Lặng lẽ quay đầu nhìn tên đàn ông thúi, anh ngủ! Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bằng không bị anh biết được cô động đến anh gì đó, nhất định lại phải tiếp tục, đến lúc đó anh liền hùng hồn có lý do khi dễ cô rồi! Bạch Tuyết chịu đựng cả người đau nhức bước xuống giường. “Em châm lửa rồi lại bỏ đi!” Thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến. “Hả? Anh tỉnh rồi, hiểu lầm hiểu lầm, em vừa rồi . . . . Hiện tại em, em hiện tại đang chuẩn bị đi vệ sinh, thuận tiện xem thử, thế thôi.” Bạch Tuyết ra vẻ tự nhên nói, kỳ thực, Lãnh Dạ cũng sẽ không bức cô, cô hiện tại chống cự anh cũng bởi vì là chưa nhớ ra anh, đối với một người xa lạ mà nói cự tuyệt là chuyện bình thường, Lãnh Dạ cũng không muốn làm cô khó xử, dứt khoát xoay người ngủ tiếp, không để ý đến vẻ mặt đỏ bừng của Bạch Tuyết. Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cô không để ý đến thân dưới của Lãnh Dạ rất là tức giận kháng nghị quyết định của chủ nhân, xem ra chuẩn bị nín nó rồi, không cho ăn no, không hiểu gần đây luôn để nó bị đói, nhìn nó khó chịu cũng không để ý. Lãnh Dạ chỉ có thể nhẫn nại! Ngày hôm sau, toàn bộ các truyền thông đều không có đưa tin gì về Bạch Tuyết. Lãnh Dạ biết người kia lại ra tay, trừ người kia ra không người nào dám đối nghịch với anh, Bạch Tuyết bị chụp lén rất rõ ràng là hướng về phía anh, Bạch Tuyết là người phụ nữ của anh, mục đích của người kia khiến quan hệ của bọn họ xấu đi, lâu như vậy rồi, tên đàn ông xấu này cũng không hết hy vọng. Vì Bạch Tuyết, vì các con, anh vẫn luôn chịu đựng không sát sinh! Tên Cung Hàn này anh có thể không giết anh ta, nhưng anh sẽ khiến anh ta sống không bằng chết! Kỳ thực, Bạch Tuyết bị chụp lén thật đúng là cùng Cung Hàn có quan hệ, Cung Hàn và Tiểu Long Nữ cùng nhau liên thủ, chuẩn bị kế hoạch phá hoại, chia rẽ Lãnh Dạ và Bạch Tuyết, tuy bên người Lãnh Dạ bỗng nhiên xuất hiện ba đứa nhỏ, Tiểu Long Nữ sẽ không điều tra ra được ba đứa nhỏ này là ai? Cô ấy cũng không thể điều tra ra người phụ nữ bên cạnh Lãnh Dạ, ngoại trừ Bạch Tuyết ra. Cho nên anh vẫn chưa từ bỏ ý định, ắt là phải động đến Lãnh Dạ, rõ ràng là tham muốn giữ lấy tất cả. Cung Hàn vẫn chưa hề lộ diện, mục đích hy vọng Bạch Tuyết không chán ghét anh, cũng vì vậy đối với anh ít mâu thuẫn. Lúc này đây Cung Hàn ắt phải động đến Bạch Tuyết rồi, bởi vì vị ân nhân ở yêu giới kia đến, mặc dù chỉ là vội vàng đến, hơn nữa lại vội vàng trở về, nhưng mà bà ấy đã ra lệnh, nếu không đưa Bạch Tuyết trở về yêu giới, bà ấy sẽ đưa Cung Hàn về yêu giới, tiếp tục giam giữ anh! Cung Hàn bất đắc dĩ phải bắt được Bạch Tuyết, sau đó nếm thử trên người Bạch Tuyệt đến tột cùng là mùi vị gì, sau đó mới đem cô giao ra Mặc dù rất tiếc, nhưng mà anh nhất định phải làm như vậy, bằng không anh sẽ phải trở về yêu giới, tiếp tục bị Tiêu Dao nhốt! Mất tự do, không có tính phúc! Anh không muốn bị Lãnh Dạ coi thường, anh muốn tiếp tục ở nhân gian sống sung sướng. Cho nên vì tương lai sau này, anh nhất định phải hy sinh Bạch Tuyết. Anh rất tò mò, ân nhân muốn Bạch Tuyệt để làm gì? Nhưng mà anh lại không dám hỏi ! Bởi vì biết càng nhiều càng nguy hiểm! Lúc này Cung Hàn bắt chước tinh minh, anh muốn vận mệnh của người đàn ông che đi yêu khí, để không bị Lãnh Dạ tìm thấy, anh mỗi một lần tìm đồ ăn đều chạy rất xa thành phố để giết người, ăn xong sau đó mới trở về, cho nên anh cùng Lãnh Dạ gần đây không có động tĩnh nào, anh là đuổi theo tung tích yêu quái phạm tội. Lãnh Dạ nhận thấy được cái gì, sau khi Bạch Tuyết đi ra khỏi nhà vệ sinh, anh dùng pháp lực đem Bình Tĩnh gọi trở về. Tuy rằng Bình Tĩnh trở về, nhưng mà cũng không có lập tức gặp mặt Lãnh Dạ, bởi vì lần trước vì đưa cho Lãnh Dạ nhân sâm ngàn năm, nửa đêm viếng thăm, bị Lãnh Dạ hành hạ một trận, lúc này đây, anh sẽ không tự làm mất mặt đêm khuya, đoán chừng lúc này Lãnh Dạ đang ôm người đẹp ngủ, anh có thể quấy rầy! Bình Tĩnh trở về biệt thự, đẩy cửa đi vào, đã bị người từ phía sau ôm lấy. “Anh rốt cục đã trở về.” Bình Tĩnh nghe đến đây, là Lãnh Nguyệt, em của Lãnh Dạ, cũng là em họ của anh. “Anh làm sao lại ở đây?” Bình Tĩnh nới lỏng cà vạt, anh không thích con người lúc nào cũng phải đeo lung tung cái gì đó, nhưng mà vì để cùng hòa hợp với nơi nà, anh miễn cưỡng đeo cà vạt. “Em luôn luôn ở đây, chờ anh trở về!” Lãnh Nguyệt vẫn không chịu buông tay, từ phía sau ôm Bình Tĩnh. “Ừ, anh mệt rồi, nghỉ ngơi chút!” Bình Tĩnh không ngốc, em họ từ bé đã có cái suy nghĩ với anh, anh vẫn làm bộ không hiểu, hiện tại cô đã lớn, cái suy nghĩ kia với anh càng ngày càng rõ ràng! Bình Tĩnh không thích Lãnh Nguyệt, anh vẫn đối xử với cô như là một người em gái, không có tình cảm trai gái đặc biệt. “Để cho anh và em cùng nhau ngủ sao?” Lãnh Nguyệt cúi thấp đầu hỏi. “Không được, Nguyệt Nguyệt em đã trưởng thành, nhất định phải ngủ riêng.” “Không, em muốn giống như người phụ nữ khác cùng người mình yêu ngủ cùng nhau!” Lãnh Nguyệt nói xong, ngang ngược cởi quần áo nhảy lên giường. “Nguyệt Nguyệt em chỉ là em gái của anh, anh không muốn nói lại lần nữa, cũng không muốn phải nhìn loại chuyện này nữa!” Bình Tĩnh cầm áo khoác lạnh lùng rời đi. Lãnh Nguyệt tuyệt vọng khóc, vì sao? Từ nhỏ đến lớn cô đều thích anh, vì sao anh không nhìn thấy! Bình Tĩnh một đêm chưa trở về, anh ở khách sạn. Ngày hôm sau. Bạch Tuyết không nghe Lãnh Dạ, tay bị thương nhưng vẫn đi làm, thực ra, tay đã không sao rồi, có Lãnh Dạ, anh làm sao có thể khiến cho cô khó chịu. Nhưng mà, trải qua cả đêm chiếu cố, Đoan Mộc cuối cùng cũng có thời gian lo lắng sự tình tay bị thương của chị dâu, Bạch Tuyết sẽ không tự làm chính mình bị phỏng, loại chuyện nhỏ này làm sao có thể làm không tốt được, hơn nữa chị dâu cũng không phải là người vụng về. Chẳng lẽ, có người cố tình hại chị dâu? Hôm nay Đoan Mộc đến rất sớm, thật ra một đêm anh không ngủ, cả đêm cuối cùng cũng đối phó được những người bên truyền thông, mà còn ra giá cao cho những tấm ảnh để giành được nó. Phòng tổng giám đốc lớn như thế này, Đoan Mộc đứng ở cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn xuống phía dưới. Phía sau là thư kí tổng giám đốc, trong lòng run sợ đứng ở phía sau Đoan Mộc, tính tình tổng giám đốc cô là người hiểu rõ nhất, thần mặt lạnh cũng không phải chỉ là tin đồn, tính tình tổng giám đốc thực sự là lãnh khốc vô tình! “Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?” Thư kí Lý không giám thở mạnh, cố gắng bình tĩnh hỏi. Mặc dù tổng giám đốc quay lưng về phía cô, nhưng mà, cô vẫn cảm giác được trên người tổng giám đốc tỏa ra hơi lạnh, dường như đem không khí đến độ thấp nhất, làm cho người khác cực kỳ sợ hãi ! Chẳng lẽ cô đã làm sai chuyện gì? Hay là chuyện không thể tha thứ? Thời gian qua tổng giám đốc lãnh khốc lúc này có chút làm người ta sợ hãi. Đoan Mộc chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn thư kí Lý, nét mặt rất nghiêm túc, ánh mắt rất sắc bén. “Nói cho tôi biết vì sao tay thư kí Bạch bị bỏng? Tôi muốn biết rõ mọi chuyện, cô cũng nên biết hậu quả nếu nói dối như thế nào.” Đoan Mộc lạnh lùng nói. Mặc dù thư kí Lý sợ trưởng thư ký, lúc này tự bảo vệ mình, cũng không thể không nói ra mọi chuyện! “Tổng giám đốc, tay của thư kí Bạch bị bỏng là do trưởng thư kí làm, tôi tận mắt thấy cô ấy đem cà phê nóng đổ vào tay thư kí Bạch, cô ấy còn nói không phải cố ý, ai tin!” Thư kí Lý thực ra cũng thường xuyên chịu trưởng thư kí khi dễ, cho nên lúc này không đếm xỉa đến. Rõ ràng sau khi thư kí Bạch đến, trưởng thư kí bí mật gây rắc rối thư kí Bạch ra sao tất cả nói ra. Đoan Mộc càng nghe càng nhíu chặt mày, đáng chết, đại ca đem vợ yêu giao cho anh chiếu cố, không nghĩ tới chị dâu lại có thể ở chỗ anh bị ức hiếp! Nếu đại ca biết được sẽ trả thù! Trưởng thư kí? Cô gái chết tiệt, không muốn sống sao? Dám ở chỗ anh không coi ai ra gì ngược đãi nhân viên, cư nhiên lại là chị dâu! Mặc dù Bạch Tuyết trên danh nghĩa công ty là thư kí, nhưng mà ngay cả tổng giám đốc như anh cũng không dám trêu chọc ! Chẳng qua, những người đó không biết mà thôi ! “Nói như vậy, hai ngày nay trưởng thư kí luôn tìm thư kí Bạch làm phiền?” Đoan Mộc lạnh lùng hỏi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận. “Đúng vậy, từ ngày đầu tiên thư kí Bạch đến làm, cô ấy còn nói thư kí quyến rũ tổng giám đốc ngài, còn nói cô ấy là đi cửa sau được vào! Còn nói thư kí Bạch bắt cá hai tay. . . . “ Đoan Mộc hai mắt nhíu lại, bỗng nhiên một cỗ khí lạnh thổi quét toàn thân. " Cô đi gọi trưởng thư kí tới đây.” “Vâng, tổng giám đốc.” Thư kí Lý đi ra ngoài, trong lòng cân nhắc tổng giám đốc tức giận, trưởng thư kí lần này thảm rồi, ai kêu cô luôn bắt nạt người khác! Trưởng thư kí tuổi cũng không lớn, còn chưa đến ba mươi tuổi, vẫn thầm mếm Đoan Mộc, nghe được tổng giám đốc gọi cô, trong lòng rất cao hứng, vội vàng đi vào nhà vệ sinh, sửa sang lại mình, sau đó tao nhã đi đến văn phòng tổng giám đốc. Lát sau, trưởng thư kí vẻ mặt tươi cười đi tới văn phòng tổng giám đốc. “Tổng giám đốc, ngài tìm tôi.” “Ừ, cô đi lấy cho tôi môt ly cà phê mang lại đây.” Đoan mộc thông thạo gõ bàn phím, con ngươi vẫn liên tục nhìn màn hình máy tính. “Vâng, tổng giám đốc.” Trưởng thư kí cao hứng đi ra ngoài, cô vui mừng là tổng giám đốc cuối cùng đã gặp cô, cuối cùng cũng biết tầm quan trọng của cô rồi. Chốc lát sau. Trưởng thư kí bưng cà phê đi tới. “Tổng giám đốc, cà phê có rồi.” Ngay lúc trưởng thư kí rút tay về, một bàn tay lớn cầm lấy bàn tay trắng nhỏ bé của trưởng thư kí. “Tay rất đẹp, đáng tiếc.” Đoan Mộc tiếc nuối nhìn tay trưởng thư kí, lúc này trưởng thư kí không biết là vui hay lo, tổng giám đốc chưa bao giờ nhìn qua cô, hôm nay cư nhiên lại nắm tay cô, trong lòng kích động. “Tổng giám đốc. . . . “ Trưởng thư kí nhân cơ hội này cà người hướng tới trên người Đoan Mộc cọ xát từ từ. Trong mắt Đoan Mộc thoáng lên một chút lạnh nhạt cùng âm tàn. Chỉ là tay chị dâu đẹp như vậy bị bỏng sao? Chỉ có điều anh rất nhanh sẽ báo thù cho chị dâu. Thế nhưng chị dâu trong lòng đại ca là báu vật, anh làm sao cho phép chị dâu ở chỗ anh bị thương tổn! Cho nên nhất định phải trả thù. Đoan Mộc một tay bưng cà phê, một tay vẫn còn nắm lấy tay trưởng thư kí, cứ như vậy, cà phê trực tiếp đổ thẳng vào tay nhỏ bé kia. “A —— tổng tồng giám đốc, ngài ngài . . . . . “ Trưởng thư kí thật không ngờ tổng giám đốc làm như vậy, mình thật sự sơ suất, ngày hôm qua cô dùng cà phê làm cho thư kí Bạch bị bỏng, ngày hôm nay tổng giám đốc khiến cho anh đổ cà phê lên tay, đây cũng la quá khéo đi chứ! “Đây là trả cho cô, bị bỏng cà phê nóng cảm thấy như thế nào? Có phải rất kích thích , rất đã?” Đoan Mộc lạnh lùng hỏi. “Tổng giám đốc, tổng giám đốc ngài hiểu lầm rồi, ngài hiểu lầm rồi, tôi . . . . tôi không phải cố ý làm thư kí Bạch bị bỏng, ngài phải tin tôi. . . . “ Trường thư kí khiếp đảm nói, nhìn tổng giám đốc vẻ mặt lạnh nhạt, cô nói như vậy cũng không hợp lí, rốt cuộc cũng chột dạ. “Hiểu lầm sao? Tôi thật sự khâm phục mặt dày như cô, lập tức thu dọn đồ đạc cút xéo, từ đây đừng tới, nhân tiện nói cho cô biết, thư kí Bạch tôi đều phải hầu, cô cư nhiên dám. . . . . . Biến ——“ Đoan Mộc lạnh lùng quát. Bởi vì Bạch Tuyết bị thương anh bị đại ca đánh rồi! Bởi vì Bạch Tuyết bị thương, anh cùng chị dâu bị người khác chụp lén! Bởi vì Bạch Tuyết bị thương, anh vội vàng cả đêm đối phó những truyền thông đưa tin kia! Tất cả mọi chuyện cũng vì cô gái chết tiệt này!