Bạch Tuyết nghe được những lời nói kia của Lang Vương liền ngừng nức nở, bàn tay nhỏ bé của cô che mặt mà rơi nước mắt trong im lặng. Sao cô có thể không cảm nhận được sự ảnh hưởng của người đàn ông này đến cơ thể mình, mỗi lần anh kết hợp với cô thì cơ thể lại phản bội lại lí trí mà động tình với anh, để cho anh đem cô đến cực hạn của khoái cảm vui sướng. Cô rất muốn tin anh là người đàn ông của cô nhưng trong đầu cô không hề có một chút trí nhớ nào về anh. Mỗi lần cô nghĩ đến chuyện anh thân mật cùng cô gái kia đều không chịu nổi, thậm chí trái tim của cô còn rất đau. Không phải là cô chưa nghĩ đến chuyện trước kia có phải cô quá yêu anh nên mới đau lòng như vậy không. Nếu không thì sao trái tim cô lại đau, vì sao cô phải uất ức khóc thầm? Người đàn ông này rất cưng chiều cô, sao cô không cảm nhận được chứ, nhưng cũng vì thấy được nên cô mới mắng và đánh anh ta. Vì cô biết, người đàn ông này luôn để ý cô, không buông tay cô, không bao giờ ngừng yêu cô, cô hiểu rất rõ. Cô biết anh không đơn giản là một giám đốc tập đoàn Lang thị bình thường, anh thản nhiên đưa ra khuôn mặt lạnh lẽo trước người nhà họ Đoan Mộc, mà theo cô được biết thì người nhà Đoan Mộc rất lợi hại, cô còn nghe được các đồng nghiệp truyền tai nhau nói biệt danh của tổng giám đốc là nam thần mặt lạnh. Nam thần mặt lạnh! Người như vậy đương nhiên là không dễ trêu chọc! Mặc dù bị Lãnh Dạ đánh ngay trong bệnh viện nhà mình, nhưng người nhà Đoan Mộc vẫn không dám tức giận đánh trả. Cô cảm thấy người nhà Đoan Mộc cũng không dám chọc giận anh, đủ biết người đàn ông này nguy hiểm đến mức nào! Nhưng Bạch Tuyết lại không sợ hãi, cô hiểu người đàn ông này, biết rõ anh sẽ không ra tay ác độc với cô, tất nhiên là trừ lúc anh hung hăng muốn cô. Hai ngày nay, cô nhìn thấy được anh ở trước mặt người ngoài lấy lòng cô như thế nào, từ trước đến nay đều những kẻ dưới muốn nịnh bợ anh, xem sắc mặt anh mà làm, lại có rất nhiều phụ nữ điên cuồng muốn leo lên giường anh... Và những vị lãnh đạo chưa lập gia đình muốn thủ thân vì chờ anh nữa, đúng là đủ điên cuồng. Nhưng người đàn ông đó lại tình nguyện làm bảo mẫu cho con cô, anh bỏ đi lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của mình vì cô. Dù cô có chọc anh nổi giận nhưng anh vẫn đè nén sự tức giận đó mà cưng chiều cô, lúc ăn cơn cùng anh, dù cô có đưa ra một khuôn mặt lạnh lẽo nhưng anh vẫn gắp thức ăn cho cô và các con. Sao cô có thể buông tay người đàn ông tốt như vậy? Cô không thể! Cũng không nỡ buông! Mặc dù cô không còn nhớ những chuyện trước kia nữa, nhưng cô đã chấp nhận người đàn ông này, cô không thể đẩy anh cho người phụ nữ khác được, khi anh cùng người khác thân mật thì nhất định cô sẽ phát điên mất. - Cô gái nhỏ! Anh sẽ đợi em nhớ lại anh, nhưng đầu tiên em phải dập lửa cho anh đã, nếu không anh sẽ chết vì bị em hành hạ mất, nếu em nhớ lại thì chắc chắn sẽ hối hận khi em ngược đãi với anh như vậy! Lang Vương thấp giọng nỉ non. - Ai... ai ngược đãi anh! - Nó cứng như vậy rồi, nếu em không để nó đi vào thì anh nhất định sẽ bị lửa thiêu chết, em tàn nhẫn vậy sao? - Nếu bị nóng chết thì sao anh không cần những cô gái kia? Giọng Bạch Tuyết chua lè. - Anh không cần, ngoài em thì anh không muốn chạm vào ai hết! Lang Vương vươn tay cởi hết đồ áo Bạch Tuyết, sau đó hung hăng đâm vào của cô một cái thật sâu, một lần... rồi hai lần... Cô cũng bị anh làm cho động tình. - Thật ra, những dấu vết trên người em... Bạch Tuyết nhỏ giọng nói, cô nghĩ cần phải cho anh biết mọi chuyện. Người đàn ông trên người cô không nói câu nào nhưng tốc độ đâm rút lại càng nhanh hơn. - Em không chịu được cơ thể của anh bị cô gái khác chạm vào, và anh cũng không chịu nổi khi em bị người đàn ông khác đụng đến. Nếu em không muốn nói thì anh cũng không ép, nhưng mà từ nay về sau, em chỉ có thể là của anh, chỉ có anh mới được chạm vào em, hiểu chưa? Giọng nói lạnh lẽo tàn nhẫn của Lang Vương phát ra. - Nhưng mà... Nhưng mà đã có lần thứ hai. Bạch Tuyết ngập ngừng nói, cô tỏ ra rất áy náy. - Cái gì?? Lang Vương nổi giận. - Em nói là, người đàn ông đó đã chạm vào em rất nhiều lần! Bạch Tuyết rất hối lỗi mà nói, đôi mắt xinh đẹp của cô không dám nhìn thẳng anh. Lang Vương vốn nghĩ vì mất trí nhớ nên cô gái nhỏ này mới bị vấy bẩn một lần, anh không ngờ cô lại bị rất nhiều lần! Hắn ta nhất định phải chết! - Tên khốn đó là ai? Lãnh Dạ hỏi người đang sợ sệt dưới người anh. - Nói mau! - Anh muốn giết chết tên khốn kia thật sao? Bạch Tuyết hoảng sợ hỏi. - Hắn phải chết! Lang Vương lạnh lẽo nói. - Tên khốn đó bây giờ đang ức hiếp em, anh giết hắn đi. Bạch Tuyết cười ha ha. Lang Vương giật mình. Đúng là ngoài ý muốn! Đáp án này đúng là ngoài ý muốn! Hóa ra chính là anh. Là anh đã làm cô gái nhỏ thê thảm như vậy. - Em nói sao? Lang Vương không thể tin nổi hỏi lại, sáng hôm đó anh tỉnh dậy rõ ràng nhìn thấy một cô gái lạ nằm trên giường anh. - Em nói, người đang ức hiếp em chính là chủ nhân của những vết xanh tím kia. - Thật chứ? - Tất nhiên rồi, đêm hôm qua em suýt chết trên giường anh luôn. Lang Vương cười cười, thảo nào tối hôm đó anh nhớ rõ là ôm cô gái nhỏ, nhưng sáng dậy lại là một cô gái xa lạ khác, thì ra là cô nhóc này tính toán anh. - Ai bảo em bỏ thuốc anh, em không biết khi thuốc có tác dụng, nếu không làm chuyện đó thì sẽ chết hả? Lang Vương tức giận nhìn cô. - Vì em không muốn anh có chuyện nên làm thuốc giải cho anh, không ngờ bị anh dày vò cả đêm, hại em phải tìm người dìu ra ngoài. - Trước kia anh đã nói với em, người đàn ông của em rất mạnh mẽ, dù là ban đêm hay ban ngày, nên em không cần phải nghi ngờ sự mạnh mẽ của anh! Lang Vương nói xong liền đâm vào một cái thật sâu, Bạch Tuyết bị anh làm cho kêu lên liên tục. - Hôm qua em suýt chết dưới người anh rồi, hôm nay anh muốn giày vò em giống như vậy sao? - Dù sao cũng phải cho anh ăn no mới được! Lang Vương lạnh giọng nói, anh mạnh mẽ muốn cô gái nhỏ dưới thân.