Đoan Mộc cảm thấy hứng thú nhìn sói đỏ, tuy tạo hình của cô không làm người khác ưa thích, nhưng cô bên trong cô giống như còn có một chút mới lạ, cô chắc không phải loại nữ sinh chán ghét kia, dù sao từ đầu tới cuối cô cũng không có nói chuyện yểu điệu, anh ta không thích loại phụ nữ làm ra vẻ kia, quá giả tạo! Sói đỏ này, nói chuyện rất gọn gàng dứt khoát, có gì nói đó, không che giấu, có hứng thú. “Có đôi khi người ta cần rượu mạnh để kích thích một chút. Nếu không, trạng thái sẽ vĩnh viễn dừng lại ở trạng thái chết lặng. Mà tôi đều không thích không say với cảm giác say!” Sói đỏ thản nhiên nói, giống như trong lòng có chuyện thương tâm gì, nghĩ không ra, cũng nhìn không thấu! Cô đối với anh có lúc lại không nhìn thấu, cảm giác anh cách cô thật xa, mãi mãi cũng không cách nào bắt anh lại! Đoan Mộc khẽ giật mình! Cô nói chuyện phiền muộn như vậy, hình như có chuyện gì đó? “Vậy sói đỏ cô thích say? Hay là không say?” Đoan Mộc tò mò hỏi. “Ha ha!” Sói đỏ cười khẩy một tiếng, hơi ngửa đầu uống sạch ly rượu. “Chí ít, bây giờ tôi muốn say!” Trả lời thê thương, để lòng Đoan Mộc không khỏi bóp chặt. Vì sao lúc nghe cô nói như vậy, anh ta có chút yêu thương cô, rất muốn giúp cô giải trừ không vui trong lòng. “Tại sao bây giờ muốn say? Chẳng lẽ là bởi vì tôi trang điểm thành ma cà rồng?” Đoan Mộc không hiểu hỏi, vì sao cô vẫn luôn không nhìn thẳng anh ta? Thật sự kinh khủng vậy sao? Thế là, quay đầu đi, tháo răng nanh xuống, sau đó len lén cất vào trong túi quần. Cố gắng không để cho mình hung tàn trước mặt sói đỏ. “Không phải là bởi vì anh, là bởi vì anh ấy, sói xám kia, lúc đầu tôi cho là buổi tối hôm nay mời tôi sẽ là anh ấy! Anh không cảm thấy uổng công tạo hình này của tôi sao?” Sói đỏ mất mát nói. Đoan Mộc nhìn về phía đại ca sói xám, khó trách anh hóa trang thành sói xám, thì ra các cô gái lại đều thích sói xám, chẳng lẽ câu: Lấy chồng thì gả cho sói xám là thật. Chỉ là! “Cô gái, không nói gạt cô, vị sói xám kia là bạn tôi. Tuy sói đỏ và sói xám là một đôi. Nhưng tối hôm nay sói xám không muốn diễn như ở trên TV, anh ấy muốn sáng tạo cái mới, anh ấy muốn tự chủ, anh ấy muốn xoay người làm chủ nhân.” Đoan Mộc xin lỗi nói. “Ha ha! Thì ra, đàn ông đều trông mặt nhìn người!” Sói đỏ cười lạnh một tiếng, để cho Đoan Mộc không khỏi vắng lặng, giống như bọn họ đều nhìn lầm người! Sói đỏ, miêu nữ và công chúa Bạch Tuyết. Có lẽ người thực sự có sức quyến rũ là sói đỏ trước mắt. Chuyện đêm nay, người đêm nay, đều hóa trang, đương nhiên muốn trông mặt nhìn người, căn bàn không nhìn thấy diện mạo chân thực! Đây chính là một nhầm lẫn! Anh ta và đại ca đều sai, có lẽ cô mới là nữ chính tối nay? Cái người mà đại ca luôn nhìn chằm chằm kia rốt cuộc có phải người phụ nữ anh cần không? Đoan Mộc nhìn về phía Lãnh Dạ. Chỉ thấy đại ca đã đứng ở bên cạnh người công chúa Bạch Tuyết, nhưng vị công chúa Bạch Tuyết kia vẫn duy trì thái độ đoan trang hào phóng đối mặt với anh. “Bạch Tuyết, công chúa?” Lang Vương cố gắng tạm ngừng lời nói một chút. Đầu tiên công chúa Bạch Tuyết sững sờ, người đàn ông này có chút kỳ lạ, tuy không thấy rõ lắm toàn bộ dung mạo, nhưng hình như có chút quen mặt? Giống như gặp qua ở nơi nào rồi? “Chào anh, sói xám.” Công chúa Bạch Tuyết chỉ nói một câu nói như vậy, Lang Vương đã ngây ngẩn cả người, đây không phải cô gái nhỏ của anh, nguy rồi, sai rồi, hóa ra cô gái nhỏ không phải công chúa Bạch Tuyết, như vậy cô gái nhỏ của anh ở đâu? Nhưng đã đi tới, chủ động bắt chuyện với người ta, không thể cứ rời đi như vậy được! Bọn họ chỉ là mấy cô bé, nên lịch sự chút. Trước nói chuyện phiếm vài câu, sau đó rời đi. “Chào cô.” Lang Vương thản nhiên nói. Nhưng tâm tư đã không còn ở nơi này, đôi mắt lạnh của anh quét quanh, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Bạch Tuyết quanh hội trường một lần nữa. “Tôi thấy hiếu kỳ, không phải sói xám luôn trung tâm với sói đỏ sao? Vì sao tiên sinh lại lựa chọn công chúa Bạch Tuyết? Mà không có cọn sói đỏ?” Công chúa Bạch Tuyết hỏi. “Sói đỏ đã bị ma cà rồng tiên sinh đưa đi rồi mà?” Lang Vương khẽ trả lời. “Đúng vậy, tiên sinh cho là mình đã cẩn thận, không nghĩ tới là không vui một trận đúng không? Kỳ thật, tôi cũng không phải người anh muốn tìm đúng không? Anh cố ý an bài bạn bè hẹn bạn tôi đi, sau đó anh cho rằng tôi là người mình muốn tìm. Kỳ thật, đây chính là đàn ông, cho tới bây giờ đều trông mặt mà nhìn, chưa từng có dụng tâm nhận biết phụ nữ!” Công chúa Bạch Tuyết vẫn duy trì đoan trang nói, nhưng mà, Lang Vương lại cảm giác được đè nén vô hình. Cô gái này không phải Bạch Tuyết, nhưng tuyệt đối cô là bạn của Bạch Tuyết, chuyện sẽ không trung hợp thế, cô không phải Bạch Tuyết, miêu nữ kia anh đã tiếp xúc qua, cũng không phải Bạch Tuyết, như vậy? Lang Vương hối hận vỗ gáy một cái. “Hiện tại biết sai rồi hả? Kỳ thật, anh cũng không phải loại hình mà tôi cảm thấy hứng thú, xin lỗi không tiếp được.” Công chúa Bạch Tuyết rời đi. Kỳ thật, cô đã biết sói xám này là ai, mà vừa rồi khi nhìn thấy anh cũng cảm giác anh nhìn quen mắt, về sau nghe qua giọng nói đoán được là ao. Quả nhiên nha đầu thối kia lợi hại, thế mà thật sự để cô câu được cá lớn, vẫn cá lớn rất trung tâm, đêm nay cô mặc một thân công chúa Bạch Tuyết, đương nhiên gây nên hiểu lầm cho anh, cũng nghĩ ra anh vì ai mà tới? Đương nhiên là hướng về phía nha đầu thối Bạch Tuyết kia, từ nhỏ đến lớn,nha đầu thối luôn được nam sinh yêu thích, tuy cô ấy không hề làm gì, chỉ đứng lẳng lặng ở đó, sẽ có rất nhiều nam sinh thích cô ấy, hôm nay cô bất đắc dĩ trang điểm thành bộ dạng này, cũng là bị con nhỏ kia ép. Nói cái gì mà muốn chơi trò chơi trốn tìm? Để cho cô phối hợp một chút, lúc ấy cô còn phàn nàn vì sao không cho cô diễn miêu nữ, để miêu nữ diễn công chúa Bạch Tuyết? Không phải nha đầu thối nói dáng người của họ tương tự, cho nên mới chọn trúng cô! Không nghĩ tới đây chính là trờ chơi trốn tìm mà nha đầu thối Bạch Tuyết nói, để Lãnh Dạ tìm xem cô là ai? May mắn cô và miêu nữ đều là người khéo léo, nếu không, người đàn ông của cô ấy ưu tú như vậy đã sớm để mắt tới rồi! Tiếc rằng, đây là người đàn ông của chị em tốt, vẫn là trả lại cho cô ấy đi, cho nên công chúa Bạch Tuyết mới chọn rời đi. Như vậy công chúa Bạch Tuyết không phải Bạch Tuyết chân chính, cô là chị em tốt Khang Giai của Bạch Tuyết, cũng là em gái Khang Cốc. Khi Khang Giai rời đi, bên phía Đoan Mộc cũng phát hiện không đúng, chẳng lẽ sói đỏ này là người phụ nữ đại ca muốn? Chị dâu nhỏ. Má ơi! Tạo hóa trêu người! Sói đỏ bọn họ không có hứng thú nhất lại là Bạch Tuyết. “Sói đỏ, tôi muốn xin lỗi không tiếp được một chút.” Đoan Mộc vội vàng rời đi, đây là người phụ nữ của đại ca, anh ta phải tranh thủ thời gian nói cho đại ca biết, cái Bạch Tuyết kia căn bản cũng không phải là Bạch Tuyết thật sự, sói đỏ bên này mới là đồ ăn của đại ca. Sau khi Đoan Mộc rời đi, sói đỏ cũng rời đi, uống quá nhiều rượu, đi nhà vệ sinh. Lúc này, Khang Giai cũng ở trong toilet, cô đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Tuyết, kết quả vừa lúc Bạch Tuyết tiến vào. “Nha đầu thối, trò chơi này của cậu không dễ chơi, đổi lại đi, lúc đầu bộ trang phục sói đỏ là do mình chuẩn bị, không nghĩ tới cậu vừa nhìn thấy đã thích, hiện tại thỏa mãn chứ? Có phải hay đã chơi đã không? Chồng của cậu còn ở bên ngoài chờ cậu đấy?” Khang Giai nói xong bắt đầu cởi chiếc váy công chúa Bạch Tuyết ra, bộ dạng nhất định phải đổi. “Ha ha ha, không chơi vui sao? Mình cảm thấy rất tốt, vừa rồi mình phát hiện Đoan Mộc đã phát hiện mình là ai, vội vàng rời đi, đoán chừng là đi tìm người đàn ông thối kia! Lúc này, chúng ta đổi lại, ha ha! Chơi thật vui, mọi chuyện sắp tới cao triều rồi.” Sói đỏ vỗ tay nở nụ cười, người cũng đã có một chút men say. Mọi người đoán không sai, sói đỏ chính là Bạch Tuyết, Bạch Tuyết thực sự là sói đỏ. Lang Vương cũng có lúc sai lầm, quả nhiên khi phụ nữ và đàn ông yêu đương IQ sẽ xuống thấp nhất! Nhưng mà mặc dù như thế, tất cả nam nữ cũng phải yêu, yêu điên cuồng. “Nhanh lên, nha đầu chết tiệt kia, uống bao nhiêu rượu rồi? Sao bây giờ cậu trở nên lợi hại vậy? Còn học uống rượu rồi! Hoàn toàn thay da đổi thịt, nói chuyện cũng biến thành lỗ mãng! thua với cậu!” Khang Giai lắc đầu, tiếp tục thay quần áo. “Nếu như cậu trải qua nhìn gì như mình thì sẽ thay đổi!” Bạch Tuyết chậm rãi nói, đôi mắt hiện lên một chút ưu thương. Kỳ thật, cô và Khang Giai cùng tuổi, cũng là chị em lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Khang Giai còn vui vẻ đến trường, nhưng mà, cô lại thành mẹ! Rất đau xót nói! Tuy bọn nhỏ là an ủi duy nhất của cô, nhưng cô vẫn sẽ cảm thấy tiếc hận cuộc đời của mình! Đi đến một bước này, tất cả đều không thể vãn hồi, chỉ có thể để mọi chuyện phát triển thuận theo tự nhiên, giống như Lãnh Dạ nói, rất nhiều chuyện là ông trời quyết định. Nếu là thiên trời, cô tin tưởng. Hai người đổi lại trang phục, hiện tại công chúa Bạch Tuyết là Bạch Tuyết, Khang Giai là sói đỏ. “Cậu đi ra ngoài trước đi, chút nữa mình đi ra, miễn cho bọn họ phát hiện!” Bạch Tuyết thản nhiên nói. “Nha đầu, vẫn là cái thân thể này dễ chịu, còn có cái đuôi, chơi vui bao nhiêu, vừa rồi thân thể kia quá cân nhắc, mệt không chịu được, thật là khó chịu, hiện tại mình muốn đi ra ngoài vui vẻ.” Toàn thân Khang Giai dễ dàng không ít, cầm đuôi chó sói của mình vuốt ve, tùy ý đi ra khỏi phòng vệ sinh. Lúc này Lang Vương ở cùng một chỗ với Đoan Mộc. “Đại ca, anh làm sao vậy? Người phụ nữ của mình cũng không nhận ra là sao? Làm hại ôi xém chút nữa thì chơi với lửa!” Đoan Mộc phàn nàn nói. “Hừ?” Lang Vương trừng một cái, Đoan Mộc ngoan ngoãn im miệng. “Cô gái nhỏ học giảo hoạt, thế mà đều lừa chúng ta!” Lang Vương vui vẻ nói. “Tôi bị lừa có thể thông cảm được, đó là bởi vì tôi chưa quen thuộc chị dâu! Thế nhưng đại ca lại không giống vậy, anh hẳn là phải hiểu chị dâu mới đúng? Tại sao anh cũng nhận lầm người? Làm đàn ông quá thất bại!” Đoan Mộc có ý riêng nói. Trước kia Bạch Tuyết uống say cũng đã nói, cô phàn nàn anh không đủ quan tâm với cô, chẳng lẽ anh thật sự không đủ quan tâm? Chẳng lẽ anh làm đàn ông của cô vô cùng thất bại!