"Khang Cốc, em có việc, nên đi về trước đây!"
"Ai? Ai cho em trả lời điện thoại, có phải là anh ta hay không?" Khang Cốc phẫn nộ hỏi.
"Không phải anh ấy, thật không phải mà, xin lỗi, em rất xin lỗi khiến anh khổ sở!" Bạch Tuyết nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Khang Cốc rất khổ sở, khiến cô không muốn thương tổn anh, thế nhưng, mấy năm nay anh không có giống hiện tại bức cô như vậy, vì sao hôm nay anh lại nhắc tới?
Kỳ thực, nếu như không phải là bởi vì Lãnh Dạ xuất hiện, Khang Cốc còn có thể một mực yên lặng coi chừng Bạch Tuyết như thế .
Trước đây, hắn cho rằng Bạch Tuyết sớm muộn sẽ nghĩ thông suốt, hắn cũng biết tình huống gia đình Bạch Tuyết ,cô là một đứa trẻ khổ , cha không thương mẹ không yêu , nên hắn tin chỉ cần hắn vẫn chờ Bạch Tuyết, yêu Bạch Tuyết, Bạch Tuyết liền sẽ là của hắn, chỉ là bọn họ còn nhỏ, cho nên Khang Cốc chưa từng làm quá phận sự , không ngờ chính là, nửa đường chui ra một Lãnh Dạ đến, đem Bạch Tuyết ăn mất, hơn nữa lại còn đóng gói mang đi, khiến hắn vẫn yêu Bạch Tuyết bỗng nhiên không có một tia hi vọng!
Yêu đã không có, thậm chí ngay cả thấy cô liếc mắt một cái cũng rất khó khăn!
Hắn sáng sớm thấy được Lãnh Dạ đưa Bạch Tuyết đến trường, hắn rất ảo não, hắn không ngờ hắn ở trong lòng Bạch Tuyết không có một chút địa vị!
Nếu như là bởi vì Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ cướp đi lần đầu tiên, Bạch Tuyết mới có thể đi theo anh ta, vậy hắn thực sự là hối hận vì sao mình không phải là người cướp đi lần đầu tiên của cô!
Người đàn ông kia không xứng yêu Bạch Tuyết, anh ta chỉ là một khách qua đường, anh ta không phải người ở đây, nhà của anh ta cũng không ở nới này, nên sớm muộn cũng sẽ rời đi, thế nhưng Bạch Tuyết không thể rời đi!
"Tuyết nhi, Lãnh Dạ không chỉ có một mình em, ngươi tại sao em lại muốn khăng khăng một mực theo anh ta như thế ? Anh còn là xử nam, không có chạm qua bất kỳ người nào, chỉ cần em gật đầu,cả đời này anh chỉ yêu em, tuyệt đối không có người khác bên ngoài."
"Khang Cốc, anh không nên nói nữa, chúng ta mau trở về đi!" Bạch Tuyết không muốn nghe Khang Cốc nói như vậy, kỳ thực chính cô cũng từng nghĩ, Lãnh Dạ hiện ở bên ngoài có còn người phụ nữ khác hay không?
Mà cô lại không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ...
"Em có phải cũng hoài nghi anh ta hay không ? Anh ta lần này về nhà, em biết anh ta đi làm gì? Có lẽ trong nhà anh ta đã có vợ, còn em chỉ là món điểm tâm ngọt mà thôi!"
Cha của Khang Cốc là luật sư, nên hắn đã thấy qua quá nhiều loại chuyện tương tự, đàn ông có tiền, cũng có vợ, thế nhưng bên ngoài vẫn nuôi kim ốc tàng kiều, hơn nữa bên ngoài đều là những cô gái trẻ tuổi, cho nên Khang Cốc không hi vọng Bạch Tuyết sau này bị thương tổn, hắn không hi vọng Bạch Tuyết tương lai bị vứt bỏ, bị người nói là tiểu tam!
"Khang Cốc? Cầu anh, không cần nói..." Trong mắt Bạch Tuyết tất cả đều là nước mắt ủy khuất , cô kỳ thực cũng len lén nghĩ tới chuyện này ,thế nhưng, cô không có dũng khí đi tiếp thu tất cả, cho nên cô vẫn trốn tránh, không dám nghĩ việc này!
Lần này anh lại đi vội vội vàng vàng như thế , Bạch Tuyết liền có một loại dự cảm xấu, mà cảm giác anh không phải vì làm việc mà rời đi!
"Hiện tại rời khỏi anh ta không phải muộn, em còn nhỏ, không cần chờ anh ta vứt bỏ em!" Khang Cốc cho rằng Bạch Tuyết quá đơn thuần, cho nên đành khuyên bảo , hi vọng cô rời khỏi Lãnh Dạ, Bạch Tuyết còn quá nhỏ, không nên làm tình nhân của người ta! Khiến cuộc đời của cô liền bị Lãnh Dạ làm hỏng! Hắn không thể nhìn tiền đồ của Bạch Tuyết cứ như vậy xong!
Đều là vì người cha nhẫn tâm hại cô, Khang Cốc nhìn Bạch Tuyết, nàng vẫn là một đứa trẻ, ai có thể nghĩ đến cô đã không phải là xử nữ ! Khang Cốc trong lòng rất khó chịu!
"Em rời khỏi anh ấy, vậy em có thể đi đâu!" Bạch Tuyết hạ xuống hai hàng lệ, cô biết mình ban đầu là ở dưới tình huống nào đi tìm Lãnh Dạ, cô cũng biết cha của mình có bao nhiêu nhẫn tâm!
Nếu như trở lại , lại bị cha ép buộc cuộc sống của mình, như vậy cô thà rằng theo Lãnh Dạ, làm tình nhân của anh!
Tối thiểu cô yêu người đàn ông này, sẽ không để cho cô ghét.
"Em yêu anh ta đúng hay không? Em bỏ không được anh ta có phải hay không?" Khang Cốc cơ hồ muốn giận giữ.
"Anh không nên hỏi..." Bạch Tuyết trong lòng nàng rất phiền muội, Lãnh Dạ đã đi một ngày một đêm,anh cư nhiên không có gọi cho cô một cú điện thoại! Bạch Tuyết vốn bị ủy khuất,nay lại bị Khang Cốc nói như thế, trong lòng không chịu nổi, nằm bò ở trên đùi ô ô khóc lên.
"Hảo hảo, anh không nói, em đừng khóc có được không? Tuyết nhi em nếu quả thật thích anh ta, thì nah sẽ không lại miễn cưỡng em!" Khang Cốc không thể thấy Bạch Tuyết khó chịu, càng không chịu nổi việc cô khóc!
"Anh ấy đã rời đi một ngày một đêm, lại không có gọi cho em một cú điện thoại nào!" Bạch Tuyết khóc nói.
"Lãnh Dạ ,tên khốn kiếp -- Tuyết nhi? Anh ta không gọi cho em, vậy em sẽ không biết gọi cho anh ta sao? Hiện tại em ở bên anh ta, chẳng lẽ gọi điện thoại cũng không được sao?"
Khang Cốc nhìn thấy Bạch Tuyết nước mắt rưng rưng nhìn hắn, hồi bé chỉ cần Bạch Tuyết bị mẹ kế và Bạch Lan khi dễ, cô liền hội khóc đến tìm hắn, hắn liền vội an ủi cô, dụ dôc cô vui vẻ, hình như đây đã là một loại thói quen , Khang Cốc vừa rồi còn muốn Bạch Tuyết rời khỏi Lãnh Dạ, lúc này lại thay đổi một trăm tám mươi độ , bắt đầu dụ dỗ Bạch Tuyết cao hứng, giúp cô nghĩ biện pháp.
"Em? Em? Em không biết nói cái gì!" Bạch Tuyết ủy khuất nói, kỳ thực,cô chính là nhớ anh, không hơn, nhớ anh mà nghĩ muốn khóc, khóc là bởi vì trong lòng anh không có cô, nếu không vì sao không cùng cô liên hệ!
"Đem di động cho anh, anh gọi cho anh ta!" Khang Cốc liền muốn lấy di động của Bạch Tuyết .
"Không cần, cám ơn anh!" Bạch Tuyết lau lệ nói.
"Đem di động cho anh." Khang Cốc lại lần nữa nói, bởi vì hắn biết nếu như hôm nay không gọi điện thoại, Tuyết nhi hồn cũng không yên! Sớm theo tên hỗn đản nào đi mất rồi!
"Không cần, em sẽ gọi cho anh ấy, chờ sau khi lên bờ, em sẽ gọi, anh bây giờ đưa em trở lại được không?" Bạch Tuyết không khóc , cô là đang suy nghĩ cẩn thận ,anh không gọi cho cô, cô liền gọi cho anh.
Khang Cốc lo lắng Bạch Tuyết khó chịu, cho nên ngoan ngoãn đẩy thuyền hướng trên bờ đi đến.
Chỉ chốc lát sau, thuyền tới bờ, Bạch Tuyết xin lỗi quay đầu lại , nhìn nhìn Khang Cốc, cô biết Khang Cốc đau lòng cho mình, nên mới không hề làm khó ,anh là người tốt, cô không thể lại thương tổn anh!
"Khang Cốc, anh vĩnh viễn đều là bạn tốt của em hoặc là anh trai, được quyen biết anh là may mắn của em." Bạch Tuyết quay đầu rời đi.
Cô đi về phía trước đi, sau đó lấy ra di động, thấp thỏm nhìn số điện thoại của Lãnh Dạ rất lâu, cuối cùng rốt cuộc cố lấy dũng khí đè xuống phím gọi.
Không ngờ chính là, "Xin lỗi, số quý khách gọi điện thoại đã tắt máy..." Bạch Tuyết khó có thể tin nhìn di động, anh là đại lão bản, có rất nhiều chuyện, cô nhớ Lãnh Dạ đã nói, buổi tối cũng muốn mở máy, nếu không sẽ bỏ lỡ rất nhiều việc, thế nhưng, thế nhưng, bây giờ là ban ngày, đây là tình huống gì?
Bạch Tuyết hai mắt trong nháy mắt mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy !
Chẳng lẽ anh thực sự như Khang Cốc nói , đã có vợ, hoặc là hiện tại đang cùng người khác...
Không dám nghĩ tiếp, không dám nghĩ tiếp...
Không cam lòng gọi tiếp, kết quả vẫn là như nhau, Bạch Tuyết triệt để thất vọng !
Anh tắt điện thoại,anhđã nói có rất nhiều việc, không thể tắt máy, thế nhưng, anh vẫn là tắt điện thoại!
Người đàn ông thần bí này, Bạch Tuyết với anh hiểu biết được bao nhiêu!
Anh từng chính miệng đã nói cô không phải người phụ nữ đầu tiên của anh, đúng vậy, nói anh như vậy còn có người khác!
Bạch Tuyết bỗng nhiên trong lòng rất khó chịu, ai biết điện thoại bỗng nhiên vang lên, Bạch Tuyết cuống quít lau nước mắt, làm cho mình rõ ràng nhìn thấy rõ có phải hay không Lãnh Dạ gọi cho cô.
Ai biết!
Thất vọng, không phải của Lãnh Dạ, mà là của Lâm Giang.
Hắng giọng, nhận điện thoại.
"Uy?"
"Bạch Tuyết cô bây giờ ở nơi nào? Lâm Giang chờ mãi không nhịn được, Bạch Tuyết vẫn không có đi tìm hắn, khiến hắn có chút thiếu kiên nhẫn , thế là tính toán tự mình đến đón Bạch Tuyết .
"Chúng ta trước không nên ôn bài có được không? Tôi muốn uống rượu, cậu bồi tôi có được không?" Bạch Tuyết như là thất tình, cũng giống người bị vứt bỏ , trong lòng rất khó chịu, chỉ muốn cho chính mình không gian thanh tỉnh, không nên nghĩ đến Lãnh Dạ, không nên nghĩ đến người đàn ông vô tình kia!
"Uống rượu? Chỗ này của tôi có rượu, cô qua đây đi, tôi ở nhà chờ cô."
"Tốt lắm, tôi sẽ đi qua." Bạch Tuyết lau nước mắt, đứng dậy rời đi, dọc theo đường đi,cô không ngừng nhìn di động, nhưng mà cái gì cũng không có! đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
Lãnh Dạ tại sao lại tắt máy? Tại sao muốn tắt máy? Bạch Tuyết ở trong lòng không hiểu hỏi.
Kỳ thực, Lãnh Dạ đương nhiên phải tắt máy, bởi vì hắn đã rời khỏi thế giới nhân loại, chỗ đó không có tín hiệu, căn bản không thể gọi điện thoại, cho nên nói yêu giới mặc dù có pháp lực cao cường, nhưng là bọn hắn thủy chung là rớt lại phía sau chủng loại, còn con người mặc dù không có pháp lực hoặc là ma pháp, nhưng lại phát minh khoa học kỹ thuật tiên tiến .
Lâm Giang ở dưới lầu chờ Bạch Tuyết, nhìn thấy Bạch Tuyết từ trong xe đi ra, mắt hồng hồng , xem bộ dáng là đã khóc!
Bị lời kích thích của Khang Cốc, Bạch Tuyết nghĩ đến Lãnh Dạ có thể cùng người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, liền khó chịu!
Cô không ngờ mình đã hãm được sâu như vậy, cô đã yêu anh yêu sâu như vậy, Khang Cốc nói anh có thể có vợ, Bạch Tuyết tâm rất đau, hắn có vợ? Như vậy anh gấp gáp trở lại như vậycó phải hay không là trở lại bồi cô ta?
"Bạch Tuyết?" Lâm Giang cắt ngang Bạch Tuyết tự hỏi.
"Nga, Cậu ở nơi này." Bạch Tuyết phờ phạc nói.
"Đi thôi, tôi cùng cô đi ăn ngon, còn có uống rượu đỏ."
"Cám ơn cậu, ta không thể ở lâu lắm, ngồi lúc sẽ phải trở về đi!" Bạch Tuyết bỗng nhiên không muốn đi vào , cô biết tưu lượng của mình không tốt, lo lắng cho mình uống say luống cuống! Mặc dù bọn họ ngồi cùng bàn, quan hệ cũng không tệ lắm, thế nhưng cậu ta dù sao cũng là nam!
Bạch Tuyết tính toán không uống rượu , Lâm Giang lại có bài muốn ôn tập, cô liền chuẩn bị giúp đỡ hắn ôn tập một chút, rồi mới trở về .
Lên lầu, Bạch Tuyết không ngờ Lâm Giang kêu nhiều thứ như vậy, hơn nữa đều là những thư đắt tiền.
"Lâm Giang cậu ở đâu ra nhiều tiền như vậy? Chỉ có hai người chúng ta, cậu vì sao gọi nhiều thức ăn như vậy ?" Bạch Tuyết giật mình hỏi.
"Không nhiều, không nhiều, tôi ăn nhiều, thực sự." Lâm Giang rất lễ độ kêu Bạch Tuyết ngồi xuống.
"Cậu không phải có bài cần ôn tập sao? Chúng ta trước ôn tập , sau đó tôi còn có việc." Bạch Tuyết cảm giác rất xin lỗi, phiền phức đến cậu ta, khiến cậu ta tiêu pha, chứ cậu ta là học sinh ở đâu ra tiền mua đồ chứ, lại nói cậu ta lại không có thân nhân!
"Bài tập, tôi đã nhờ bạn học khác, bọn họ đã giúp rồi, cô đói bụng không, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Lâm Giang cũng ngồi xuống, ngụm lớn ăn, hình như là rất đói .
"Xem ra cậu thực sự là đói bụng, ăn nhiều một chút." Bạch Tuyết cũng cùng ăn.
"Có muốn ở lại lâu hơn không?" Lâm Giang hỏi.
"Không được, cảm ơn."
"Hôm nay cám ơn cậu có thể đi theo tôi!" Bạch Tuyết phát hiện Lâm Giang hình như có tâm sự?
"Đừng khách khí, cậu có tâm sự?" Bạch Tuyết quan tâm hỏi.
"Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi!" Lâm Giang biết Bạch Tuyết là một người rất mềm lòng, cho nên mới phải nghĩ đến chiêu này, giành được đồng tình từ Bạch Tuyết , đồng thời cũng sẽ khiến Bạch Tuyết không mâu thuẫn hắn.
"Ngày giỗ? Bọn họ là cùng một ngày..." Bạch Tuyết khổ sở hỏi.
Bạch Tuyết thiện lương chính là dễ dàngtin tưởng người khác như vậy ...
Lâm Giang chỉ là muốn cô lưu lại mới mượn cớ, cô cư nhiên liền tin!
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương