"A? Muốn xem?" Bạch Tuyết không ngờ Lãnh Dạ muốn nhìn lễ vật đặc biệt của cô. "Ừ, anh muốn xem." Lãnh Dạ cố ý vươn tay ra. "Thế nhưng, thế nhưng, bây giờ vẫn chưa thể nhìn món quà này, bởi vì bởi vì..." Bạch Tuyết ấp a ấp úng nói. "Mẹ, xin mẹ không nên dằn vặt chúng con!" "Mẹ, nếu mẹ không nói, chúng con sẽ để cho cha nghe thấy chúng con nói chuyện ?" "Không được ——" Bạch Tuyết sốt ruột kêu to hơn. "Không được?" Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi. "A, không phải là không được, hiện giờ chưa thể xem được..." Bạch Tuyết lại một lần nữa gãi gãi đầu. "Vậy thì tốt , thôi, đi ăn cơm." Lãnh Dạ thực sự là thua cô gái nhỏ này , chuyện đó khó khăn như thế sao? Ai tới nói cho hắn biết, thật sự là khó khăn như thế sao? Lãnh Dạ làm như không hiểu cô gái nhỏ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? "Ăn ăn cơm? Em em còn có chút chuyện ?" Bạch Tuyết cảm giác mình thật vô dụng, vì sao không dám nói ra chứ? Giả như anh ấy không thừa nhận bọn nhỏ, cùng lắm thì chính mình nuôi bọn nhỏ! Nhìn Lãnh Dạ sắp đi ra ngoài, Bạch Tuyết sốt ruột liền đi theo, đôi môi mỉm cười ngọt ngào, vươn tay nhỏ bé ôm lấy cổ Lãnh Dạ kéo xuống, nỗ lực kiễng đầu ngón chân, đưa miệng ghé sát tai Lãnh Dạ , mắt nhìn xuống bụng một cái, sau đó nhỏ giọng nói thầm . Cuối cùng hài lòng rời khỏi tai Lãnh Dạ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết đỏ bừng, mong chờ nhìn Lãnh Dạ , vừa xong cô đã nói ra, hiện muốn xem phản ứng của anh? Lãnh Dạ ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy có chút ngứa. "Em vừa mới nói cái gì? Thanh âm quá nhỏ, anh không có nghe rõ!" Lãnh Dạ giả vờ không hiểu hỏi. "Cái gì? Không có nghe rõ? Chuyện quan trọng như vậy mà anh lại không nghe rõ?" Bạch Tuyết bất lực, thật vất vả để lấy dũng khí nói ra, anh thế nào lại không nghe rõ! "Tốt lắm, em nói lớn lại một lần nữa đi, ở đây lại không có người khác." Lãnh Dạ rất vô tội hỏi. Lúc này. "Mẹ, nói mau thôi?" Sói con số hai giục nói. "Mẹ, lớn tiếng nói: Lãnh Dạ em đang mang thai con của anh ——" sói con số một hét lớn. "Mẹ, nhanh lên một chút nói cho cha mau đi !" "Em em vừa mới nói chính là, đói bụng thật, muốn ăn ớt trộn thịt bò." Bạch Tuyết bất đắc dĩ nói, cô biết bọn nhỏ gấp gáp như vậy muốn làm cho cô nói ra, cũng là bởi vì tối hôm nay cô trừng phạt bọn nhỏ không cho phép ăn đồ cay - món ớt trộn thịt bò! Cho nên bọn nhỏ đem hi vọng đặt lên người cha của bọn nhỏ , đã vậy thì để cho bọn nhỏ được ăn! Miễn cho chúng khẩn trương như vậy! "Mau đi thôi!" Lãnh Dạ trên mặt mặc dù không có biểu tình gì, thế nhưng trong tròng mắt vẫn có chút thất vọng, cô gái nhỏ này đang làm cái gì? Lí nhí nửa ngày cái gì cũng không nói! Thực sự là khổ mà, tương lai bọn nhỏ còn tùy thuộc vào cô ấy! Lãnh Dạ có chút thất vọng, thế nhưng tâm tình vẫn còn rất tốt , dù sao ba đứa nhỏ mỗi đứa đều là tinh phẩm, anh thích. "Ôi —— đi ăn thịt nào." "Cha, mẹ vạn tuế." "Cái gì cha, cha còn không biết có chúng ta đâu!" "Lãnh Dạ, ăn xong cơm,em và anh nói chuyện." Sau đó Bạch Tuyết lại nói một câu. Lãnh Dạ khẽ nhíu mày, xem ra cô gái nhỏ hôm nay không nói ra được thì ngủ không yên đây! Bạch Tuyết cũng nhíu mày, khó hiểu nhìn Lãnh Dạ. "Hiện tại nhíu mày còn chút sớm, chờ một chút rồi nhíu mày cũng không chậm!" Bạch Tuyết trả lời một câu. "Đầu em có phải đều là tương ớt không?" Lãnh Dạ hoài nghi hỏi. "Đầu anh mới là tương ớt! Chút nữa em sẽ nói chuyện chính sự, anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý!" Bạch Tuyết là muốn đợi bọn nhỏ đều ngủ sau đó đơn độc nói với Lãnh Dạ, vừa rồi bị bọn nhỏ quấy rối, khiến cô hoang mang lo sợ! "Hoan nghênh em kích thích bất kỳ lúc nào." Bạch Tuyết liếc mắt nhìn anh, thở dài một hơi! "Hi vọng bị kích thích xong anh vẫn chịu được!" Lãnh Dạ cười, đưa tay lên chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết véo nhẹ một cái ,trêu trọc nói: "Anh đều thích bị em kích thích, càng sâu càng... Ngô ngô..." Bạch Tuyết vội vàng hấp tấp che miệng Lãnh Dạ lại. Không tốt, người con trai này nói chuyện đều đòi hỏi không đứng đắn, một chút cũng không thích hợp! "Làm sao?" Lãnh Dạ không vui hỏi. "Em lo lắng bị người khác nghe thấy." "Ở đây trừ em và anh ra, còn có người khác sao?" "Đương nhiên —— a, đương nhiên không có !" Bạch Tuyết suýt nữa nói đương nhiên là có người, ai! Có thể sao? Để giấu giếm tốt thật là vất vả! "Lãnh Dạ, anh xem một chút em gần đây có phải hay không béo lên?" Bạch Tuyết tự nhiên cầm tay Lãnh Dạ, hai bàn tay nhỏ bé của cô đem bàn tay to của Lãnh Dạ cầm lên, tựa hồ rất hi vọng người con trai này sẽ phát hiện cô mang thai, như vậy cô liền không cần khẩn trương nói ra! Anh rũ mắt, nhìn tay mình bị Bạch Tuyết cầm, hơn nữa đặt ở trong lòng bàn tay của cô, cảm giác được tay cô mềm , trơn nhẵn , con ngươi đen nhìn anh không muốn rời khỏi, tựa hồ là đang ám chỉ anh cái gì? Con ngươi sắc có chút ấm áp len lỏi,giọng nói lành lạnh cũng trở lên khàn khàn mấy phần. "Đích thực là có thêm ít thịt, nhất là ở đây, rất vừa tay... Ngô... Ngô..." Lãnh Dạ vừa nói vừa đặt bàn tay không an phận đặt lên người Bạch Tuyết, Bạch Tuyết hoang mang che miệng Lãnh Dạ lại, người con trai này nói chuyện luôn luôn rõ ràng như thế , hơn nữa còn động tay đông chân , bọn nhỏ còn đang thức, nghe thấy sẽ không tốt! Ai! Phải mau nhanh nói cho anh biết, nếu không anh sẽ không chú ý khi nói chuyện ! "Em làm gì?" Lãnh Dạ giả vờ vô tội hỏi. "Bây giờ là ban ngày , buổi tối hãy như vậy có được không!" Bạch Tuyết lại một lần nữa gãi gãi đầu. "Có khác nhau sao?" "Đương nhiên là có khác nhau!" Bạch Tuyết e thẹn nói, bây giờ đã có mấy đứa nhỏ, sau này thời gian thân mật của cô và Lãnh Dạ có hay không sẽ bị bọn nhỏ nghe được ? Càng nghĩ mặt càng đỏ! Lãnh Dạ bị bộ dáng e thẹn của Bạch Tuyết khiến trong lòng gợi lên một trận ngứa, nâng cằm của cô lên hung hăng cắn. "Ngô..." Bạch Tuyết không thể hô hấp! Lãnh Dạ dừng lại, Bạch Tuyết liền hít thở dồn dập "Có một số việc, em hãy tin ở anh, anh đã là người đàn ông của em, có chuyện gì còn phải lo lắng?" Lãnh Dạ mềm giọng nói, anh không hiểu, cô gái nhỏ này rốt cuộc là đang bận tâm cái gì? Bạch Tuyết mỉm cười ngọt ngào, anh rất ít khi mềm giọng nói chuyện với cô như thế, cô e thẹn không dám nhìn Lãnh Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đỏ bừng. "Thế nhưng, anh không phải là người đàn ông của mình em sao?" Bạch Tuyết bỗng nhiên có chút thương cảm, cô không muốn nghĩ nữa, Lãnh Dạ đã có vợ, đó là sự thật! Lãnh Dạ chống lại đôi con ngươi đen đẹp mê người , ngẩn người, giật mình bừng tỉnh, cảm thấy cô nói cũng không có sai. Bạch Tuyết nháy mắt, chớp chớp hàng lông mi cong và dài nhìn lên khuôn mặt anh, tựa hồ ở chờ mong cái gì? Về người vợ của Lãnh Dạ, cô hoàn toàn không biết gì cả, kỳ thực, trong lòng vẫn hiếu kỳ ? Bạch Tuyết nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới người mà cô yêu thương sâu sắc căn bản cũng không phải là người, mà là một lang vương tu luyện ngàn năm , nên vợ của anh tự nhiên cũng không phải người, là một đám sói cái, thiên tính của sói là rất hung ác , thật lo lắng thay cho Bạch Tuyết, không biết nếu người đó biết đến sự tồn tại của Bạch Tuyết, có hay không liền sẽ giết cô?? Nghĩ đến mà sợ a! Lãnh Dạ suy nghĩ một chút, tựa hồ anh nên giải thích cho Bạch Tuyết một chút. "Nghe anh,em không cần lo lắng, trái tim của anh , từ từ rồi em sẽ hiểu hết được nó. Giả như có một ngày trong lòng anh có nỗi khổ bất đắc dĩ , phải lừa em, hi vọng em đừng trách anh..." Ý của Lãnh Dạ là chuyện anh không phải là con người, hi vọng Bạch Tuyết có thể tha thứ cho anh! Bất quá, sợ rằng sẽ rất khó khăn! Bạch Tuyết nhanh chóng suy nghĩ, chuyện anh dấu cô có lẽ là chuyện về vợ của anh ấy, chính mình đã không oán không hối hận yêu anh , đương nhiên sẽ tiếp nhận hết thải về anh. Nghĩ thông suốt. Con mắt hiện lên ý cười, thở phào nhẹ nhõm , dường như đã biết chuyện Lãnh Dạ dấu cô là chuyện gì? An lòng nhìn Lãnh Dạ, kỳ thực anh nói cái gì cô cũng đều tin, tuyệt đối sẽ không hoài nghi! "Kỳ thực, kỳ thực, em đôi khi cũng bất đắc dĩ sẽ nói dối anh, anh cũng không nên tức giận nha?" Khuôn mặt ngọt ngào nay lại nhíu mày, còn chuyện về bọn nhỏ , cô cũng đã dấu anh! Bàn tay nhỏ bé vô ý thức cầm lên và ngắm nghía năm ngón tay của Lãnh Dạ , trầm mặc một hồi, cúi đầu, tính tình của anh vẫn là rất làm cho người ta lo lắng , người con trai này rất tự tin, bá đạo như vậy, rất ưu việt, anh sẽ cho phép để mình bị dối gạt sao?? Càng nghĩ càng xót xa trong lòng, tựa hồ luôn luôn sẽ kém một đoạn so với anh ! Theo không kịp anh! Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết nhìn bộ dáng biến hóa của cô, chiều cao của cô mới đến ngực của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu của cô bị bàn tay to lớn của anh vây lấy, cô bé như vậy đã có đứa nhỏ, Lãnh Dạ trong lòng rất không yên tâm! Không khỏi càng thương yêu cô, nhân nhượng cô, nghĩ muốn hung hăng yêu cô. "Anh trai?" Lãnh Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện ở dưới lầu, Bạch Tuyết giật mình nhìn về phía dưới lầu. Cô xấu hổ buông tay Lãnh Dạ ra. "Lãnh Nguyệt em đã đến rồi." Bạch Tuyết tiến lên kêu. "Đừng nên cùng ta nói chuyện, chị làm hại anh trai tôi như thế còn chưa đủ sao?" Lời nói của Lãnh Nguyệt từng chữ từng chữ một như một thanh kiếm đâm sâu vào trong lòng Bạch Tuyết, không sai, Lãnh Dạ lần này bị bắt cóc cũng là bởi vì cô, cô thật sự cảm thấy rất áy náy! "Lãnh Nguyệt ——" Lãnh Dạ đi xuống , tức giận trừng mắt liếc Lãnh Nguyệt một cái. "Anh à, anh bị chị ta ám ảnh rồi , mẹ cũng phản đối anh cùng chị ta ở cùng một chỗ nên mới có thể làm như vậy! Anh lại còn cùng chị ta ở cùng một chỗ! Đồ hồ ly tinh!" "Chị chưa từng có ý nghĩ muốn hại bất cứ ai, Lãnh Dạ bởi vì chị mà gặp chuyện không may, chị rất khổ sở, thế nhưng cái này cũng không có thể ngăn cản chị yêu anh ấy, cho nên xin em nói chuyện chú ý một chút!" Bạch Tuyết giọng điệu lạnh lãnh! "Chú ý một chút? Có phải chị đã mang thai dã chủng không phải là của anh tôi ——" Lãnh Nguyệt tức giận hỏi, Lãnh Dạ vừa định đi ra giáo huấn Lãnh Nguyệt thì bị Bạch Tuyết giữ lại. Thế nhưng, cũng bởi vậy Bạch Tuyết sắc mặt tái nhợt, lập tức lạnh lùng, ai cũng không được nói con của cô là dã chủng! Thanh âm của cô cũng trở nên sắc bén . "Con của chị không phải là dã chủng, nó có cha, chính là Lãnh Dạ, mặc dù chị và anh ấy không thể kết hôn, chị cũng phải sinh đứa nhỏ ra, chị không cho phép ai vũ nhục nó, người nhà Lãnh gia không thích con của chị thậm chí không muốn thừa nhận con của chị, không sao cả. Thế nhưng, đứa nhỏ với chị mà nói là bảo bối của chị, em không có tư cách vũ nhục nó." "Tôi cảm thấy da mặt của chị rất dày, chị cùng người đàn ông khác cấu kết làm bậy, đứa nhỏ là của ai chưa thể xác định, tuy anh của tôi khoan dung với chị, còn tôi, tôi sẽ không khoan dung để chị làm càn như vậy, chị mau rời khỏi đây thật nhanh, cách xa anh trai tôi ra." Lãnh Nguyệt rống giận. Lãnh Dạ ném qua đây một đạo hàn quang, anh không muốn giúp, anh chính là muốn Bạch Tuyết tức giận, cô quá thiện lương, cô cần được rèn đúc, cần trở nên cường đại, như vậy tương lai mới có thể cùng anh trở về yêu giới. Lúc này, trong lòng Bạch Tuyết như ăn phải hoàng liên rất khó chịu, nhưng lại không thể nói nên lời! "Đứa nhỏ là con ai ? Chị so với em biết rõ ràng, bởi vì nó đang ở trong bụng chị!" Bạch Tuyết cười thê lương, không ngờ dưới tình huống này để cho Lãnh Dạ biết cô có thai, thực sự là người tính không bằng trời tính!!! Anh vẫn không nói gì, nhất định là đang rất tức giận! Lãnh Nguyệt cũng cho là như vậy, cô cho rằng anh trai nhất định là đang tức giận vì Bạch Tuyết , cho nên đối với Bạch Tuyết có chút lớn mật.. Thế nhưng, cô sai rồi, Lãnh dạ không nói lời nào cũng không phải đại biểu anh vì Bạch Tuyết mà tức giận, anh không giúp Bạch Tuyết cũng không đại biểu anh tin lời của Lãnh Nguyệt, anh là muốn rèn đúc Bạch Tuyết, Bạch Tuyết quá mềm yếu, cần phải kích thích cô khiến cô tức giận! Cho nên anh chịu đựng, nhìn Bạch Tuyết từng chút từng chút giãy giụa trong thống khổ bên cạnh! "Cuối cùng chị cũng lộ ra dã tâm, điều chị coi trọng chính là địa vị của anh trai tôi có phải hay không?" "Nói như thees nào tùy em!" Bạch Tuyết lười cùng Lãnh Nguyệt so đo, điều cô quan tâm chính là Lãnh Dạ sẽ nhìn cô như thế nào. "Ba ——" một cái bạt tay đáp thẳng lên khuôn mặt của Bạch Tuyết, theo sát là một tiếng chửi nhỏ: "Hồ ly tinh." Bạch Tuyết ngây dại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xuất hiện rõ năm dấu ngón tay ửng đỏ trông có chút gai mắt! Cô vẫn cho là Lãnh Nguyệt không phải loại này người, không ngờ cô ấy cư nhiên ra tay dã man như thế! Tâm Lãnh Dạ đau xót! Bạch Tuyết chậm rãi sờ lên mặt mình, ánh mắt từng chút từng chút lạnh xuống, ánh mắt như châm chọc. "Ba ——" hung hăng một bạt tay lên mặt lãnh Nguyệt. Bạch Tuyết đã làm được, Lãnh Dạ vui mừng, độ lạnh trong mắt cũng giảm xuống một phần, cô ấy đã làm được, đã biết bảo vệ mình , biết phản kích lại. "Anh, loại đàn bà này anh còn không nhanh đưa chị ta quăng đi—— " "Ba ——" lại là một cái bạt tai. "Anh? Sao anh lại đánh em, chẳng lẽ anh lại vì con hồ ly tinh kia mà đánh em, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng đánh em!" Lãnh Nguyệt thương tâm khóc lớn lên. Bên cạnh Bạch Tuyết sửng sốt, đây là tình huống nào? Lãnh Dạ đánh Lãnh Nguyệt ? Anh không phải đang giận cô sao? Anh không hận cô vì đã dấu anh việc cô mang thai ư??? Anh cư nhiên giúp đỡ cô đánh người em gái mà anh vẫn yêu thương ư? "Cô ấy là người phụ nữ của anh, cũng là chị dâu của em, em thật là rất quá đáng!" Lãnh Dạ mặc dù đau lòng thay cho em gái, thế nhưng, anh không cho phép cô làm càn. "Chị ta không xứng làm chị dâu của em, chị ta có bản lĩnh gì để làm chị dâu em ——" Lãnh Nguyệt khóc chạy ra đi. Trong lòng Bạch Tuyết hiện nay cũng không tức giận, vì cô mà Lãnh Dạ đã đánh em gái của anh, cô biết anh vẫn còn quan tâm của cô, anh còn nói cô là chị dâu của Lãnh Nguyệt! Bạch Tuyết đỏ mặt. "Mẹ, mẹ không sao chứ?" "Mẹ, mẹ có đau hay không?" "Mẹ, tại sao mẹ lại chế ngự chúng con? Không cho chúng con sử dụng pháp lực, nếu không, vừa rồi mẹ có thể dễ dàng giáo huấn cô ta!" Bạch Tuyết không nói lời nào, sờ sờ bụng dưới. "Đói bụng?" Lãnh Dạ hỏi, bọn nhỏ đối thoại anh đương nhiên nghe thấy , anh cũng biết Bạch Tuyết là có ý gì, bất quá anh phải đợi Bạch Tuyết chính miệng nói với anh chuyện về đứa nhỏ. "Anh? Sao anh không hỏi chuyện em mang thai?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi Lãnh Dạ. "Ăn cơm trước, ăn xong cơm, em hãy giải thích cho anh biết." Bỗng nhiên Bạch Tuyết có loại dự cảm bất an, người con trai này có đôi khi rất keo kiệt , anh nhất định sẽ ghi hận việc cô đã giấu anh! "Mẹ, đừng lo lắng, cha sẽ không tứ giận đâu, mẹ yên tâm đi." Sói con số một nói. "Mẹ, cha sẽ không tức giận với mẹ , cha nhất định sẽ thích của chúng con." Sói con số hai an ủi Bạch Tuyết. "Cái gì nha! Cha thích nhất là bắt nạt mẹ , xem ra tối hôm nay cha sẽ lại tiếp tục bắt nạt mẹ." Sói con số ba nghiên cứu đạo. Bạch Tuyết đỏ mặt, Lãnh Dạ cũng có chút nho nhỏ ngượng ngùng! "Em ba, nếu quả thật như là em nói , vậy hôm nay chúng ta sẽ mở ra hệ thống cách âm , bởi vì nếu chúng ta nghe thấy sẽ làm mẹ xấu hổ nha." Sói con số một nói. "Cái gì cư! Không phải là xấu hổ , mà là ngượng ngùng!" "Mặc kệ , bất kể là xấu hổ hay là ngượng ngùng, dù sao là trẻ con cũng không thích hợp! Nhất định phải mở hệ thống, để ngừa vạn nhất!" Sói con số một nghiêm túc nói. "Đúng đó, chúng ta là nên để cha và mẹ có một không gian riêng, cha đã lâu rồi không có bắt nạt mẹ, có thể không nhịn được nữa rồi!" Sói con số hai rất thâm trầm nói. Bạch Tuyết mặt đỏ đã như là quả anh đào , Lãnh Dạ cũng có chút xấu hổ, ai! Đám nhỏ thực sự là cực phẩm nha, quả thực đã đạt tới đỉnh điểm! "Thật là vẫn không hiểu tại sao, mẹ bị cha đều bắt nạt thành như vậy , vì sao còn rất thoải mái ? Không hiểu!" Sói con số ba rất không giải thích được nói. Bạch Tuyết khiếp sợ, trời ạ —— Chuyện này đó bọn họ cũng đều biết? Muốn chết, muốn chết! Mắc cỡ muốn chết ! . Mắc cỡ muốn chết ! Bạch Tuyết chạy trốn vào phòng vệ sinh, đỏ mặt hô. "Lãnh Dạ, anh ăn cơm trước đi, chút nữa em sẽ xuống liền." Bạch Tuyết vội vã chạy đi phòng vệ sinh, Lãnh Dạ đương nhiên biết vì sao? Sợ rằng đám nhỏ sắp gặp phải gặp tai ương!