“Không biết!” Bình Tĩnh không được phép nói cho Bạch Tuyết, nếu không cô lại xúc động đi tìm Lãnh Dạ, anh hối hận không nghe lời Lãnh Dạ, không có đưa Bạch Tuyết đi.
"Anh nhất định biết anh ấy ở nơi nào có đúng hay không? Anh lo lắng em đi tìm anh ấy nên anh không nói cho em!" Bạch Tuyết thương tâm nói, ánh mắt Bình Tĩnh đã bán đứng chính mình, anh lo lắng Lãnh Dạ có chuyện, trong ánh mắt anh có sợ hãi, có luống cuống.
Trong ánh mắt Bình Tĩnh, Bạch Tuyết biết chuyện này rất nghiêm trọng, cô hiểu rồi, Lãnh Dạ gặp phiền toái lớn.
“Chúng ta rời nơi này trước đi, tôi mang em đến nơi an toàn”. Bình Tĩnh nói.
“Vâng!” Bạch Tuyết đi theo Bình Tình.
Bình Tĩnh tự mình đưa Bạch Tuyết đến chỗ ở, Lãnh Nguyệt ở nhà sốt ruột đi xung quanh.
“Bình Tĩnh anh đi đâu vậy? Anh có biết hiện tại anh của em đang gặp nhiều nguy hiểm hay không, làm sao bây giờ?” Lãnh Nguyệt túm lấy Bình Tĩnh chất vấn.
“Cô? Bạch Tuyết?” Lãnh Nguyệt nhìn thấy phía sau Bình Tĩnh chính là Bạch Tuyết, rất giật mình, cô nhớ rõ Ma Quỷ đã nói anh trai muốn tìm được Mẫu Đơn tiển tử, nói như vậy việc này có thể chính là Bạch Tuyết?
Lãnh Nguyệt run sợ nghiêm túc đảo ánh mắt qua Bạch Tuyết, rồi không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Tuyết.
“Bạch Tuyết, trước tiên em vào trong nghỉ ngơi một chút, anh cùng Lãnh Nguyệt có chuyện phải nói.” Bình Tĩnh không nghĩ Bạch Tuyết biết được Lãnh Dạ bị giam ở nơi nào? Cho nên cố ý tách Bạch Tuyết ra.
Bạch Tuyết có cảm giác Bình Tĩnh có chuyện gì gạt cô, vì thế, sau khi đóng cửa, đưa lỗ tai nghe lén, cô biết đây là chuyện trái đạo đức, nhưng bây giờ đành phải như thế, huống hồ để biết tình hình Lãnh Dạ, cô buộc phải nghe lén, Bình Tĩnh đã có ý gạt cô chuyện tình Lãnh Dạ, thì nhất định có quan hệ cùng cô.
"Bình Tĩnh, cô âý có phải người mà Ma Quỷ muốn tìm hay không?" Đây là lời của Lãnh Nguyệt, Bạch Tuyết cho rằng Ma Quỷ chỉ là một danh hiệu của hắc bang. Cô không biết Ma Quỷ bọn họ nói là thật!
"Tìm được mẫu thân của em chưa?" Bình Tĩnh lạnh lùng hỏi, anh không ngờ mẫu thân Lãnh Dạ lại có thể liên kết với người ngoài hãm hại con trai mình, Bình Tĩnh rất đau lòng, thay Lãnh Dạ đau lòng!
"Anh mau trả lời em, Bạch Tuyết có phải cái người mà Ma Quỷ muốn hay không?" Lãnh Nguyệt không muốn nói đến mẫu thân mình, cô cũng đau lòng, cô không dám tin, anh trai bị mẫu thân hãm hại!
"Em cũng không tiếp nhận được sự thật này có phải hay không? Em có nghĩ tới anh mình hay không, anh ấy hiện tại đau nhiều hơn, đa nghi hơn! Bị chính mình người mình tôn kính hãm hại, vậy sẽ có tâm tình gì! Em có vì anh mình mà nghĩ tới hay không?" Bình tĩnh rống giận!
"Anh không cần nói, em biết trong lòng anh ấy nhất định rất khó chịu, cho nên em mới nghĩ biện pháp cứu anh ấy ra! Cái Ma Quỷ kia không phải muốn cô gái bên cạnh anh ấy sao? Vậy cho anh ta đi! Bọn họ muốn Bạch Tuyết có phải hay không?" Lãnh Nguyệt sốt ruột khóc lên, cô không tiếp thụ được chuyện anh bị nắm đi, không tiếp nhận được cách làm của mẫu thân !
"Em chỉ muốn cứu anh mình, em có nghĩ tới ý muốn của anh mình hay không, em có biết trong khoảng thời gian này anh phải đi đâu không? Anh em phái anh đưa Bạch Tuyết đi, càng xa càng tốt, anh ấy không cho phép Bạch Tuyết bị tổn thương, anh ấy không cho phép Bạch Tuyết có việc gì, nếu như em đem Bạch Tuyết đi trao đổi, em có nghĩ tới anh của em sẽ tức giận thế nào!" Bình Tĩnh khó chịu nói, kỳ thực anh so với ai khác đều muốn cứu Lãnh Dạ, thế nhưng, anh cũng không thể hi sinh Bạch Tuyết, như vậy Lãnh Dạ sẽ tức giận!
"Thế nhưng, thế nhưng, một khi anh ấy có chuyện, chúng ta sẽ đại loạn, anh có nghĩ tới nhà chúng ta hay không, rất nhiều đôi mắt trông mong anh ấy có chuyện, ước gì anh ấy không thể quay về! Ô ô..." Lãnh Nguyệt lo lắng khóc lên, hiện tại cô thật sự không biết còn có biện pháp nào, có lẽ dùng Bạch Tuyết trao đổi anh ấy ra, đến lúc đó anh ấy sẽ có biện pháp cứu Bạch Tuyết ra cũng được!
Đây là suy nghĩ của cô, chỉ có anh mình mới có biện pháp đối phó với Ma Quỷ!
Nếu như anh ấy không phải là bị mẫu thân hãm hại, lấy pháp lực của anh ấy sao có thể bị Ma Quỷ thu phục, hơn nữa bị hạ chú!
"Anh biết, thế nhưng, nếu như chúng ta đem Bạch Tuyết giao cho Ma Quỷ, anh em sẽ rất đau lòng, anh ấy thà rằng mình bị giam, cũng không muốn hi sinh Bạch Tuyết có biết hay không?" Bình Tĩnh tức giận nói.
Tất cả chuyện này, đều là do người dì!
Hiện tại Bình Tĩnh buồn bực chính là, người dì mình luôn luôn tôn kính, lại có thể thay đổi?
Không ngừng vì mẫu thân Lãnh Dạ và Lãnh Nguyệt đau lòng, ngay cả anh cũng khó chịu, từ nhỏ anh liền theo dì lớn lên, ở trong lòng anh mẫu thân Lãnh Dạ giống như mẫu thân mình, cho nên anh mới có thể khó chịu như vậy!
"Vậy làm sao bây giờ? Hai chúng ta căn bản không đấu lại Ma Quỷ! Anh ấy làm sao bây giờ? Ô ô..." Lãnh Nguyệt lại khóc lên!
Bạch Tuyết xoay người trở lại bên giường, ngồi xuống, tất cả đều hiểu, thì ra là bởi vì cô, là cô bị người ta theo dõi, Lãnh Dạ mới xảy ra chuyện!
Hồng nhan họa thủy!
Cô nhớ mẹ Lãnh Dạ đã nói với cô là Lãnh Dạ gặp chuyện không may như vậy, không ngờ thật ứng nghiệm!
Còn nói cô sẽ hại Lãnh Dạ!
Lúc đó cô rất tức giận, không tin, cô cho rằng cô yêu Lãnh Dạ, sao có thể hại Lãnh Dạ?
Hóa ra cô thật sự hại Lãnh Dạ!
Lãnh Dạ bởi vì cô bị bắt đi, xem ra rất nguy hiểm, cái người Ma Quỷ rốt cuộc là ai?
Bạch Tuyết che bụng, cúi đầu.
"Các con đã sớm biết chân tướng mọi chuyện đúng không? Cho nên các con mang ta về, các con biết hiện tại Lãnh Dạ rất nguy hiểm đúng hay không?" Bạch Tuyết hỏi bọn nhỏ trong bụng.
"Mẹ!"
"Mẹ! Người không nên quá đau lòng, cha không có việc gì, chúng con sẽ nghĩ biện pháp!" Sói con số ba đau lòng nói.
"Kỳ thực, biện pháp tốt nhất chính là giao ta ra, hiện tại mẹ xin các con nói cho ta biết Lãnh Dạ ở nơi nào? Ta muốn đi tìm anh ấy." Bạch Tuyết kiên quyết nói.
"Không được --" Sói con số hai nói.
"Mẹ không muốn Lãnh Dạ có việc gì, nhất định các con phải nói cho ta biết?" Bạch Tuyết lo lắng nói, trong giọng nói có thêm một ít kiên định.
"Thế nhưng, cha cũng không hi vọng mẹ có việc gì!" Sói con số hai nói.
"Nếu như các con không nói cho mẹ, ta liền tự mình đi tìm, rốt cuộc các con có giúp ta hay không?" Bạch Tuyết tức giận hỏi. Bạch Tuyết bỗng nhiên trưởng thành, cái Bạch Tuyết dịu dàng không thấy đâu, người mẹ ngọt ngào trước đây lúc này nhìn thật hung dữ? Đây là cảm giác của chúng.
"Mẹ!"
"Mẹ!"
"Mẹ!"
Cả ba cùng nhau gọi Bạch Tuyết.
"Nếu như các con còn muốn gọi ta là mẹ, liền nghe ta, mang ta đi tìm cha các con, nếu không sau này không được gọi ta mẹ --" Bạch Tuyết nổi giận, bọn nhỏ nhỏ như vậy, lại có thể không nghe lời, không thấy cha bọn chúng, hiện tại lại rất nguy hiểm, bọn chúng lại có thể không giúp cô, hiện tại Bạch Tuyết hoàn toàn tin bọn nhỏ có bản lãnh này, bởi vì bọn chúng có thể làm cho cô bay lên, còn có gì không làm được .
Mặc dù hiện tại Bạch Tuyết rất khó tiêu hóa việc này, thế nhưng, cô phải dũng cảm đối mặt, bởi vì cô biết Lãnh Dạ gặp nguy hiểm, mà cô là mấu chốt có thể cứu Lãnh Dạ.
"Mẹ, người không nên gấp gáp, chúng con giúp người, chúng con giúp người không được sao?" Sói con số một khổ sở nói.
"Mẹ, chúng con cũng lo lắng cho mẹ, Ma Quỷ muốn mẹ và ba chúng con, chúng con sợ mang mẹ trở về, chính là vì nghĩ biện pháp cứu cha. Nếu như chúng con sợ chết, thì sao lại trở về!" Sói con số ba đau lòng nói.
"Mẹ xin lỗi các con, mẹ thật ngốc, không bảo vệ tốt cho các con! Thế nhưng, mẹ không muốn cha con có chuyện gì, không muốn, mẹ tình nguyện chết cũng muốn anh ấy còn sống, các con hiểu hay không?" Bạch Tuyết khóc nức nở nói, hi vọng bọn nhỏ có thể hiểu được tâm tình cô lúc này.
"Thế nhưng, suy nghĩ của cha và mẹ giống nhau!" Sói con số hai nói.
"Đứa bé ngoan! Thế nhưng, nếu như cha con có chuyện, mẹ cũng không sống nổi!" Bạch Tuyết khó chịu nói. Lúc trước sở dĩ cô yên tâm rời khỏi Lãnh Dạ, là bởi vì cô biết Lãnh Dạ rất tốt. Thế nhưng, hiện tại Lãnh Dạ có nguy hiểm, cô không chịu nổi! Không tiếp thu được!
"Mẹ không cần nói, chúng con biết phải làm sao. Chúng con sẽ nghĩ tất cả biện pháp giúp đỡ mẹ." Sói con số hai nói.
"Xin lỗi, các con còn nhỏ như vậy, ta lại làm khó dễ các con! Ta không phải người mẹ tốt!" Bạch Tuyết rơi nước mắt.
"Mẹ không nên buồn, hiện tại điều quan trọng nhất là chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây, nhất định chú sẽ không để cho người đi cứu cha." Sói con số một nói.
"Ừm, mẹ biết phải làm sao." Mặc dù Bạch Tuyết không nhìn thấy bọn nhỏ, thế nhưng vẫn khéo léo gật gật đầu, xem ra lúc này Bạch Tuyết giống như bọn nhỏ, bọn nhỏ lại giống như người trên căn dặn Bạch Tuyết.
Đêm đã khuya, Bình Tĩnh vẫn không có buồn ngủ như cũ, anh hút thuốc, ở trong phòng đi tới đi lui, Bạch Tuyết chưa bao giờ thấy Bình Tĩnh như vậy, anh thật sự gặp phải việc khó !
Bạch Tuyết nghe thấy tiếng bước chân đi tới, sợ tới mức nhanh chóng nằm ở trên giường, giả bộ ngủ.
Bình Tĩnh đẩy cửa ra, ngồi xuống bên giường Bạch Tuyết.
"Nhất định em phải sống thật tốt, đây là ý của anh ấy, cũng là ý của tôi! Thế nhưng, cuối cùng tôi phải làm như thế nào mới có thể cứu anh ấy ra?" Bình Tĩnh thở dài một hơi, đi ra ngoài, Bạch Tuyết nghe thấy Bình Tĩnh rời khỉ phòng.
Bạch Tuyết lặng lẽ cũng đi ra ngoài, chẳng qua đi ra sau biệt thự, Bạch Tuyết không có theo Bình Tĩnh, cô đi tìm Khang Cốc .
Cô biết Khang Cốc nhất định sẽ giúp cô, anh họ anh là Khang Nghị nhất định sẽ có biện pháp.
Cô bấm điện thoại Khang Cốc, chỉ chốc lát sau Khang Cốc đi ra.
"Bạch Tuyết? Đã xảy ra chuyện gì?" Khang Cốc lo lắng hỏi, trong đêm khuya vẻ mặt Bạch Tuyết vẫn có vẻ trắng bệch như cũ! Làm cho người ta nhìn mà đau lòng!
"Anh Cốc, anh ấy đã xảy ra chuyện!" Bạch Tuyết nói thẳng ra mục đích của mình.
"Anh?" Khang Cốc lặp lại, kỳ thực anh biết Bạch Tuyết nói tới ai!
"Lãnh Dạ không thấy, anh ấy bị bắt cóc, anh có thể giúp em tìm anh ấy hay không?"
"Bạch Tuyết, sao em vẫn u mê không tỉnh ngộ như vậy? Không thấy anh ta không phải tốt sao, sau này em liền tự do, làm việc em muốn, em nên quy lại trường học!" Khang Cốc nói.
"Không -- nhất định em phải cứu anh ấy, anh ấy không thể có chuyện! Anh có giúp em hay không?" Bạch Tuyết chờ đợi hỏi.
"Em yêu anh ta đúng hay không?" Khang Cốc khổ sở hỏi.
"Là, là... Em yêu anh ấy, hơn nữa em có con với anh ấy..."
"Cái gì? Mang thai là thật? Em thế nào lại hồ đồ như thế, đứa bé này không thể có, em còn nhỏ như vậy, làm sao có thể sinh con!" Khang Cốc lo lắng xoay quanh tại chỗ, hai tay còn ôm đầu.
"Em nhất định phải sinh đứa nhỏ, thế nhưng hiện tại Lãnh Dạ có nguy hiểm!" Bạch Tuyết sốt ruột muốn khóc.
"Em? Sao em cố chấp như thế! Không phải ngày đó chính miệng anh ta thừa nhận mình đã kết hôn, có vợ, chẳng lẽ em không quan tâm sao? Tương lai sau khi sinh đứa nhỏ em định nói cho đứa nhỏ quan hệ phức tạp này thế nào?" Chân tay Khang Cốc luống cuống quát lên.
Bạch Tuyết đưa tay sờ lên bụng của mình.
"Đứa nhỏ sẽ thông cảm..." Bạch Tuyết nói thật nhỏ, cô tin bọn nhỏ sẽ hiểu cô.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương