Sói con số ba: "Em muốn đi tu luyện, nếu không sau này sẽ không đẹp!"
"Phụ nữ thực sự là phiền phức!"
"Phụ nữ thực sự là phiền phức!"
Hai tiểu vương tử đồng thanh nói.
Sói con số ba: "Cái gì mà phụ nữ ? Mẹ mới là phụ nữ! Còn người ta là tiểu công chúa. Sau này phải gọi là tiểu công chúa có biết hay không?
Còn Lãnh Dạ cơ hồ muốn cười to, thế nhưng trên mặt lại vẫn là dáng vẻ suy tư, mới có thể đem ba tiểu gia hỏa lừa gạt .
Lãnh Dạ biết Bạch Tuyết không có việc gì, chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì, Bạch Tuyết cũng sẽ không có việc gì, cô chỉ là bị khiếp sợ mà thôi!
Lãnh Dạ coi như không có việc gì đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, sau đó lái xe hướng nội thành chạy tới, dọc theo con đường này, trong lòng hắn rất hưng phấn a, nghĩ đến bây giờ ôm không phải một, mà là bốn, thật hạnh phúc , mỹ mãn a.
Hắn rốt cuộc biết Bạch Tuyết vì sao bỗng nhiên muốn ăn ớt trộn thịt bò, Thì ra là bọn nhỏ di truyền khẩu vị của hắn , bởi Bạch Tuyết từ năm sáu tuổi bởi vì dị ứng nên không có ăn ớt nữa, mà lần này cô lại một lần ăn nhiều như vậy, xem ra là bọn nhỏ muốn ăn, chỉ là mượn miệng của mẹ mà thôi.
Trở lại biệt thự, Lãnh Dạ đem Bạch Tuyết ôm đặt trên giường, sau đó liền hướng phòng bếp đi đến, hắn biết mình bình thường thích ăn cái gì, cho nên hắn muốn làm cho bọn nhỏ ăn, mà Bạch Tuyết chạy cả một buổi trưa như thế nhất định sẽ đói bụng.
Hắn liền đem thịt bò trộn, sau đó lại quay về phòng ngủ, mà Bạch Tuyết đã có ý tình dậy, lông mi bắt đầu vụt sáng.
"Tuyết nhi? Tuyết nhi?" Lãnh Dạ kêu lên hai tiếng.
Bạch Tuyết chóng mặt còn chưa có thấy rõ ràng người trước mắt là ai? Nhưng cô liền bị hai tiếng Tuyết nhi hấp dẫn, chỉ có người đàn ông cô yêu mới có thanh âm dễ nghe như vậy , ngoại trừ anh thì còn có ai?
Nghĩ đến là Lãnh Dạ, cô liền ngốc nghếch hì hì cười rộ lên.
Lãnh Dạ sợ hãi, chẳng lẽ Tuyết nhi bị đánh đến ngốc ?
"Tuyết nhi? Bạch Tuyết?Em biết tôi là ai không?" Lãnh Dạ có chút lo lắng hỏi.
"Đương nhiên." Bạch Tuyết thanh tỉnh, nhìn người đàn ông đẹp trai lãnh khốc này, anh cư nhiên gọi cô là Tuyết nhi, thật dễ nghe.
"Nói cho tôi biết, tôi là ai?" Lãnh Dạ nghiêm túc hỏi.
Bạch Tuyết bỗng nhiên cảm thấy lạ bật dậy, chẳng lẽ anh lại sinh khí? Mới vừa rồi ở bờ biển người đàn ông kia hôn cô, còn vu cáo cô, có phải khiến Lãnh Dạ sinh khí hay không ? Hay là anh tin lời anh ta nói.
Nhìn chung quanh một chút, bọn họ đã trở về, như vậy người kia thế nào ? Căn cứ vào tính tình Lãnh Dạ người kia sẽ bị Lãnh Dạ ném ra biển cho cá ăn đi!
Cô còn nhớ Lãnh Dạ đối nói với người kia: Cô là người phụ nữ của anh , anh là người đàn ông của cô.
"Nhanh lên mau trả lời tôi?" Ngữ khí Lãnh Dạ có chút lo lắng.
"Anh là, anh là người đàn ông của em..." Bạch Tuyết đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu xuống, còn Lãnh Dạ tâm rốt cuộc cũng được buông xuống, hắn giơ cằm Bạch Tuyết lên, hung hăng cắn lên môi cô một ngụm, đây chính là sự trừng phạt.
"Như vậy mới ngoan."
"Anh? Anh không tức giận sao?" Bạch Tuyết bất an hỏi, còn có chuyện xế chiều hôm nay , Bạch Lan mang ảnh chụp cho anh nhìn, Bạch Tuyết nhớ Lãnh Dạ lúc đó rất tức giận, như vậy hiện tại anh cắn cô có phải coi như là trừng phạt hay không?
"Vốn là rất tức giận, nhưng hiện tại tôi rất vui vẻ." Lãnh Dạ nghĩ đến mấy đứa kia , trong lòng liền vui vẻ.
"Vui vẻ là được rồi!" Bạch Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đói bụng Không? Tôi đã làm đồ ăn, có muốn đi xuống ăn chút hay không ?" Lãnh Dạ giọng điệu coi như ôn nhu, chỉ là biểu tình kia vẫn như cũ không có thay đổi gì!
Bạch Tuyết đã quen rồi, cô cũng cho rằng Lãnh Dạ có lẽ chính là như vậy, không yêu thích cười đi!
"Ừm, cũng hơi đói, nhưng mà em không muốn ăn đồ ăn trong nhà , em rất muốn ăn..." Bạch Tuyết nói ăn cũng có chút tham ăn món ớt trộn thịt bò, có lẽ là ăn rất ngon, nên cô vẫn còn muốn ăn.
"Trước đi nhìn một chút, nếu không muốn ăn cũng không sao." Lãnh Dạ đem Bạch Tuyết ôm lấy đi xuống lầu.
"Không cần làm phiền, em có thể tự mình đi." Bạch Tuyết có chút giật mình nói, chẳng lẽ anh bởi vì ở trên bờ đẩy anh ra ? Nên bây giờ mới có thể đối với cô tốt như vậy.
"Nhớ kỹ sau này không cho phép em làm việc ngốc như hôm nay, tôi rất khỏe, không ai có thể tổn thương tôi có biết hay không? Nhưng mà em? Quá gầy yếu, sau này không được ngốc như thế!" Bạch Tuyết nghe thấy Lãnh Dạ nói như vậy, trong lòng hiểu ra, thật đúng là bởi vì hôm nay cô ở bờ biển đẩy anh!
"Vâng!" Bạch Tuyết nhọ giọng đáp ứng , bỗng nhiên bị một hương vị hấp dẫn, khiến cô giãy từ trong lòng Lãnh Dạ , chân trần hướng bàn ăn đi đến.
"Trời ạ -- là ớt trộn thịt bò, em muốn ăn, em muốn ăn. . .
. . ." Bạch Tuyết giống như đứa nhỏ gắp một miếng cho vào trong miệng ăn rất ngon.
Kỳ thực, thịt bò này còn có một loại gia vị đặc biệt, bởi vì Lãnh Dạ đã biết Bạch Tuyết mang thai sói con, thế nhưng, ngoài ý muốn mấy tên nhóc này lại là bảo bối, vài ngày như vậy đã có thể nói, hơn nữa còn có pháp lực.
Kinh hãi nhất chính là, bọn nó cư nhiên làm phòng hộ , không cho hắn nhìn thấy, không cho hắn biết bọn nó tồn tại, mà đây là con của hắn, hắn tại sao có thể chịu đựng các con ích kỷ như thế được!
Thế là, Lãnh Dạ đem vài giọt máu của chính mình nhỏ vào thức ăn của Bạch Tuyết , chỉ cần Bạch Tuyết ăn có chứa máu , sau này mấy sói con ở trước mặt hắn sẽ không có bí mật, mà phòng hộ của bọn nó liền bị cha phá giải.
Hiện tại các soi con còn không muốn cho hắn biết bọn nó tồn tại, hắn đành phải tạm thời giả vờ không biết , mà nhìn xem mấy đứa nhỏ rốt cuộc muốn làm gì?
Lãnh Dạ đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực bón cho cô ăn, còn Bạch Tuyết thấy vậy không hiểu tình huống này là sao? Người đàn ông này luôn luôn không thích lấy lòng phụ nữ, lúc này có thể tính là lấy lòng không?
Mặc dù Bạch Tuyết không biết Lãnh Dạ nghĩ thế nào , thế nhưng, trong lòng cô vẫn là rất ngọt ngào .
"Anh vì sao tốt với em như vậy?" Bạch Tuyết ngây ngốc hỏi.
Mấy sói con trong bụng vội vàng ăn thức ăn , nghe thấy sói mẹ hỏi như vậy, mỹ vị trong miệng thiếu chút nữa phun ra, thực sự là thua mẹ!
"Bởi vì em quá gầy, khiến tôi ôm không thoải mái, cho nên muốn tăng cho em chút thịt, miễn cho sau này nằm khỏi gác qua tôi!"
Bạch Tuyết vốn ăn đang ăn cay , khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm bị cay đỏ bừng, lại còn bị Lãnh Dạ không biết xấu hổ nói như thế , cả tai cũng đỏ bừng.
Cúi đầu, lặng lẽ nhìn lướt qua thân thể của mình, thực sự là ghét bỏ cô gầy sao? Thế nhưng, phía trước không phải có hai đệm thịt sao? Sao có thể gác qua anh chứ?
Các sói con thấy vậy không nhịn được.
"Cha thật đáng ghét, luôn luôn chêu đùa mẹ, may mà chúng ta không giống mẹ! Nếu không thì sẽ thảm!" Sói con số một nói.
"Giống như cha cũng không có gì tốt! Anh quên cha là gì sao? Đây chính là Lang Vương, không biết chúng ta có thể biến thành bộ dáng của tổ tiên hay không?" Sói con số hai nói.
"Cái gì? Tổ tiên? Không nên, em không muốn toàn thân có lông! Em là tiểu công chúa, mỹ lệ tiểu công chúa, em không muốn có lông dài!" Sói con số ba cơ hồ muốn phát điên.
"Vậy em vẫn là cầu khẩn cho mình giống mẹ đi! Nếu không, nói không chừng lúc đi ra không ngừng toàn thân mọc lông dài, hơn nữa còn có đuôi!" Sói con số một nói.
"Đuôi? Cứu mạng a -- Em không muốn đuôi, em là công chúa, em không thể..." Sói con số ba ở trong bụng Bạch Tuyết vừa khóc vừa náo, nếu như không phải có phòng hộ , Bạch Tuyết đã sớm bị dọa hôn mê, nêncái gì cũng nghe không được.
Nhưng mà, Lãnh Dạ rất nhanh đã có thể nghe thấy, bởi vì thức ăn đã ăn vào, hiện tại hắn chỉ cần vểnh tai nghe mà thôi.
Bạch Tuyết ăn rất ăn no, Lãnh Dạ đem cô ôm đến trên sô pha, muốn cô ít đi lại , vì nghĩ đến sói con trong bụng , hắn thật hưng phấn.
Bạch Tuyết ngồi ở trên sô pha, Lãnh Dạ ngồi ở bên người Bạch Tuyết , hắn là rất muốn quan sát động tĩnh trong bụng Bạch Tuyết .
Quả nhiên, không có bao lâu.
"Gào to--" một thanh âm trong bụng Bạch Tuyết truyền tới, trong nháy mắt Lãnh dạ tinh thần phấn chấn.
Bạch Tuyết cầm lên sách học , Lãnh Dạ thì cầm một quyển sách toàn tiếng Anh , mà không ai sẽ nghĩ tới lúc này người nhìn tiếng Anh chính là Lang Vương tu luyện ngàn năm chứ? Nhưng mà, tinh lực của Lãnh Dạ toàn bộ đặt ở sói con trên người Bạch Tuyết .
"Rốt cuộc cũng ăn no, có thể đi ngủ rồi." Sói con số một hài lòng nói.
"Không ngờ tay nghề của cha tốt như vậy, ăn rất ngon nha." Sói con số hai cũng hài lòng nói.
"Thế nhưng em không muốn ăn cay , trên mặt sẽ nổi mụn!" Sói con số ba tức giận nói.
"Trên mặt? Van xin, mặt của em ở nơi nào a? Còn nói anh chỉ là hạt đậu, nhìn lại chính em đi không phải cũng là hạt đậu sao!" Sói con số một nói.
"Em bây giờ chỉ bằng hạt đậu không sai, thế nhưng, qua mấy tháng nữa, em sẽ có mặt thôi! Nếu như hiện tại khó dưỡng da, đến lúc đó thì xong rồi!" Sói con số ba nói.
"Làm đẹp, em nhìn mẹ mà xem cái gì cũng không có bảo dưỡng, nhưng thế nào cũng đẹp nha!" Sói con số hai.
"Đó là bởi vì trong người mẹ chảy dòng máu..."
"Câm miệng, nói biết bao nhiêu lần rồi, không cho nói đến thân thế của mẹ, chẳng lẽ em muốn hại chết chúng ta? Không nên quên chúng ta cũng kế thừa máu của mẹ, em không sợ vạn nhất..." Sói con số một nghiêm khắc nói.
"Anh không phải nói chúng ta có võng phòng hộ rồi sao? Người ở phía ngoài nghe không được !"
Sói con số ba ủy khuất nói.
"Có võng phòng hộ chuyện này cũng không thể nói, đây là mạng người quan trọng, nhất là, hiện tại mẹ còn kém như vậy , em không muốn mẹ có phiền phức chứ!" Sói con số hai nói.
"Ô ô... Em biết rồi! Các người không nên trách em? Em chỉ là quan tâm mẹ, sau này không nói thì thôi !" Sói con số ba ô ô khóc nói.
Lãnh dạ đang xem sách, khóe miệng vừa kéo, xem ra tiểu công chúa này thích khóc rất giống Bạch Tuyết, bị ủy khuất liền sẽ khóc!
Hắn đã không thể chờ đợi được muốn biết sói con có hình dáng ra sao? Đáng tiếc Bạch Tuyết ăn máu của hắn vẫn như cũ không thể nhìn thấu bên trong. Bất quá có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện cũng không tồi, sau này hắn sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp phá võng phòng hộ bọn nhỏ .
"Anh đang nhìn cái gì? Hình như rất vui?" Bạch Tuyết nhìn thấy biểu tình Lãnh Dạ tựa hồ rất vui vẻ?
"Nga, một chuyện xưa, không tệ, em có muốn nhìn hay không ?" Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết hỏi.
Bạch Tuyết nhìn thấy toàn tiếng Anh, đầu liền choáng.
"Không muốn! Rất nhiều nó nhận thức em, mà em lại không biết nó! Em mệt mỏi rồi, muốn đi ngủ?" Bạch Tuyết vặn thắt lưng, ngáp một cái nói.
Lãnh Dạ kéo Bạch Tuyết, vốn Bạch Tuyết vừa mới đứng lên bỗng nhiên ngã vào trong lòng Lãnh Dạ .
Lãnh Dạ đè Bạch Tuyết lại , ở trên môi mềm mại vừa cắn lại vừa gặm.
Bạch Tuyết rất dễ động tình, một hồi liền bắt đầu thở hồng dốc.
Lãnh Dạ rời khỏi môi, nhìn bộ ngực cô phập phồng .
"Có đau bụng không? Tên hỗn đản đó, nhất định tôi phải giết hắn!" Ánh mắt Lãnh Dạ vốn ôn nhu bỗng nhiên sắc bén , thế nhưng một tay lại ôn nhu che bụng Bạch Tuyết .
"Không nên, không nên vì em giết người, giết người sẽ phạm trọng tội! Bụng của em cũng không có việc gì, thực sự là không có việc gì." Bạch Tuyết sốt ruột nói, cô không nên để Lãnh Dạ giết người , như vậy thật đáng sợ!
"Có cảm thấy không thoải mái hay không ?" Lãnh Dạ mềm giọng hỏi.
"Em không có mảnh mai như vậy , trái lại, hôm nay ở trong cửa hàng, Lan Lan không có sao chứ?" Bạch Tuyết biết tính tình Lãnh Dạ , hắn là người không dễ chọc , hơn nữa rất bá đạo, tính tình cũng không tốt!
"Cô ta? đồ đê tiện, nếu như không phải là bởi vì em, tôi đã trực tiếp vặn cổ cô ta!" Lãnh Dạ nghiêm nghị nói.
"Em muốn đi tắm, Anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút !" Bạch Tuyết đối với Bạch Lan chỉ có thất vọng và đau lòng, thế nhưng dù sao đây cũng là em gái cùng cha khác mẹ , bây giờ trước mặt người bên ngoài tính kế cô thế nào , cô cũng rất khổ sở!
Bạch Tuyết trở lại phòng ngủ, di động vang lên, thì ra là cha cô gọi tới, Bạch Lan về đến nhà bị mẹ của nhìn thấy vết bầm trên cổ , thế là đem sự tình đại khái nói ra, chẳng qua tất cả đều đổ lỗi cho Bạch Tuyết , căn bản là cũng không muốn thật thà!
Bạch Hàn trong lòng bất an , gần đây cảnh sát đang điều tra ông, ông chính là đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, mà Lãnh Dạ lại không dám đắc tội, ông còn muốn trông chờ Lãnh Dạ giải quyết chuyện của mẹ Bạch Tuyết , sợ bị người điều tra ra được chuyện tuổi trẻ đã làm? Còn có vạn nhất bị Bạch Tuyết biết chuyện của mẹ mình, sợ rằng Bạch Tuyết sẽ hận ông!
Nghĩ tới những việc này, đến lúc đó hắn cây ra tiền đã không thể nhờ vả!
Càng nghĩ càng là không an lòng, thế là mới có thể gọi điện thoại tới cho Bạch Tuyết , tìm hiểu một chút tâm tình Lãnh Dạ thế nào?
"Cha?" Bạch Tuyết cảm thấy một ti ấm áp, chẳng lẽ là cha nhơ mình? Vẫn là lo lắng cô sao? Ai biết? Bạch Tuyết mừng rỡ một chút hoàn toàn không còn !
"Tuyết nhi, sự tình hôm nay cha đã biết, cha hỏi con, Lãnh tổng giám đốc có tức giận không? Anh ta có thể bởi vì chuyện hôm nay mà không giúp cha đối phó với cảnh sát hay không ?" Bạch Hàn lo lắng hỏi, không có đối Bạch Tuyết gửi lời hỏi thăm, không có đối với con gái nhớ mong, chỉ có chuyện của mình!
"Cha nếu như không có chuyện gì khác, con muốn đi ngủ!" Bạch Tuyết vốn bởi vì chuyện của Bạch Lan trong lòng đã rất khó chịu, hiện tại cô không muốn nhắc lại chuyện này nữa!
"Tuyết nhi, chuyện của cha con không thể không quan tâm? Chẳng lẽ con muốn cha ngồi tù sao?" Bạch Hàn khoa trương nói, kỳ thực, chuyện từ tuổi trẻ , đã không có chứng cớ gì, ông hiện tại lại dính vào vụ diết người này, dù sao tên sát thủ biến thai này đã rất nổi, vạn nhất một ngày kia điều tra ra hung thủ thật sự là mẹ của Bạch Tuyết làm, đến lúc đó ông cũng sẽ bị điều tra , dù sao cũng là năm đó ông đem mẹ của cô bán đi với giá cao , cũng là bởi vì chuyện này mới có thể bị kích thích!
"Cha, những chuyện này cha không cần lo lắng, cha cũng sẽ không phải ngồi tù, con đã nói với anh ấy, anh nói sẽ không có chuyện gì." Bạch Tuyết cho rằng cha đang nói tới chuyện của mình và Lãnh Dạ ở chung, cho nên cô mới có thể nói với cha mình như thế , bởi vì Lãnh Dạ sẽ xử lý việc này .
"Thực sự? Thế nhưng, vì sao cảnh sát mấy ngày nay vẫn vẫn theo dõi cha? Cha trừ có lỗi với con, cũng chưa từng làm chuyện phạm pháp a!" Kỳ thực, Bạch Hàn làm chuyện phạm pháp rất nhiều, ông không ngừng đem con gái của mình đưa cho người khác làm tình nhân, mà chính mình còn nuôi một cô bé để phục phụ.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương