Bạch Lan bị Bạch Tuyết làm cho á khẩu không trả lời được. “Cô...” Nhấc tay lên muốn đánh Bạch Tuyết. Bạch Tuyết bắt được tay của cô ta trên không trung, lạnh lùng nhìn cô ta. “Thế nào? Bị người khác vạch trần bộ mặt thật của mình thì xấu hổ, cho nên muốn đánh người?” Bạch Tuyết dùng một tay hất cánh tay Bạch Lan ra. “Nói cho cô biết, tôi không còn là Bạch Tuyết hồi nhỏ nữa, cũng không để mặc cho cô chửi đánh, cô còn dám động một ngón tay đến tôi, thì tôi tuyệt đối sẽ không khách khí!” Bạch Tuyết nói xong liền muốn rời đi. “Chờ một chút...” Tuyết Hoa cuống quýt gọi Bạch Tuyết đang định rời đi lại. Lúc này coi như là cho Bạch Lan một lá gan thì cô ta cũng không dám lên tiếng. “Dì gọi tôi?” Bạch Tuyết quay đầu lại thương tâm nhìn Tuyết Hoa. Không nghĩ rằng mẹ của cô lại khiến cho cô thất vọng như vậy, nói đi là đi liền mười tám năm! Trở về thì lại thân thiết với kẻ thù của mình như thế, chẳng lẽ Bạch Lan mới là con gái của bà ấy sao? Bỗng nhiên, Bạch Tuyết ý thức được một việc, trong đó nhất định có sự hiểu lầm! “Con... tên là gì?” Tuyết Hoa nghẹn ngào hỏi. “Tên tôi là Bạch Tuyết, Bạch Hàn là cha tôi, Bạch Lan là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.” Bạch Tuyết vì muốn tránh phát sinh thêm hiểu lầm nên trực tiếp nói rõ quan hệ huyết thống của mình ra. “Con... Con... Con mới là... Con mới là... Tuyết nhi của ta!” Tuyết Hoa khóc lên, một tay còn đánh thẳng vào trái tim mình, dường như là tự trách. “Vâng, con là Bạch Tuyết. Cũng là con gái của dì.” Tuy trong lòng Bạch Tuyết khó chịu, nhưng dù sao cũng không phải bây giờ mới biết người này là mẹ của mình, cho nên gợn sóng trong lòng cũng không quá mãnh liệt. “Con biết dì là...” Tuyết Hoa xấu hổ không nói được một chữ mẹ. Trước mặt con gái, bà hổ thẹn, áy náy! dienndannleequyydonn Biết đây là Bạch Tuyết, bà rất vui mừng, Bạch Tuyết là đứa trẻ ngoan, cũng có một người đàn ông yêu cô. Lúc trước những tình cảm mà Lãnh Dạ dành cho cô, bà đều nhìn thấy rất chân thực. Trong lòng Lãnh Dạ thì Bạch Tuyết là bảo bối của anh, đưa thẻ vô thời hạn cho cô, lúc ăn cơm còn đút thức ăn cho cô ăn. Bà yên tâm, nhìn thấy bên cạnh Tuyết nhi có một người đàn ông quan tâm cô như vậy, bà cực kỳ yên tâm, có lẽ nơi này không còn cần đến vị trí của bà nữa rồi! Bà không chỉ làm tổn thương Tuyết nhi một lần, làm tổn thương đứa nhỏ này! Bà còn mặt mũi nào đối diện với cô nữa! Quay người rời đi, từ từ mở cửa xe. “Mẹ... Mẹ định cứ thế rời khỏi con sao? Mười tám năm trước, con còn nhỏ, không thể có lựa chọn của mình! Mười tám năm sau, chẳng lẽ mẹ vẫn còn muốn tự quyết định rời khỏi cuộc sống của con nữa sao?” Bạch Tuyết khóc hỏi Tuyết Hoa. Một tiếng mẹ đủ để khiến Tuyết Hoa hoàn toàn sụp đổ, vậy mà con lại gọi bà là mẹ, bà hẳn là một bà mẹ độc ác! Bà rời bỏ con! “Con, mẹ không còn mặt mũi để gặp con!” “Mẹ không muốn biết con đã sống trong gia đình này như thế nào sao?” Bạch Tuyết cúi đầu, lau nước mắt, sau đó tiếp tục nói. “Là mẹ, con biết trên thế giới này con vẫn còn mẹ, cho nên con dũng cảm đối mặt với tất cả tủi nhục, cho dù lúc con bị đói bụng, lúc con bị mắng, con đều cắn răng chịu đựng, bởi vì con biết rằng mẹ rất yêu con, nhất định mẹ đang ở nơi nào đó chờ con tới tìm! Thực ra, con đã sai rồi, mẹ hoàn toàn không cần người con gái này, cuộc sống của mẹ hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của con! Trước kia, con cho rằng mẹ đang phải chịu khổ ở một nơi nào đó trên thế giới, nhưng không phải!” Bạch Tuyết sụt sịt. Tuyết Hoa không nói nên lời, chỉ biết khóc. “Cho đến một ngày, con đã không thể ở lại trong căn nhà kia nữa, con khóc lóc chạy tới tìm Lãnh Dạ, cầu xin anh ấy chứa chấp con, cầu xin anh ấy bảo vệ con, con cứ u mê đần độn như vậy yêu anh ấy. Về sau con có con của anh ấy, suy nghĩ muốn tìm mẹ lại càng thêm mãnh liệt. Thế là, con đăng thông báo tìm người. Nhưng vẫn không có kết quả! Sau khi con của con ra đời, cuộc sống của con có nhiều niềm vui hơn, đó là tình cảm mà lúc trước con chưa từng được trải nghiệm qua, bọn nhỏ yêu con hơn hết thảy. Con còn biết hóa ra được yêu lại hạnh phúc như thế, Lãnh Dạ yêu con còn hơn con yêu anh ấy. Bọn họ trở thành người thân nhất trong cuộc đời của con, con càng muốn tìm thấy mẹ hơn, để cùng con chia sẻ phần hạnh phúc này. Cho đến một ngày mẹ xuất hiện, con mới biết hóa ra chỉ là con tưởng tượng, lúc gặp lại mẹ cũng không hề giống nhau...” Bạch Tuyết muốn nói lại thôi. “Xin lỗi! Xin lỗi! Mẹ và cha con đã có ước định, rằng mẹ không thể trở về đưa con đi! Cho nên mẹ vẫn luôn không dám tới...”  Nước mắt Bạch Hàn tuôn đầy mặt. “Hoa? Thật sự là bà sao?” Bạch Hàn không thể tin được nhìn Tuyết Hoa. “Xin hãy gọi tôi là Tuyết Hoa, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào.” Bỗng nhiên Tuyết Hoa lạnh giọng, đối mặt với người đàn ông đã làm tổn thương bà, bà vẫn không có cách nào tha thứ cho ông! “Xin lỗi, Tuyết Hoa, bà trở về là quá tốt rồi.” Bạch Hàn hổ thẹn gục đầu xuống. “Tôi quay trở lại để xem cuộc sống của con gái như thế nào? Năm đó chính miệng ông đã đồng ý với tôi sẽ chăm sóc Tuyết nhi thật tốt, sẽ yêu thương Tuyết nhi! Ông làm như thế nào vậy? Ông khiến Tuyết nhi chịu bao nhiêu uất ức, năm đó, tôi thà rằng có chết cũng phải mang Tuyết nhi đi, là ông và mẹ ông uy hiếp tôi, nói Tuyết nhi là huyết mạch của nhà ông, không cho phép tôi mang đi, nếu như tôi mang đứa trẻ đi, các người sẽ uy hiếp người nhà tôi! Tôi bị buộc bất đắc dĩ phải để Tuyết nhi lại! Những năm này ông đối xử với Tuyết nhi như thế nào, nó còn nhỏ như vậy, hẳn là đang đi học, hiện tại cũng đã là mẹ của ba đứa con! Chẳng lẽ ông định dùng cách mà ông uy hiếp tôi năm đó để uy hiếp Tuyết nhi đáng thương sao? Nếu không, sao con bé lại không thể ở lại căn nhà này được? Đối với loại người như ông, chắc tôi cũng không cần giữ chữ tín, tôi vẫn luôn duy trì lời hứa đối với ông, không quấy nhiễu cuộc sống của Tuyết nhi, không quấy nhiễu cuộc sống của các người! Thế nhưng ông... Ông đã đối xử với Tuyết nhi của tôi như thế nào? Chẳng qua, xem ra bây giờ ông cũng không khá hơn chút nào!” Tuyết Hoa nhìn người đàn ông đã hủy hoại cả cuộc đời bà, nỗi hận trong lòng chầm chậm dâng lên. “Đúng, tôi đã gặp báo ứng, tôi có lỗi với bà, tôi có lỗi với Tuyết nhi.” Bạch Hàn hung hăng tự đánh mình. Nhưng vào lúc này. “Bà ngoại...” Thiên Tầm đi tới, giữ chặt tay Tuyết Hoa, Tuyết Hoa ngồi xuống, ôm đứa nhỏ vào trong lòng. “Cháu ngoan.” “Bà ngoại, đừng giận ông ngoại! Ông ngoại rất yêu chúng cháu, mẹ thường nói: Biết sai để thay đổi chính là một đứa trẻ ngoan. Ông ngoại biết sai rồi, bà ngoại tha thứ cho ông nha. Lúc Thiên Tầm làm sai, mẹ cũng sẽ tức giận, nhưng, chỉ cần Thiên Tầm xin lỗi mẹ, là mẹ sẽ tha thứ cho Thiên Tầm ngay.” Thiên Tầm bập bẹ nói. “Cháu ngoan, bà ngoại không tức giận.” Tuyết Hoa rất vui mừng, nhìn thấy Tuyết nhi giáo dục bọn nhỏ rất thành công. “Bà ngoại, mẹ cũng đã tha thứ cho ông ngoại, chúng cháu vẫn luôn ở nơi này. Ông ngoại rất thương chúng cháu, thường xuyên mang chúng cháu ra ngoài chơi nha.” Niệm Niệm cũng đi tới, bập bẹ nói. “Ha ha ha, được rồi, bà ngoại cũng tha thứ cho ông ngoại các cháu đã được chưa? Bà ngoại nghe các cháu.” “Khụ khụ! Bà ngoại. Người đàn ông tuấn tú này chính là cha của chúng cháu, người phụ nữ xinh đẹp này chính là mẹ của chúng cháu, nhưng bà ngoại tuyệt đối không được nhầm nha! Mẹ là người hiền lành nhất trên thế giới này, những người phụ nữ cặn bã kia sao có thể xứng để giả danh mẹ cháu cơ chứ! Thế giới to lớn, không thiếu của lạ! Mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp cao quý như vậy, đương nhiên có rất nhiều người hâm mộ, có người giả mạo mẹ cũng không hiếm chút nào! Chẳng qua làm như vậy hình như là phạm pháp đó! Mẹ, mẹ có định kiện người nào đó lên tòa không?” Ức Ức sắc bén hỏi. Mặt Bạch Lan trắng bệch, Bạch Hàn cũng lo lắng nhìn Bạch Tuyết, chủ yếu là lo lắng Bạch Tuyết thực sự kiện Bạch Lan! “Ức Ức, mẹ cũng không ở nước Mỹ, không có thời gian để làm những chuyện này, mẹ có biện pháp của mình để giáo huấn loại người hèn hạ đó.” Bạch Tuyết cười ha hả nói. “Nói cũng đúng, mẹ còn phải ân ái với cha, còn muốn sinh thêm con, thật sự là rất vất vả.” Thiên Tầm đau lòng nói. Mặt Bạch Tuyết bỗng đỏ lên.  “Khụ khụ!! Thiên Tầm, không được nói linh tinh.” Bạch Tuyết thấp giọng dạy dỗ. “Thiên Tầm nói linh tinh sao? Lần nào cha cũng cướp mẹ với chúng con. Buồn nhất chính là mẹ với cha là cùng một giuộc!” Thiên Tầm oan ức nói, trong đôi mắt thật to hiện lên một tia mừng thầm. Vì lảng sang chuyện khác, Thiên Tầm cũng mang hết chiến tích của lão cha ra nói. “Khụ khụ! Bảo bối, không cho phép nói như vậy có biết không, người khác sẽ cười đó!” Lang Vương đi tới, lúng túng cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Thiên Tầm. “Phụt - bà ngoại, bà nhìn xem, cha đang thẹn thùng, cha đang thẹn thùng đó!” Thiên Tầm vỗ tay cười hì hì nói. “Đứa nhỏ này!” Lang Vương khổ sở. “Hì hì... Ai bảo cha cứ cướp mẹ con? Chỉ là trừng phạt nhỏ thôi mà.” Thiên Tầm nghịch ngợm nói. Lang Vương cảm giác có vô số quạ đen bay qua đầu, hoàn toàn thua đứa trẻ này! “Thiên Tầm, đi thôi, dẫn bà ngoại vào trong nhà chơi nào.” Bạch Tuyết đi tới giải vây. Lang Vương lúng túng dường như sắp điên lên, trước mặt mẹ vợ lại bị con trêu chọc như vậy, trong lòng rất oan ức nha! “Mẹ, mẹ cũng phải đồng ý với Thiên Tầm là về sau không chỉ ngủ cùng với cha, mẹ cũng phải ngủ với con nữa! Không phải mẹ từng nói với Thiên Tầm là, con trai ngủ với con trai, con gái ngủ với con gái sao. Thiên Tầm không ngủ cùng Ức Ức và Niệm Niệm, mẹ cũng không thể ngủ cùng với cha được. Nếu không thì con không chơi với mẹ nữa!” “A? Mẹ, mẹ nhanh ôm đứa nhỏ tinh nghịch này vào nhà đi, nếu không không biết nó sẽ lại nói gì nữa.” Bạch Tuyết kéo mẹ vào nhà. Ngoại trừ Bạch Lan không đi vào, thì tất cả mọi người đều tiến vào, Bạch Lan làm gì còn mặt mũi để vào trong nữa, Tuyết Hoa không truy cứu cô ta lừa gạt bà đã là quá tốt rồi! Mẹ kế của Bạch Tuyết đi ra từ trong phòng ngủ, những chuyện vừa xảy ra bên ngoài bà ta đều không biết. Trên đầu cuốn lô, dưới chân là đôi dép trong nhà, giật mình nhìn Bạch Tuyết kéo Tuyết Hoa đi vào. Trong lòng thầm nghĩ: Chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ con bọn họ nhận nhau lúc nào? Buổi sáng hôm nay Tuyết Hoa còn dẫn Bạch Lan đi nói là đi làm thủ tục, lúc này tại sao lại ở cùng con nhóc chết tiệt Bạch Tuyết kia? Những câu hỏi liên tiếp không biết hỏi ai! “Tuyết Di, đây là mẹ tôi, tôi tin rằng dì nhất định có ấn tượng rất sâu sắc với bà.” “Các người!” Tuyết Di giật mình nhìn hai mẹ con nhà họ. Tuyết Hoa đi tới trước mặt mẹ kế của Bạch Tuyết, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bà ta. “Tôi không nghĩ rằng mười tám năm không gặp, vậy mà cô lại trở nên tốt như thế này, đưa chính con gái của mình tới trước mặt tôi nói là con gái của tôi! Đáng tiếc, trên thế gian không có bức tường nào mà gió không lọt qua được! Tôi vẫn tìm được Tuyết nhi của tôi.” Tuyết Hoa mỉm cười nhìn mẹ kế của Bạch Tuyết nói. Mẹ kế của Bạch Tuyết không chịu nổi nụ cười của bà, đố kỵ! “Chị nói bậy bạ gì vậy?” “Nếu như cô còn không biết hối cải, tôi không ngại việc chúng ta gặp nhau ở tòa án đâu."