Lang Phi

Chương 60 : Hàn kiếm nhập cốt (2)

“Ừ, đã như vậy, thì ngươi đi đi! Đừng làm chậm trễ chính sự của gia!” Lưu công công si mê nhìn Hàn Lăng và Duyệt Nhi, sau đó vô cùng không kiên nhẫn khua tay bảo trung niên nam tử rời khỏi. Trung niên nam tử cười gượng gật đầu, trước khi rời đi liếc mắt cảnh cáo Duyệt Nhi. Mùi hôi thối trong căn phòng, khiến mặt Duyệt Nhi nhăn lại, nàng không cách nào tưởng tượng ra kế tiếp sẽ có chuyện gì phát sinh, nàng có thể tiếp nhận, nhưng, nhìn lại thiếu nữ đang hôn mê, mi tâm cau chặt. “Sao ngươi còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau sang đây hầu hạ gia?” Lưu công công thấy Duyệt Nhi đứng ngây người, dáng vẻ thất thần, sắc mặt lập tức biến thành màu đen, cất chất giọng the thé giận dữ nói. Nghe vậy, Duyệt Nhi liều mạng đè nén cảm giác nôn mửa xuống, đi về phía trước hai bước. Lưu công công thấy thế, đôi mắt nhuốm đầy nếp nhăn tức khắc cong cong lên, dùng âm điệu khiến người ta nổi da gà nói: “Lại đây để gia chậm rãi thương nàng nào.” Cơ thể Duyệt Nhi kịch liệt run lên. Ánh mắt lão ta đáng sợ quá. Nàng bây giờ, rất muốn chạy khỏi chỗ này! Vô ý thức lui ra phía sau hai bước. Lưu công công thấy thế, khuôn mặt tươi cười tức khắc sa sầm: “Bảo ngươi hầu hạ gia, ngươi không vui?” Vẻ mặt Duyệt Nhi nhất thời kinh hoàng, nét mặt lão thái giám này đằng đằng sát khí, nàng hoàn toàn tin tưởng nếu như nàng dám gật đầu, lão ta nhất định sẽ giết nàng! Không được, nếu nàng chết, lão thái giám sẽ truy cứu cha, mà cha sẽ hành hạ mẹ. Nghĩ tới đây, Duyệt Nhi đi về phía trước hai bước. Lão thái giám thấy thế, mặt mày tức khắc tươi cười: “Ngoan lắm, nàng cởi y phục trước rồi đứng sang một bên, gia nếm mùi vị của tiểu mỹ nhân này trước đã.” Mệnh lệnh cho Duyệt Nhi xong, thì lão mê đắm cúi đầu nhìn Hàn Lăng đang mê man. Nghe vậy, mặt Duyệt Nhi trắng như tờ giấy, cởi quần áo? Đứng ở chỗ này, Duyệt Nhi không thể làm ra bất cứ phản ứng nào, bảo nàng cởi quần áo trước mặt một lão thái giám, còn cho lão xem thân thể nàng… Nàng thế nhưng chính là một cô gái thuần khiết sao có thể làm được điều đó. Lão thái giám lúc này, toàn bộ lực chú ý đều bị Hàn Lăng đang hôn mê hấp dẫn, căn bản không quản Duyệt Nhi ở phía sau có làm theo mệnh lệnh của lão hay không. Lão thái giám vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, mỹ nữ tử như vầy, lão chưa gặp qua bao giờ, mấy năm trước, nhớ đến lúc đầu lão còn chưa được làm tổng quản nội vụ, đã từng rất xa thấy qua Triệu Ương Ương, lúc đó lão đã nghĩ, nếu ngày sau có thể nếm thử hương vị của nữ tử tuyệt sắc như vậy thì thật tốt biết bao, không ngờ hôm nay thực sự cho hắn gặp được! Nghĩ tới đây, thân hình già nua của lão run lên, có một loại kích động kỳ lạ. Ngón tay run rẩy vươn đến người thiếu nữ vẫn đang hôn mê. Thiếu nữ mê man, động cũng không động, rất yên tĩnh, lẳng lặng. Dường như hoàn toàn không biết đến nguy hiểm sắp đối mặt. Y phục trên người thiếu nữ, đã ngấm mồ hôi. Vài sợi tóc đen quấn bện vào vầng trán trơn nhẵn, điều đó càng khiến nàng lộ ra vẻ yêu mị. Tuy rằng thân là thái giám thì nơi nào đó đã bị chặt đứt, thế nhưng, lão thái giám này dục sắc cao tận trời, cho dù không thể thoả thuê phóng thích, cũng muốn đùa bỡn thân thể con gái nhà người ta một phen. Bàn tay phủ kín nếp nhăn, vừa mới tìm tòi hết một cung nữ kia, nay lại bắt đầu tiến tới người thiếu nữ. Duyệt Nhi đứng ngay phía sau trừng lớn mắt nhìn mỗi một động tác của lão thái giám, cơ thể mảnh mai kịch liệt run lên, đầu không ngừng lay động, đừng… đừng mà… … Ngay khi lão thái giám sắp sờ tới được, Duyệt Nhi không cách nào dửng dưng tính bất chấp tất cả kêu to lên. Thì thiếu nữ đang hôn mê bỗng dưng mở mắt. Ánh mắt chứa đựng sát khí bức người không hề báo động trước mở ra, lão thái giám liền kêu sợ hãi. “A!” Sát khí thật kinh người! Duyệt Nhi lặng yên thở dài một hơi, nhưng khi chạm đến ánh mắt băng sương của thiếu nữ, thì cơ thể càng thêm run rẩy kịch liệt! Đây là một đôi mắt như thế nào? Lãnh như hàn băng vạn năm, xuyên thủng nội tâm. Sát khí dày đặc, khiến người ta rét từ trong xương. Nàng ấy nhất định không phải người thường! Hàn Lăng mở mắt ra, rất nhanh đánh giá hoàn cảnh trước mắt. Nhìn lão thái giám ở cự ly gần nàng nhất, thấy tay lão thái giám vẫn còn đang ngưng tại không trung, mà phương hướng đi đến lại chính là bộ ngực của nàng! Nhất thời, đôi mắt sầm lại. Lại nhìn về phía Duyệt Nhi với vẻ mặt đang trắng xanh, nàng ta là ai? Nơi này là đâu? Thật xa lạ! Cái mũi nhăn lại, trong phòng này có một thứ mùi vô cùng hôi thối! Trong lúc nhất thời, Hàn Lăng không nói lời nào. Lão thái giám và Duyệt Nhi đều đã quên phản ứng! Qua một lúc lâu, khi ánh mắt của Hàn Lăng rơi vào một góc gian phòng có phục sức thuộc về thái giám, trong đầu hiện lên một luồng sáng, “Nơi này là hoàng cung.” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định. Lúc đó nàng vì trốn chạy nên đã nhảy từ lầu hai Ám Dạ Lâu xuống một cái xe ngựa đang chạy tới, nheo mắt lại, chẳng lẽ xe ngựa kia thuộc hoàng cung? Hàn Lăng vừa mới nói xong, lão thái giám và Duyệt Nhi giật mình sực tỉnh. Lão thái giám lập tức nở nụ cười mờ ám: “Đã tỉnh thì tốt, tỉnh rồi gia có thể nghe được giọng nói ta muốn nghe, nói đi, gia rất muốn nghe tiếng nàng rên rỉ, ha ha ha… Yên tâm đi, gia có rất nhiều phương pháp cho nàng thoải mái! Về sau nhất định nàng sẽ cầu gia làm vậy với nàng! Chờ đấy… Gia đi lấy đồ chơi…” Lão thái giám hưng phấn nói, xuống giường đi tới bên cạnh, cầm lấy mấy cái đồ vật đã được đặt sẵn trên bàn. Sắc mặt Hàn Lăng lạnh lẽo nhìn đồ vật trong tay lão thái giám, tức khắc hiểu rõ hoàn cảnh nàng đang đối mặt! “Đừng mà!” Khi Duyệt Nhi nhìn thấy roi da và chủy thủ trong tay lão thái giám, nàng cũng không thể chú ý nhiều nữa, tức khắc hô. Lão thái giám ngoảnh lại, ngoan lệ liếc trừng Duyệt Nhi: “Câm miệng!” Hàn Lăng nhíu mày, sát khí đang luận động trong đôi mắt nheo lại, cực lực áp chế luồng nhiệt đang cuồn cuộn trong cơ thể. Duyệt Nhi cắn răng, sau khi nhìn Hàn Lăng, bèn nổi lên dũng khí nói: “Vị nữ tử này và cha con tiểu nữ không có quan hệ gì cả, cho nên xin công công buông tha nàng, để tiểu nữ hầu hạ công công đi.” Hàn Lăng nhíu mày? Đây lại là chuyện gì? Lão thái giám phun một ngụm nước bọt xuống mặt đất, khinh thường nói: “Gia bất kể nàng là ai! Tối hôm nay gia nhắm nàng hầu hạ, ngươi cút cho ta! Đừng ở chỗ này vướng mắt gia!” Sau khi mắng Duyệt Nhi, liền đi về phía giường. Nở nụ cười dữ tợn, nắm roi da trong tay, “Cục cưng, sẽ rất dễ chịu…” Lão thích cảm giác nhìn da thịt mỹ nhân trầy tróc. Ngay khi roi da đen ngòm sắp đụng đến thiếu nữ vẫn không nhúc nhích, thì một thân ảnh cấp tốc dịch chuyển. Trong chớp mắt, trên giường đã không có một bóng người, roi da đập vào giường phát ra tiếng vang kịch liệt. Lão thái giám sửng sốt nhìn chiếc giường không một bóng người. Ngay lúc lão chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, thì chủy thủ trong tay trái đã bị đoạt lấy! Xoay người vừa nhìn, đúng là thiếu nữ tuyệt mỹ kia! Lão thái giám trừng lớn hai mắt, nàng biết võ công! Hàn Lăng thị huyết cười nhạt, kẻ vọng tưởng tổn hại nàng… Giết không tha! Huống hồ lại là tên biến thái cặn bã trước mặt! Chủy thủ trong tay, vô tình, không hề chần chờ hạ xuống. Chớp mắt, máu tươi phun ra, mùi máu tươi gay mũi áp chế đi mùi hôi thối. Duyệt Nhi đó giờ chưa thấy qua màn đầy huyết tinh như vậy, nhất thời sợ hãi thất thanh kêu to: “A a…” Hàn Lăng thần tốc xoay người, lạnh lùng nhìn Duyệt Nhi, cất tiếng nói lạnh như hàn băng: “Muốn chết thì kêu lớn lên.”