Bạch Tuyết không muốn để người khác chứng kiến cảnh chật vật của mình lúc này, tiếp tục chạy về phía trước. Nãy giờ vẫn chạy như thế sắc mặt ban đầu trắng bệch do mất máu bây giờ lại càng trắng ra. Buổi tối chưa ăn gì, máu lại chảy thật nhiều, cả người bắt đầu lảo đảo, chẳng lẽ cô sắp chết sao? Mấy năm nay, chịu đựng để người khác đánh chửi, chính là muốn đợi bản thân mình trưởng thành hơn. Sau đó, cô sẽ đi tìm mẹ. Cô tin chắc phải có nguyên nhân nào đó mới khiến mẹ bỏ cô lại mà rời đi. Cô vì mẹ mà nén đau để sống. Hiện tại bản thân đã trưởng thành, nhưng mẹ cô thì ở đâu?
Mọi thứ trước mắt càng lúc càng đen, xuyên thấu qua màn đêm, cô tựa hồ nhìn thấy mẹ. Mẹ đang lại gần cô, mẹ vẫn là người thương yêu cô nhất. Đây là ý thức cuối cùng của Bạch Tuyết trước khi té xỉu. Thân thể được người khác ôm lấy, nhưng người này căn bản không phải mẹ của cô. Cô chưa một lần nhìn thấy mẹ mình, cũng không biết bộ dáng của mẹ mình như thế nào.
Người đến là Lãnh Hạo, hắn cùng Lãnh Nguyệt đi uống rượu. Uống xong lại đưa Lãnh Nguyệt về nhà, chính là không muốn quay về cái hang ổ trống không lạnh lẽo của mình, chân không tự chủ lại đi đến đây. Đây là nơi lần trước hắn đưa Bạch Tuyết về nhà. Cô không chịu để hắn đưa tận lên nhà bắt hắn đậu xe ngoài đường, một mình đi lên. Hắn tò mò không biết một người nhát gan như thỏ đế như cô giờ phút này đang làm gì? Hắn muốn gặp cô, nhưng lại sợ khiến cho cô sợ hãi, nghĩ muốn đứng từ xa nhìn cô là đủ rồi. Nghĩ là như thế, hắn liền cho xe chạy ra phía ngoài, không nghĩ đến, chính mình lại thấy cô té xỉu nằm trên mặt đất. Lo lắng, hắn bước nhanh, chạy về phía Bạch Tuyết đang nằm.
Bạch Tuyết trong lòng nghĩ đến mẹ, vì thế sẽ sinh ra ảo giáo, đem Lãnh Hạo nhìn thành mẹ mình.
Lãnh Hạo đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, chạy nhanh đưa cô vào trong xe. Nhanh chóng khởi động xe, Bạch Tuyết bị thương khá nặng, máu chảy rất nhiều, nhìn xem rất nghiêm trọng. Hắn thật muốn chính mình cầm máu cho cô, nhưng nhớ đến lúc trước khi đi đến thế giới con người này, Lang Vương bắt bọn họ phải thề độc, tuyệt đối không được sử dụng ma lực, bằng không chính mình quay người trở về yêu giới, vĩnh viễn không được bước chân đến thế giới này nữa.
Giờ phút này, muốn cứu Bạch Tuyết, hắn chỉ có thể chạy đến bệnh viện. Đem xe đạt đến tốc độ cao nhất, Lãnh Hạo suy nghĩ không biết có nên nói cho Lang Vương biết chuyện này hay không? Cuối cùng, sợ bị trách phạt, hắn vẫn là không tình nguyện gọi điện thoại cho Lang Vương.
- Anh! Người phụ nữ của anh bị thương, em đang đưa cô ấy đến bệnh viện! - Lãnh Hạo không muốn chấp nhận đây là người phụ nữ của anh mình, nhưng sự thật mãi mãi vẫn là sự thật.
- Là bệnh viện nào ? Lang Vương lạnh lùng hỏi
- Ngũ Dân bệnh viện! Lãnh Hạo đơn giản trả lời, hắn phải chuyên tâm lái xe.
Lang Vương không nói gì thêm, lập tức cắt điện thoại đi ra cửa. Trong đầu bắt đầu suy tính, nguyên nhân gì khiến Bạch Tuyết bị thương? Là do bọn Pháp Vương động thủ?
Đê tiện! Dám ở nhân gian sử dụng ma lực.!
Lang Vương nhanh chóng đi đến bệnh viện Ngũ Dân. Nhìn đến bóng dáng Bạch Tuyết nhỏ bé, sắc mặt trắng bệch, nằm trong lòng Lãnh Hạo, ham muốn chiếm giữ nổi lên, hắn một phen đoạt lấy Bạch Tuyết trong tay Lãnh Hạo. Giận giữ, trừng mắt liếc nhìn Lãnh Hạo.
- Cậu liền như vậy nhìn cô ấy chảy máu!
- Em còn có biện pháp gì? Lãnh Hạo oan uổng trả lời, trong lòng hắn so với ai khác đều muốn cứu người, nhưng là hắn sợ hãi mệnh lệnh của Lang Vương. Đó là cho đến chết cũng không được phép bước nửa chân tới nhan gian. Với hắn, nơi này rất có sức quyến rũ, đặc biệt sau khi biết Bạch Tuyết. Hắn rất thích nơi này nha.
- Cậu không còn cách nào khác sao? Lang Vương căm tức hỏi lại
- Đến nơi của chúng ta! Lãnh Hạo bị Lang Vương trừng mắt sợ hại, chủ động mở cửa để Lang Vương giúp Bạch Tuyết cầm máu.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
50 chương
83 chương
305 chương