“Phốc—— ha ha ha! Đoan tổng, vẫn là đi thanh toán trước đi thôi?” Lãnh Tịnh cười ha ha, giọng điệu ra vẻ thâm trầm nói với Đoan Mộc. Đoan Mộc lấy thẻ vàng ra, không để ý tới Lãnh Tịnh, đi thẳng đến quầy tính tiền. Ba người Bạch Tuyết rời khỏi cửa hàng, xe nhanh chóng đi tới một nhà hàng Tây thanh nhã. “Đoan tổng, bây giờ trong lúc tôi đi làm, chúng ta vẫn là giống như trước đó, anh vẫn nên gọi tôi là thư ký Bạch đi.” Bạch Tuyết lễ độ nói. “Được rồi, thư ký Bạch.” Đoan Mộc cũng khôi phục vẻ mặt trong thương trường, trở nên nghiêm túc, dù sao đây là đi gặp khách hàng. “Tổng giám đốc, chúng ta không phải đến nói chuyện sao? Làm sao lại lựa chọn chỗ này?” Bạch Tuyết vốn cho rằng sẽ tới chỗ như là văn phòng, không nghĩ tới lại là nhà hàng Tây. “Tuyết tổng yêu thích thanh tĩnh, mà lại không thích ở trong văn phòng, cho nên chúng ta hẹn ở chỗ này.” Đoan Mộc chăm chú giải thích nói. “Tổng giám đốc, tôi hiểu rồi.” Bạch Tuyết lễ phép trả lời. Bạch Tuyết không có để ý trong miệng Đoan Mộc gọi là Tuyết tổng, cô cho là Đoan Mộc nói Tiết tổng. Nếu như cô biết người phụ nữ này là —— Tuyết tổng. Đoán chừng Bạch Tuyết sẽ suy nghĩ nhiều, cũng sẽ hỏi nhiều một chút, chỉ là, cô không có để ý xưng hô trong miệng Đoan Mộc. Ba người đi vào nhà hàng Tây, Đoan Mộc ở phía trước, Bạch Tuyết ở bên trái, A Hồ ở bên phải, người không nhiều, vị Tuyết tổng kia hẳn là sẽ không phản cảm. Bọn họ dưới sự hướng dẫn của phục vụ, đi vào một gian phòng rất độc đáo. Bên trong rất rộng rãi, để cho người ta có loại cảm giác gia đình. Bên ngoài ban công là chỗ thích hợp đển ngồi bàn họp, bên trong thì có thể thích hợp dùng bữa. Nơi này xác thực giống như văn phòng, cũng thích hợp ăn cơm. Cảm giác rất giống nhà, một bên nhà ăn, một bên phòng họp. Bạch Tuyết đi vào, cũng cảm giác rất ấm áp. “Xin chào, tôi là Đoan Mộc, đẽ nghe đại danh Tuyết tổng từ lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.” Đoan Mộc lịch sự nói ra, nhưng những lời khách sáo này, cũng hoàn toàn không phải nịnh nọt dối trá, anh ta không phải loại người ưa thích a dua nịnh hót, chỉ là, khi anh ta thấy Tuyết Hoa, thì những lời này không khỏi nói ra. Anh ta không kiềm chế được nói ra như vậy, đến chính anh ta cũng không khỏi sững sờ, không biết còn tưởng rằng anh ta cố ý nói! Kỳ thật, Đoan Mộc chỉ nghe truyền ngôn Tuyết tổng ẩn cư nước Mỹ lâu dài, luôn luôn hiền đức nữ tính, trên người bà có sự truyền thống của phụ nữ Trung quốc, chẳng qua anh ta chỉ coi đó là lời đòn, không nghĩ tới khi nhìn thấy Tuyết tổng, anh ta biết những truyền ngôn kia đều là thật, cho nên mới có thể không chế được nói những lời này. Nhưng mà, Tuyết Hoa nhưng không có vươn tay bắt tay với Đoan Mộc, bà nhìn vào Bạch Tuyết không chớp. Cô bé này, sao bà nhìn lại thấy quen mắt vậy? Rất giống... “Tuyết tổng?” Đoan Mộc giật mình kêu một tiếng, lập tức nghiêm túc đánh giá Tuyết tổng, bà mặc dù nhưng đã phụ nữ trung niên, nhưng vẫn rất đẹp, trên thân lại có khí chất càng hấp dẫn người, nhất là cặp mắt kia rất đặc biệt, cũng nhìn rất quen mắt, giống như thấy qua ở đâu, không khỏi theo mắt Tuyết tổng quay đầu nhìn phía Bạch Tuyết. “Hai người?” Đoan Mộc không khỏi nói ra nghi vấn trong lòng. Đôi mắt đẹp của Bạch Tuyết lập tức rưng nước, cái Tiết tổng này cô đã gặp qua, cô thật sự đã gặp qua, lần trước hình ảnh xuất hiện trong gương ở nhà, người phụ nữu đó chính là bà, sẽ không sai, lúc ấy Lãnh Dạ còn nói cô có thể thấy được tương lai, cô không tin, không nghĩ tới bà thật sự trở về nước, lại là loại thân phận này trở về nước! Mẹ của cô lại là nhân vật lợi hại như thế! Bà lợi hại như vậy, thế mà cho tới bây giờ cũng không có tới tìm cô, vài chục năm, cô đã sống cuộc sống thế nào? Người khác không biết, trong lòng cô hiểu rõ! Sinh hoạt chung một chỗ với người như mẹ kế, mỗi ngày đều bị mắng ngược, ăn không đủ no, uống không đủ khát, càng ngủ không ngon! Những cái này trong lòng cô cũng không đáng kể, cô tin tưởng mẹ rất yêu cô, cho nên cô kiên cường thẳng đến đây! Cô nghe dì Mai nói qua, mẹ là phụ nữ nông thôn, chắc hẳn nhất định là ở nơi nào chịu khổ? Cho nên cô nỗ lực học tập, nỗ lực sống, chính vì nhanh chóng lớn lên, qua tìm mẹ, để cho mẹ được sống cuộc sống tốt, thương bà, yêu bà. Không nghĩ tới bà lại sống tốt thế, là bà chủ, còn ẩn cư ở nước Mỹ, có sản nghiệp lớn như vậy, còn có độc quyền gì đấy! Trong nội tâm bà duy chỉ không có con gái như cô, không phải như vậy thì những năm này, vì cái gì bà không tìm cô! Bỗng nhiên, thiện lương vô ích! Trái tim thật đau! Ước mơ tốt đẹp bị phá hư, cô thà rằng hi vọng người phụ nữ này không phải mẹ của cô, cô tình nguyện mẹ của cô là một người nông dân. Nghĩ đến nông dân, Bạch Tuyết bỗng nhiên nhớ lại khi cô rời khỏi Lãnh Dạ, cô trốn đến một thôn hẻo lánh, người đàn bà đã che chở cô trăm bề, cô tình nguyện đó là mẹ ruột cô, cũng không cần người mẹ lời hại như này! Bà trôi qua tốt như vậy, có tiền như vậy, thế mà một lần cũng không tới tìm cô, không hỏi xem cô trôi qua có tốt hay không? “Đoan tổng, vị này là?” Tuyết tổng run rẩy hỏi. “Cô ấy là...” Đoan Mộc vừa định nói vị này là thư ký Bạch, chỉ cần anh nói ra là thư ký Bạch, Tuyết Hoa sẽ nghĩ đây là Bạch Tuyết, nhưng Bạch Tuyết không cho bà biết! Nếu những năm này, bà đếu không muốn con gái, không nhớ cô! Như vậy, bà cũng không cần thiết lại có quan hệ gì với cô! “Tuyết tổng, xin chào, tôi là thư ký của Đoan tổng.” Bạch Tuyết lễ phép trả lời, thu hồi thương tâm vừa rồi. Nước mắt bị cô nuốt vào trong bụng. “Chào cô, mời ngồi.” Tuyết Hoa lễ độ nói. “Cảm ơn.” Bạch Tuyết lễ phép trả lời. Nhưng mà, cũng không có ngồi, bời vì Đoan Mộc còn đứng lấy, cô làm sao dám! Tuyết Hoa nhìn thấy Bạch Tuyết không có ngồi, thế là. “Bưng tổng mời ngồi, nơi này không phải văn phòng, không cần câu nệ như vậy, chúng ta coi như liên hoan, tâm sự.” Tuyết Hoa đánh giá Bạch Tuyết. Đoan Mộc ngồi xuống. Bạch Tuyết và A Hồ cũng ngồi xuống theo. “Tuyết tổng thật là khiến người lau mắt mà nhìn.” Đoan Mộc nói từ đáy lòng. Nhưng mà, Bạch Tuyết lại không thể nào ưa thích, Đoan Mộc sao vậy, lúc nào miệng ngọt như vậy, trước kia cũng không gặp anh nói chuyện dễ nghe như vậy, hôm nay bị sao, lại nói dễ nghe! “Đoan tổng, quý danh thư ký của ngài?” Tuyết Hoa mở lời hỏi trước. Bạch Tuyết đương nhiên đoán được bà có ý gì? Vừa rồi không chỉ là cô phản ứng chấn kinh, đến Tuyết tổng cũng rất khiếp sợ! “Tuyết tổng, khách khí rồi, quý danh không dám nhận, tôi họ... Lãnh.” Bạch Tuyết đành bất đắc dĩ theo họ chồng. Cô lúc này, không muốn nhận người mẹ đã vứt bỏ con gái! Không phải bởi vì mười tám năm trước bà từ bỏ cô, mà là bởi vì mười tám năm qua, bà sống tốt như thế, thế mà đều không nhìn cô một chút! Đoan Mộc giật mình! Tình huống này là sao? Đại ca thật quá mức, thế mà để chị dâu theo họ mình! Thật là người đàn ông bá đạo! Người đàn ông tốt đáng sợ! Không khỏi bắt đầu đồng tình cho chị dâu, thật khó cho cô! “Tuyết tổng, thư ký của tôi họ Lãnh, là thư ký tốt, làm việc hết sức chăm chỉ, người cũng không tệ.” Đoan Mộc cười nói, Bạch Tuyết giật mình, thì ra hôm nay tổng giám đốc của cô nói ngọt như thế không chỉ nhằm vào Tuyết tổng, mà với cô cũng thế. Chỉ là, anh không thấy lạ vì sao cô họ Lãnh sao? Đoan Mộc thấy rất kỳ lạ, chẳng qua anh lại không có vạch trần! Bạch Tuyết và Đoan Mộc trả lời, hiển nhiên để Tuyết Hoa thật bất ngờ, cũng rất thất vọng! “Cảm ơn Đoan tổng khích lệ, kỳ thật, tôi không có tốt như vậy, nỗ lực làm việc là chức trách của tôi.” Bạch Tuyết ra vẻ khách khí nói. Bọn họ đàm xong công việc, Đoan Mộc chọn món ăn, ngoại trừ Đoan Mộc, Bạch Tuyết cùng Tuyết Hoa đều ăn không biết vị, A Hồ căn bản là còn không có thích ứng thực vật nhân gian, ăn cũng rất ít. “Thư ký Lãnh ăn rất ít, khó trách gầy như vậy, ăn nhiều chút, những thức ăn này rất có dinh dưỡng.” Tuyết Hoa cầm đũa gắp cho Bạch Tuyết một miếng. Đoan Mộc may mắn, may mắn đem chị dâu đến, cô quả nhiên là ở đâu đều làm người thương. Bên người có đại ca xem cô như là bảo bối, trong công ty anh ta mặc dù là tổng giám đốc, lại cũng không dám xem cô như nhân viên sai sử, miễn cho đại ca đau lòng! Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ nói A Hồ cũng rất yên tĩnh, quả nhiên là thật, ngoại trừ buổi sáng giới thiệu một chút, anh ta gần như không có chủ động nói chuyện, với lại rất an tĩnh! Cuối cùng kết thúc cái gọi liên hoan, Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mặt quay về phía người mẹ mình đã nhớ thương mười mấy năm, lại muốn làm bộ như người xa lạ, quả thực là một loại tra tấn! Trong lòng Bạch Tuyết thấy phiền, ngồi lên xe, rầu rĩ không vui. “Chị dâu, có phải mệt mỏi hay không? Không bằng tôi đưa cô về nghỉ?” Đoan Mộc vừa lái xe vừa hỏi, tuy anh ta nhìn thấy Bạch Tuyết khác thường, nhưng anh ta cho rằng nhất định Bạch Tuyết tức giận đại ca, nào có loại đàn ông, để người phụ nữ theo họ mình! Quá bá đạo! “Tôi không mệt, muốn đi uống một ly, được không?” Thực sự trong lòng Bạch Tuyết khó chịu, rất nín nghẹn! “Có thể!” Đoan Mộc nghe Bạch Tuyết muốn đi uống một ly, liền nhớ lại chuyện tuyệt thế trước kia Bạch Tuyết uống say. Đoan Mộc mang Bạch Tuyết và A Hồ đi tới quán Bar không tệ, gọi cho hai người bọn họ hai ly không phải rượu mạnh. “Hai người uống trước đi, tôi rất quen ông chủ của nơi này, tôi qua chào hỏi đã.” Đoan Mộc nói xong cũng rời đi, anh ta là muốn đi gặp ông chủ gì chứ, anh ta và ông chủ nơi này căn bản không quen, thực ra là muốn đi gọi điện cho Lãnh Dạ. Còn tốt hiện tại Lang Vương cùng bọn nhỏ đã trở về, bọn nhỏ cầm bồn hoa nhỏ trực tiếp đi vào phòng ngủ của chúng, Lang Vương đi dừng xe, điện thoại vang lên. Xem xét là Đoan Mộc, liền nghe. “Đại ca, anh ở đâu vậy? Nhanh đến đây đi, chị dâu giống như rất không vui, nói muốn uống rượu, tôi lo lắng chị dâu tí nữa uống say, có thể không chống đỡ được!” Đoan Mộc cảm thấy rất cần phải giao chị dâu lại cho đại ca, miễn cho dâu uống say anh ta lại không giải quyết được, phụ nữ uống say rất khó chiều! “Vì sao cậu lại mang cô ấy tới quán Bar?” Lang Vương không vui hỏi. “Đại ca, chị dâu không vui, cho nên cô ấy muốn uống rượu. Đại ca, không phải anh em nói anh, lần này anh quá phận rồi, không phải là do anh chọc chị dâu sao!” Ý của Đoan Mộc ý chị dâu phiền lòng, tám thành bởi vì chị dâu bị đổi họ Lãnh! Nào có loại đàn ông vậy! Ép buộc người ta sửa họ! Lang Vương sững sờ, anh sáng sớm rời đi, nào có chọc tới cô! “Là cô ấy nói rôi chọc tới cô ấy sao?” Trong nháy mắt ngữ khi Lang Vương lạnh lẽo, Đoan Mộc giật mình. “Chẳng lẽ chị dâu họ Lãnh không có quan hệ tới anh hay sao?” Đoan Mộc thử hỏi một chút. “Họ Lãnh?” “Hôm nay có người hỏi chị dâu họ gì? Chị dâu lại nói họ Lãnh!” Nói tới chỗ này, Đoan Mộc lại thấy ủy khuất thay cho Bạch Tuyết.