Lát sau, Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh mặc lại đồ, về theo lối cũ. Về đến Mai Nguyệt cư, sân vườn vẫn vô cùng im ắng, không có một ai. Nhưng nhà chính lại sáng đèn, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua cánh cửa sổ mỏng manh, dịu dàng vô chừng giữa cảnh đêm núi rừng. Phong Thiên Nhai dìu Yến Cô Minh về phòng, Yến Cô Minh ngồi xuống giường, Phong Thiên Nhai bảo hắn: “Chàng ở đây chờ ta, ta đi hỏi Lung Ngọc xem có gì ăn không.” “Ừm.” Phong Thiên Nhai ra ngoài, sang phòng Lung Ngọc. Nàng đứng trước cửa khẽ gọi Lung Ngọc, lại nghe thấy lời đáp của Lưu Ly Dạ. “Tiểu mỹ nhân, vào đi.” Phong Thiên Nhai đẩy cửa ra, nhận thấy Lung Ngọc không có ở đây, chỉ mỗi Lưu Ly Dạ ngồi bên bàn, trên bàn có một bát đồ nướng, Lưu Ly Dạ cầm bát cơm trắng ngấu nghiến ăn. “Lung Ngọc đâu?” Lưu Ly Dạ: “Đi luyện thuốc rồi.” Phong Thiên Nhai gật đầu, cũng ngồi xuống bên bàn, nhìn bát đồ nướng nọ, hỏi: “Đĩa thức ăn to thế này, ngươi ăn hết nổi à?” Lưu Ly Dạ cười khà đôi tiếng, đáp: “Thực ra thì không hết, nhưng sau khi gặp nàng lại thấy cực kỳ ngon miệng, giờ lại có thể ăn hết rồi.” Phong Thiên Nhai mặc kệ lời đùa của gã, nói tiếp: “Đây đâu phải khẩu phần của một người, ngươi ăn trước đã nhé, ta đi kiếm cái bát xớt bớt một ít.” “Ê ê này.” Phong Thiên Nhai đứng dậy, Lưu Ly Dạ ngừng đũa, ưỡn ngực gọi Phong Thiên Nhai, bảo: “Tất cả mấy người xem lời nói tiểu gia là gió thoảng bên tai à.” Phong Thiên Nhai không ngoái đầu, phẩy tay lấy lệ: “Nào có nào có.” “Xí.” Lưu Ly Dạ không ăn nữa, dựng cùi chõ xuống bàn, ngồi chống cằm nhìn Phong Thiên Nhai rời đi. “Mấy cái bà này, mắt toàn mọc dưới chân. Nam nhân tuấn tú tiêu sái như tiểu gia đây lại không thèm yêu, khăng khăng đi thích con bò bướng kia, đúng là khờ.” Chẳng bao lâu sau, Phong Thiên Nhai cầm bát cơm bước vào. “Ấy, ngươi ăn xong rồi à? Vậy thì tốt quá, số còn lại cho ta cả đi.” “Ê này, ai bảo nàng tiểu gia ăn xong rồi?” Lưu Ly Dạ một tay chống cằm một tay giữ bát thức ăn. “Tiểu gia chưa xong, tiểu gia chỉ mới gọi là khai vị thôi. Dưng nói đi thì cũng phải nói lại —–“Lưu Ly Dạ ngừng lại giữa chừng, nhíu mày nhìn Phong Thiên Nhai, chậm rãi bảo: “Nói đi thì cũng phải nói lại, sao tiểu gia thấy nàng có cái gì đó khang khác.” Phong Thiên Nhai: “Khác cái gì?” Lưu Ly Dạ cười lưu manh, đáp: “Hình như, lớn hơn một chút.” Phong Thiên Nhai: “…” Lưu Ly Dạ thu lại ánh mắt, có vẻ muốn cười lắm rồi. “Tiểu mỹ nhân, sao nào, trước giờ tiểu gia chưa từng bỏ sót ai đâu.” Phong Thiên Nhai: “Ngươi nhàm chán đến thế à?” Lưu Ly Dạ lắc đầu, xoay khớp cổ một vòng, vang tiếng răng rắc. “Nàng nói đúng đấy, tiểu gia chán lắm, tiểu gia chán thật ý. Vậy mới hỏi mỹ nhân, nàng có muốn chơi cùng ta một lát không, ta biết chỗ Lung Ngọc cất rượu, chúng ta đi uống một vò nhé?” Lưu Ly Dạ chưa nói hết đã thấy đề nghị của mình rất tuyệt, duỗi người ra trước, lại tiếp: “Tiểu mỹ nhân, nếu nàng uống cùng ta, sau này ta sẽ không trêu nàng nữa.” Phong Thiên Nhai đặt bát cơm trắng lên bàn, thong dong đáp: “Nếu ngươi chán chẳng gì làm như thế, tới chỗ Lung Ngọc phụ nàng ấy làm việc đi.” Lưu Ly Dạ: “Lúc luyện thuốc Lung Ngọc ghét nhất là có người xớ rớ đến gần, ta mà sang quậy, tỷ ấy nổi giận thì ta vỡ gan vì sợ mất.” “Ồ.” Phong Thiên Nhai nhướng mày, bảo: “Nếu nàng ấy nổi giận mà ngươi đã vỡ gan, thế thì ta lên cơn ngươi sẽ nổ não đấy.” Lưu Ly Dạ: “…” Khí thế bị chèn ép, Lưu Ly Dạ bực mình, gã vỗ bàn đánh bộp, đứng dậy. “Nàng thực sự cho rằng tiểu gia đây sợ nàng à!?” Phong Thiên Nhai nhân lúc gã vỗ bàn, thò tay túm lấy bát xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Đừng kích động đừng kích động, ta chỉ nói đùa thôi mà, cáo từ nhé.” “Hừ!” Lưu Ly Dạ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng còn cười ha hả. “Con bé thú vị, lão Yến già đúng là may mắn mà…” Phong Thiên Nhai rời khỏi chỗ Lưu Ly Dạ, về ngay phòng mình. Trong lúc chờ đợi, Yến Cô Minh đã châm nến thay đồ, lúc Phong Thiên Nhai vào phòng, hắn đang đứng thắt đai quần, quay lưng về phía cửa. Dưới ánh đèn dầu mờ tối, vóc người Yến Cô Minh như cao to hơn. Vừa tắm xong, lãng nhân buộc gọn tóc lên, mùi máu cũng nhạt bớt, cả người căng tràn sức sống. Vừa vào phòng Phong Thiên Nhai đã nhìn thấy bóng lưng hắn, nàng đóng cửa, tựa vách gỗ trêu: “Tráng sĩ trước mặt ơi, ngoái lại đây xem nào.” Yến Cô Minh xoay người lại nhìn Phong Thiên Nhai, dưới ngọn đèn dầu, màu mắt đen nom có vẻ dịu dàng. Phong Thiên Nhai tấm tắc đôi tiếng, nói: “Võ sinh nhà ai thế này, dáng vẻ cay độc quá.” Yến Cô Minh: “Em đang chơi trò gì đấy?” Phong Thiên Nhai sấn tới hai bước, đứng ngay trước mặt Yến Cô Minh, đặt bát cơm lên bàn, lật tay áp vào ngực lãng nhân. “Ngực rộng eo nhỏ lưng thon chân dài, cơ thể tráng sĩ rắn chắc ghê.” Yến Cô Minh: “Còn sờ nữa thì ta không dám đảm bảo chuyện sẽ xảy ra tiếp theo đâu.” Phong Thiên Nhai: “Sao chứ?” Yến Cô Minh đưa tay xuống dưới ôm eo Phong Thiên Nhai, kéo sát đến bên mình. Phong Thiên Nhai dán chặt vào người hắn, đích thân cảm nhận hơi nóng và sự xao động ấy. “Sao, còn muốn sờ không?” Yến Cô Minh cúi đầu, cất giọng trầm lắng. “Ta không ngại nếu em sờ tiếp đâu, đêm còn dài, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.” Phong Thiên Nhai ngẩng mặt lên từ vòng ôm của Yến Cô Minh, tuy vẫn đang bị thương nhưng tinh thần Yến Cô Minh khá tốt, Phong Thiên Nhai ngửa đầu nhìn một hồi lại cúi xuống, thở dài bảo: “Ôi, cổ mỏi rồi. Yến khờ, lâu lắm rồi chàng không đứng thẳng thế này trước mặt sư phụ, ta không quen chút nào.” Yến Cô Minh khẽ cười không đáp. Phong Thiên Nhai nghe tiếng cười ấy, cảm nhận được lồng ngực hắn run nhè nhẹ, nói: “Hôm nay không dám sờ tiếp nữa, chờ tráng sĩ lành thương hẵng hay.” Yến Cô Minh: “Không sao nữa rồi.” “Ta bảo không sao mới thực sự đúng là không sao.” Phong Thiên Nhai chui ra khỏi vòng ôm của Yến Cô Minh, vỗ vai hắn, đáp: “Chàng nói đúng lắm, đêm còn dài, ngày tháng còn dài, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian. Còn bây giờ, giải quyết vấn đề bụng dạ trước đã.” Ăn xong cơm, Phong Thiên Nhai duỗi lưng, bưng bát thuốc đen ngòm đã yên vị rất lâu trên bàn sang, bảo: “Nào, Yến khờ, uống hết bát này rồi đi nghỉ thôi, đây là thuốc Lung Ngọc sắc hồi nãy.” Yến Cô Minh không đón lấy, để Phong Thiên Nhai dốc thẳng thuốc vào. Uống cạn, Yến Cô Minh và Phong Thiên Nhai nằm song song trên giường. Căn phòng này Lung Ngọc vốn chuẩn bị cho Yến Cô Minh, giường rất rộng rất to, giờ hai người nằm cũng không chật. Phong Thiên Nhai nằm bên trái Yến Cô Minh, cầm tay hắn, dần chìm vào giấc ngủ. Đêm, đã khuya rồi. Thuốc Yến Cô Minh uống có tác dụng an thần, hắn ngủ rất say. Phong Thiên Nhai cũng đã ngủ. Nhưng nàng lại ngủ rất nông, ngủ những vẫn giữ trực giác của một người quen luyện võ. Thế nên, lúc ngoài cửa có một tý ty tiếng động, Phong Thiên Nhai đã thức giấc. Tiếng động vang lên bất ngờ, cũng rất kỳ lạ. Phong Thiên Nhai mở mắt, dường như đã tỉnh táo ngay. Nàng ngoái đầu nhìn Yến Cô Minh đang ngủ say, khẽ khàng ngồi dậy. Ngoài cửa có người. Đây là cảm nhận đầu tiên của Phong Thiên Nhai. Ngoài cửa có một người ngoài. Đây là cảm nhận thứ hai của Phong Thiên Nhai. Tuy nàng chưa đến mức thân quen với Lưu Ly Dạ và Lung Ngọc, nhưng vẫn dám khẳng định rằng mình có thể nhận ra mùi của họ. Người ngoài cửa không phải một trong hai, vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất —– “Diễm lâu rốt cũng đã tìm được đúng nơi rồi.” Phong Thiên Nhai tự nhủ trong lòng. Nàng ngồi dậy mang giày, không nhanh không chậm. Thực ra mà nói, khi ấy Phong Thiên Nhai chẳng căng thẳng là bao, thậm chí có thể nói là bình tĩnh. Nàng khoác áo mang tất, sửa sang áo xống ra ngoài, cứ như đang đi đón một người bạn. Nàng không căng thẳng, đầu tiên là do nàng hoàn toàn tự tin về bản thân. Thứ hai là do nàng cảm thấy người tới đây không mang địch ý, tiếng động khẽ khàng ngoài cửa khi nãy, cũng chỉ mang đôi phần dò xét cẩn trọng, chẳng một chút sát ý. Phong Thiên Nhai ra ngoài, ngoài vườn rất yên tĩnh, Lung Ngọc và Lưu Ly Dạ đều đã ngủ. Người ngoài cửa đã rời đi, giờ đây giữa rừng núi tối đen một màu, dù thị lực của Phong Thiên Nhai có tốt đến đâu đi nữa, cố lắm cũng chỉ nhận ra một ký hiệu nhỏ trên khung cửa sổ. Ký hiệu ấy là một nét vạch, chỉ về một hướng. Phong Thiên Nhai chậm rãi cất bước, lặng im tiến vào rừng. Đi độ một khắc đồng hồ, Phong Thiên Nhai nhìn thấy vết chân rõ ràng dưới nền đất, nàng đi chậm lại, dưới gốc đại thụ, nàng trông thấy một bóng người. Phong Thiên Nhai bước sang, đến gần rồi, nhìn rõ người nọ là một nam tử khoảng ba mươi lom khom, dáng người gầy bé, cười nghênh đón nàng. Dáng vẻ ấy trông không giống sát thủ mà như chưởng quỹ của quán rượu nào đấy hơn. Phong Thiên Nhai: “Không phải Phong Đô à?” Người tới gật đầu, “Không phải Phong Đô không phải Phong Đô, tại hạ là Mục Thiên Cơ, cô nương hữu lễ.” Phong Thiên Nhai: “… Sao lễ phép vậy?” Mục Thiên Cơ gật đầu khom lưng, cười bồi: “Đêm khuya quấy quả cô nương nghỉ ngơi, Mục Thiên Cơ rất lấy làm có lỗi.” Phong Thiên Nhai dò xét gã khắp lượt, lại nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau đó mới hỏi: “Quanh đây không có phục binh à?” “Không có phục binh không có phục binh, nào dám mạo phạm cô nương chứ.” Phong Thiên Nhai nhìn Mục Thiên Cơ, hỏi: “Chẳng phải Phong Đô đã hạ cái lệnh gì gì ấy nhắm vào ta à, giờ phái người yếu nhớt như ngươi tới cáp kèo, sao vậy, Diễm lâu hết người rồi hả?” Mục Thiên Cơ cười khan đôi tiếng, đáp: “Tại hạ võ công yếu kém, đương nhiên không dám trổ tài trước mặt cô nương.” Phong Thiên Nhai nhíu mày, giọng đã bắt đầu lạnh hơn. “Một mực tỏ ra yếu hèn, có ý đồ gì?” Mục Thiên Cơ vội xua tay, đáp: “Cô nương xin đừng hiểu lầm, hôm nay tại hạ đến đây, thực ra là để hóa giải mâu thuẫn đôi bên.” “Hóa giải mâu thuẫn đôi bên?” Phong Thiên Nhai lại dò xét Mục Thiên Cơ lượt nữa. Vóc người gã không cao lớn, thậm chí còn hơi gầy, đứng dưới ánh trăng nên mặt mũi không rõ lắm, chỉ mơ hồ trông thấy vẻ ngoài đoan chính, có vẻ hiền hòa. Ngoài ra, xem cung cách nói chuyện và động tác tay chân của gã, Phong Thiên Nhai thực sự không cho rằng ấy là một người có võ công cao thâm. “Thứ cho ta nói thẳng.” Phong Thiên Nhai gãi mặt, bảo: “Nếu muốn bàn chuyện thù hận mâu thuẫn, thì Diễm lâu có phải nên cử người có máu mặt một tý đến đây không?” Mục Thiên Cơ chớp chớp mắt, đáp: “Cô nương, tại hạ có máu mặt mà.” Phong Thiên Nhai giơ ngón tay ra, ngoắc ngoắc. “Có máu mặt thì đem ra đây thử coi.” Dứt lời, chân khí xoay vòng, ngầm tỏa quanh người. Lá khô dưới đất khẽ lay động, bầu không khí bất thường. “Khoan… Khoan đã!” Mục Thiên Cơ thấy Phong Thiên Nhai muốn ra tay, luống cà luống cuống móc một thứ gì đó từ ngực áo ra. “Ờm —–?” Phong Thiên Nhai rút tay lại, nhìn bàn tay chìa ra của Mục Thiên Cơ. Trong tay Mục Thiên Cơ là một tấm ngọc bài, Phong Thiên Nhai nhìn rõ chữ trên ngọc bài rồi lại đưa mắt nhìn Mục Thiên Cơ. “Không phải chứ?” Mục Thiên Cơ: “Sao, không được à không giống à không tin à?” Phong Thiên Nhai rút tay về, bĩu môi bảo: “… Phong Đô đúng là có mốt rất lạ.” Mục Thiên Cơ cười khan đôi tiếng, nói: “Lâu chủ được triều đình bổ nhiệm, phó lâu chủ cũng do triều đình bổ nhiệm, cái này chẳng liên quan gì tới mốt của Phong Đô hết. Vậy bây giờ…” Mục Thiên Cơ, hay nên gọi là phó lâu chủ của Diễm lâu cất ngọc bài lại, hỏi Phong Thiên Nhai: “Phong cô nương, bây giờ, chúng ta có thể bàn tiếp rồi chứ?”