Lãng Nhân Thiên Nhai
Chương 42
“Được! Đã quyết định thế thì, ta bên em cả đời vậy.”
Chất giọng của Yến Cô Minh vẫn trầm lắng nhẹ nhàng như thế, Phong Thiên Nhai nghe xong câu ấy, lòng êm dịu tựa nước. Nàng ngồi phắt dậy, chồm đến chỗ Yến Cô Minh.
“Yến khờ ơi —–!”
Yến Cô Minh vững như bàn thạch, cú nhào tới của Phong Thiên Nhai không mảy may làm hắn lung lay. Phong Thiên Nhai vùi đầu vào ngực hắn, nàng vừa khéo ở phía bên phải Yến Cô Minh, cánh tay phải của hắn đã không còn, chẳng có vật nào cản trở Phong Thiên Nhai ôm thật chặt.
Yến Cô Minh cúi đầu nhìn cô bé trước mặt đang ôm rịt lấy mình kia, lòng đầy nỗi chua xót dịu dàng không diễn dạt được bằng lời. Phong Thiên Nhai ôm hắn, hắn lại không cử động, đến cánh tay cũng không nhấc lên.
Bé con lém lỉnh thông minh, trí tuệ và tấm lòng hơn hẳn người thường nhưng rốt cuộc vẫn còn nhỏ, tình cảm của nàng dành cho hắn bấy giờ, Yến Cô Minh chỉ có thể đáp lại bằng cách lạnh nhạt này. Hắn không dám bộc lộ tình cảm trong lòng mình…
Yến Cô Minh hít sâu một hơi, khe khẽ xoay đầu đi.
Đúng thế, hắn không dám —– Những ý nghĩ mập mờ bẩn thỉu kia, hắn chưa từng xem nàng là đối tượng thực hiện.
Cuộc đời của Yến Cô Minh, số nữ nhân hắn đã ngủ cùng cũng như số nam nhân hắn từng giết, nhiều không đếm xuể. Cơ thể mềm mại của nữ tử, chất giọng quyến rũ phóng đãng, hắn đã nếm trải từ năm mười mấy tuổi.
Nhưng còn Phong Thiên Nhai…
Từ chỗ khuất mắt Phong Thiên Nhai, Yến Cô Minh chậm chạp giơ cánh tay mình lên, yếu ớt đặt lên y sam của nàng.
Với cô gái này, hắn sẽ không tài nào áp đặt ngõ trăng lối hoa vào nàng được. Tuy mỗi lần nàng đụng chạm đều khiến cả người hắn nóng sực, khó kiềm chế nổi, nhưng hắn sẽ không hành động.
Lúc không nhịn nổi nữa, hắn sẽ ép mình nghĩ đến tương lai —– Đợi đến một ngày nàng thực sự trưởng thành, thực sự thấu tỏ thói đời phàm tục, gặp gỡ những chàng trai đàng hoàng như Diệp Hoài Sơn. Khi ấy, nàng sẽ hối hận đến nhường nào…
Hối hận rằng đã trao thân cho một tên tàn tật già hơn mình mười mấy tuổi…
Cứ nghĩ đến nỗi ân hận sau này của Phong Thiên Nhai, Yến Cô Minh sẽ kiềm chế được tất cả. Bên nhau càng hay, bé con này đã nghĩ rằng việc thành thân nghĩa là đôi lứa ở bên nhau, vậy thì hắn chỉ cần bên nàng thôi, càng hay.
Bấy giờ Phong Thiên Nhai không biết được uẩn khúc trong lòng lãng nhân, nàng tâm tình thoải mái, ôm Yến Cô Minh như ôm món trái cây trên núi mà mình yêu thích nhất.
“Yến khờ, yến khờ ơi —–“
Phong Thiên Nhai không ngại phiền, hết lần này đến lần khác gọi tên Yến Cô Minh.
Tuy Yến Cô Minh đang thầm nhẫn nhịn, nhưng chẳng kìm được lời vẫy gọi tự tận đáy lòng. Giọng Phong Thiên Nhai vốn đã nhỏ nhẹ dịu dàng, lúc này cứ gọi mãi, nghe cứ như đang làm nũng. Yến Cô Minh nghe miết nghe hoài, tai cũng đã nóng, phía dưới cũng căng thẳng hơn.
Phong Thiên Nhai vẫn hăng hái buông lời, chẳng hề hay biết.
Yến Cô Minh lưu chuyển chân khí trong người, thử nén lửa tà, nhưng bây giờ giai nhân vùi gọn trong lòng, thứ này há bảo nén là nén được ngay.
Đến lúc vật phía dưới đã nóng bỏng đến mức không giấu nổi nữa, Yến Cô Minh đứng phắt dậy.
“Ui cha, làm gì thế?” Phong Thiên Nhai chẳng hiểu ra sao, sợ thót tim. “Lại lên cơn gì vậy?”
Yến Cô Minh đưa lưng về phía nàng, vừa đứng lên đã đi thẳng ra cửa.
Phong Thiên Nhai sao mà bỏ qua cho hắn được. Nàng hành động còn nhanh hơn, lòng bàn tay vỗ lên giường, mượn lực lướt đi, đến giày cũng chưa mang đã ngăn Yến Cô Minh lại trước khi hắn ra khỏi cửa.
Yến Cô Minh tím mặt, vừa thấy nàng cản mình, lập tức xoay người đi.
Phong Thiên Nhai: “Sao phải tránh? Xoay lại đây xoay lại đây.”
Phong Thiên Nhai bản lĩnh cao siêu, cộng thêm trở ngại giữa chân mình, Yến Cô Minh biết mình vốn không ra khỏi căn phòng này được. Phong Thiên Nhai cầm tay hắn định kéo sang, Yến Cô Minh rảo bước nhanh thật nhanh, chốc lát đã chui vào giường, trùm chăn lên.
Phong Thiên Nhai: “…”
Phong Thiên Nhai dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn bóng lưng cao lớn của lãng nhân, chậm rãi bước đến, đưa tay chọt chọt hắn.
“Ê, yến khờ, sao thế?”
Nặng nề đáp: “Không sao.”
Phong Thiên Nhai: “Không sao thì chạy lung tung làm gì… Bây giờ lại sao đấy, sao lại chui vào chăn rồi, mệt à?”
Yến Cô Minh: “… Ừm.”
“Ha.” Phong Thiên Nhai cười ha ha, nằm xuống cạnh hắn, “Đây là lần đầu tiên chàng bảo mệt đấy, trước giờ chưa từng nghe chữ mệt đâu.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai tựa vào lưng Yến Cô Minh, nhắm mắt bảo: “Được thôi, mệt thì ngủ một lúc, dậy rồi chúng ta làm việc chính.”
Yến Cô Minh không xoay người, đầu cũng chẳng ngoái lại, thấp giọng: “Em muốn đưa Trí thủ đi, không giết ả?”
Phong Thiên Nhai nhẹ nhàng đáp một tiếng, “Ừ.”
Yến Cô Minh: “Ả đã nói gì với em?”
Phong Thiên Nhai đáp qua quýt: “Nói vài câu ý mà.”
Yến Cô Minh cựa quậy, trầm giọng: “Bé con, Trí thủ tâm tư xảo quyệt, bụng dạ thâm sâu, đừng quá dễ dàng tin tưởng ả.”
Phong Thiên Nhai: “Biết rồi.”
Yến Cô Minh nghiêm giọng: “Biết mà còn không giết ả!”
“Ôi dào.” Phong Thiên Nhai nhắm mắt lại, đưa tay vuốt khẽ theo lưng Yến Cô Minh, tựa như đang vỗ về một con thú hoang cáu kỉnh. “Đừng xúc động, không giết nàng ta là có lý do.”
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vuốt xuôi cơn giận kia, hắn nói: “Ả chết hay không, vốn dĩ chẳng can hệ gì đến ta, nhưng nếu ả còn sống, sau này Diệp Hoài Sơn lại lấy cớ ấy ra đèo bòng em, thì phải làm sao?”
Phong Thiên Nhai: “Sẽ không thế đâu.”
Yến Cô Minh cứng người, nhìn chằm chằm chăn nệm trên giường, nói: “Nếu sau này y lại gọi em, em vẫn sẽ về đấy chứ?”
Phong Thiên Nhai không đáp, lặng lẽ.
Trái tim Yến Cô Minh cũng dần chìm xuống. Im ắng càng lâu, Yến Cô Minh càng không muốn biết câu trả lời.
“Khờ —–“
“Đủ rồi.”
Phong Thiên Nhai nghiêng đầu, nhìn tấm lưng dày rộng của lãng nhân khẽ co lại.
“Đủ rồi…”
Phong Thiên Nhai dường như đã thấu tỏ, nàng lặng lẽ nằm đấy, hồi lâu lật người nhìn nóc phòng, nhàn nhạt thở dài.
“Hơi hối hận rồi.”
Nghe đến chữ hối hận, Yến Cô Minh nhắm chặt mắt, cánh tay duy nhất kia ép chặt cơ thể, không để mình run rẩy.
Phong Thiên Nhai như không nhận ra, vẫn tiếp tục thở dài, nói:
“Hơi hối hận lúc đầu đã cứu Diệp Hoài Sơn.”
“?”
Yến Cô Minh ngẩn ra, khàn giọng hỏi: “… Em nói gì?”
Phong Thiên Nhai: “Ta bảo, hơi hối hận vì lúc đầu đã cứu Diệp Hoài Sơn. Nếu khi ấy không nhiễu sự ra tay, bây giờ làm gì nảy ra nhiều chuyện phiền phức đến vậy.” Phong Thiên Nhai xoay người sang, kéo cánh tay Yến Cô Minh, lật người hắn lại, nghiêm túc nói: “Nếu không cứu y, có khi chúng ta đã thành thân từ sớm rồi.”
Yến Cô Minh bị nàng xoay đầu sang, hắn đờ đẫn nhìn Phong Thiên Nhai, hồi lâu sau mới chậm chạp nói:
“… Em bảo, hối hận vì đã cứu y…”
Phong Thiên Nhai: “Ừ, sao mà biết được sẽ xảy ra nhiều chuyện thế này.”
Yến Cô Minh: “…”
Hắn trở người, lặng lẽ nằm ngửa. Phong Thiên Nhai lật người, chống cằm ngắm hắn từ phía trên.
“Yến khờ.”
“Ừm.”
“Bỗng thấy chàng lạ thật.”
“Lạ chỗ nào?”
Phong Thiên Nhai ngẫm nghĩ, đáp: “Rất nhiều khi không biết chàng đang nghĩ gì, với cả nam nhân ba mươi tuổi kiểu gì mà lại có tính cách âm trầm bất định thế này, lúc nói chuyện lúc không, chẳng có chút xíu lý do nào.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Còn nữa —–“
Nàng đang muốn nói tiếp, Yến Cô Minh nằm cạnh chợt giơ tay lên, luồn qua người Phong Thiên Nhai rồi vắt sang ngang, ôm trọn nàng vào lòng.
“Nghỉ một chút, lát nữa sẽ đưa ả đi.”
Phong Thiên Nhai được hắn ôm, cười khì, “Chờ tý thì trời tối mất.”
Từ lúc nghe được câu “Hối hận vì đã cứu Diệp Hoài Sơn” của Phong Thiên Nhai, Yến Cô Minh đã thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ.
“Chẳng sao.”
Phong Thiên Nhai: “Cũng được, vậy một canh giờ sau chúng ta đi.”
“Ừm.”
Phong Thiên Nhai nằm một chốc, hơi chê bai: “Yến khờ, người chàng sao cứng vậy.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Thả lỏng tý, thả lỏng tý.”
Yến Cô Minh: “Cũng đã tản chân khí rồi, còn muốn thế nào nữa?”
Phong Thiên Nhai: “Đừng gồng mình nữa.”
Yến Cô Minh: “Có gồng đâu!”
Phong Thiên Nhai: “Không gồng sao cứng vậy được!”
Yến Cô Minh chẳng biết nói gì hơn bèn ngậm miệng lại. Hắn không buông tay ra, cứ ôm Phong Thiên Nhai như thế nhưng không nói chuyện với nàng nữa. Trong một canh giờ này, Phong Thiên Nhai cứ như một con chim sẻ chẳng biết mệt là gì, cứ tíu tít nói liên thiên.
Sau cùng, Yến Cô Minh đã nhịn đến hết chịu nổi, ngồi dậy.
Phong Thiên Nhai: “Này, sao thế?”
Yến Cô Minh: “Đi thôi.”
Phong Thiên Nhai: “Giờ à? Vẫn chưa đến một canh giờ mà.”
Yến Cô Minh xuống đất, trầm giọng bảo: “Đi nào.”
Phong Thiên Nhai mang giày xong, xuống giường theo hắn. Yến Cô Minh ra khỏi phòng đến buồng sát vách, vừa vào cửa đã thấy Phàn Lung Lệ Gia lạnh nhạt nhìn mình.
Yến Cô Minh chẳng nói hai lời, bước đến trước mặt thị, dùng sống bàn tay chặt ngất thị.
Phong Thiên Nhai theo sau chứng kiến màn này, lớn tiếng bảo: “Làm gì thế, nhẹ tay chút chứ!”
Yến Cô Minh vác Phàn Lung Lệ Gia lên vai, xoay người nói với Phong Thiên Nhai: “Đi.”
Phong Thiên Nhai nhìn hắn trưng ra vẻ mặt vô cảm đi lướt qua người mình, bĩu môi nói: “Đi thì đi, đen mặt làm gì.”
Ra khỏi khách điếm, trời đã xẩm tối.
Yến Cô Minh dắt ngựa tới, vẫn như khi đến đây, hắn vắt Phàn Lung Lệ Gia ở trước nhất rồi lên ngựa, sau đó kéo Phong Thiên Nhai lên ngồi trước mình.
“Họ ở đâu?”
Phong Thiên Nhai ngẫm một chút, đáp: “Chưa về, chưa bắt được Trí thủ, Diệp Hoài Sơn sẽ không rời đi.”
Yến Cô Minh nắm cương ngựa, “Vậy là vẫn ở phía nam ngọn núi.”
Hắn thúc chân vào bụng ngựa,con ngựa thượng hạng hí vang một tiếng, chạy vọt đi.
Nửa canh giờ sau, họ đến dưới chân sườn núi phía nam.
Yến Cô Minh dừng lại.
Phong Thiên Nhai thắc mắc nhìn hắn, “Trước mặt, vẫn phải đi tiếp một đoạn.”
Yến Cô Minh đặt cương ngựa vào tay Phong Thiên Nhai, đoạn trở người xuống ngựa.
Phong Thiên Nhai: “?”
Yến Cô Minh nói: “Đi đi, ta chờ ở đây.”
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, sắc mặt lãng nhân hơi xấu, nàng thầm hiểu trong lòng. Diệp Hoài Sơn và Phong Đô, dù là ai trong số họ, Yến Cô Minh đều chẳng muốn chạm mặt.
Nàng gật đầu, đáp: “Chờ đấy nhé, ta đưa người đến nơi rồi quay về ngay.”
Phong Thiên Nhai đặt Phàn Lung Lệ Gia ngay ngắn, cưỡi ngựa lên núi.
Lại đi thêm hai khắc, Phong Thiên Nhai đến nơi mà họ đã mai phục vài ngày trước. Nàng dừng ngựa, nhìn xung quanh, chẳng có ai cả.
Nhưng…
Tuy không trông thấy nhưng Phong Thiên Nhai biết, Diệp Hoài Sơn và Phong Đô chắc chắn đang ở đây.
Đúng vậy, ngay khi nàng hé miệng định gọi, sau lưng vọng lại một tiếng động rất khẽ, Phong Thiên Nhai ngoái đầu, thấy Phong Đô đang lặng lẽ đứng sau lưng nàng.
Phong Thiên Nhai tránh người, hếch hếch cằm về phía Phàn Lung Lệ Gia, nói: “Đấy, người đây.”
Phong Đô lướt mắt sang, lại nhìn Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai: “Nhìn gì?”
Phong Đô: “Cô bé, đi đâu vậy?”
Phong Thiên Nhai đỡ Phàn Lung Lệ Gia xuống ngựa, giao cho Phong Đô, bảo: “Thị đã dùng nửa gốc tuyết linh chi, thế nên một lúc sau chắc sẽ tỉnh.”
Phong Đô nhận lấy, cầm đai lưng Phàn Lung Lệ Gia, xách thị lên như xách một túi vải cũ nát. Tóc Phàn Lung Lệ Gia xõa tung ra, từng sợi mảnh mai quét đất.
Phong Thiên Nhai: “Thị đã nói vài lời với ta, ta nghĩ các người nên biết.”
“Ồ?” Phong Đô ngoài cười trong lặng, “Nói gì?”
Phong Thiên Nhai: “Thuật lại thì không hay, đợi thị tỉnh rồi tự hỏi đi.”
Phong Đô nhìn Phong Thiên Nhai, chậm rãi buông lời: “Đến đây.”
Phong Thiên Nhai ngước mắt lên, “Đi đâu?”
Phong Đô xoay đi, “Tiểu Hoài Sơn lo lắm.”
Phong Thiên Nhai: “Ta phải đi rồi.”
Phong Đô ngoái đầu nhìn nàng, “Đi? Đi đâu?”
Phong Thiên Nhai không đáp.
Phong Đô bật cười, hỏi: “Định đi tìm lãng khách nọ?”
Phong Thiên Nhai chẳng nói gì, cũng không bác bỏ.
Phong Đô ngẫm ngợi, bảo: “Cô muốn thế nào, ta không xía vào được. Nhưng từ lúc cô rời đi, tiểu Hoài Sơn cứ nhắc mãi. Nó trúng độc của Khanh Sĩ Việt, không đi lại được, không thì đã sớm đi tìm rồi.”
“Trúng độc?” Phong Thiên Nhai kinh ngạc: “Chẳng phải ngươi ngăn lại rồi à, sao trúng độc được?”
Phong Đô: “Cái danh Độc thủ nào phải thổi phồng, cổ mà Khanh Sĩ Việt cấy vào người Viên Nhi rất độc, tuy ta đã kéo tiểu Hoài Sơn ra, nhưng khi ấy nó đau lòng quá độ, nhất thời quên mất chân khí hộ thể, trúng một ít.”
Phong Thiên Nhai: “Đau lòng… Y biết nữ tử ấy?”
Phong Đô: “Ừ, Viên Nhi trước đây là trẻ mồ côi ở biên giới phiên cương, trên đường theo cha chinh chiến, tiểu Hoài Sơn phát hiện ra thị, bèn nhặt về nuôi lớn. Sau này thị được phái đến phiên cương, nằm vùng chỗ Thiền Nhạc.”
Phong Thiên Nhai nhớ lại những lời Phàn Lung Lệ Gia đã nói, hóa ra Diệp Hoài Sơn đúng là đã sắp xếp người đến chỗ họ.
Phong Đô mặt mày lạnh tanh, nhạt giọng: “Cô bé, nó vẫn mãi trông ngóng cô.”
Phong Thiên Nhai ngẩng phắt đầu lên, nhìn Phong Đô, hỏi: “Sao người đầy sát khí thế?”
Phong Đô nhướng mày, đoạn từ từ thả lỏng người, chậm rãi nói: “Mới thẩm vấn xong, chắc là một hồi một chốc chưa bình thường lại.”
Phong Thiên Nhai có nhắm mắt cũng biết gã đã thẩm vấn ai.
Phong Đô: “Đi nào, đến gặp tiểu Hoài Sơn.”
Phong Thiên Nhai cân nhắc một chút, dù sao thì Diệp Hoài Sơn đối xử với nàng cũng không tệ, về tình về lý, nàng hẳn là nên chào từ biệt y. Hơn nữa… Về Phàn Lung Lệ Gia, quả thật nàng có vài lời phải nói với y.
Phong Thiên Nhai nhìn thoáng về phía chân núi, ngoái đầu đáp: “Được, đi gặp y nào.”
Đi theo Phong Đô, Phong Thiên Nhai nhìn gã xách Phàn Lung Lệ Gia, chợt hỏi: “Khanh Sĩ Việt sao rồi?”
Phong Đô không ngừng bước, hơi nghiêng đầu.
Ngược ánh trăng, Phong Thiên Nhai vẫn trông thấy ánh mắt lạnh lùng của gã. Phong Đô nhếch mép, bờ môi cong cong khát máu.
“Hắn à, hắn còn rất khỏe…”
Phong Thiên Nhai: “…”
Đến lưng chừng núi, Phong Thiên Nhai trông thấy doanh trướng. Phong Đô đưa nàng đến trước một chiếc lều, nói: “Vào đi.”
Phong Thiên Nhai vén màn, ngoái đầu hỏi Phong Đô: “Ngươi đi đâu đấy?”
“Ha.” Phong Đô cười khẽ, nhấc nhấc tay, “Đi đổi thuốc giải.”
Phong Thiên Nhai nhìn gã rời đi, xoay người bước vào lều.
Bên trong có một chiếc giường thấp đơn sơ, không có hộ vệ. Diệp Hoài Sơn chưa cởi giáp cứng, nhắm mắt nằm trên giường, nghe tiếng động thì khẽ mở mắt ra.
“Phong cô nương!” Thấy người đến là Phong Thiên Nhai, Diệp Hoài Sơn chống người ngồi dậy. Sắc mặt y rất xấu, vành mắt đen, đầu tóc rối bù, nhưng đôi con ngươi vẫn sắc bén như trước.
Phong Thiên Nhai: “Được rồi được rồi, nằm xuống đi.”
Nàng đến bên người Diệp Hoài Sơn, y nhìn nàng chằm chặp, “Cô đã đi đâu thế?”
Phong Thiên Nhai: “Đi bắt người.”
Diệp Hoài Sơn: “Bắt…”
Phong Thiên Nhai: “Bắt được Phàn Lung Lệ Gia rồi, đang ở chỗ Phong Đô, gã bảo đến chỗ Khanh Sĩ Việt đổi thuốc giải.”
Diệp Hoài Sơn: “Phong cô nương, lần này làm phiền cô rồi.”
Phong Thiên Nhai cười khan hai tiếng, thầm bảo người mà anh thực sự phải cảm ơn không khéo đang bực mình dưới núi kia kìa.
Diệp Hoài Sơn: “Phong cô nương, sau này… cô định làm gì?”
Phong Thiên Nhai: “Ờ, trước đó, ta muốn hỏi anh tính xử lý Phàn Lung Lệ Gia và Khanh Sĩ Việt thế nào.”
Diệp Hoài Sơn cau mày, “Giết.”
Phong Thiên Nhai: “Phàn Lung Lệ Gia đã nói với ta vài —–“
“Phong cô nương.” Diệp Hoài Sơn ngắt lời nàng, Phong Thiên Nhai nhìn y, dần khép miệng lại.
“Biết rồi, không nói nữa là được.”
Diệp Hoài Sơn vừa lên tiếng mới nhận ra giọng mình hơi nghiêm, y cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Phong cô nương, có tính cùng ta về kinh thành không?”
Phong Thiên Nhai lắc đầu.
Diệp Hoài Sơn: “Yến huynh đang ở kinh thành, không về tìm huynh ấy à?”
Phong Thiên Nhai cười cười, tiếp tục lắc đầu, “Không cần nữa.”
Diệp Hoài Sơn: “Vậy…”
Tướng quân trẻ tuổi tơ tình đầy dạ, cắt không đứt, lại nói không nên lời. Một cơn gió đêm lùa vào qua kẽ hở nơi màn trướng, cuốn chéo áo Phong Thiên Nhai lên. Diệp Hoài Sơn ngẩn ngơ nhìn, lời giữ chân lại chẳng cách nào thốt ra khỏi miệng.
Phong Thiên Nhai nhìn y, cũng chẳng biết mình nên nói gì.
“Vậy… Đi trước —–“
“Phong cô nương.” Diệp Hoài Sơn chợt lên tiếng, “Chờ sư huynh ta một chút, nếu huynh ấy mang thuốc giải đến, …”
Y ấp a ấp úng, Phong Thiên Nhai hỏi: “Thì sao?”
Diệp Hoài Sơn chần chừ ướm hỏi: “Có thể… Có thể nhờ Phong cô nương giải độc hộ ta chăng?”
Phong Thiên Nhai: “Bức độc à, Phong Đô nội lực cao thâm, gã làm cũng được.”
Diệp Hoài Sơn chua chát, chậm chạp rũ đầu xuống. Y không còn cách giữ nàng lại nữa, dù chỉ chốc lát thôi.
Phong Thiên Nhai trông vẻ chán nản nhếch nhác của y, hơi mềm lòng. Dù sao thì sau này cũng không gặp nữa…
“Được rồi, ta bức độc cho anh.”
Diệp Hoài Sơn mừng rỡ ngẩng đầu lên, “Phong cô nương.”
Phong Thiên Nhai đứng tựa vào cây cột giữa lều, khoanh tay, “Được rồi, nằm xuống yên tâm điều tức đi. Chờ Phong Đô quay lại.”
Diệp Hoài Sơn nghe lời nằm xuống, nhìn Phong Thiên Nhai mà mắt lại không chớp lấy một cái.
Trước đây, tuy y đã từng thi thoảng bày tỏ nỗi lòng, song chưa từng ngắm nàng một cách thản nhiên như bây giờ. Diệp Hoài Sơn hơi hối hận, sao mình không bày tỏ với nàng sớm một chút, giờ đây mọi thứ đã muộn rồi… Tình ý ngập tràn đáy mắt hóa thành cơn gió thoảng giữa rừng đêm, chỉ mong khắc nàng vào tim.
Phong Thiên Nhai nhắm mắt, nàng biết Diệp Hoài Sơn đang nhìn mình, nhưng nàng cũng hiểu mình chẳng bao giờ đáp lại được.
Thời gian chậm rãi trôi qua…
Dưới chân núi, Yến Cô Minh đứng tựa vào gốc cây to bên đường, hắn ngậm một cọng cỏ khô, ngón cái siết chặt đai lưng, nhắm mắt lặng lẽ chờ.
Thốt nhiên, cỏ lay gió thổi.
Yến Cô Minh hơi ghìm hơi thở lại.
Từ cuối đường núi, một bóng người cưỡi ngựa từ xa đến.
Gió lạnh lẽo, cỏ cây rơi lả tả.
Yến Cô Minh chậm rãi giương đôi mắt sắc lạnh nhạt lên.
Một người, một ngựa.
Tốc độ không nhanh không chậm.
Lúc nó lướt qua chỗ Yến Cô Minh, lãng nhân khẽ nhấc chân gắp một hòn đá, sau đó vung chân —– Hòn đá phóng nhanh đến chi trước của con ngựa!
“Hí —–!”
Một tiếng hí vang, thế mà người kia lại kéo cương ngựa trước.
“Tráng sĩ, sao lại cố ý cản đường?”
Yến Cô Minh chậm rãi bước ra giữa đường, đại hán đứng cách hắn mười bước để râu quai nón, vóc người không kém hắn là bao. Ánh trăng bàng bạc phủ lên cây loan đao nặng nề mộc mạc sau lưng gã.
“Ha.” Yến Cô Minh cười khẽ một tiếng, nhổ cọng cỏ khô ra.
“Khéo thật.”
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
94 chương
25 chương
46 chương
23 chương
610 chương
456 chương
123 chương