Lang Nha Bảng

Chương 31

Chương 31: Vị khách Đại Sở Tám ngọn đèn cung đình lặng lẽ đi trước dẫn đường. Các cung đều đã thắp nến, cả hậu cung đều sáng bừng. Nhưng Hoàng đế Đại Lương lại đi về phía thiếu ánh sáng nhất, hình như đang cố ý tìm kiếm một nơi vắng vẻ và yên tĩnh Đi mãi, đi mãi, đột nhiên ngửi thấy mùi thảo dược xộc vào mũi, Hoàng đế Đại Lương ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước có một cung viện nhỏ bé dường như nằm tách biệt bên ngoài chốn hậu cung vinh hoa xa xỉ này, không trồng cây đẹp hoa thơm mà lại trồng một vườn thuốc nhỏ, an bình nhã nhặn. “Đây là nơi nào?” Cao Trạm vội đáp: “Bẩm Bệ hạ, đây là chỗ ở của Tĩnh tần nương nương.” “Tĩnh tần…” Hoàng đế Đại Lương nheo mắt như đang nhớ lại. Đúng vậy, Tĩnh tần, mẫu thân của Cảnh Diễm… cũng vẫn thường gặp trong những ngày lễ tết trong cung. Bà luôn ngoan ngoãn đứng ở vị trí phía sau, chưa bao giờ chủ động nói chuyện, vẫn giống hệt như lúc bà mới vào cung. “Cao Trạm, Tĩnh tần đã vào cung được gần ba mươi năm rồi đúng không?” Cao Trạm toát mồ hôi sau lưng, không dám trả lời dài dòng, chỉ nhỏ giọng dạ một tiếng. “Sau khi sinh Cảnh Vũ, Lạc Dao vẫn bị ốm, rất nhiều năm không đỡ hơn. Lâm phủ lo lắng cho nên mới đưa y nữ vào cung điều trị… Trẫm nhớ Lạc Dao luôn luôn thân thiết với nàng như tỷ muội…” Thần phi Lâm Lạc Dao và cố đại hoàng tử Tiêu Cảnh Vũ đều là những danh từ cấm kỵ không thể trao đổi với Hoàng đế khi ông ta nhất thời tấm huyết dâng trào, Cao Trạm chỉ cảm thấy áo lót đã sắp ướt sũng, cố gắng không để nhịp thở của mình quá dồn dập, thân hình lại cúi thấp hơn một chút. Hoàng đế Đại Lương lạnh lùng liếc nhìn hắn. “Ngươi cũng không cần s㠨ãi như vậy… Đi truyền chỉ, bảo Tĩnh tần tiếp giá.” “Vâng.” Chẳng bao lâu sau Chỉ La viện thoang thoảng mùi thảo dược đã thắp sáng đèn, Tĩnh tần dẫn các cung nữ ăn mặc chỉnh tề ra nghênh đón, quỳ lạy bên ngoài cổng viện. Hoàng đế Đại Lương không nhìn bà mà chỉ nói hai chữ “bình thân” rồi bước dài đi vào trong viện. Tĩnh tần vội đứng dậy đi theo, tới hầu hạ ông ta cởi áo choàng, ngầm quan sát sắc mặt ông ta rồi dịu dành hỏi: “Bệ hạ có vẻ mệt mỏi, không biết Bệ hạ có muốn xông thuốc cho đỡ mệt hay không?” Hoàng đế Đại Lương nghĩ bà xuất thân y nữ, hiển nhiên phải rành trị liệu, hơn nữa quả thật cũng cảm thấy đau đầu, mệt mỏi, vì vậy lập tức gật đầu đồng ý. Tĩnh tần sai người khiêng thùng tắm đến, tự tay pha chế dươc liệu, không bao lâu sau đã chuẩn bị sẵn sàng, hầu hạ Hoàng đế Đại Lương vào tắm, lại dùng dầu nóng xoa bóp các huyệt vị trên đầu cho ông ta. Tĩnh tần mặc dù đã có tuổi, dung nhan không quá xinh đẹp nhưng người theo nghề y lòng vốn phẳng lặng, chăm sóc bản thân cũng rất tốt, trên đầu không có tóc bạc, đôi tay mềm mại, trắng muốt xoa bóp day huyệt khiến Lương đế vô cùng thoải mái. Đã rất lâu rồi Hoàng đế Đại Lương không được thanh thản như vậy. “Bệ hạ, xông hơi dễ khô miệng, Bệ hạ có muốn uống trà thảo dược không?” Tĩnh tần khẽ hỏi, lại đưa chiếc bát gốm đến bên miệng ông ta. Hoàng đế Đại Lương không mở mắt ra, nhẹ nhàng nhấp vài ụm. Trà thảo dược ngọt dịu, thơm mát, không hề có mùi thuốc, một ký ức xa xưa bất chợt tràn về. “Tĩnh tần… mấy năm nay trẫm vẫn lạnh nhạt với nàng…” Nắm tay bà, Hoàng đế Đại Lưong ngẩng đầu than thở. Nghe câu này, Tĩnh tần cũng không nhân cơ hội thổ lộ những ấm ức của mình, hay nói mấy lời khiêm tốn dễ nghe đáp tạ mà chỉ khẽ mỉm cười, dường như hoàn toàn không ghi nhớ trong lòng, vẫn tiếp tục xoa bóp bả vai cho Hoàng đế. “Thoáng cái đã bao nhiêu năm, trẫm cũng già rồi…” Hoàng đế Đại Lương biết tính bà vẫn điềm đạm như vậy nên không hề để ý. “Có muốn bù đắp cho nàng cũng không bù đắp được, có điều Cảnh Diễm là đứa con hiếu thảo, nàng vẫn sẽ có hậu phúc.” “Bê hạ nói thật đúng, có Cảnh Diễm là thần thiếp đã biết đủ rồi. Cảnh Diễm là đứa con hiếu thảo, lại trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần nó ở kinh thành thì chắc chắn sẽ thường xuyên đến vấn an, chỉ cần được nhìn thấy nó là thần thiếp đã rất vui rồi.” Hoàng đế Đại Lương liếc nhìn bà, thấy trong đôi mắt trong suốt cùa bà chứa đầy tình mẫu tử, trái tim cũng không khỏi mềm ra. “Cảnh Diễm là đứa con ngoan trọng tình nghĩa làm sao trẫm lại không biết? Chỉ có điều tính tình nó hơi ngang bướng nên tài hoa cũng bị át mất, trẫm cũng không cho nó quá nhiều cơ hội. Có điều nàng cứ yên tâm, trẫm vẫn luôn chiếu cố nó. Sau này trẫm sẽ cố gắng không phái nó ra sa trường hung hiểm nữa…” “Nếu triều đình cần thì nó vẫn phải đi.” Tĩnh tần lạnh nhạt nói. “Thần thiếp không rõ chuyện ngoài cung, nhưng thân là hoàng tử, bảo vệ giang sơn là trách nhiệm của nó. Đứa con này mặc dù tính tình ngang bướng nhưng trong lòng vân có Bệ hạ, vẫn có Đại Lương. Nếu Bệ hạ yêu quý nó mà để nó nhàn rỗi hưởng phúc ở kinh thành thì nó lại chỉ cảm thấy tủi thân, ấm ức.” Hoàng đế Đại Lương không khỏi bật cười. “Nàng nói cũng đúng. Cảnh Diễm vốn tính thành thực, có ấm ức đến mấy cũng không kêu ca với trẫm. Tuy nói trước là quân thần, sau mới là phụ tử nhưng nó cũng hơi lạnh nhạt. Tính tình này cũng có vài phần giống nàng.” “Rồng sinh chín con, mỗi con một khác. Các hoàng từ của Bệ hạ hiển nhiên cũng không thể giống tính nhau hết được.” Hoàng đế Đại Lương nhướng mày, lại nhớ tới cuộc đấu đá giữa Thái tử và Dự vương, trong lòng có chút buồn bực. Đối với bất kỳ đế vương nào, nếu bên cạnh có một Thái tử tài đức vẹn toàn, quần thần ủng hộ thì đó thật sự cũng không phải một chuyện đáng mừng, cho nên dù ông ta đã lập Thái tử nhung lại vẫn sủng ái Dự vương, dùng Dự vương để cân bằng với Đông cung, khiến Thái tử không thể đe dọa ngôi vị Hoàng đế của mình. Có điều Thái tử Cảnh Tuyên khá lớn tuổi, thân mẫu lại là sủng phi, bản thân cũng không có sai sót gì lớn, nếu nói Lưong đế từ lâu đã có lòng thay người kế vị thì cũng không đúng. Cho đến nửa năm gần đây, nhiều vụ bê bối bùng nổ, Hoàng đế Đại Lương mới thật sự tức giận, có ý phế Thái tử lập Dự vương, đày Thái tử sang cung Khuê Giáp không cho hắn tham dự việc triều chính. Dự vương vốn là người tranh giành ngôi Thái tử, một khi Thái tử bị phế, hắn lên nắm giữ Đông cung cũng là chuyện hợp lý, chỉ có điều… “Tĩnh tần, nàng cảm thấy Dự vương thế nào?” Hậu cung cũng có phe có phái, Hoàng đế Đại Lương không thể thương nghị với ai, chỉ có vị Tĩnh tần ba mươi năm không hề tranh giành với ai này mới khiến ông ta có thể mở miệng thăm dò mà không hề lo lắng. “Thần thiếp cảm thấy Dự vương dung mạo bất phàm, khí độ sang quý, là một hoàng tử rất có phong thái.” “Trẫm không ngoại hình của nó…” “Thỉnh Bệ hạ thứ lỗi, ngoài ngoại hình và cấp bậc lễ nghĩa thì thần thiếp biết rất ít về Dự vương. Chỉ thỉnh thoảng nghe trong cung có đàm luận, nói Dự vương là một hiền vương.” “Hừ!” Hoàng đế Đại Lương cười lạnh một tiếng. “Nữ nhân trong hậu cung thì biết thế nào gọi là hiền vương? Những lời này đều là từ bên ngoài đưa vào. Bây giờ nghị sự trên triều đình, các đại thần đều chỉ nghe lời nó, quả đúng là một hiền vương!” “Đây cũng là nhờ có Bệ hạ ân sủng.” Tĩnh tần nói rất bình thản. “Trước kia Thái tử còn tham dự việc triều chính chẳng lẽ không phải như vậy sao?” Một lòi như vô tình của bà lại khiến Hoàng đế Đại Lương khẽ giật mình. Thái tử là người đứng đầu Đông cung, phụng chỉ tham chính, vậy mà khi xừ lý các việc trên triều đình cũng không được thuận buồm xuôi gió như vậy. Bây giờ Dự vương chỉ là một thân vương mà đã có tầm ảnh hưởng như thế, một khi lập hắn làm Thái tử, e là… “Bệ hạ, nước đã lạnh rồi, mời Bệ hạ đứng dậy.” Dường như không chú ý tới sự trầm tư của Lương đế, Tĩnh tần vừa đỡ ông ta lên vừa lệnh cho thị nữ mang khăn lụa đến lau người cho ông ta, thay áo lót mềm mại, đỡ lên giường ngủ, còn mình thì quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng bóp chân cho ông ta. “Nàng cũng mệt rồi.” Hoàng đế Đại Lương ngồi dậy, lắm chặt đôi tay đang bận rộn của Tĩnh tần. “… Ngủ đi.” Tĩnh tần bình thản quay lại, ánh đèn che giấu những dấu vết của năm tháng trên gương mặt khiến nước da của bà trờ nên cực kỳ mềm mại. Sau khi để lộ một nụ cười dịu dàng, bà khẽ đáp một tiếng: “Vâng, thưa Bệ hạ…” *** Ba ngày sau, nội đình đồng thời hạ ba đạo ý chỉ. Xa Thái tử chuyển về Đông cung, vẫn đóng cửa hối lỗi. Việt phi đã biết đường hối lỗi, được phục vị quý phi. Thăng Tĩnh tần lên thành Tĩnh phi. Trong ngoài triều nhất thời hoang mang không biết vị Hoàng đế Bệ hạ thánh tâm khó dò này rốt cuộc đang muốn làm gì. Dưới vầng hào quang rực rỡ của việc Việt phi giành lại phong hiệu quý phi, chuyện Tĩnh tần được thăng vị không khiến mọi người quá chú ý. Bà vào cung hơn ba mươi năm, gần như không có khuyết điểm gì, sinh được hoàng tử đã lập phủ, giành được phi vị cũng là chuyện bình thường, chẳng qua nhiều năm nay vẫn bị lạnh nhạt mà thôi. Cho nên sau khi đến chúc mừng cho có lệ, đám người trong hậu cung vẫn kéo nhau lũ lượt tràn về cung Chiêu Nhân của Việt quý phi. Chỉ rất ít người tinh tế mới liên hệ giữa chuyện Tĩnh tần tấn chức Tĩnh phi với chuyện Tĩnh vương được ân thưởng khá nhiều vào cuối năm vừa rồi với nhau, từ đó phát hiện dường như đang có dấu hiệu trỗi dậy của một nhân vật mới, vì vậy lập tức ra sức giao hảo. Nhưng bất kể là Tĩnh phi hay là Tĩnh vương, cả hai mẫu tử đều thể hiện như không quan tâm đến chuyện hơn thua, vừa lễ độ lại vừa xa lánh, Tĩnh phi thậm chí chỉ tiếp đãi theo đúng lễ nghĩa, ngay cả quà cáp chúc mừng cũng không chịu nhận. Trừ vị trí khi triều kiến Hoàng hậu có chút thay đổi, ngoài ra mọi người không hề cảm thấy lần thăng vị này có ý nghĩa gì đối với bà. Thậm chí có người cho rằng việc bà thăng vị chỉ là vì Hoàng đế muốn tránh cho việc Việt quý phi phục vị có vẻ quá đột ngột mà tiện thể gia phong thôi. Biểu hiện của Tĩnh vương hơi khác mẫu thân của mình, hắn biết rõ bản thân không đủ hiểu biết các triều thần, hơn nữa cũng hoàn toàn tin tưởng phán đoán và quyết sách của Mai Trường Tô, cho nên vẫn tiến hành kết giao với những người Mai Trường Tô tiến cử. Tất cả những người có qua lại với hắn đều được hắn tiếp đãi với lễ tiết như nhau, nhưng trong lễ tiết như nhau này lại có những khác biệt thân sơ tế nhị. Mai Trường Tô biết phương thức lấy lòng người khác này của Tĩnh vương cần một thời gian lâu dài, nhưng đồng thời cũng sẽ có hiệu quả vững chắc. Hơn một tháng trước, sau tiết thanh minh, quận chúa Nghê Hoàng và Mục Thanh đã thượng tấu thỉnh cầu về đất phong ở Vân Nam nhưng Hoàng đế Đại Lương vẫn không đồng ý mà giữ lại kinh thành đến tận lúc này. Tuy nhiên chỉ vài ngày sau khi sứ đoàn Đại Sở vào kinh, ông ta đã chuẩn tấu, đồng ý cho Nghê Hoàng về trấn thủ nam cương nhưng Mục Thanh thì bị giữ lại, lý do là hắn tập ấm chưa lâu, Thái hoàng thái hậu không muốn rời, muốn hắn ở lại thêm một thời gian. Hành vi giữ con tin trắng trợn này gần như đã gây ra một cơn sóng gió ở phủ Mục vương. Các tướng lĩnh nam cương theo hai tỷ đệ họ vào kinh thành vừa giận dữ vừa chán nản, chỉ có Nghê Hoàng vẫn tỉnh táo cẩn thận, trước hết lệnh cho thuộc hạ không được để phong thanh lọt ra ngoài, sau đó lại lựa chọn các tướng lĩnh thân tín ở lại cùng đệ đệ. Sau khi dặn dò đệ đệ cẩn thận, sắp xếp mọi việc ổn thỏa, nàng mới chuẩn bị trở lại Vân Nam. Trước khi đi, nàng lần lượt bái biệt bằng hữu ở kinh thành, cuối cùng mới đi tới Tô trạch. Trong hoa viên mới được sửa sang lại, cảnh sắc cuối xuân vô cùng rõ ràng. Hải đường đã tàn, đào mận đã kết trái, vừa phồn hoa vừa mang vẻ bi thương tiếc nuối những ngày xuân. Sau khi các thuộc hạ đã rời khỏi, hai người sánh vai đứng dưới giàn hoa, họ không còn là Mai Trường Tô và quận chúa mà là Lâm Thù và Tiểu Nghê Hoàng của chàng. Chỉ một ánh mắt mơ hồ hay một nụ cười nhàn nhạt đã có thể mang lại cảm giác tín nhiệm và tình thân ấm áp trong lòng. Hôm nay Nghê Hoàng không trang điểm, mặc một chiếc váy dài, một đóa sơn trà màu trắng cài bên mái tóc, dáng người càng lộ vẻ yểu điệu, thướt tha. Chỉ có điều nét phong sương trên gương mặt nàng vẫn cho thấy rõ gánh nặng trong lòng và trọng trách trên vai. “Lâm Thù ca ca, lần này Nghê Hoàng đi, trong thời gian ngắn sẽ không thể gặp lại. Mục phủ Vân Nam ở kinh thành cũng xem như có chút quan hệ, tấm ngọc bài hoàng cương này là của tổ phụ để lại, ngay cả Thanh Nhi cũng phải nghe lệnh của người giữ ngọc bài. Hôm nay giao lại ngọc bài cho huynh, huynh nhất định không được từ chối.” Cùng với lời nói thành khẩn này, Nghê Hoàng dịu dàng quỳ gối, hai tay nâng một tấm ngọc bài cổ sáng bóng như bôi mỡ, bên trên có khắc một chữ Mục kiểu chữ triện, bên ngoài có hoa văn hình sóng nước bao quanh. Mai Trường Tô vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt chậm rãi chuyển tới tấm lệnh bài này. Chàng biết rõ thứ mà nữ tử nhà họ Mục, người một mình gánh vác cả Vân Nam này, trịnh trọng phó thác cho chàng không chỉ là một tấm ngọc bài mà còn là sự an nguy của đệ đệ nàng yêu quý ở kinh thành, một khi đã nhận thì cũng là gánh lấy trách nhiệm hết sức nặng nề. Nhưng lúc này chàng không thể do dự, cũng hoàn toàn không do dự, nhận lấy không hề khách sáo, sau đó đưa tay đỡ Nghê Hoàng đứng dậy. “Nàng yên tâm, Hoàng thượng chỉ muốn giữ cân bằng chứ không phải có tâm tư gì. Thanh Nhi tuy ít rèn luyện nhưng lại là một đứa trẻ thông minh, nhạy bén, ngày nào ta còn ở kinh thành, ngày đó nó sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào “ Hai lúm đồng tiền lộ ra bên má Nghê Hoàng nhưng trong đôi mắt như trăng sáng lại lấp lánh lệ quang. “Lâm Thù ca ca, huynh cũng phải bảo trọng…” Mai Trường Tô điềm đạm cười với nàng. Những lời dư thừa không cần phải nói nữa, thậm chí ngay cả chuyện của Niếp Đạc cũng không cần nhắc tới. Ghi cần hai bên biết rõ nỗi lòng của nhau, biết rõ những gì mềm mại nhất, thuần khiết nhất trong lòng nhau, vậy là đã đủ rồi. Sáng sớm mùng Mười tháng Tư, quận chúa Nghê Hoang lên đương rời khỏi Kim Lăng. Hoàng đế phái trung thư nội các đưa ra đến cổng thành để thể hiện ân sủng. Ngoài các triều thần đến tiễn đưa, Tiêu Cảnh Duệ, Ngôn Dự Tân và Hạ Đông đương nhiên cũng đến. Có điều trong đám người đưa tiễn lại không có bóng dáng Mai Trường Tô, mà xuất hiện một người làm mọi người cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng hình như cũng là chuyện trong dự liệu. Nhìn từ vẻ bề ngoài, chính sứ Đại Sở Vũ Văn Huyên là một người Sở phương Nam điển hình, mày thưa mắt phượng, thân hình cao ráa, bờ vai hơi hẹp nên có vẻ rất gầy, tuy nhiên từ hành động, cử chỉ lại lộ ra một sức mạnh không thể xem thường. Vương tộc Đại Sở không lãnh binh, vì vậy Vũ Văn Huyên chưa bao giờ giao thủ trực tiếp với quận chúa Nghê Hoàng. Nhưng dù sao người trong thiên hạ đều biết nhà họ Mục đời đời trấn thủ nam cương và Đại Sở có mối thù trăm năm không giải được, càng không cần phải nói Mục vương đời trước đã bỏ mình trong khi giao chiến với quân Sở, còn bản thân quận chúa Nghê Hoàng cũng từng nhiều lần trải qua hiểm cảnh sa trường cận kề cái chết. Cho nên vị Lăng vương của Đại Sở này quả thật cũng phải có vài phần can đảm mới dám ra ngoài cổng thành kinh đô Đại Lương để tiễn đưa nữ soái nam cương đối địch nhiều năm. Nhìn thấy trang phục nước Sở của đám người này và những hoa văn đặc trưng của nước Sở trên xe ngựa, mặt Mục Thanh sa sầm. Trái ngược với hắn, trên gương mặt quận chúa Nghê Hoàng lại lộ ra một nụ cười hãnh diện. “Bái kiến quận chúa Nghê Hoàng.” Vũ Vãn Huyên xuống xe ngựa, bước nhanh tới thi lễ. “Lăng vương điện hạ.” Nghê Hoàng đáp lễ lại. “Ngài cũng cần ra ngoài thành à?” “Đâu có, ta đến để tiễn đưa quận chúa và biểu thị lòng biết ơn với quận chúa.” Đuôi mắt Vũ Văn Huyên lộ rõ nếp nhăn. Lời này khiến mọi người hơi bất ngờ, Nghê Hoàng không khỏi nhướng đôi mày liễu. “Biết ơn ta vì chuyện gì?” “Có câu thiên hạ giao tranh, người khổ luôn là trăm họ. Ta luôn luôn chủ trương hai nước giao hảo, không xâm phạm lẫn nhau, có điều chủ quân của tệ quốc lại ngưỡng mộ vẻ tao nhã của Kim Lăng, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện lên bắc. Nếu không có quận chúa trấn giữ vững vàng, chỉ e sẽ xảy ra rất nhiều loạn lạc, cho nên ta phải tạ ơn quận chúa mới đúng.” Lời này của hắn rất kỳ lạ, lý lẽ hình như đều đúng, nhưng khi nói ra từ miệng một kẻ thuộc vương tộc Đại Sở như hắn lại làm người ta cảm thấy không thoải mái, hình như hắn thật sự đang muốn lấy lòng Nghê Hoàng, lại hình như có ý châm biếm, nhưng lại không thể tìm được sơ hở để bắt bẻ lại hắn. “Được rồi, Lăng vương điện hạ khách sáo như thế là đủ, mời Lăng vương về đi, ta còn có lời muốn nói với tỷ tỷ của ta.” Bởi vì Vũ Văn Huyên đang là sứ giả Đại Sở nên Mục Thanh không tỏ ra vô lễ nhưng cũng không hề thân thiện, hòa nhã. “Vị này là…” Vũ Văn Huyên chăm chú nhìn Mục Thanh, làm như không hề biết hắn, đợi đến lúc thủ hạ ghé vào tai thì thẩm mấy câu mới lộ ra vẻ mặt như vỡ lẽ. “A, thì ra là Mục tiểu vương gia. Thứ cho ta trí nhớ kém cỏi, người Sở chúng ta luôn chỉ biết quận chúa Nghê Hoàng chứ không biet còn có Mục vương gia gì đó. Ra trận đã có tỷ tỷ rồi, tiểu vương gia đúng là có phúc, bình thường tiểu vương gia thích làm gì? Thêu hoa à? Đáng tiếc là muội muội ta không tới, trước giờ nó vẫn rất thích thêu hoa…” Dù là người tỉnh táo cũng khó có the nhẫn nhịn được trước lời khiêu khích của hắn, huống chi là Mục Thanh trẻ tuổi bồng bột. Hắn lập tức đỏ mặt nhảy dựng lên, lại bị tỷ tỷ đưa tay giữ lại. “Lăng vương điện hạ nhìn cũng rất lạ lẫm.” Quận chúa Nghê Hoàng lạnh lùng nói. “Nghê Hoàng chưa bao giờ thấy bóng dáng điện hạ trên sa trường, có thể thấy cũng là một người không đánh trận, chẳng lẽ bình thường cũng tự tiêu khiển bằng cách thêu hoa?” Vũ Văn Huyên cười hì hì, hoàn toàn không thèm để ý. “Ta vốn chính là một vương gia chỉ biết chơi bời lêu lổng không đánh trận cũng không sao, nhưng Mục tiểu vương gia thân là phiên chủ trấn thủ biên cương mà lại chưa bao giờ xuất hiện dưới vương kỳ trên sa trường, đây không phải có phúc thì là gì? Ta quả thật hết sức ngưỡng mộ tiểu vương gia…” Mục Thanh tức giận nhảy lên, vùng ra khỏi bàn tay Nghê Hoàng vừa xông về phía trước vừa rút thanh kiếm đeo trên người ra chĩa thẳng vào cổ họng Vũ Văn Huyên, lớn tiếng nói: “Ngươi nghe rõ cho ta, sau khi tập tước tự nhiên ta sẽ không để tỷ tỷ ta phải vất vả nữa. Nếu ngươi là nam nhân thì đừng có sính miệng lưỡi lợi hại, có giỏi thì gặp ta trên sa trường!” “Chậc, chậc.” Vũ Văn Huyên tặc lưỡi, cười nói. “Có thế mà đã tức giận rồi à? Bây giờ hai nước sắp thành thông gia, đâu còn có chiến sự nữa chứ? Cho dù sau này chẳng may khai chiến thì ta cũng đã nói là mình không biết ra sa trường, cho nên người sính miệng lưỡi phải là Mục vương gia mới đúng. Còn ta có phải nam nhân hay không… Ha ha, Mục vương gia còn nhỏ như vậy, e là chưa thể đánh giá được…” Quận chúa Nghê Hoàng nhíu mày. Gã Vũ Vãn Huyên này quả thật miệng lưỡi sắc sảo, rõ ràng là hắn cố ý làm cho Mục Thanh tức giận nhưng lời nói lại chỉ châm chọc cá nhân chứ không có sai lầm nào khác. Thực ra muốn ứng phó loại người này thì chỉ cần thờ ơ không thèm để ý tới là xong, đáng tiếc Thanh Nhi còn bồng bột, bị hắn châm chọc như thế thì sao có thể bình tĩnh được? Tình hình này lại khiến nàng khó xử, nếu can ngăn Mục Thanh thì sẽ khiến hắn nhụt nhuệ khí, làm tăng khí thế cho người Sở, còn nếu bênh vực hắn thì e là người nọ lại nói Mục Thanh được tỷ tỷ che chở, không có tiền đồ, nếu để mặc mọi chuyện thì e miệng lưỡi của Mục Thanh còn lâu mới là đối thủ của người nọ… Nàng đang do dự suy nghĩ thì Tiêu Cảnh Duệ đã tiến lên trước một bước, cười lạnh một tiếng. “Lăng vương điện hạ, ngài đã biết rõ hai người hoàn toàn không có cơ hội quyết thắng trên sa trường thì còn nói nhảm nhí nhiều như vậy làm gì? Mục tiểu vương gia vừa trưởng thành tập tước, sau này dưới vương kỳ cũng không thể thiếu bóng dáng tiểu vương gia. Nếu ngài ngưỡng mộ tiểu vương gia sau này có thể chỉ huy đại quân thiết kỵ mà mình chỉ có thể rảnh rỗi thêu hoa thì cứ nói thẳng ra là được. Ta nghĩ Mục tiểu vương gia cũng sẽ không tiếc cho ngài một cơ hội giao thủ chính diện, có điều không biết Lăng vương điện hạ có dám tiếp nhận hay không?” Mục Thanh nghiến răng nói: “Không sai, nói nhảm ít thôi, châm chọc khiêu khích thì có gì là bản lĩnh? Bây giờ ngươi và ta có thể giao thủ, nếu ngươi không có gan đánh với ta một trận thì gọ thủ hạ của ngươi đến, vài người lên một lượt cũng được!” Ngôn Dự Tân thấy Vũ Văn Huyên dù có thân hình rắn chắc nhưng bước chân lại không vững chãi, trình độ võ nghệ hiển nhiên kém xa Mục Thanh là con nhà võ. Biết rõ ý định của Tiêu Cảnh Duệ là phải chấm dứt cuộc tranh chấp bằng miệng lưỡi đang rơi vào thế yếu để dứt khoát quyết đấu chính diện, hắn cũng lập tức hùa theo: “Phong tục của Đại Lương bọn ta không giống quý quốc, bọn ta thích nói chuyện bằng sức mạnh, không thích nói suông, đặc biệt là nam nhân thì càng không thích. Lăng vương điện hạ, ngài cũng nên nhập gia tùy tục, cố gắng bớt vài lời để giữ sức luận bàn thì tốt hơn.” Ánh mắt Vũ Văn Huyên hết nhìn Ngôn Dự Tân lại nhìn Tiêu Canh Duệ, đột nhiên ngẩng mặt cười to. “Vẫn nghe nói người Đại Lương rất phong lưu, hai vị cũng coi như là công tử tuấn nhã, vì sao lại đi học tính tình người nước Yên, một lời không hợp đã phải động thủ rồi? Hà Khai, hai vị này là…” Thủ hạ theo hầu bên cạnh lập tức ghé vào tai hắn thì thầm một hồi. “A, thì ra là Tiêu công tử và Ngôn công tử, ngưỡng mộ đã lâu.” Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân đều là người trên bảng công tử Lang Gia, Vũ Văn Huyên biết tên hai người này cũng là chuyện đương nhiên, nhưng không biết vì sao bốn chữ “ngưỡng mộ đã lâu” này nói ra từ miệng hắn và vẻ mặt sinh động của hắn lại chỉ làm người ta muốn cho hắn một trận đòn. “Tóm lại là ngươi có dám đánh hay không? Không dám thì nói luôn đi, ai thèm nghe ngươi nói nhảm chứ?” Mục Thanh cả giận nói. “Dám, làm sao không dám?” Ánh mắt Vũ Văn Huyên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn đưa tay khẽ vuốt chiếc lông chim trên mũ. “Có điều hôm nay mọi người đều đến để tiễn đưa quận chúa, nếu động thủ đánh chém thì quả thật là bất kính với quận chúa. Người ở tệ quốc đều biết, ta đây mặc dù chuyện gì cũng dám làm, nhưng chỉ trừ một chuyện là mạo phạm giai nhân. Cho nên hôm nay… các vị dù có chặt ta thành tám khúc thì ta cũng sẽ không động thủ đâu.” “Không dám chính là không dám, dài dòng như vậy làm gì?” Mục Thanh bĩu môi xoay người lại kéo Nghê Hoàng. “Chúng ta đến đình nghỉ chân ngồi đi, không cần để ý đến gã chỉ có miệng không có gan này.” “Ta còn chưa nói xong, Mục tiểu vương gia đi vội thế làm gì? Có phải sợ sơ ý một chút làm ta thật sự đáp ứng không?” Thật lạ là lúc này trên mặt Vũ Văn Huyên lại nở một nụ cười tươi tắn, lạ hơn nữa là trong mắt hắn không hề có ý cười. “Hừ.” Mục Thanh liếc hắn khinh thường. “Ngươi chẳng qua chỉ có chút bản lĩnh khích tướng, ta nghe vài câu đã quen rồi. Nếu không có chiêu gì mới thì tiểu gia không có thời gian phụng bồi nữa.” Thấy hắn có thể nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, không còn bị Vũ Văn Huyên dắt mũi như thế, khóe môi quận chúa Nghê Hoàng nhẹ nhàng nhếch lên, Hạ Đông bên cạnh nãy giờ vẫn khoanh tay đứng nhìn cũng không khỏi gật đầu tán thưởng. Hai người Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân cũng không phải người hành động theo cảm tính, vừa rồi đứng ra chỉ là để giải vây cho Mục Thanh mà thôi, lúc này thấy Mục Thanh đâ tỉnh táo lại, cả hai đều không còn hứng thú tranh cãi nữa mà đồng thời quay người bước đi. Vũ Văn Huyên hết nhìn người này lại nhìn người kia, đột nhiên cất tiếng cười to, nói: “Thú vị, thú vị, các vị tưởng ta đã nói hết thật à? Hôm nay mặc dù ta quyết không ra tay, nhưng…” Ánh mắt hắn ghim thẳng vào người Tiêu Cảnh Duệ, cười nói. “Ta có người bằng hữu ngưỡng mộ đại danh Tiêu công tử đã lâu, vẫn muốn lĩnh giáo, không biết Tiêu công tử có nể mặt không?” Hắn đột nhiên thay đổi mục tiêu khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Ngôn Dự Tân quay sang nhìn hảo bằng hữu, hỏi: “Ngươi nổi danh như vậy từ bao giờ thế? Hạ Đông tỷ tỷ đang ở đây còn không có ai khiêu chiến, vậy mà người ta lại khiêu chiến ngươi? Cho dù đánh thắng thì cũng có gì là vinh dự chứ?” “Cái này thì ngươi không hiểu rồi.” Hạ Đông dịu dàng nói, đặt tay lên vai Ngôn Dự Tân. “Tiểu Duệ mặc dù còn chưa lọt vào bảng cao thủ nhưng dù gì cũng là cao thủ hạng nhất, đương nhiên sẽ có khách giang hồ hạng hai muốn đánh bại hắn để kiếm chút danh tiếng, chuyện này cũng không có gì là lạ. “À…” Ngôn Dự Tân gật đầu như chợt vỡ lẽ. “Khách giang hồ hạng hai… Có lý, có lý, thật sự là rất có lý…” Thân là người bị khiêu chiến mà Tiêu Cảnh Duệ lại không hề hào hứng như hai người này, chỉ chậm rãi tiến lên trước một bước, nghiêm mặt nói: “Tại hạ sẵn sàng thỉnh giáo bất cứ lúc nào.” Vũ Văn Huyên yên lặng, chăm chú nhìn hắn hồi lâu, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, ngữ điệu theo đó cũng trở nên nghiêm túc: “Đa tạ Tiêu công tử… Niệm Niệm, Tiêu công tử đã nhận lời, ngươi lên đi.” Cả thảy có tám người đi theo Lăng vương Đại Sở đến đây, xem phục sức thì có hai người là mã phu, năm người là thị vệ, còn một người mặc tiễn y màu tím nhạt, thân hình mảnh dẻ, cột tóc bằng vòng vàng, trên người không có đồ trang sức gì ngoài một chùm tua xinh xắn bên hông. chỉ nhìn trang phục thì không thể phán đoán được người này có thân phận gì. Lần đầu tiên nhìn người này chỉ cảm thấy hắn có tướng mạo tầm thường, vẻ mặt ngây dại, nhưng sau khi hắn từ từ tiên lại gần, hai người từng trải giang hồ là Nghê Hoàng và Hạ Đông đã phát hiện hắn đeo một chiếc mặt nạ da người để che giấu bộ mặt thật. Tiêu Cảnh Duệ cũng nheo mắt, hình như đã phát hiện chi tiết khác thường này. Bất kể là loại mặt nạ da người nào, cho dù có chế tác tinh xảo đến đâu thì cũng chỉ là một tấm da chết, không thể nào thay đổi sinh động như da mặt người sống, vì vậy rất khó giấu được những người chú tâm quan sát. Cho nên từ khi thứ này ra đời đến nay, số lượng người giang hồ dùng mặt nạ da người ngày càng ít, chủ yếu chỉ được dùng như một loại khăn che mặt khó bị phát hiệ hơn, ý là: “Ngươi có phát hiện ta đeo mặt nạ cũng chẳng sao, chỉ cần ngươi không nhìn thấy bộ mặt thật của ta là được “ “Mời công tử!” “Mời!” Hai người đứng đối diện nhau, rút kiếm ra khỏi vỏ, dùng thức khởi thủ khẽ thi lễ với đối phương. Ngôn Dự Tân không nhịn được bật cười. “Cảnh Duê luôn luôn lễ độ, không ngờ gã Niệm Niệm này cũng lễ độ không kém.” Nhưng Hạ Đông và Nghê Hoàng lại thầm trao đối ánh mắt, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng. Mặc dù chỉ là một thức mở đầu đơn giản nhưng hai vị nữ cao thủ đã lờ mờ đoán ra kẻ khiêu chiến này là người phương nào. Sau một lát yên lặng, tiếng rồng ngâm vang lên, dưới hai đạo bóng kiếm đẹp mắt, bóng dáng người cầm kiếm dường như đã trở nên mờ nhạt. Kiếm thế hòa hợp với kiếm chiêu, kiếm chiêu sinh ra kiếm khí, kiếm khí hóa thành kiếm ý, kiếm ý cuối cùng ngưng tụ thành kiếm hồn. Kiếm hồn gặp kiếm hồn, không hề quyết liệt nhưng lại khiến mọi người thấy sau lưng rét lạnh. Kiếm phong vừa lan tới, ngay cả những sợi tóc cũng dựng đứng lên như có cuồng phong thổi tới. Đây là một cuộc tỷ thí thật sự, không phải quyết đấu, không phải chém giết, chỉ là cuộc tỷ thí của hai phái kiếm pháp. Song phương đối chiến dường như có một sự ngầm hiểu, cả hai đều không hạ sát thủ, lại cùng dùng toàn lực ứng phó. Lấy chiêu đỡ chiêu, lấy chiêu phá chiêu, lấy chiêu ép chiêu, lấy chiêu đối chiêu, nhất thời không phân biệt cao thấp, càng chiến càng say, ngay cả vẻ mặt những người đứng xem cũng bất giác ngày càng nghiêm túc, ngày càng nhập tâm. Tuy nhiên cuộc tỷ thí này cũng nhanh chóng đi vào cao trào và kết thúc. Hai người đang so đâu ngang sức ngang tài, đột nhiên kiếm thế của Tiêu Cảnh Duệ chậm lại, thu tay xoay người, ánh mắt ngưng tụ, hai ngón tay bắt kiếm quyết. Kiếm quyết chữ thiên như thiên mã về nam, rộng rãi bao la, kiếm quyết chữ tuyền như thủy thế quỷ dị, nước chảy vỡ bờ. Một cao vợi như trời, một cuồn cuộn như suối, một ột thấp hợp lại như hơi nước đẩy trời tạt vào mặt mà tới. Đối thủ của hắn cũng không cam lòng yếu thế, chính diện đón đánh, chuyển sang cầm kiếm bằng cả hai tay, chiêu kiếm trở nên mạnh mẽ gấp bội mà độ linh hoạt lại không hề giảm, lưỡi kiếm hóa thành một màn sáng chói mắt. Mắt thấy hơi nước và màn sáng đã sắp va chạm với nhau, hai bóng người đột nhiên ngưng lại, giống như một khúc nhạc đang sắp lên đến đoạn cao trào đột nhiên ngừng bặt. Sau khi bụi đất lắng xuống, gã Niệm Niệm đó ngẩng đầu, mấy sợi tóc buông xõa xuống trán. Tiêu Cảnh Duệ lập tức ôm quyền, nói: “Đa tạ các hạ đã nhân nhượng.” Niệm Niệm im lặng hồi lâu không lên tiếng, dưới lớp mặt nạ da người không biết vẻ mặt hắn lúc này như thế nào, chỉ có thể thấy ánh mắt hắn ngưng kết như đang ngẩn người. Vũ Văn Huyên lộ vẻ ân cần tiến lên vuốt lưng cho hắn, thấp giọng hỏi: “Niệm Niệm, ngươi có bị thương không?” Niệm Niệm khẽ lắc đầu, đứng thẳng người nhìn Tiêu Cảnh Duệ một lát rồi mở miệng, giọng nói vẫn bình tĩnh, dễ nghe như cũ: “Tiêu công tử am hiểu sâu kiếm ý Thiên Tuyền, mà ta lại chưa lĩnh ngộ hết kiếm pháp Át Vân. Cuộc chiến hôm nay là ta thua Tiêu công tử chứ không phải Át Vân kiếm thua Thiên Tuyền kiếm. Mời công tử chuyển lời cho lệnh tôn chớ quên lời hẹn cũ, ân sư hiện đã tới Kim Lăng, một ngày nào đó sẽ tới nhà thăm viếng.” Nói xong, hắn xoay người đi rất dứt khoát. “Chúc quận chúa thuận buồm xuôi gió, ta cũng không làm phiền các vị nữa, cáo từ!” Vũ Văn Huyen phất tay áo, vuốt ngực thì lễ kiểu nước Sở rồi cũng vội vã dẫn thủ hạ rời đi. Tiêu Cảnh Duệ chăm chú nhìn bóng lưng đám người nước Sở đang đi xa dần, mày kiếm nhíu lại, sắc mặt có chút nặng nề. Ngôn Dự Tân gãi đầu, lộ vẻ suy tư. “Át Vân kiếm? Chẳng lẽ sư phụ của gã Niệm Niệm này chính là…” “Nhạc Tú Trạch, điện tiền chỉ huy sứ của Hoàng đế Đại Sở, xếp hạng thứ sáu trên bảng cao thủ Lang Gia, cũng có thể nói bây giờ đã là thứ năm rồi…” Hạ Đông gạt lọn tóc dài buông xuống bên má, ánh mắt trầm lắng. “Xếp hạng thứ năm chẳng phải là Kim Điêu Sài Minh sao?” Ngôn Dự Tân hỏi. “Mấy hôm trước ta mới nhận được tin tức, khoảng một tháng trước Nhạc Tú Trạch đã ước chiến Sài Minh và đánh bại hắn ở chiêu thứ bảy mươi chín… Xem ra trong vòng một năm ngắn ngủi này hắn đã tiến bộ rất nhiều.” “Đã đánh bại Sài Minh, khó trách tiếp theo hắn cần tìm Trác bá bá.” Ngôn Dự Tân nhìn gã hảo bằng hữu. “Cảnh Duệ, nghe người đó nói thì hình như Trác bá bá và Nhạc Tú Trạch có hẹn ước gì đó từ trước?” Tiêu Cảnh Duệ gật đầu. “Trước kia Trác phụ thân từng giao thủ với Nhạc Tú Trạch hai lần và đều thắng, cũng có khả năng khi đó đã ước định tái chiến.” Quận chúa Nghê Hoàng trầm ngâm. “Nhạc Tú Trạch cũng xem như quan to ở Đại Sở, lần này cùng sứ đoàn vào kinh lại không để lộ thân phận, có thể thấy mục đích của hắn trong chuyến này không phải việc công mà chỉ là muốn khiếu chiến các cao thủ xếp hạng cao hơn hắn thôi.” Thấy sắc mặt Tiêu Cảnh Duệ có vẻ hơi nặng nề, Ngôn Dự Tân đập tay hắn, mỉm cười, nói: “Trác bá bá tung hoành giang hồ nhiều năm nay, có năm nào không phải nhận mười mấy lá thư khiêu chiến? Nơi đây lại là kinh đô của Đại Lương chúng ta, Nhạc Tú Trạch còn có thể sử dụng mánh khóe gì hay sao? Chỉ cần là tỷ thí công bằng thì thắng bại luôn phụ thuộc vào sức mạnh, thắng thì đương nhiên đáng mừng, nhưng bại cũng không phải là nhục, ngươi có gì phải lo lắng chứ?” Tiêu Cảnh Duệ nhã nhặn mỉm cười, đáp: “Không phải ta lo lắng, Át Vân kiếm và Thiên Tuyền kiếm không hề tương khắc, Nhạc Tú Trạch có tiến bộ nhưng một năm nay Trác phụ thân cũng không ngồi chơi nhàn rỗi, đâu đến lượt ta phải lo lắng? Chẳng qua là ta đang nghĩ, rõ ràng là Nhạc Tú Trạch đã chuẩn bị khiêu chiến Trác phụ thân của ta, tại sao gã công tử Niệm Niệm kia lại chạy tới so tài với ta trước?” “Chuyện này thì có gì kỳ quái?” Ngôn Dự Tân mỉm cười, nói. “Hắn là truyền nhân của Át Vân kiếm, ngươi là truyền nhân của Thiên Tuyền kiếm, sư phụ hắn đang chuẩn bị luận võ với cha ngươi, hắn nhất thời tò mò muốn thử xem Thiên Tuyền kiếm nông sâu thế nào cũng là chuyện hợp tình hợp lý.” “Điều này thì ta hiểu, nhưng hắn muốn thử Thiên Tuyền kiếm pháp thì tại sao lại đến tìm ta? Lẽ ra nên đến tìm Thanh Diêu đại ca mới đúng chứ?” Nghe hắn nói như vậy, Ngôn Dự Tân cũng có vẻ không rõ nguyên do, Hạ Đông ở bên cạnh lại bật cười, lắc đầu. “Hắn tìm ngươi mới là đúng, vừa rồi ta xem rất tỉ mỉ, gã Niệm Niêm dù che mặt nhưng khung xương còn chưa phát triển hết, kiếm lực còn tương đối non nớt, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi. Xem ra chính hắn cũng biết trình độ của mình không đủ để khiêu chiến Trác Thanh Diêu, mà công tử Cảnh Duệ cảa chúng ta có tiếng ôn hòa hiền hậu, trình độ Thiên Tuyền kiếm phá cũng được mọi người biết đến, không tìm ngươi thì tìm ai?” Nghê Hoàng than thở: “Có điều vị cô nương Niệm Niệm này tuy trẻ tuổi mà đã có tu vi bất phàm, có thể thấy Nhạc Tú Trạch đã huấn luyện nàng ta rất chu đáo. Đáng tiếc là hôm nay ta phải lên đường, không thể chính mắt nhìn thấy cuộc chiến giữa Thiên Tuyền và Át Vân, chỉ có thể nhờ các vị viết thư cho biết kết quả cuộc chiến này.” Hạ Đông tươi cười. “Nhất định rồi.” Sau đó lại liếc nhìn sang bên cặnh. “Này, mấy tên tiểu tử kia ngẩn ra đấy làm gì? Không nghe thấy quận chúa dặn dò à?” Ngôn Dự Tân thở gấp một hồi, trợn mắt, hỏi; “Quận chúa vừa nói cái gì? Cô nương Niệm Niệm?” “Đúng vậy.” Hạ Đông nghiêng đầu. “Ngươi không nhìn ra à?” Ngôn Dự Tân ngơ ngác quay sang nhìn Tiêu Cảnh Duệ. “Cảnh Duệ, ngươi có nhìn ra không?” Tiêu Cảnh Duệ dù không trợn mắt há mồm nhưng thực ra cũng kinh ngạc không kém Ngôn Dự Tân. Nghe thấy Ngôn Dự Tân hỏi, Tiêu Cảnh Duệ đờ đẫn lắc đầu. “Ta… ta không để ý…” “Không sao mà.” Mục Thanh an ủi. “Ta cũng không nhìn ra.” Ngôn Dự Tân nhìn vị tiểu vương gia này một cái, thầm nghĩ ngươi không nhìn ra là chuyện đương nhiên, nhưng bởi vì hắn và Mục Thanh không thân quen lắm nên lời nói mỉa mai này cuối cùng cũng không nói ra. “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, quận chúa cũng nên khởi hành rồi. Có câu tiễn người ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt, mọi người chia tay ở đây luôn đi.” Hạ Đông tiện tay bẹo má Ngôn Dự Tân theo thói quen, cuối cùng mới quay lại nhìn Nghê Hoàng, nói nhỏ: “Quận chúa, đi đường thận.” Tiêu Cảnh Duệ nghe vậy cũng cảm thấy áy náy. “Chúng ta vốn đến để tiễn đưa quận chúa, lại tự dưng đánh nhau với người ta kéo dài thời gian của quận chúa, thật sự áy náy quá.” Quận chúa Nghê Hoàng cởi mở cười, nói: “Ta cũng không có gì phải vội, làm sao phải áy náy chứ? Hơn nữa trận tỷ thí vừa rồi quả thực rất đặc sắc khiến hành trình của ta trở nên thú vị hơn nhiều.” “Tỷ tỷ.” Mục Thanh quyến luyến nói. “Nếu tỷ muốn xem cuộc đấu giữa Thiên Tuyền và Át Vân thì ở lại thêm mấy ngày, lúc nào xem xong thì đi sau.” “Lại nói vớ vẩn rồi.” Dù cau mày trách cứ nhưng trong mắt quận chúa Nghê Hoàng lại chỉ có dịu dàng, nàng xoa đầu đệ đệ, nói; “Lịch trình đã bẩm tấu lên cho Bệ hạ, há có thể tự ý thay đổi? Tỷ không được xem thì đệ xem giúp tỷ cũng được.” Ngôn Dự Tân cười ha ha, kéo Mục Thanh tới, cố gắng làm bầu không khí thoải mái hơn. “Vậy chúng ta phải thông đồng với Cảnh Duệ. Nhạc Tú Trạch ước chiến Trác bá bá nhất định là bí mật, nếu Cảnh Duệ không mật báo thì ai biết họ sẽ tỷ thí ở đâu và lúc nào chứ?” Tiêu Cảnh Duệ nghiêm trang nói: “Chuyện này phải được Trác phụ thân đồng ý mới được.” Ngôn Dự Tân nghiêng đầu, nói: “Thôi đi, tình hình của ngươi ta còn không biết nữa sao? Mặc dù Tạ bá bá luôn luôn nghiêm khắc với ngươi nhưng Trác bá bá thì vẫn coi ngươi như bảo bối, chỉ cần ngươi làm nũng một chút thì chuyện gì Trác bá bá cũng đồng ý.” Bị Ngôn Dự Tân ngắt lời, cuối cùng tâm tình Mục Thanh cũng ổn định lại. Để tỷ tỷ không thương cảm lo lắng, hắn cố gắng phấn chấn tinh thần, để lộ nụ cười ngọt ngào. “Nói vậy cũng đúng. Đệ nghĩ chẳng bao lâu sau Hoàng thượng sẽ phê chuẩn cho đệ về đất phiên, tỷ không cần phải lo lắng nhiều.” Nghê Hoàng mỉm cười, gật đầu, vỗ vỗ tay đệ đệ, lại khẽ vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi tán loạn bên má hắn. Tâm chí kiên cường như thiết của nữ tướng quân che đậy những tình cảm ủy mị trong lòng, sau khi lui lại vài bước, nàng quyết đoán xoay người lên ngựa, khóe miệng vẫn giữ nụ cười. “Vân Nam không phải chân trời, ngày gặp lại cũng sẽ không xa, xin mọi người dừng bước.” Cùng với một tiếng roi vang lên giòn giã, đội ngựa xe về Vân Nam chính thức xuất phát. Quận chúa Nghê Hoàng quay lại nhìn kinh đô lần cuối cùng, rồi quay đầu ngựa, nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, con tuấn mã lập tức hí lên, ngẩng đầu gõ móng rồi phi như bay trên con đường cái quan đầy bụi đất.