết cậu muốn người đưa tin truyền tin đến cho ai, hơn nữa cũng không biết nội dung của tin là cái gì?
Người tò mò nhất chính là Đại Vương Phi, hơn nữa cái người đưa tin này tuyệt đối không thể giữ lại, nhất định phải giết.
Người đưa tin Lão Ưng đã phát hiện được bí mật của cô, cô không thể cho cậu có cơ hội một mình ở chung một chỗ với Lang Vương.
Thật tốt khi thằng hóc kia kêu hắn đi đưa tin, mặc kệ nó đã nói gì với người đưa tin, chỉ cần cậu ta rời đi lúc này thì cô có thể dễ dàng hành động.
Đại Vương Phi bắt đầu âm thầm bày mưu tính kế giết chết Lão Ưng?
Lúc này, các nguyên lão đi lên trước, nói: "Lần này có thể cứu được người đưa tin Lão Ưng không thể bỏ qua công lao của Bạch Tuyết, xem như là đã vượt qua khảo sát.
Nên chọn ngày lành tháng tốt để bọn họ tổ chức hôn lễ.
Trong tròng mắt Đại Vương Phi thoáng qua một chút âm u lạnh lẽo, thỉnh thoảng con ngươi nhìn chằm chằm người đưa tin Lão Ưng.
"Ức Ức, việc truyền tin của người đưa tin không cần nóng vội có được không, ba và mẹ sắp tổ chức hôn lễ rồi, con thấy hay là chúng ta giữ lại người đưa tin để cho cậu ta uống rượu mừng có được hay không?" Lang Vương hỏi lấy lòng con trai, nghe được các nguyên lão nói muốn để cho anh và Tuyết Nhi kết hôn, trên mặt khó nén được sự vui sướng.
"Dạ được ạ." Ức Ức đưa tay nhỏ bé ra, làm tư thế đồng ý. Trong lòng thầm nghĩ: là ba quá gấp gáp rồi.
Lang Vương mừng rỡ.
"Vậy thì tốt, mọi người liền giải tán thôi. Tuyết Nhi đã mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi." Lang Vương không hề che giấu yêu thương đối với Bạch Tuyết, mang theo bọn nhỏ và Bạch Tuyết đi vào trong phủ.
Mặc dù người đưa tin Lão Ưng có dien;dan;lee;quuy;don; rất nhiều lời nói muốn nói với Lang Vương, nhưng mà, nhìn Lang Vương và bọn nhỏ đã rời đi, chỉ há miệng, cũng không nói gì, rồi rời đi.
Chuyện này nhất định phải nói cho Đại Vương, bên cạnh Đại Vương có nhân vật nguy hiểm ẩn núp, nhất định phải loại trừ cô ta, nếu không sẽ là mối nguy của cả Lang Tộc.
Người đưa tin Lão Ưng vừa mới biến thân, cúi thấp đầu suy tư. Không tiếp tục đi tiếp, liền nhìn thấy một đôi phụ nữ chân đứng đối diện với cậu, ngẩng đầu lên nhìn, là cô ta......
"Đã lâu không gặp người đưa tin Lão Ưng~~"
"Nhờ phúc của người Đại Vương Phi!" Lão Ưng nói xong cũng rời đi, sau lưng là một đôii mắt lạnh lẽo gắt gao khóa chặt cậu.
Trong lòng Lão Ưng nóng nảy, nhất định phải nói cho Lang Vương biết, người phụ nữ này quá nguy hiểm. Ban đầu cậu đi ra ngoài tìm kiếm hậu nhân của Mẫu Đơn Tiên Tử thì không có ai có thể biết được hành tung của cậu, bình thường cậu đều bay trên trời, muốn giết chết cậu cũng không hề dễ dàng như vậy!
Nhưng mà, chính là như vậy, cậu lại suýt bị một người phụ nữ bí ẩn hại chết, mặc dù lúc ấy mắt cậu bị bột thuốc làm bị thương, cái gì cũng không nhìn thấy được, nhưng mà, giọng nói của người phụ nữ kia làm cho cậu hoài nghi một người.
Chính là Đại Vương Phi của Lang Vương, người phụ nữ này rất khả nghi.
Người đưa tin Lão Ưng nhớ rằng mình bị quái thú tóc đỏ bắt đi, từ trước đến nay quái thú tóc đỏ đó có tiếp xúc với một người phụ nữ bí ẩn, hơn nữa bọn họ lại có quan hệ không đứng đắn, mặc dù hắn cậu bị nhốt ở trong địa lao, nhưng mà, cậu là Lão Ưng có thị giác và thính giác nhạy bén, người phụ nữ có quan hệ cùng với quái thú tóc đỏ có giọng nói rất giống với giọng nói của Đại Vương Phi, dường như là giống nhau như đúc.
Hơn nữa, lần này cậu trở lại, vẻ mặt Đại Vương Phi nhìn cậu cũng không như lúc trước, càng khả nghi hơn nữa.
Lão Lang Vương cố ý đưa bọn nhỏ đi theo mình, nói là đi ra ngoài bắt gà rừng cho Bạch Tuyết ăn, bọn nhỏ vừa nghe liền vui vẻ đồng ý.
Kể từ lúc Nguyên Bảo cho bọn nhỏ tượng gỗ thần kỳ, mỗi ngày bọn nhỏ không cần nhốt mình ở trong phòng, Lão Lang Vương phát hiện tượng gỗ thần kỳ này là vật trừ tà, bọn nhỏ mang theo chúng bên người, thuộc hạ của Ma Vương hoàn toàn không tìm được bọn nhỏ.
Trên người bọn nhỏ đều bị linh khí che kín, những tiểu yêu kia căn bản không có cách nào phát hiện được linh khí trên người bọn nhỏ.
Lang Vương kéo Bạch Tuyết ngồi ở trên đùi anh, nhìn cô thâm tình, rốt cuộc cũng được kết hôn với người phụ nữ nhỏ này, ngày này không diienn;ddann;lle;quydon dễ đợi được nha.
Đợi gần ngàn năm......
Một ngàn năm mới cưới được người phụ nữ này.....
Trong lòng kích động vô cùng......
Bạch Tuyết say mê nhìn người đàn ông yêu nghiệt trước mắt, ở chỗ này anh không ăn mặc giống như người phàm, cả người lộ ra dáng vẻ yêu nghiệt đẹp mắt, cho dù là như thế, Bạch Tuyết cũng bị mê muội thật sâu, hãm sâu trong đó.
Chớp mắt to, lông mi thật dài cong cong vụt sáng, nước mắt lưng tròng nhìn Lang Vương, mềm nhũn nói: "Em yêu anh."
Cô thương anh, cô rất thích anh, không cách có thể ngừng yêu anh được.
Nhìn nhỏ cũng nhìn anh thâm tình, anh thật cảm động, cúi đầu hôn môi cô một cái.
"Em vì anh nên đã trở lại, không tới hai ngày là bọn em đã trở về, lúc ở trên đảo quái thú, em nhớ anh, rất nhớ anh. Tại sao lại phải chia cách với anh? Trong lòng em rất khó chịu, cho nên em muốn trở lại tìm anh, không muốn dừng lại dù chỉ một phút."
Nghe được lời người phụ nữ nhỏ nói như thế, làm sao Lang Vương chịu được, người phụ nữ nhỏ này lại nói những lời như thế khiến anh thấy trong lòng thật khó chịu.
Anh —— Lang Vương, không biết phải nói lời yêu thương như thế nào, hay là những lời nói buồn nôn như thế, anh cũng không nói ra miệng, dù là thời điểm anh làm đủ mọi cách khiến cô ở bên cạnh anh, anh cũng không cách nào nói ra lời yêu đã cất giữ rất lâu trong lòng!
Lúc này, anh ôm cô, mặt đối mặt cùng với cô, vai kề vai. Trong mắt chứa đầy tình yêu, không có từ nào có thể diễn đạt được.
Cố gắng để cho mình trở nên ngọt ngào một chút, anh quyết định lại một lần nữa mở rộng cánh cửa lòng đối với cô.
"Kiếp này chỉ cần anh còn sống, tuyệt đối anh sẽ không đánh mất em. Em ở đây, thì anh cũng ở đây." Cam kết đơn giản, mang theo tình yêu tràn đầy.
Bạch Tuyết cảm động đến khóc, nước mắt trong suốt giống như hạt châu rơi xuống.
Yêu nhau —— thật không dễ dàng ——
Lang Vương lại nói thêm lần nữa: chỉ cần anh còn sống, tuyệt đối anh sẽ không sẽ đánh mất cô.
Bạch Tuyết càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng cảm động, người đàn ông này tại sao lại có thể tốt như vậy?
Tại sao lại có người đàn ông tốt như vậy?
Khó trách một ngàn năm trước kia, cô thà bị chết cũng muốn chứng minh tình yêu của mình.
Một ngàn năm trước kia là như thế, một ngàn d;dan;le;quy;dn năm về sau cũng là như thế, vì người đàn ông này, cái gì cũng đều đáng giá.
Cô khóc càng lúc càng nhiều, bỗng chốc ôm lấy Lang Vương, ôm Lang Vương thật chặt.
"Anh vĩnh viễn không được rời khỏi em, nếu không em sẽ chết......" Bạch Tuyết đang nói lời thật lòng, nếu như không có Lang Vương, cô nhất định sẽ không sống được, yêu anh là tất cả mọi thứ của cô.
"Đứa ngốc, không cho em nói lời như vậy!"
"Ai bảo anh tốt như vậy chứ, người ta chính là vì yêu anh nên mới có thể nói như vậy." Bạch Tuyết nhíu mày, phồng má, giống như là cô vợ bị uất ức.
Lang Vương bị dáng vẻ của cô làm cho thân thể nóng lên, phía dưới không tiếng động liền ngẩng đầu.
Đã lâu rồi, thật lâu không có làm cái kia rồi.
"Nhớ em nha......" Lang Vương khàn giọng nói.
"Không phải là em đang ở chỗ này sao?" Bạch Tuyết chưa kịp phản ứng, tò mò nói.
"Anh nghĩ là phía dưới đang rất muốn, nó sắp nổ tung rồi." Lang Vương nói xong, khom lưng, chặn ngang ôm lấy người phụ nữ nhỏ đi vào bên trong.
Mà người phụ nữ nhỏ hết sức mềm mại, thuận theo, mở đôi mắt thật to đẹp, đặc biệt mê người, dẫn dụ Lang Vương thật sâu đi hái đôi môi đỏ mọng, khẽ giương, theo hô hấp của cô khẽ run. Cái miệng nhỏ nhắn mọng nước, Lang Vương hận không thể trực tiếp ăn phụ nữ nhỏ này vào trong bụng cho đỡ thèm.
Anh nhìn, trong lòng nóng nảy khó chịu, phía dưới cũng khó chịu thêm!
Đặt người phụ nữ nhỏ lên trên giường, Lang Vương rất không khách khí hung hăng cắn lên đôi môi đỏ mọng. Mà cô cũng hết sức phối hợp với anh, còn mê loạn hôn trả lại anh, còn phát ra tiếng thở gấp thật thấp. Cái này giống như là muốn lấy mạng Lang Vương nha! Nghe được âm thanh đó làm sao Lang Vương còn có thể chịu được chứ......
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương