Bạch Tuyết nghĩ rằng bây giờ mình là loại người tiểu tam sao? Không cách nào chấp nhận được, mãi cũng không thể chấp nhận được kiểu người này!
Chẳng biết rằng, hiện tại ý nghĩ của Bạch Tuyết còn non nớt, tương lai địa vị của Bạch Tuyết không thể nói là mẫu nghi thiên hạ, thế nhưng cũng là nữ chủ nhân yêu giới, đương nhiên là do Lãnh Dạ bá chủ.
Di động Khang Cốc vang lên, là Khang Nghị gọi tới .
Trong quán rượu rất lộn xộn, Khang Cốc vội vội vàng vàng đi ra ngoài nhận, mặc dù lo lắng Bạch Tuyết bị Dương Phỉ bắt nạt, thế nhưng chỉ mất vài phút chắc không có chuyện gì! Thế là ra ngoài nghe điện thoại .
Bạch Tuyết uống rượu trong ly, cực kỳ không vui, cô đã bắt đầu mê muội, thế nhưng còn muốn uống.
"Này, uống của tôi ." Dương Phỉ đưa rượu của mình cho Bạch Tuyết, sau đó quay về chỗ ngồi của mình, mắt liếc ly rượu trong tay Bạch Tuyết, khóe miệng nhếch lên.
Chờ Khang Cốc trở về, Bạch Tuyết đã uống ly rượu kia của Dương Phỉ.
Chất lỏng cay chát, cuối cùng tê liệt thần kinh của cô, thương tâm lâu như vậy, rốt cuộc có thể ngủ, chẳng biết rằng bởi vì cô uống quá nhiều rượu, bọn nhỏ trong bụng cũng say bất tỉnh nhân sự, giống như Tôn Ngộ Không, mặc dù pháp lực khỉ yêu to lớn, nhưng cũng sẽ uống say.
Bạch Tuyết say, bọn nhỏ cũng say!
Khang Cốc ôm lấy Bạch Tuyết, đi ra ngoài, ngồi lên taxi, hắn gọi điện thoại về nhà.
"Mẹ -- hôm nay con không về, ở tại chỗ của anh họ, không cần chờ con." Khang Cốc nhìn Bạch Tuyết thành thế này, Bạch Tuyết không thể trở về nhà, ở nhà hắn cũng không thể trở về, đành phải phiền tới Khang Nghị .
Hắn bắt đầu tính thuê cho Bạch Tuyết phòng ở, sau này để hắn nuôi cô, cùng cô đến trường, chỉ cần Bạch Tuyết vui lòng
Ngay sau khi Khang Cốc và Bạch Tuyết rời đi.
Trong quán rượu.
"Cô ta uống ly rượu kia, thế nhưng chúng ta không được xem kịch vui ! Mẹ nó! Con nhóc kia thật đúng lúc, thằng nhóc kia được tiện nghi, đáng tiếc!" Mội người đàn ông uống rượu cùng Dương Phỉ nói.
"Anh biết cái gì? Cô gái này không phải người các anh có thể đụng, cô ta chính là người của Lãnh Dạ , hơn nữa đại ca của mấy người cũng có một chân với cô ta!" Dương Phỉ nói.
Người kia vừa mới uống một ly rượu, phụt-- phun cả ra.
"Cái gì--cô nói cái gì? Lão đại của chúng tôi cũng?" Người kia không thể tin hỏi.
"Đúng vậy, Cung Hàn thích cô ta đã lâu rồi, không dành được thì phải? thế nhưng một thời gian trước tôi nghe nói Bạch Tuyết đi theo lão đại mấy người một thời gian, không biết hiện tại thế nào!" Hóa ra Dương Phỉ đối với tung tích Bạch Tuyết rõ như lòng bàn tay, cô ta một mực để ý Bạch Tuyết.
"Mẹ nó! Không ngờ lai lịch cô ta như thế!" Người đàn ông có chút thất vọng, không vui! Thảo nào cô nàng này như thế, toàn những người có địa vị thích cô ta.
"Có lai lịch? Không phải chỉ là một chiếc giày rách! Những người đó lại còn coi cô ta như bảo bối! Cái gì không chịu nổi, rõ ràng là ra ngoài chơi, giả bộ thanh cao, tôi thấy chỉ là một thứ rách nát, không biết cô ta ở cùng mấy người đàn ông rồi! Chờ xem cô ta dục hỏa khó nhịn, xem cô ta còn giả bộ được hay không! Đến lúc đó liền lộ nguyên hình!" Dương Phỉ giễu cợt nói, đến bây giờ cô ta còn hận Bạch Tuyết, thế nhưng lại đấu không lại cô, bởi vì bên người cô luôn có người bảo vệ, mỗi lần tiếp cận cô, vẫn phát hiện xung quanh có một số người lúc ẩn lúc hiện, không biết chừng là thủ hạ của người kia!
Dương Phỉ rất ghen tỵ!
Kỳ thực, quãng thời gian đó Lãnh Dạ phái người bảo hộ Bạch Tuyết, hắn lo lắng Bạch Tuyết có nguy hiểm, cho nên bí mật an bài người hai mươi bốn tiếng đồng hồ bảo hộ cô.
"Ha ha... Tôi cô đố kị với cô ta! Yên tâm, anh đây sẽ yêu em." Người đàn ông nói xong vươn tay về phía Dương Phỉ, trực tiếp lần vào bên trong, Dương Phỉ e thẹn uốn éo thân thể, cô ta sa đọa, hiện tại cũng thích chơi đùa với đàn ông.
Khang Cốc mang Bạch Tuyết tới nơi ở của Khang Nghị.
Khang Nghị không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, vừa nãy bọn họ còn rất tốt, chỉ là không để ý một chút liền không thấy, tưởng là đôi tình nhân chạy đi chơi, không ngờ sẽ say rượu trở về, Bạch Tuyết đã say bất tỉnh nhân sự, Khang Cốc cũng không khá hơn chút nào! Đầu rất choáng váng! Ôm Bạch Tuyết đến phòng khách, mình thì ngã trên sô pha ngủ.
Khang Nghị bưng tới canh giải rượu, đáng tiếc hai người đều say không còn biết gì, xem ra là uống rất nhiều!
Bỗng nhiên Bạch Tuyết lảo đảo bò dậy, xem ra là muốn đi toilet.
Khang Nghị biết Bạch Tuyết muốn gì, vội vàng mang cô đi toilet, bởi vì nơi này không phải nhà của cô, cô chưa quen thuộc, đương nhiên không tìm được toilet.
Áo khoác trên người Bạch Tuyết đã rơi, cô chỉ mặc mỗi lễ phục, giầy cũng đã sớm bị Khang Cốc cởi ra, chân trần chạy vào toilet, Khang Nghị săn sóc lấy dép cho cô đi vào.
Hơn nữa đi áo ngủ của mình, chuẩn bị để cho Bạch Tuyết thay, cô mặc như vậy cũng không thoải mái!
Chỉ chốc lát sau, Bạch Tuyết lảo đảo đi ra từ trong toilet, cảnh tượng trước mắt đã mơ hồ một mảnh, ngay cả người trước mặt cũng không nhìn rõ, tầm mắt mơ hồ! Thân thể bắt đầu khô nóng!
"Anh Cốc, em muốn uống nước." Bạch Tuyết nói thật nhỏ, cô cho rằng người ở trước mắt là Khang Cốc, thật ra là Khang Nghị.
"Được rồi." Khang Nghị nhanh chóng mang nước cho Bạch Tuyết, tầm mắt Bạch Tuyết càng lúc càng mơ hồ, cô đưa tay không có tiếp được chén nước, bởi vì cô thấy không rõ vị trí cụ thể chén nước ở chỗ nào?
Khang Nghị đành phải giúp Bạch Tuyết uống nước, Bạch Tuyết mềm nhũn dựa vào hắn, cảm giác khô nóng hình như giảm bớt một chút !
Thế là thoải mái ở trong lòng Khang Nghị cọ cọ, như là mèo con, Khang Nghị bị thân thể mềm mại của Bạch Tuyết cọ cọ, hạ thân lặng lẽ ngẩng đầu .
Đáng chết!
Khang Nghị kêu một tiếng đau đớn!
Ngẩng lên không phải lúc!
Thực sự chiêu này của Bạch Tuyết đáng giận!
Cọ chút như thế, tiểu huynh đệ đã không an phận, ngẩng đầu không phải lúc!
Rất không phải lúc!
Ai! Rất không phải lúc! ! !
Khang Nghị phát hiện thân thể Bạch Tuyết trừ mềm mại, còn rất nóng, chẳng lẽ là bởi vì uống rượu?
Bạch Tuyết uống hết nước, đầu rất choáng váng, vẫn không thấy rõ người trước mắt là ai? Nằng nề lắc lắc đầu, lảo đảo suy đoán! Thế nhưng toàn thân vô lực, hơn nữa lúc này rất thích cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ôm ấp, đó là Khang Cốc, là Khang Cốc, thế là an tâm, dựa vào càng gần.
"Bạch Tuyết? Em có khỏe không?" Khang Nghị không muốn giậu đổ bìm leo, thế nhưng động tác này của Bạch Tuyết thật sự là nguy hiểm, hắn đã rất lâu chưa từng có phụ nữ, nhớ lần đầu tiên là lúc đi học, cũng bởi vì say rượu mà thất thân, kể từ sau này hắn vẫn ăn chay!
Hôm nay bị Bạch Tuyết cọ như thế, hắn gần như muốn bộc phát!
Dục hỏa chôn giấu ở sâu trong nội tâm cũng bắt đầu thức tỉnh, rất khát vọng dược phóng thích.
Thế nhưng, cô gái trong ngực là người của em họ!
Hắn không thể!
"Đi tắm, để cho mình thanh tỉnh một chút!" Khang Nghị cầm áo ngủ của mình, sau đó đỡ Bạch Tuyết tiến trong phòng tắm, thử nước ấm, vừa vặn, Bạch Tuyết quờ quạng, đứng không vững, đi nghiêng về một phía, Khang Nghị nhanh tay đỡ lấy cô, Bạch Tuyết lại một lần nữa dính lấy hắn!
Rất đau buồn!
Hôm nay cô gái này nói có việc cầu xin hắn! Chẳng lẽ...
Không có khả năng!
Hắn hẳn là tin tưởng ánh mắt của em mình, em họ cô mà thay đổi lớn, nhất định cô là cô gái tốt! Nhất định là cồn tác quái, cô mới có thể mê người như thế, rất trêu ngươi!
Bạch Tuyết hí mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Khang Nghị, tròng mắt mê người mẹ hoặc! Lông mi thật dài cong cong vụt sáng, lộ ra tâm hồn mị hoặc khiếp người!
Tròng mắt Khang Nghị không dời khỏi Bạch Tuyết, đầu của hắn cách Bạch Tuyết càng ngày càng gần, hắn nhịn không được, hắn bị hấp dẫn, chuẩn xác mà nói là hắn bị Bạch Tuyết hấp dẫn! Cô giống như là có ma lực, hắn không kìm lòng được, hắn bị hấp dẫn! Không thể dời, thẳng đến khi môi của hắn in lên môi mềm mại kia, quá mềm mại, thế nhưng nhiệt độ thật là cao!
Cô phát sốt ?
Nhiệt độ cơ thể này không bình thường, hắn nhanh chóng rời khỏi môi Bạch Tuyết, mở vòi nước, kéo Bạch Tuyết đến vòi xen tắm, hi vọng Bạch Tuyết hạ nhiệt độ, làm cho cô thanh tỉnh, bây giờ rõ ràng cô đã mơmàng! Nếu không được liền mang cô đi bệnh viện!
Toàn thân Bạch Tuyết đều ẩm ướt, cô ngẩng đầu nhìn về phía Khang Nghị, cô nỗ lực tập trung ý thức của mình, hi vọng thấy rõ là ai?
Hô hấp cô bắt đầu gấp gáp, đây là một người đàn ông, bởi vì anh ta rất cao lớn, giống như là độ cao của Lãnh Dạ!
Đầu óc hiện tại rất nhớ anh, bởi vì hiện tại cô rất khó chịu, hình như trong thân thể có rất nhiều con kiến cắn cô, khiến cô không có chỗ phát tiết!
Cô vươn cánh tay nhỏ bé mềm mại, sờ lên mặt Khang Nghị.
"Anh Cốc, xin lỗi, em xin lỗi anh, em thực sự rất thích anh ấy, rất thương anh ấy, em không muốn rời khỏi anh ấy!" Hiện tại Bạch Tuyết rất nhớ Lãnh Dạ, cái người đàn ông lạnh lùng kia, có lẽ trong cơ thể cô khô nóng chỉ có người đàn ông lạnh lùng đó mới có thể hạ nhiệt cho cô! Thế nhưng, bây giờ anh không có ở đây!
Mặt Khang Nghị tối sầm!
Giống như có chút phức tạp, người đàn ông cô yêu là ai?
Cô không phải yêu em họ!
Khang Nghị đau lòng!
"Em muốn đi tìm anh ấy, đi tìm anh ấy, em thật khó chịu! Thật khó chịu! Anh giúp em, anh Cốc, anh giúp em, đưa em trở về, đầu em rất đau!" Cuối cùng Bạch Tuyết khóc lên, cô biết người đàn ông này không phải Lãnh Dạ, thân thể của cô không thể cho người khác, cô chỉ cần Lãnh Dạ, chỉ muốn giữ lại thân thể cho Lãnh Dạ!
Cô biết hiện tại mình muốn cái gì? Muốn người đó yêu cô, mạnh mẽ yêu cô...
"Nói cho tôi biết anh ta là ai?" Khang Nghị trầm thấp hỏi, trong giọng nói rất lạnh lẽo, cô bé này sẽ yêu người như thế nào? Hắn cũng muốn nhìn, có phải ưu tú hơn em họ hắn?
"Anh? Anh không phải Khang Cốc..." Bạch Tuyết còn sót lại chút ý thức nghĩ đến mình là tình nhân của Lãnh Dạ, không thể công khai thân phận của mình, bỗng nhiên lại không thể nói!
"Hu hu..." Cô khó chịu khóc lên, cô phải đi về, lảo đảo đi đến cửa, toàn thân ướt sũng.
"Em làm sao vậy? Tôi dẫn em đi bệnh viện, có phải em ăn đồ lạ gì hay không?" Bỗng nhiên Khang Nghị cảm thấy không đúng, mặt của cô rất hồng, môi cũng rất hồng, ánh mắt của cô cũng đỏ, giống như là ăn phải thuốc?
Nghĩ tới đây, thế là, vội vàng xả nước lạnh, ôm lấy Bạch Tuyết, thả vào bồn tắm, nước lành lạnh, dường như khiến Bạch Tuyết thoải mái một chút, không có khô nóng như vậy!
Thế nhưng, chỉ chốc lát, Bạch Tuyết liền bắt đầu lung tung nắm quần áo trước ngực mình! Cô thực sự rất khó chịu, cô đã không nhịn được!
"Nói cho tôi biết anh ta là ai, tôi đưa em về!" Khang Nghị hỏi, Bạch Tuyết không thể nói, cô không thể khiến Lãnh Dạ phiền phức, anh có vợ, ngỗ nhỡ bị vợ anh biết, cô còn mặt mũi gì!
Cô không muốn tổn thương vợ anh, đàn ông ưu tú như vậy, người trong nhà nhất định cũng rất suất sắc, cô không nên gọi điện thoại cho anh!
Cô không nên...
Nhưng mà.
Biệt thự Cung Hàn, hắn uống rượu vang, hai chân vắt tréo ngồi ở trên sô pha, một thủ hạ tiến tới truyền tin.
"Đại ca, hôm nay có người nhìn thấy cô gái Bạch Tuyết bị người ta mang đi, hình như uống phải rượu có thuốc!" Cung Hàn bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy cổ áo người kia.
"Ở nơi nào? Người nào đem cô ấy mang đi? Mẹ nó, nói mau?" Cung Hàn nhìn thủ hạ hỏi.
"Đại ca, sau đó nghe được Bạch Tuyết bị một người tên là Khang Cốc mang đi, hình như đi..." Thủ hạ người nói cho Cung Hàn địa chỉ, Cung Hàn nổi giận đem rượu vang vứt đi.
"Con mẹ nó! Vì sao không nói sớm?" Nhìn đồng hồ đeo tay đã qua một giờ, dự đoán tác dụng thuốc đã phát tác, hắn biết loại thuốc này nếu như phát tác sẽ rất thống khổ, nếu như không kết hợp cùng đàn ông, sẽ thống khổ chết! Hắn như phát điên chạy đi, sau đó biến mất ở trong đêm tối.
Bên này, Khang Nghị bị Bạch Tuyết đuổi ra khỏi phòng tắm, cô lo lắng mình không khống chế được làm ra chuyện có lỗi với Lãnh Dạ, hiện tại cô rất cần một người đàn ông, thế nhưng, Lãnh Dạ không ở đây!
"Nói cho tô biết điện thoại của anh ta, tôi sẽ gọi anh ta tới đón em trở về có được không?" Khang Nghị ở ngoài cửa hỏi.
"Cô ấy ở đâu?" Cung Hàn tiến vào hô to.
"Anh là ai?" Khang Nghị sắc bén hỏi, người này vào bằng cách nào, hắn tin thiết bị ở đây rất tân tiến, anh vào bằng cách nào?
"Mẹ nó! Tránh ra, Bạch Tuyết, Bạch Tuyết..." Cung Hàn hô lớn.
"Cô ấy ở trong phòng tắm!" Khang Nghị nghe thấy anh ta gọi Bạch Tuyết, biết bọn họ quen nhau, xem ra là người Bạch Tuyết yêu! Có chút thất vọng, người này thực sự là thô tục!
Kỳ thực, trước đây Cung Hàn không như vậy! Cũng rất lạnh lùng, thế nhưng lãnh lùng sẽ không tới gần Bạch Tuyết, cho nên hiện tại hắn thành bộ dạng này, nhìn rất vô lại!
Bụp--
Cung Hàn đá văng cửa phòng tắm, liền nhìn thấy Bạch Tuyết thống khổ ngâm mình trong bồn tắm, cô bị dục hỏa thiêu đốt thần chí không rõ!
"Đáng chết -- tôi mang em đi!" Cung Hàn ôm lấy Bạch Tuyết.
Tâm Cung Hàn bị nhéo, hiện tại Bạch Tuyết phải tìm người hạ nhiệt, dù cho hiện tại ăn thuốc giải cũng đã chậm!
"Anh muốn dẫn cô ấy đi đâu?" Khang Nghị đuổi theo hỏi, tối thiểu hắn muốn biết người này mang Bạch Tuyết đi đâu?
"Tôi biết anh ấy, anh nói cho anh Cốc, cảm ơn anh ấy..." Bạch Tuyết nỗ lực nặn ra mấy chữ, cô biết người này là ai? Khi rời khỏi phòng tắm, một cơn gió mát ngoài cửa lùa vào, cô thanh tỉnh một chút, thấy rõ ràng khuôn mặt Khang Nghị.
Cung Hàn mang Bạch Tuyết chuẩn bị trở về biệt thự của mình.
"Mang tôi đi tìm anh ấy, mang tôi đi tìm anh ấy..." Bạch Tuyết thống khổ kêu lên.
"Đã lúc nào rồi, em còn muốn anh ta, tên khốn kia có gì tốt, để cho em giữ mình như vậy!" Cung Hàn gần như phát điên, cô gái này có bao nhiêu định lực mới có thể khống chế, nhìn cô mảnh mai như vậy, lại vì một người đàn ông nhịn đến bây giờ, bình thường đàn ông ăn thuốc kia cũng nhịn không được! Huống chi là cô!
"Mang tôi đi tìm anh ấy, nếu không tôi thà khó chịu đến chết..." Bạch Tuyết ngã ngồi trong xe.
Cung Hàn bấm điện thoại Lãnh Dạ.
"Mẹ kiếp! Anh lập tức tắm sạch sẽ, người của anh hiện tại rất đói khát, tôi lập tức mang cô ấy qua, anh con mẹ nó có cái gì tốt, để cho cô ấy giữ thân vì mình! Thảo -- cô ấy thống khổ như vậy, còn la hét phải đi tìm anh, anh cũng không nên phụ tấm lòng của cô ấy, hãy chữa khỏi cho cô ấy, nếu không lão tử liền làm! Thảo -- anh làm việc, lão tử còn phải đưa qua cho anh, đây là chuyện gì!" Cung Hàn bị ép điên , liên tiếp miệng chửi tục!
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương