Rong ruổi cả ngày, sập tối, Phong Thiên Nhai thắng ngựa lại. Nàng nhảy xuống xe, duỗi cánh tay. Nơi dừng chân là một con đường núi rộng lớn, xung quanh là dãy núi cao ngất. Sừng sững mơ màng, sương mây vấn vít. Màn đêm chốn núi rừng thường đến sớm hơn ngoài kia, mặt trời như đã lặn xuống chỉ sau cái chớp mắt. Phong Thiên Nhai hít sâu một hơi, ngoái đầu nói với lãng nhân đang ngồi tựa vào xe: “Yến khờ, hôm nay đến đây vậy.” Nàng chỉ cánh rừng bên cạnh, nói tiếp: “Rừng bên ấy rậm, dễ giấu mình, thế đất lại phức tạp, nếu gặp chuyện thật thì cũng tiện thoát thân.” Yến Cô Minh mở mắt trông sang, gật đầu. Phong Thiên Nhai đi đến trước mặt Yến Cô Minh, đưa tay vuốt mặt hắn. “Sao thế, mệt à?” Yến Cô Minh lắc đầu. Phong Thiên Nhai khẽ cười. Nàng biết Yến Cô Minh sẽ chẳng bao giờ than rằng mình mệt, cũng như sẽ chẳng bao giờ thừa nhận mình đau. Nhưng, không nói không có nghĩa là thực sự cảm thấy ổn. Yến Cô Minh mang thương tích nặng đến thế, lại đã rong ruổi cả ngày, sao có thể chẳng bị gì. Phong Thiên Nhai nói: “Chàng đúng là một con vịt chín.” Yến Cô Minh nhìn nàng, không đáp. Phong Thiên Nhai: “Chỉ còn cái mỏ là cứng thôi.” Yến Cô Minh: “…” Phong Thiên Nhai đi sang, ngón cái miết nhẹ lên gò má cương nghị của Yến Cô Minh, mặt chan chứa ý cười, đôi mắt cong cong như trăng non. Tia nắng hoàng hôn cuối cùng nơi chân trời quẩn quanh người họ, hâm nóng cả mảnh núi rừng lạnh lẽo. Được bàn tay nhỏ nhắn ấy vuốt ve, Yến Cô Minh cảm thấy sự dịu dàng mềm mại như trào dâng từ tận đáy lòng, hắn nhấc tay nắm lấy cổ tay Phong Thiên Nhai, chậm rãi kéo nàng đến gần mình. Ánh chiều thắm sắc, kiều diễm biết bao. Môi mỏng khẽ chạm, lại như nhàn nhạt hương thơm. Dưới vầng tịch dương, giữa cơn gió thoảng, có đôi người khẽ khàng cảm nhận mùi vị của nhau. Ánh sáng dần biến mất, người dần đắm say. Phong Thiên Nhai lâng lâng mơ màng, nàng nhắm mắt cảm nhận hơi thở ấm áp của người ấy từ tốn ve vuốt khuôn mặt. Nàng ngửi thấy mùi máu nồng nặc toát lên từ Yến Cô Minh, giữa chốn núi rừng lạnh giá, mùi vị ấy rõ hơn hẳn lúc thường. Mùi máu tanh của nam nhân hòa quyện cùng hương thơm kiều diễm của nữ tử, chẳng những không gượng ép, mà còn tăng thêm phần bí ẩn, vấn vít đáy lòng. Cánh tay lãng nhân chậm rãi nhấc lên, nâng gáy Phong Thiên Nhai. Hắn đang dẫn dắt Phong Thiên Nhai, từ tốn, tỉ mỉ. Thời khắc đắm chìm vào nhau, cả hai chợt khựng lại một chốc. Yến Cô Minh không ngẩng đầu, mắt khẽ mở. “Bé con…” “Ta biết.” Phong Thiên Nhai đáp nhẹ, nàng vẫn không cử động, cánh môi hai người vẫn dán chặt vào nhau. Phong Thiên Nhai đưa cả hai tay ôm lấy Yến Cô Minh, lặng lẽ tựa vào vách trong xe ngựa. Yến Cô Minh khẽ xoay người, vừa khéo che tay Phong Thiên Nhai lại. “Chỉ có hai người, hẳn là đang dò thám.” Phong Thiên Nhai thì thầm bên tai Yến Cô Minh, “Tý nữa ta ra tay, chàng thủ vững xe ngựa.” “Ừm.” Phong Thiên Nhai lần sang rìa xe giáp với cửa, nơi đặt Lưu Ly phiến mà Phong Thiên Nhai soát được trên người Lưu Ly Dạ. Nàng không cầm nhiều, hai tên, hai mảnh thôi. Lúc vũ khí vào tay, Phong Thiên Nhai thình lình xoay người —– lao vụt vào vạt rừng phía sau. Giữa rừng thấp thoáng bóng người, không rõ bước chân, không rõ hình dạng. Phong Thiên Nhai xông đến như thế, hai người đang trốn đằng ấy biết mình đã bị phát hiện, đương lúc hốt hoảng, vội vã vung vũ khí lên! Hai người này ấy à, đều là cao thủ của Diễm lâu. Với cả, có thể lần ra nơi bọn lãng nhân đang ở trước nhất, hai kẻ này ắt phải là cao thủ trong cao thủ. Tiếc rằng, người chúng gặp phải là Phong Thiên Nhai. Một người có thể cứu kẻ khác ngay trước mắt chủ nhân Diễm lâu, làm sao có thể thua dưới tay hai tên thuộc hạ của Diễm lâu. Lúc chúng mới rút vũ khí, Lưu Ly phiến của Phong Thiên Nhai đã đến trước mặt chúng rồi. “Ối —–!” Đau đớn rên lên, vũ khí rơi xuống đất, tay hai người đầm đìa những máu. Ám khí rời tay rồi, Phong Thiên Nhai vẫn không ngừng chân, chớp mắt đã xông vào cánh rừng thấp, lúc trở ra, mỗi tay xách một tên. Nàng điểm huyệt cả hai, ném chúng xuống đất. Phong Thiên Nhai rà soát từ đầu tới chân cả hai một lượt, lên giọng: “Các ngươi là người Diễm lâu?” Hai kẻ này hòm hòm tuổi Yến Cô Minh, mặt mũi bình thường, mặc áo xanh như nhau. Tuy bị người ta khống chế, chúng vẫn không lộ vẻ sầu lo. Phong Thiên Nhai chờ một chốc, thấy chúng không trả lời, nàng cười một tiếng, hỏi: “Sao vậy, không nói được à?” Bấy giờ, một gã mới ngẩng đầu lên nhìn Phong Thiên Nhai, đáp: “Chúng ta chính là người của Cẩm Tư.” Phong Thiên Nhai lại hỏi: “Phong Đô phái bao nhiêu người tìm bọn ta?” Gã rất bình thản, mặt mày chẳng chút biểu cảm dư thừa, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt lạnh nhạt kia là sát ý rất nặng —– Sát ý chỉ có trong mắt những kẻ đã quen giết người, nhìn thấu sống chết. Gã đáp: “Phái bao nhiêu người thì kết quả vẫn như nhau thôi.” “Hở?” Phong Thiên Nhai nhướng mày, “Trông ‘kết quả’ bây giờ của các ngươi, chẳng nhẽ ngươi đang khen ta à?” Gã lại chẳng có vẻ gì là đang đùa, gã nhìn Phong Thiên Nhai, “Đã bị Cẩm Tư lâu nhắm đến, thì chẳng một kẻ nào thoát nổi.” Giọng gã vô cùng thong thả, thong thả đến nỗi khiến Phong Thiên Nhai có cảm giác rằng gã chỉ đang trần thuật một sự thực. Phong Thiên Nhai: “Chẳng một kẻ nào thoát nổi? Ta đây chẳng thoát khỏi tay các ngươi rồi đấy thôi?” Gã nhẹ giọng bảo: “Chủ nhân đã hạ Cẩm Tư lệnh đối với cô, cô thoát được lần một lần hai, nhưng lần một ngàn một vạn thì thế nào?” Phong Thiên Nhai: “Cẩm Tư lệnh là gì?” Gã khẽ nhếch mép, “Mấy thứ khác không quan trọng, cô chỉ cần biết ấy là lệnh giết mình thôi.” Phong Thiên Nhai lặng đi một chốc, hỏi nhỏ: “Phong Đô muốn giết ta, không phải bắt mà là giết?” Gã nhìn nàng, chậm rãi đáp: “Một khi Cẩm Tư lệnh đã phát, không thấy máu chưa dừng.” Gã vừa dứt lợi, chợt gập mạnh đầu xuống. “Mưu đồ gì!” Phong Thiên Nhai thấy biến, vội nắm chặt cằm gã, nhưng đã muộn, lúc nàng vịn được vào đầu, gã đã nhũn người ngã ra đất. Cùng lúc đó, gã còn lại cũng thế, nháy mắt đã kết liễu mạng mình. Tay Phong Thiên Nhai run rẩy, mở miệng gã ta, bên trong phả ra một mùi gay mũi. “Là độc…” Phong Thiên Nhai nín thở, vác xác cả hai trở vào vạt rừng thấp. Về bên xe ngựa, Yến Cô Minh nhắm mắt ngồi tựa vách, chẳng chút lo lắng. Hắn nghe tiếng động, mở mắt: “Thả đi rồi?” Phong Thiên Nhai lắc đầu. Yến Cô Minh khựng lại một chút, ngồi thẳng người dậy: “Em giết người à?” Phong Thiên Nhai lại lắc đầu. Yến Cô Minh sáng tỏ: “Tự sát rồi.” Phong Thiên Nhai bảo: “Phong Đô muốn giết chúng ta.” “Khà.” Yến Cô Minh cười giễu, “Sao thế, gã muốn giết chúng ta, em ngạc nhiên lắm à?” Phong Thiên Nhai trả lời thành thực: “Đúng thế, ta cứ luôn cho rằng, gã muốn bắt chúng ta giao Đao thủ ra, không ngờ lại ra lệnh giết.” Nàng dán chặt mắt vào sàn xe, thất thần một chốc, chẳng ai đoán được suy nghĩ. Yến Cô Minh lạnh lùng hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?” Phong Thiên Nhai mờ mịt lắc đầu, “Chẳng nghĩ gì.” Yến Cô Minh: “Gã muốn giết em, em khó chịu?” Phong Thiên Nhai ngẫm một chốc, đáp: “Không rõ nữa.” Yến Cô Minh nghiến răng, chẳng nói gì thêm. Đêm đến, họ trú lại trong rừng. Phong Thiên Nhai nhóm một đống lửa, vác Lưu Ly Dạ ra đặt một bên, Yến Cô Minh nhìn nàng, bảo: “Nhóm lửa ở đây, em muốn mời kẻ khác đến à?” Phong Thiên Nhai bẻ cành cây khô, ném vào đống lửa, chẳng hề gì: “Đến thì đến thôi, sợ gì chứ?” “Ha.” Yến Cô Minh tựa vào gốc cây, cười khẽ, lúm đồng tiền bên má khi mờ khi tỏ. “Lần đầu tiên ta trông thấy em như này, nhưng nói đúng lắm…” Hắn nhắn mắt, chậm rãi buông lời, “Đến thì đến thôi, sợ gì chứ?” Phong Thiên Nhai kiên quyết không cho phép Yến Cô Minh gác đêm, thể trạng hiện giờ của lãng nhân quả thực cũng chẳng đỡ nổi một đêm, bèn dứt khoát đi ngủ. Phong Thiên Nhai ngồi trên đống cỏ khô, nhìn đống lửa. Ngọn lửa ấm áp bập bùng, chiếu sáng mặt đất, cũng rực rỡ trong mắt thiếu nữ. Chẳng biết có phải do màn đêm không, ánh mắt Phong Thiên Nhai càng thêm vẻ lạnh lùng, nàng trông ngọn lửa, tựa như có thể nhìn thấy một thứ gì đó khác thông qua chúng. Phong Thiên Nhai đang suy tư. Nàng nghĩ rất nhiều điều, về Yến Cô Minh, Diễm lâu, Đao thủ, và cả Phong Đô. Những suy nghĩ này cứ nối tiếp vào nhau, cứ như một cái hang không đáy, trong hang tối đen, không rõ phương hướng, càng chẳng tìm thấy lối ra. Phong Đô hạ lệnh giết chúng ta… Phong Thiên Nhai vẹo đầu, lạnh nhạt nghĩ, Diệp Hoài Sơn có biết chuyện này không, đây là điều mà cả hai bọn họ cùng quyết định ư? Họ thực sự ra lệnh như thế? Phong Thiên Nhai cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, không phải vì nàng cho rằng Phong Đô và Diệp Hoài Sơn sẽ không tuyệt tình đến vậy, mà là nàng cảm nhận được có gì đó kỳ lạ trong chuyện này. “Phong Đô không phải là kẻ thích chịu thiệt về mình…” Phong Thiên Nhai thầm nhủ, “Gã từng giao thủ với mình, biết rõ thực lực. Muốn giết mình mà không bỏ thời gian công sức gì, vốn là điều không thể.” “Mà bây giờ phiên cương và trung nguyên trở mặt với nhau, là lúc triều đình đang thiếu người, sao Phong Đô có thể làm những chuyện tốn công vô ích ngay lúc này…” Phong Thiên Nhai trăn trở tới lui, đến tận canh tư, rốt cuộc khẽ buông nụ cười. “Nghĩ cả buổi, thôi vẫn cứ dụ người lộ mặt cho xong. Ta có thể thuận theo ý ngươi, nhưng bây giờ thì chưa được.” Phong Thiên Nhai duỗi thắt lưng, giãn gân giãn cốt. Qua màn sương nhàn nhạt, nàng nhìn về phía Yến Cô Minh đang nằm một phía. Gương mặt lãng nhân lúc say ngủ chẳng hung ác đến vậy. Mỗi khi ngắm gã lãng nhân cả người toàn là gai này ngủ say như thế trước mặt mình, Phong Thiên Nhai lại chẳng thể kìm nổi ý muốn cười. Nàng đứng dậy, cẩn thận nhích đến bên Yến Cô Minh, cầm tay hắn lên, đặt vào lòng mình. Lãng nhân khe khẽ cục cựa, chuyển thế nằm, lại ngủ tiếp. Phong Thiên Nhai cười khùng khục, nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ trời sáng.