Tim đập thình thịch, đã lâu như vậy, sao anh ta còn chưa ra?
Chột dạ chui vào trong chăn, giả vờ như không nghe thấy cái gì, ai ngờ Đoan Mộc lại từ trong phòng tắm bước ra, tóc ướt sũng, trên người cũng đầy nước, không biết là mồ hôi hay là do anh chưa kịp lau người? Sao chỗ đó của anh ta giống như vẫn chưa được giải quyết triệt để vậy, vẫn cương lên như cũ.
“Ngủ đi!” Phờ phạc leo lên giường, sau đó đưa lưng về phía Khang Giai chuẩn bị ngủ, Khang Giai cho rằng như vậy là yên bình rồi, cũng vui mừng nhắm mắt lại, muộn quá, cô cũng buồn ngủ rồi.
Ai ngờ, bỗng nhiên Đoan Mộc xoay người lại, cách một chiếc chăn ôm lấy cô: “Tôi không muốn em, nhưng em phải giúp tôi.” Khang Giai xấu hổ vô cùng, loại việc này sao có thể giúp chứ, giúp như thế nào?
“Em không nói lời nào tức là đồng ý.” Xốc chăn lên, vũ khí của anh để trên bụng của Khang Giai, sau đó chà xát một trận.
Khang Giai bị những động tác này làm cho kinh hãi, không nhúc nhích, mặc cho anh làm ẩu. Không lâu sau, một chất dịch nóng nóng chảy trên bụng cô rồi trượt xuống. Chết mất! Xấu hổ chết mất!
Quá điên cuồng d’đ/l/q"d!
“Vừa rồi không ra được, bây giờ em có thể yên tâm ngủ được rồi, cảm ơn.” Đoan Mộc xoay người xuống giường, lấy khăn giấy lau sạch sẽ cho cô. Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, ý thức mơ mơ màng màng, bên tai vẫn là những tiếng rên rỉ vừa rồi của người đàn ông.
Nhìn anh lau sạch sẽ bụng cho cô, sau đó ném khăn giấy vào sọt rác, bóng lưng của anh trông có vẻ hơi thất bại! Cô không hiểu, vì sao anh không kiên trì nổi? Cô vẫn chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần. Vừa rồi anh có ý gì? Không ra được? Anh ở bên trong lâu như vậy, thế mà không ra được, nhưng anh vừa làm trên bụng cô thì liền ra trong nháy mắt, mặt nóng quá, có phải được ôm cô, được làm trên người cô nên mới có thể ra không?
Nghĩ một lúc, cả người đều nóng như lửa đốt, kéo chăn lên bọc chặt chính mình. Đoan Mộc trở về trên giường.
“Tôi muốn đắp chăn, chỗ này là trên biển, sẽ rất lạnh.”
“Anh... anh, chúng ta thật sự phải đắp chung một cái chăn sao?” Khang Giai hỏi một câu ngớ ngẩn.
“Em thấy chỗ này còn cái chăn nào khác sao?” Đoan Mộc hỏi như không có gì.
Dường như không có chút thẹn thùng nào với chuyện lúc nãy, còn vô cùng tự nhiên.
Chẳng lẽ anh thường xuyên tự mình làm chuyện này?
Đoan Mộc tự nhiên chui vào chăn, đụng phải cô gái nhỏ trơn mịn, chỉ là lúc này cô gái nhỏ lại không hề từ chối, mặt đỏ tới mang tai nhìn anh.
“Cô nhóc, em chờ đó cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ khiến em can tâm tình nguyện cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ báo mối thù ngày hôm nay.” Nói xong còn vỗ một phát vào cái mông đang vểnh lên của Khang Giai.
“Nằm gần vào một chút, chăn nhỏ lắm em không biết sao?” Đoan Mộc tức giận nói, cái gì cũng không gặp may, trong lòng tự nhiên khó chịu, lòng Khang Giai cũng đang loạn nên ngoan ngoãn nằm gần vào, cái mông nhỏ mũm mĩm chạm vào vị trí bụng dưới của Đoan Mộc.
Khu vực nguy hiểm!
“Chuyện lúc nãy anh không được trách tôi, anh không thể mang thù với tôi được có biết hay không?” Khang Giai đưa lưng về phía Đoan Mộc nói.
“Tôi liền mang thù với em, nếu như không phải do em thì tôi sẽ không khống chế được như vậy sao? Cô nhóc, em chờ đó, sớm muộn cũng có ngày tôi sẽ khiến em một ngày cũng không xuống giường được!” Thân thể Khang Giai run lên, mặt nóng như lửa đốt.
Vô liêm sỉ, đê tiện!
“Khoác lác!”
Đàn ông nào mà lợi hại như vậy, khiến cho phụ nữ một ngày cũng không xuống giường được, đoán rằng đến lúc đó tên đàn ông ấy cũng chỉ còn lại nửa cái mạng!
“Tôi khoác lác? Nếu không thì thử luôn bây giờ? Bây giờ tôi có rất nhiều sức lực, đang buồn vì không có chỗ giải sầu đây!” Trong nháy mắt Đoan Mộc liền trở nên hăng hái.
“Anh là trâu sao, giải sầu cái gì mà giải sầu? Tôi không có sức lực để đùa với anh, buồn ngủ quá, ngủ thôi.” Nói xong nhắm mắt lại ngủ.
Quả nhiên, không bao lâu sau liền truyền đến tiếng thở đều.
Nhìn Khang Giai đến nỗi xuất thần, anh là đàn ông, đàn ông và phụ nữ đương nhiên không giống nhau, bọn họ rất nhạy cảm, rất dễ dàng xúc động. Dịu dàng ôm cô gái nhỏ vào lòng, nhắm mắt.
Sáng sớm.
Kéo rèm ra, mở cửa sổ. Gió nhẹ thổi tới, vị nước biển nhàn nhạt chạm vào mặt.
Thời gian dần trôi qua, mặt trời mọc lên từ phía đông, sương sớm dần biến mất, ông mặt trời lộ ra nụ cười rạng rỡ, cảnh tượng này thật tuyệt đẹp biết bao!
Lang Vương ôm lấy Bạch Tuyết từ phía sau, cùng cô nhìn mặt trời mọc.
Bụng Bạch Tuyết không chịu thua kém kêu ọc ọc.
“Đói bụng à, đi, ra ăn cơm thôi.” Lang Vương đau lòng nói.
“Em muốn đi ra ngoài, nửa tiếng sau anh hẵng đi, bên ngoài có rất nhiều bạn của em, em không muốn bị người khác gặp phải.” Bạch Tuyết nói nhỏ.
“Được, nghe theo em.” Lang Vương cưng chiều hôn lên gò má cô một cái.
“Còn nữa, ở ngoài chúng ta ít nói chuyện với nhau có được không? Những người ở bên ngoài kia cứ nhìn chằm chằm vào anh, em cũng không muốn bị chú ý giống như anh đâu!”
Đúng vậy, Lãnh Dạ có thân phận gì, người nào nhìn thấy anh cũng muốn đến nịnh bợ, đương nhiên sẽ có không ít người đuổi theo anh, muốn làm anh vui lòng.
“Được, nghe theo em.” Lại là câu này.
“Em ra ngoài tìm Giai Giai đây, lát nữa anh hẵng ra.” Bạch Tuyết nhón chân hung hăng hôn lên mặt Lang Vương một cái, xoay người rời đi, ai ngờ Lang Vương lại kéo cô lại: “Tối qua ăn chưa no sao?”
“Anh mơ đi, em no căng bụng rồi!” Nói xong thẹn thùng rời đi.
Nhìn cô gái nhỏ rời đi, khóe miệng Lang Vương nở một nụ cười.
Bạch Tuyết đến bên ngoài phòng của Đoan Mộc, gõ gõ cửa.
“Ai vậy?” Đoan Mộc rất không vui hỏi, thật mất hứng, đang muốn hôn Khang Giai thì lại có người gõ cửa, cô gái này đã ngủ một đêm, cái gì cũng không làm được, thật vất vả buổi sáng cô gái nhỏ mới ngoan ngoãn một chút, đúng lúc anh đang muốn tinh tế thưởng thức thì lại có tiếng gõ cửa.
“Là tôi.” Bạch Tuyết ngọt ngào nói.
“Ai ôi, chị dâu ơi, chị ăn no rồi, còn tôi vẫn rất đói!” Đoan Mộc phàn nàn nói.
“Nhanh mở cửa đi.” Khang Giai thúc giục nói, rồi vội vàng cầm lấy quần áo vừa bị Đoan Mộc cởi ra để chuẩn bị mặc vào.
“Mặc cái gì mà mặc, như thế này đẹp hơn, cảm xúc cũng không tệ.” Đoan Mộc vừa nói vừa đứng lên.
“Khốn kiếp, Tuyết nhi còn đang ở ngoài cửa, anh đừng vung tay vung chân ở đây, nhanh đi mở cửa đi.”
“Giai Giai, mình đi xem bữa sáng đã làm xong chưa!” Bạch Tuyết nói.
“Này Tuyết nhi, cậu đừng đi, mình lập tức ra đây.” Đến quần Khang Giai cũng chưa mặc đã chạy ra mở cửa, ai ngờ bị Đoan Mộc ôm lấy từ phía sau.
“Người cũng đi rồi, còn mở cửa gì nữa, chúng ta tiếp tục hoàn thành chuyện vừa rồi.” Đoan Mộc đắc ý nói.
“Anh... anh, ưm ưm...”
Trên đường đến phòng ăn, Bạch Tuyết bị người khác gọi lại.
Bạch Lan vẫn luôn tìm Bạch Tuyết, cô ta lo lắng Tuyết Hoa sẽ nhìn thấy Bạch Tuyết, đến lúc đó thân phận của cô ta sẽ bị lộ.
“Bạch Tuyết, chờ một chút, chúng ta nói chuyện đã.”
Bạch Tuyết không thích cô ta, dùng đầu ngón chân cũng biết những lời cô ta nói sẽ không phải điều tốt. Em gái cùng cha khác mẹ này có ý đồ quyến rũ Lãnh Dạ của cô, cho nên cô càng không thích cô ta.
“Thật có lỗi, tôi rất bận.” Bạch Tuyết lắc đầu, đi thẳng về phía trước.
“Cô tới để chơi, có gì mà bận.” Bạch Lan không can tâm.
“Bây giờ tôi bận đi ăn.”
“Vài phút là được rồi!” Bạch Lan nhìn thái độ của Bạch Tuyết là lại thấy buồn bực, người phụ nữ nhát gan hồi bé vậy mà bây giờ lại không để cô vào trong mắt, điều này khiến cô không thể chịu đựng được. Thế nhưng bây giờ chưa phải lúc để tức giận, chờ đến lúc gặp Tuyết Hoa, Bạch Tuyết có ngang ngược như thế nào, bà ấy cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Bạch Tuyết cảm thấy phản cảm, nhíu mày.
“Tôi không cho là giữa chúng ta có điều gì cần nói, có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi còn muốn đi ăn.” Bạch Tuyết không nhịn được nói.
Hai người đi về phía lan can, trước mắt là đại dương không bờ bến.
Biển, nó thông thường, nó rộng khắp, nhưng biển lại đầy khí phách, có một sự say mê hấp dẫn lại có một loại cảm giác bình yên lạ thường.
Ban đầu mặt biển gió êm sóng lặng, bập bềnh, sau đó là vẻ u sầu nhộn nhạo, những gợn sóng hiện lên, khiến biển trở nên đa tình, xanh biếc.
“Vậy mà cô cũng dám đến đây, chỗ này nhiều bạn bè như vậy, cô không sợ bọn họ phát hiện quan hệ của cô và Lãnh Dạ sao?”
Đây là uy hiếp!
Bạch Tuyết tức giận! Khi còn bé cô ta cũng uy hiếp cô như vậy, luôn nói rằng mẹ cô là gái điếm, dùng mẹ cô để uy hiếp cô!
Lớn lên cô ta vẫn còn như vậy? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Rốt cuộc cô đắc tội với Bạch Lan chỗ nào, mà khiến cho cô ta từ nhỏ đã đối nghịch với cô?
Khinh người quá đáng!
Trong lòng tỏ vẻ chán ghét!
“Sợ là không tới sao.” Bạch Tuyết bình tĩnh trả lời.
Giương mắt nhìn về phía Bạch Lan, hôm nay cô ta ăn mặc rất đẹp, lúc đầu cô ta đã đẹp sẵn rồi, nhưng sau khi ăn mặc chỉn chu thì cũng coi như là một mỹ nhân.
Chỉ là, tâm địa của cô ta quá xấu, cho dù bề ngoài có đẹp đến đâu thì Bạch Tuyết vẫn cảm thấy chán ghét.
Vốn không muốn tính toán nợ cũ với cô ta, nhưng dường như cô ta vẫn muốn dây dưa không rõ với cô! Nếu như cô ta vẫn không có ý định buông tha cô, thì cô ta đã sai rồi. Hôm nay cô tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt.
Bạch Tuyết lâm vào trầm mặc.
Bạch Lan cũng trầm mặc, chỉ là cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào Bạch Tuyết, Bạch Tuyết đã thay đổi, trở nên tự tin hơn, bị cô ta nhìn chăm chú như vậy mà mí mắt cũng không nháy một cái, vẫn bình tĩnh tự nhiên nhìn về phía cô ta.
“Tự tin như vậy sao?” Bạch Lan cười lạnh một tiếng.
“Không có gì phải lo cả, nhiều nhất là chân tướng bị lộ ra ánh sáng mà thôi. Sớm muộn gì thì quan hệ của tôi và Lãnh Dạ cũng sẽ bị lộ. Sớm cũng biết mà muộn cũng biết thì có gì phải ngại.” Bạch Tuyết thản nhiên nói, dường như đối với cô mà nói chuyện này không phải chuyện lớn gì.
Bạch Lan cho rằng Bạch Tuyết sẽ xấu hổ bất an, sẽ cảm thấy rất mất mặt, không nghĩ tới cô lại bình tĩnh như thế, trong lòng chấn động, trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện gì.
“Cô đã thay đổi, da mặt trở nên dày hơn rất nhiều.” Bạch Lan cười lạnh một tiếng, giọng nói lại càng lạnh hơn.
Bạch Tuyết hơi nhíu mày, mắt tối sầm, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Da mặt dày cũng cần rất nhiều dũng khí, không phải sao? Tôi không cho rằng da mặt dày là chuyện gì mất mặt cả, ngược lại tôi cho rằng da mặt dày vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với người có tâm địa độc ác.”
Bạch Tuyết như vậy khiến Bạch Lan kinh ngạc.
“Tâm địa độc ác? Nếu như không phải mẹ tôi nhận nuôi cô, cô sẽ có ngày hôm nay sao? Bây giờ phát đạt rồi thì liền trở mặt hả? Rốt cuộc ai mới là tâm địa độc ác đây? Mẹ cô vừa sinh ra cô là liền vứt bỏ cô, cô cho rằng mẹ cô tốt đến mức nào? Nói không chừng bây giờ bà ta đang vui chơi ở nơi nào đó đấy!” Câu nói của Bạch Lan giống như một thanh kiếm đâm vào lòng Bạch Tuyết.
“Không cho phép cô sỉ nhục mẹ tôi, không cho phép cô nói mẹ tôi vứt bỏ tôi. Nếu như không phải năm đó mẹ cô chen vào giữa ba và mẹ tôi, tại sao mẹ tôi lại bị bỏ rơi cơ chứ? Mẹ tôi không vứt bỏ tôi, là ba vứt bỏ bà ấy, còn có người mẹ tâm địa độc ác của cô, có một số việc không nói thì đừng tưởng rằng tôi không biết, những việc trước kia mà bọn họ làm, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, mẹ cô hãm hại mẹ tôi như thế nào, mẹ tôi mới là người bị hại. Cô có tư cách gì mà nói những lời buồn nôn ấy!”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương