"A?" Bạch Tuyết ngượng ngùng cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn Lãnh Dạ một cái, anh vừa mới bắn, lại còn muốn việc này! "Chẳng lẽ em không muốn ít một lần? Ân? Tốt thôi, tôi liền tặng lại cho em một lần, coi như là tôi rời đi một buổi tối, hai ngày, nên vốn muốn em bảy lần, hiện tại xem ra tặng thêm cho em một lần, như vậy là tám lần đi." "Không không, không anh hiểu lầm rồi." Bạch Tuyết cuống quít giải thích. "Tôi rất ít khi hiểu lầm em." Lãnh Dạ lạnh lùng nói. "Anh?" Bạch Tuyết nhìn thấy mình bị đùa bỡn, bởi vì trong ánh mắt Lãnh Dạ hấp dẫn sự đùa giỡn, thế là, Bạch Tuyết đưa tay lấy một ít dịch bôi lên trên người Lãnh Dạ . "Lần này trả lại cho anh... Hì hì..." Bạch Tuyết e thẹn nói. "Em thật có gan yo, dám tạo phản , xem tôi như thế nào thu thập em." "Là là anh bắt nạt em trước, em chỉ là đem thứ anh tặng trả lại cho anh." Bạch Tuyết ngây thơ nhìn Lãnh Dạ mềm giọng nói, bởi vì cô đã cảm giác được phía dưới lại có vật cứng để ở thân mình, hơn nữa còn rất lớn... Xong! Bạch Tuyết biết trốn không thoát, thế là, biến thành tiểu cừu nhỏ, bị đại chó sói ăn sạch sẽ, thế là Bạch Tuyết lại bị vô số lần chiếm hữu, cuối cùng lại bị cánh tay Lãnh Dạ chơi đùa khắp nơi . Cuối cùng Lãnh Dạ nằm ở bên cạnh Bạch Tuyết , dồn dập thở gấp,giống như vừa chạy marathon xong, khiến hắn ra rất nhiều mồ hôi, còn Bạch Tuyết e thẹn đứng dậy, sau đó chậm rãi đem chính mình cái miệng nhỏ nhắn đưa tới, nhẹ nhàng , ôn nhu hôn lên trán Lãnh Dạ , khiến hắn không ngờ, mở mắt, con ngươi đen thẳm càng thêm sâu không lường được. "Lãnh Dạ..." Bạch Tuyết ôn nhu kêu một tiếng, sau đó nằm tại chỗ, haha cười. Mà chẳng biết cô lúc này có bao nhiêu câu hồn, Lãnh Dạ mặc dù không có dao động quá lớn , thế nhưng, lãnh tâm, đã bắt đầu chậm rãi tan chảy... Lãnh Dạ lần này không có đi tắm, bởi vì hắn không muốn làm trễ nải thời giam ở cùng cô, thế là, hơi nghiêng thân mình, đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, sau đó nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ ôm như thế lúc , thẳng thắn xoay người lại, chăm chú dán vào lồng ngực Lãnh Dạ , còn đem mặt cọ hai cái, tựa hồ là tìm tư thế thoải mái, quả nhiên, không có bao lâu cô liền đi ngủ. Nhìn Bạch Tuyết ngủ, Lãnh Dạ mở mắt ra , nhìn người trong lòng , cô thực sự là quá đơn thuần, khi hắn không ở bên cô chẳng lẽ cô cũng không biết bảo vệ mình sao? Lúc trước khi rời đi, đã nói với cô, tan học trở về nhà, sau đó khóa chặt cửa, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào, chẳng lẽ cô đem lời nói của hắn như gió thoảng bên tai! Hắn mặc dù rời đi thế nhưng, hắn không có mặc kệ cô, hắn đã phái người bí mật bảo hộ chỉ là bí mật bảo hộ, nói đúng là không có nguy hiểm sẽ không hiện thân, thế nhưng, cô cư nhiên cùng Lâm Giang đi uống rượu, hơn nữa còn không phải cùng một người đàn ông gặp mặt, nhưng cũng may cô không có uống say, nếu không hắn nhất định sẽ giết người! Vốn sau khi trở về muốn giáo huấn cô, thế nhưng, khi nhìn thấy cô ngồi ở trong sân, ngẩng đầu nhìn trời, hô tên của hắn, muốn hắn trở về, giống như cô biết hắn đã từ phía trên đi xuống vậy? Hắn bỗng nhiên không đành lòng chỉ trích cô ngốc này, hắn mở không nổi miệng giáo huấn cô, nên hắn chỉ nghĩ hung hăng yêu cô, hung hăng muốn cô... Thế nhưng, Bạch Tuyết quá đơn thuần, rất dễ bị thương! Lãnh Dạ biết Bạch Lan mang người đến nhà hắn, hơn nữa còn cố ý tìm người nhục nhã Bạch Tuyết, khiến hắn rất tức giận! Mà mấy người kia, hiện tại hắn không có thời gian chỉnh, lúc trước định để cho mấy người kia vui vẻ mấy ngày, chỉ là, hắn rất hiếu kỳ, hôm qua Bạch Lan mang người đến, rốt cuộc là ai âm thầm giúp đỡ Bạch Tuyết ? Chẳng lẽ là Lâm Giang? Không có khả năng! Suy nghĩ một chút, loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này hắn sao lại không hiện thân! Cũng không cần phải giả thần giả quỷ! Kia rốt cuộc là ai giúp trợ Bạch Tuyết ? Trong nhà sẽ không vô duyên vô cớ có nhiều ong đến vậy! Sau khi trở về hắn vẫn chờ Bạch Tuyết nói cho hắn biết, chỉ làcô lại không nói tới một chữ, khiến hắn rất không thích, chẳng lẽ cô không biết hắn có thể bảo vệ mình sao? Chẳng lẽ cô còn không biết hắn rất cường đại, cường đại đến cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi. Lãnh Dạ quyết định trước không thu thập Bạch Lan, giữ lại cô ta, dùng để tôi luyện Bạch Tuyết, bởi vì cô quá thiện lương, cần tôi luyện, cần nhận rõ sắc mặt của những người này , cần chính mình từng chút từng chút thay đổi. Lãnh Dạ muốn thay đổi Bạch Tuyết, bởi vì cô hiện tại tính cách không thích hợp ở yêu giới sinh tồn, chỉ có làm cho cô thay da đổi thịt, tương lai mới có thể ở thế giới của hắn sinh tồn . Hắn nhẹ nhàng nhấc lên đệm chăn trên giường , lấy ra một đồ lót của nam, đây là kẻ bắt nạt Bạch Tuyết cố ý lưu lại , cũng là vì hãm hại Bạch Tuyết vụng trộm, Lãnh Dạ nhìn người phụ nữ trong lòng , cô làm sao biết lòng người rất hiểm ác. Lúc này, Lãnh Dạ đã không muốn biết Bạch Tuyết rốt cuộc có phải là cô kiếp trước không , hắn hiện tại chỉ nghĩ hảo hảo quý trọng Bạch Tuyết cả ngày lẫn đêm, sau đó đến thời cơ thích hợp, liền đem cô mang đi, rời khỏi nơi này, đã vậy Diêm Vương đều nói Bạch Tuyết chính là cô kiếp trước, như vậy đây là thiên ý, mặc dù hai người không giống nhau, thế nhưng, khả năng đây là cô cho hắn một kinh hỉ, chính là Bạch Tuyết biết nghe lời, chỉ cần hắn vung tay, cô liền sẽ ngoan ngoãn , hoàn toàn không giống kiếp trước , rất dã man, rất bá đạo, cũng rất lớn mật. Bạch Tuyết ôn nhu động lòng người, rất nhu thuận, cũng rất nhát gan. Mặc dù như vậy, thế nhưng, Bạch Tuyết vẫn như cũ rất câu hồn, giống như tiểu yêu tinh ôn thuận, dễ dàng đem tim của hắn làm tù binh, chỉ là quá trình này Bạch Tuyết mặc dù cái gì cũng không làm, hắn cũng đã bị cô quyến rũ, câu rất vững chắc, rất bền chắc. Ngày hôm sau, Lãnh Dạ dạy rất sớm, ai cũng không biết hắn đi làm chi? Bạch Tuyết lúc thức dậy, trên giường đã không có người, cô ngồi dậy, bốn phía nhìn quanh, không có bóng dáng Lãnh Dạ , nàng cuống quít xuống giường, xốc lên tấm trăn trên người , sau đó tìm Lãnh Dạ khắp nơi . "Lãnh Dạ? Lãnh Dạ? Lãnh Dạ..." Tất cả gian phòng tìm khắp vài lần, nhưng không có ai! Anh đi rồi, lại đi nữa rồi? Bạch Tuyết đã đã trải qua cảm giác tách khỏi Lãnh Dạ, nên cô không muốn lại gặp lần thứ hai, bởi vì cái loại cảm giác đó rất giày vò, rất khó chịu! Bạch Tuyết không có đi dép, coi là từ nhỏ cô liền thích ở trong phòng của mình chân chần chơi đùa, đương nhiên chỉ cần ra khỏi phòng nhỏ cô liền sẽ ngoan ngoãn , rất lễ phép làm đứa bé ngoan, bởi vì nếu như không ngoan,mẹ kế liền sẽ đánh cô. Mà ở đây không có người bắt nạt , cho nên cô luôn luôn quên việc phải mang dép, chân chần ngồi ở trong phòng khách, suy nghĩ Lãnh Dạ đã đi đâu? Bỗng nhiên có thanh âm mở khóa , nàng vội vã hướng cửa chạy tới. "Lãnh Dạ?" Lãnh Dạ vào cửa, bắt tận nơi, nhìn thấy Bạch Tuyết không có đi dép, nhíu mày. "Vì sao không không đi dép? Trên mặt đất rất lạnh, hôm qua ban đêm em cũng đi chân chần khắp nơi chạy, muốn làm dã nhân sao? Hả?" Lãnh Dạ giống như chỉ trích, cũng giống như đau lòng. Bạch Tuyết căn bản không có đem lời của Lãnh Dạ vào tai, mà là, lo lắng kéo cánh tay hắn, kiễng đầu ngón chân, đưa cổ muốn cho Lãnh Dạ một cái hôn, bất đắc dĩ, vẫn là với không tới mặt của hắn! "Tối hôm qua chưa ăn no sao?" Lãnh Dạ , hỏi. Bạch Tuyết khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng. "Không phải như anh nghĩ, em tối hôm qua ăn rất no! Em là muốn cho anh một cái hôn mà thôi!" Bạch Tuyết khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ cơ hồ muốn rỉ máu. "Oh, đến đây đi." Lãnh Dạ phối hợp khom lưng, cúi đầu, Bạch Tuyết lại lần nữa kiễng đầu ngón chân, rốt cuộc với tới , ôn nhu hôn một chút lên hai má Lãnh Dạ , sau đó đem cái miệng tiến đến bên tai Lãnh Dạ nhỏ giọng nói. "Em nghĩ anh lại rời đi, cũng may anh đã trở về." Bạch Tuyết nói xong cúi đầu, Lãnh Dạ thiếu chút nữa bật cười, tưởng là chuyện gì lớn, nhìn bộ dáng khẩn trương như vậy, thì ra là lo lắng hắn rời đi. Đưa tay vỗ một cái lên đầu Bạch Tuyết, "Đi mang dép vào, tôi không thích dã nhân." "Oh." Bạch Tuyết xoay người ngoan ngoãn đi mang dép, Lãnh Dạ nhìn bóng lưng của cô liền cười, Bạch Tuyết đi tới phòng ngủ, đóng kín cửa, trong lòng vui vẻ lên, Lãnh Dạ là đang quan tâm đến cô, bởi vì anh lo lắng cô bị cảm lạnh, nên bắt cô mang dép, mặc dù phương thức không phải rất tốt, thế nhưng, ẩn giấu không được sự quan tâm. "Ây da..." Bạch Tuyết ở trong phòng ngủ ngây ngô cười, sau đó hung hăng đem chính mình nằm lên giường lớn, tay nhỏ bé nắm lấy cái chăn lăn một vòng, đem chính mình bao lại, sau đó lại lăn một vòng, chính mình lại từ trong chăn chui ra, như là đứa nhỏ vui mừng. Chẳng biết rằng Lãnh Dạ đã ở trong phòng, thế nhưng Bạch Tuyết nhìn không thấy hắn, có đôi khi Lãnh Dạ chính là muốn nhìn một chút sem khi không có hắn, cô là đang làm gì? Nguyên lai cô thật đúng là một đứa bé, như thế thích ở trên giường lăn lộn, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, khiến Lãnh Dạ không hiểu có một loại tội ác , cô còn nhỏ như vậy, còn có rất nhiều chuyện không có kinh nghiệm, hắn cũng đã đem cô hung hăng biến thành phụ nữ của hắn, vì để cho chính mình an lòng, hắn sẽ kiên trì chờ cô lớn lên. "Hì hì..." Bạch Tuyết ôm chăn cười, bởi vì cô nghĩ đến Lãnh Dạ hôm qua bắn ở trong tay mình , hơn nữa bộ dáng kia hình như là rất thoải mái, nói như vậy cô vẫn là rất lợi hại. Vốn cho là mình không có kinh nghiệm, khiến Lãnh Dạ không động tình, xem ra anh cũng là người thường như nhau , chẳng qua là da mặt dày, sẽ không đỏ mặt mà thôi! Bạch Tuyết cảm giác mình cũng có thể khiến Lãnh Dạ động tình, bỗng nhiên thật vui vẻ, xoay người nằm bò ở trên giường, nhấc lên hai chân, ôm gối đầu Lãnh Dạ ngửi mùi trên đó. "Mùi vị của anh thật dễ ngửi." Bạch Tuyết hung hăng ngửi một chút, sau đó nằm bò ở phía trên, bộ dáng giống như là ôm Lãnh Dạ vậy. Kỳ thực, Lãnh Dạ hôm nay dậy sớm như vậy ra ngoài, là phải đi tìm mấy kẻ bắt nạt Bạch Tuyết , bởi người phụ nữ của hắn không phải ai cũng có thể đụng! Vì vậy, Bạch Lan và mấy người kia phải vào bệnh viện, về phần người ôm lấy Bạch Tuyết từ phía sau cũng không biết vì sao nghĩ quẩn trong lòng, nhảy lầu tự sát. Lãnh Hạo biết chuyện này, hắn muốn thay Lãnh Dạ đi làm, thế nhưng,Lãnh Dạ nói đây việc tư của hắn, người phụ nữ của hắn, đương nhiên phải do hắn tự mình đến bảo hộ. Lại lần nữa nhìn về phía người trên giường , cô vẫn như cũ say sưa ở thế giới của mình lý. "Dễ ngửi sao?" Lãnh Dạ đi vào hỏi, Bạch Tuyết say sưa còn chưa có lấy lại tinh thần . "Phải , rất dễ ngửi." Bạch Tuyết vẫn là nằm bò , nhắm hai mắt, lông mi cong cong lặng lẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, mái tóc đen nhánh rơi lả tả ở trên giường. Bạch Tuyết trả lời xong, cảm giác không đúng, ai ở trong này? Ai hỏi cô vậy? Bỗng nhiên mở thật to tròng mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại, nguyên lai là Lãnh Dạ đã đi vào, đang nhìn Bạch Tuyết. "A?" Bạch Tuyết cả kinh, thất thanh kêu ra. "Tôi còn chưa có đi vào em đã kêu? Ừ?" "Lãnh Lãnh Dạ anh vào từ lúc nào vậy?" Bạch Tuyết giống như là bị người ta phát hiện bí mật của mình chân tay luống cuống ngồi ở chỗ đó. "Tôi có đi vào sao?" "Anh đây không phải là đã tiến vào thì là gì ." Bạch Tuyết không hiểu, tròng mắt chớp chớp nhìn Lãnh Dạ, lông mi thật dài vụt sáng . "Tôi tiến vào sao? Vì sao lại cảm giác như có lực hút nhỉ?" Lãnh Dạ vô tội nói. truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g