“Các con muốn có chứng cứ? Được, Cha có rất nhiều chứng cứ. Cha biết thời điểm các con sinh ra và rất nhiều chuyện khác, có muốn nghe cha kể một chút hay không?” Lang Vương mềm giọng hỏi. ”Thật không? Vậy chú nói đi, nếu như nói đúng, bọn cháu sẽ tin chú.” Thiên Tầm bắt đầu làm dáng vẻ giống như chuẩn bị chăm chú nghe chuyện xưa. ”Vậy anh cho các con nhé, em đi tìm cha em.” Bạch Tuyết đi ra ngoài, đến thư phòng. Kỳ thực, cô muốn nói cho Bạch Hàn biết trong nhà mới vừa xuất hiện thêm ba vị khách nhỏ. Bạch Tuyết gõ cửa, sau đó bước vào thư phòng. ”Tuyết nhi, đến, ngồi.” Bạch Hàn gỡ kính viễn thị xuống, đặt quyển sách trong tay xuống bàn. ”Dạ.” Bạch Tuyết lên tiếng trả lời Bạch Hàn rồi ngồi xuống bên cạnh. ”Tuyết nhi, lần này cậu ta đến, hình như có chút thay đổi? Cha dường như cảm thấy cậu ta rất vui vẻ.” Bạch Hàn nói như có điều suy nghĩ, kỳ thật, ông muốn nói cho Bạch Tuyết ý nghĩ trong lòng mình là ông cũng hi vọng Lãnh Dạ trở thành con rể ông. ”Dạ, đúng vậy, thay đổi một điểm.” Bạch Tuyết nói thật nhỏ. ”Con thích cậu ta sao?” Cha cô thăm dò hỏi. Bạch Tuyết phản xạ có điều kiện nhíu mày, đây là lần đầu tiên cha hỏi cô có thích Lãnh Dạ hay không? Mặc dù bây giờ hỏi cũng đã muộn, thế nhưng, ông ấy vẫn hỏi, trong lòng Bạch Tuyết ít nhiều nổi lên cảm giác được người thân quan tâm. Mặc dù Bạch Tuyết không nhớ chuyện của mình và Lãnh Dạ trước đây, nhưng hiện tại cảm giác mà cô đối với anh rất kỳ quái, cô không chịu được việc anh và người phụ nữ khác thân thiết, cô không thể chịu đựng được điều đó, cô sẽ ghen, sẽ đau lòng! Đây là thích. ”Vâng.” Bạch Tuyết thấp giọng trả lời một tiếng. ”Vậy thì tốt, cha vẫn lo lắng con sẽ phải chịu uất ức. Cha xin lỗi, lúc trước cha không nên ép buộc con đi tìm cậu ta! Về sau cha lo lắng cậu ta không chịu buông tha cho con. Hiện tại thì tốt rồi, con thích cậu ta, cậu ta cũng thích con, cha an tâm.” Bạch Hàn cười ha hả nói. ”Cha, làm sao cha biết anh ấy thích con?” ”Nếu cậu ta không thích con, sao có thể ở nơi này cùng con, còn muốn chen chúc với con trong một gian phòng nhỏ? Chẳng lẽ đây không phải là yêu sao? Đứa nhỏ ngốc!” Bạch Hàn cười ha hả xoa xoa đầu Bạch Tuyết, hiền lành nói. Đúng vậy, là hiền lành. Vừa rồi, cha cô vậy mà lại lộ ra nụ cười hiền lành với cô. Đây là lần đầu tiên Bạch Tuyết thấy cha đối xử với mình như thế. Trước đây, Bạch Hàn luôn rất nghiêm khắc khiến cô sợ hãi, giờ khắc này, trong lòng Bạch Tuyết ấm áp, nước mắt không khỏi đảo quanh trong hốc mắt. ”Tuyết nhi, đây là chuyện tốt, cậu ta thích con, con cũng thích cậu ta, cha hi vọng các con vĩnh viễn có thể ở bên nhau.” Bạch Hàn tâm niệm nói. Ông hi vọng Bạch Tuyết có thể kết hôn với Lãnh Dạ, để cho Tuyết nhi có được cuộc sống tốt hơn người bình thường một chút. ”Cha, con không sao. Cha, trong nhà vừa có khách đến chơi, người có muốn gặp không? Họ đang ở trong phòng con.” Bạch Tuyết vừa rưng rưng nước mắt vừa cười nói. ”Khách?” Bạch Hàn sửng sốt. ”Các con của con cũng đến.” Bạch Tuyết rơi nước mắt nóng, cô mới mười tám tuổi, đã làm mẹ, nói ra trong lòng có bao nhiêu thê lương! Bất quá, bọn nhỏ làm cho cô rất vui mừng. Kỳ thực, chính cô còn giống một đứa trẻ, cho nên cô rất khó làm được việc chưa kết hôn mà đã làm mẹ này! ”Con của con? Con có con từ lúc nào?” Bạch Hàn giật mình hỏi. ”Cha, là sinh ba.” ”Cái… cái gì? Sinh ba? Đứa nhỏ là của ai?” ”Là của con...”