Bạch Tuyết dìu mẹ của Lang Vương đứng lên, cô làm sao có thể để bà nội của bọn trẻ dập đầu trước cô, điều này khiến cô giảm tuổi thọ mất! Dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của Dạ, mọi chuyện trước kia cô sẽ đều tha thứ cho bà ấy.
“Mẹ, Tuyết nhi là người một nhà. Mọi chuyện lúc trước coi như xong, trước mắt chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tuyết Ma sắp tới rồi.”
Lang Vương nói xong thì lạnh lùng đứng dậy nhìn về phía xa.
Anh đang nhìn về phía trước thì bỗng dưng mở miệng, một con đường nhỏ xuất hiện ngay trước mắt. Sau đó đưa tay nắm một đống tuyết dưới đất lên, bàn tay vung ra phía trước, miệng bắt đầu lẩm bẩm nói gì đó, một lát sau, đống tuyết đó bắt đầu trở nên sáng lấp lánh, theo lực ném của cánh tay anh, đống tuyết rơi xuống mặt đất, giữa ánh sáng rực rỡ biến thành một cỗ xe băng, có vẻ như có thể chứa đủ bốn người, ngay tại lúc Bạch Tuyết đang trợn mắt há mồm, Lang Vương lại vốc thêm một đống tuyết nữa, miệng niệm chú, sau đó một cỗ xe băng khác lại xuất hiện trên mặt tuyết.
Thiên Tầm vỗ tay, lập tức ngồi trên một cỗ xe băng đùa nghịch.
“Anh, vì sao chúng ta không dùng phép thuật đi thẳng về?” Lãnh Tịnh tò mò hỏi.
“Cổng chính mà chúng ta đi vào tuyết giới đã bị chặn lại, hiện tại Tuyết Ma đang điều tra người xâm nhập từ bốn phía. Mau lên xe, mọi người ai cũng không được dùng pháp lực, nếu không chẳng mấy chốc Tuyết Ma sẽ tìm tới.”
Bạch Tuyết không hiểu, Huyết Ma? Hình như lúc trước nghe bọn họ nói là nó đã bị đóng trong trụ băng, sao có thể chạy đến nơi này được?
Lang Vương biết là cô gái nhỏ hoang mang, cưng chiều xoa xoa đầu cô.
“Tuyết nhi, Tuyết Ma là tuyết cấp thấp, là bá chủ cánh đồng tuyết ở phía trên Ma Vương. Huyết Ma bị đóng băng chủ yếu là máu. Hai người là hai chuyện khác nhau.
Nơi này không phải là nhân gian, cũng không phải là Yêu giới.
Trong thiên nhiên rộng lớn, có rất nhiều không gian tồn tại, hiện tại nơi chúng ta đang đứng gọi là cánh đồng tuyết. Nơi này quanh năm là tuyết cấp thấp, cũng có thể nói là thế giới tuyết.”
Lang Vương ngồi trên xe giảng giải cho Bạch Tuyết.
A Hồ lái một chiếc xe tuyết, ngồi trên đó có Lang Vương cùng Bạch Tuyết, còn có ba đứa trẻ.
Lãnh Tịnh cũng lái một chiếc xe tuyết, ngồi trên đó là cha và mẹ của Lang Vương.
Lãnh Tịnh và A Hồ chỉ cần xác định phương hướng muốn tới, những chiếc xe tuyết này liền tự động chạy nhanh về phía trước, phía dưới cũng không phải bánh xe, mà chính là ván lướt sóng bằng băng, cực kỳ bóng loáng, trên mặt tuyết cũng chạy rất nhanh.
Cánh đồng tuyết nhìn như rộng lớn vô biên, hết sức bằng phẳng, nhưng cũng không ít đồi núi nhỏ, đêm xuống, chung quanh cực kỳ yên tĩnh, gió Bắc gào thét. d.đ.l.q.đ
Tốc độ của xe băng rất nhanh, chẳng qua càng đi vào trong, bầu trời lại càng xám xịt, dường như là đặc đến mức không tản ra nổi, thế nhưng tuyết dưới đất lại trắng lóa, tạo thành một sự đối lập mãnh liệt.
Rất nhanh, hai phía bên cạnh bọn họ bắt đầu xuất hiện những núi băng lớn, những núi băng này che kín tuyết, rất cao, mà xe băng của bọn họ thì lại xuyên thẳng qua khe hẹp ở giữa.
Xe băng di chuyển trong im lặng, phóng rất nhanh giữa khe hẹp của núi băng, dường như bọn họ phải bỏ ra trọn vẹn nửa tiếng mới rời khỏi hẻm núi lớn như vậy.
Sau khi rời khỏi hẻm núi, phía trước xuất hiện một rừng tuyết, rừng tuyết này cực kỳ rộng lớn, nhìn giống như còn dài hơn so với hẻm núi.
Xe ngừng lại trước rừng tuyết, Lang Vương đi xuống xe, nhìn rừng tuyết ở phía xa, mở miệng nói: “Hiện tại chúng ta phải đi xuyên qua rừng tuyết này, trước kia một mình anh đã tới nơi này, một mình anh thì đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng bây giờ hơi khác một chút, có trẻ con, thân thể của cha cũng chưa hồi phục.
Chẳng qua nếu muốn rời khỏi nơi này thì phải đi qua đó, nếu như đi đường vòng thì sẽ mất rất nhiều thời gian, đến lúc đó Huyết Ma sẽ tìm tới chúng ta, cho nên tất cả mọi người phải đi sát vào nhau, ai cũng không được rời khỏi hàng.
A Hồ, cậu ôm Niệm Niệm, Lãnh Tịnh ôm Ức Ức, tôi ôm Thiên Tầm, mẹ phụ trách bảo vệ cha, Tuyết nhi em đứng sau lưng anh.”
Lang Vương nhìn có chút lo lắng, dường như trong rừng tuyết này ẩn giấu một nguy hiểm gì đó.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi thứ, Lang Vương làm biến mất những chiếc xe tuyết vừa rồi, sau đó những dấu chân sau lưng cũng biến mất.
“Lang nhi, có phải trong rừng này có nguy hiểm hay không?” Mẹ của Lang Vương nhìn thấy ánh mắt phòng bị của con trai, liền đoán được chắc chắn sẽ gặp phải một nguy hiểm không nhỏ.
“Vâng, đúng vậy mẹ. Trong rừng này có linh hồn lêu lổng, hơn nữa những vong linh này còn mạnh hơn so với ác quỷ, đều có pháp lực băng tuyết, nếu như số lượng vong linh nhiều thì sẽ rất phiền phức, nếu muốn đi qua mảnh rừng tuyết này thì không nên đối đầu với những vong linh đó. Chúng ta yếu không thể địch lại mạnh!”
“Lang nhi, nếu như chúng ta không đi vào, lúc Huyết Ma tìm tới thì sẽ như thế nào?” Mẹ của Lang Vương sắc bén hỏi.
“Nếu như chúng ta bị bắt được thì sẽ bị biến thành tuyết trong rừng vong linh!” Sở dĩ Lang Vương có suy nghĩ mạo hiểm như vậy vì bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi.
Cánh đồng tuyết này có lịch sử rất lâu đời, pháp lực của Tuyết Ma rất cao, nơi đây lại là địa bàn của bọn chúng, lấy đá chọi đá sẽ phải chịu thiệt thòi.
“Bà nội, những năm này bà mang ông nội trốn ở chỗ này, vì sao Tuyết Ma không gây sự với bà?” Bỗng nhiên Ức Ức nghĩ đến bà nội sói vẫn luôn tự do ra vào nơi này, vì sao bà lại không bị bắt lại?
Một tiếng gọi bà nội của Ức Ức khiến mẹ của Lang Vương lệ rơi đầy mặt, đứa nhỏ đáng thương, nhiều lần bà đều muốn giết ba đứa nhỏ này, vậy mà chúng không mang thù lại còn nguyện ý gọi bà là bà nội! Bà thực sự không dám nhận!
“Cháu ngoan, bà nội có lỗi với các con, bà nội rất xấu hổ với các con!” Mẹ của Lang Vương cố gắng bình phục tâm trạng, ngẩng đầu lên.
“Bên trong hang núi kia có lối ra, chẳng qua lối ra của nơi đó là âm giới, âm giới cũng là nơi Quỷ hồn đang đợi! Chúng ta mang theo ba đứa nhỏ, còn có Bạch Tuyết, nơi đó cũng không thể qua!”
“Được rồi, nếu đã đến bước này, chúng ta liền xuất phát vào trong rừng tuyết, đi xuyên qua đó, mẹ chỉ cần chịu trách nhiệm về những âm hồn trên không trung, con sẽ phụ trách phía trước, Lãnh Tịnh phụ trách bên trái, A Hồ phụ trách bên phải.” Lang Vương cởi áo khoác của mình ra, để hai tay Thiên Tầm ôm lấy cổ của anh, hai bắp chân tách ra kẹp lấy anh, sau đó anh lấy áo khoác của mình trùm lên Thiên Tầm, rồi lại cột chặt ống tay áo trên lưng.
A Hồ và Lãnh Tịnh thấy Lang Vương làm như vậy, bọn họ cũng cởi áo khoác của mình ra, trùm lên người bọn nhỏ, như vậy hai tay của bọn họ cũng được tự do. Đến lúc đó sẽ an toàn hơn chút ít.
“Mọi người chuẩn bị xong chưa?” Lang Vương trầm thấp hỏi một câu.
Tất cả mọi người cùng gật đầu một cái.
“Vậy thì tốt, chúng ta đi.” Thân thể nhỏ bé của Thiên Tầm đã được Lang Vương buộc trước ngực, cánh tay của Lang Vương duỗi ra, ôm Bạch Tuyết ở dưới nách, hung hăng hôn lên đỉnh đầu Bạch Tuyết một cái.
“Tuyết nhi, đừng sợ, đến lúc đó cái gì cũng không cần nói, cũng đừng hoảng sợ, mọi việc đã có anh.”
Tuy chuyện tiếp theo sẽ rất nguy hiểm, thế nhưng, gương mặt Bạch Tuyết vẫn đỏ hồng.
Người đàn ông này đừng để mọi người thấy như vậy có được hay không, nhiều người nhìn như vậy, hôn cô, còn nói với cô những lời này, nhất là mẹ và cha anh cũng đều đang nhìn, thật là xấu hổ!
Vừa đi vào rừng tuyết không bao lâu, bỗng nhiên phía trước bắt đầu xuất hiện một màn sương mù dày đặc, không biết màn sương này đến từ đâu, đều đang lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Mặt Lang Vương không thay đổi bấm một dấu lên bàn tay, một cơn gió lốc cuồn cuộn xuất hiện trước mặt bọn họ, màn sương xung quanh bị cơn gió lốc này cuốn vào, trước mắt bọn họ bắt đầu trở nên sáng sủa hơn.
Bạch Tuyết có chút kinh ngạc liếc nhìn Lang Vương, sau đó lại kinh ngạc nhìn về phía trước.
Đang thở phào một hơi thì xung quanh lại truyền tới những tiếng kêu lạ, âm thanh the thé, cực kỳ chói tai, nó cứ kêu bo bo khiến Bạch Tuyết không khỏi lắc đầu, muốn xóa sạch những âm thanh này đi, để giữ cho mình tỉnh táo, chẳng qua tiếng thét chói tai vẫn cứ tiếp tục, loại cảm giác đau nhói lại kéo đến lần nữa, ngoại trừ Bạch Tuyết thì những người khác cũng bị như vậy.
Đằng sau, cha của lang Vương trở nên có chút nôn nóng, toàn thân trực tiếp phát run bịt lấy lỗ tai.
Bởi vì cha của Lang Vương ngủ say gần nghìn năm, cho nên ông nhất thời không tiếp thụ được những âm thanh chói tai này.
Hai tay Thiên Tầm ôm Lang Vương, Ức Ức cùng Niệm Niệm nhìn thấy ông nội bị âm thanh chói tai giày vò, thế là bỗng nhiên nghĩ đến lúc tu hành ở trên trời, Phật tổ đã truyền thụ cho bọn chúng một bài kinh.
Bọn chúng là linh đồng, sau khi Phật tổ chỉ điểm thì đầu thai vào bụng của Mẫu Đơn tiên tử.
Trước khi đầu thai, bọn chúng đã tu luyện trên trời hơn hai trăm năm rồi.
Thiên Tầm mở đầu hát lên bài kinh Phật này, sau đó Ức Ức cùng Niệm Niệm cũng hát theo. dienndannleequyydonn
Tiếng kinh nhàn nhạt vang lên, âm thanh chói tai bắt đầu bị âm thanh non nớt xáo trộn, những cơn đau nhói trong đầu cũng dần dần biến mất, Bạch Tuyết nghe thấy bọn nhỏ hát thì cũng chậm rãi tỉnh táo lại. Nhìn phía trước, cơn gió lốc đã tới một chỗ khá xa, đồng thời cơn gió lốc vốn nhỏ bé đã hóa thành một cơn lốc xoáy cao hơn mười trượng(*), cũng càng lúc càng nhanh, từ trong rừng tuyết lăn ra ngoài, ngoại trừ những màn sương mù thì còn có rất nhiều cây khác cũng bị gió lốc cuốn vào, tiếng động rất lớn.
(*) 1 trượng = 4 mét
Những tiếng thét chói tai đã hoàn toàn biến mất trong đầu bọn họ, chỉ còn lại tiếng niệm kinh Phật non nớt của Ức Ức, Thiên Tầm và Niệm Niệm, tâm trạng của bọn họ cũng bình tĩnh không ít.
“Mọi người chú ý, chúng ta đã bị bao vây, chuẩn bị chiến đấu.” Giọng nói lãnh lùng của Lang Vương truyền đến, bọn nhỏ nhanh chóng ngừng hát, ngoan ngoãn vùi trong ngực của những người lớn.
Mấy người Lang Vương nhìn bốn phía, chỉ thấy trong rừng có không ít bóng người màu đen đang đứng đó, những bóng người này cao chừng hơn mười centimet, bọn họ cứ đứng mãi như vậy ở đằng xa, không nhúc nhích.
Chẳng qua có một hiện tượng rất quái dị, tuy là bọn Lang Vương chỉ nhìn thấy hơn mười bóng âm hồn, nhưng chỉ cần nháy mắt một cái lại sẽ xuất hiện thêm rất nhiều.
Nghe Lang Vương nói vậy, bóng đen xung quanh liền cử động, hóa thành một đám khói đen di chuyển về phía bọn họ, cuối cùng bọn Lang Vương cũng nhìn thấy rõ ràng diện mạo của âm hồn, thân trên của chúng vẫn là hình người, nhưng eo bên dưới lại là khói bụi đen kịt, toàn thân những vong linh cũng đen sì, hai mắt giống như quỷ dạ xoa, hiện ra ánh sáng đỏ thẫm, hai tay nhô ra, móng tay sắc bén xẹt qua không trung.
Tuy vẫn chưa tiếp cận hoàn toàn, thế nhưng một số khí lạnh đã phả vào mặt, khí lạnh này cũng trực tiếp xâm nhập vào xương tủy của mọi người.
Lang Vương cảnh giác giấu Bạch Tuyết ở phía sau, sau đó lại để hai tay Bạch Tuyết ở trên vai của anh, anh thoáng cúi người xuống, Bạch Tuyết liền bị ép dựa trên lưng anh, cô cũng hiểu rõ, tuy anh không nói gì, thế nhưng một loạt động tác của anh đã nói với cô rằng, là anh muốn cõng cô.
Lang Vương cõng Bạch Tuyết lên, sau đó lại để hai chân Bạch Tuyết vòng vào người anh, vỗ vỗ lên đôi tay nhỏ đang ôm cổ anh, ra hiệu cho cô nắm chặt vào.
Bạch Tuyết nhẹ nhàng ừ một tiếng bên tai Lang Vương, ý là cô sẽ nắm chặt.
Cứ như vậy, trong ngực Lang Vương là một người nhỏ, sau lưng là một người lớn.
Nếu như không phải bọn nhỏ đã bị mất nhiều máu thì cũng không khiến người lớn phải bảo vệ, chúng hoàn toàn có thể tự bảo vệ chính mình, nhưng hiện tại nguyên khí của chúng bất đắc dĩ đã bị tổn thương nặng nề!
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương