Lang Nha Bảng

Chương 29

Chương 29: Cả hai đều thiệt Sau tiết xuân phân, thời tiết mỗi ngày một ấm áp, hơi ấm xuân bao bọc cây cối, đào hạnh ngoài thành đã đâm chồi, thảm cỏ dần chuyển sang xanh mướt, một số người nóng vội đã cởi áo bông nặng nề đi ra ngoài thành đạp thanh. Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân cũng tới nhà hẹn mấy lần nhưng Mai Trường Tô vẫn sợ lạnh không muốn ra ngoài nên hai người bọn họ đành phải đi du ngoạn trước. Nói đến phong cảnh đẹp thì Kim Lăng có rất nhiều, trong đó thích hợp nhất để đi du xuân là bờ đê liễu rủ quanh hồ Phủ Tiên, sườn dốc hoa lê ở chân núi Vạn Du và vườn đào ở trấn Hải Thập. Ba nơi thắng cảnh này đều nằm ở phía nam kinh thành, vì vậy trên đường cái quan từ cổng thành nam đi ra hết sức náo nhiệt, thậm chí hai bên đường còn họp chợ tạm bán các đồ quà bánh ăn vặt, nước trà và các loại đồ chơi làm bằng tay, khách khứa tấp nập, làm ăn rất tốt. Trên đường đạp thanh về thành, Tiêu Cảnh Duệ phát hiện một bộ búp bê bằng sứ mũm mĩm, cảm thấy mỗi con đều có một vẻ ngây thơ, đáng yêu khác nhau, định mua về tặng muội muội đang muộn phiền đợi đến ngày sinh nở ở nhà. Chủ quán vội dùng giấy bản bọc từng con búp bê lại bỏ vào trong hộp. Ngôn Dự Tân khát nước, không kiên nhẫn chờ đợi, một mình đi sang quán trà gần đó ngồi uống trà. Một lát sau Tiêu Cảnh Duệ xách chiếc hộp đựng búp bê đi tới, cẩn thận đặt lên bàn rồi mới ngồi xuống, cũng rót một bát trà, chậm rãi uống. Ngôn Dự Tân nhìn cái hộp, chống cằm cười, nói: “Khởi tỷ sẠgiườngXích chứ?” “Mấy con búp bê này đáng yêu như vậy, ngay cả ta cũng thích, Tiểu Khởi nhất định sẽ thích.” “Ngươi đúng là một ca ca tốt, ra ngoài đạp thanh cũng không quên muội muội. Ngày mai Tạ Tự phải về thư viện rồi, ngươi không mua thứ gì cho hắn à?” “Nó thích đồ ngọc, ta đã chọn được một món ở Kỳ Linh trai, bảo họ đưa thẳng về phủ rồi, có lẽ bây giờ đã được đưa đến tay nó.” Ngôn Dự Tân tặc lưỡi, nói: “Đúng là không thể tìm được khuyết điểm của ngươi. Thực ra ngươi rất muốn giữ Tạ Tự ở nhà đến sau sinh nhật ngươi rồi mới đi đúng không?” “Tam đệ coi trọng việc học hành là đúng, huống hồ cũng chỉ đi có mấy năm.” Tiêu Cảnh Duệ cười, liếc Ngôn Dự Tân. Nguơi muốn giữ nó lại để ức hiếp nó cho vui đúng không?” “Hắn học hành mụ mị cả đầu, sặc mùi hủ nho xem thường cái này xem thường cái kia, ta mà không ức hiếp thì hắn sẽ đần người ra đấy. Hắn mà hiền lành phúc hậu được một nửa ngươi thì tốt.” “Ba huynh đệ nhà ta tính tình khác nhau, cả ba đều giống nhau thì mới là kỳ quái.” Tiêu Cảnh Duệ cầm ấm trà rót thêm cho Ngôn Dự Tân. “Ngươi khát lắm cơ mà? Uống nhanh lên, nó không phải đệ đệ của ngươi, ngươi sốt ruột làm gì?” Ngôn Dự Tân vỗ vỗ vai hảo bằng hữu. “Hắn không phải, ngươi mới là huynh đệ của ta. Nếu sau này hắn không có tiền đồ thì người cần bận tâm nhất định là ngươi.” “Tạ Tự mà không có tiền đồ?” Tiêu Cảnh Duệ bật cười, nói. “E là nó là người có tiền đồ nhất ấy. Trong ba huynh đệ nhà ta, người không có tiền đồ nhất chính là ta. Văn thì dốt, võ thì nát, cũng không có lòng theo đường làm quan, có lẽ cả đời này chỉ sống vô vị, không thể làm rạng rỡ cho nhà họ Tạ.” “Bảng nhãn bảng công tử lại đột nhiên nói chuyện khiêm nhường như vậy, ngươi muốn dụ dỗ để ta khen ngợi ngươi đúng không?” Ngôn Dự Tân nhếch miệng. “Trước kia tranh hư danh trên giang hồ, quả thật ta đã cố gắng hết sức. Bây giờ chỉ muốn yên tĩnh an bình, không còn phấn chấn tinh thần như trước, bảng công tử sang năm nhất định sẽ không còn có tên ta.” “Có tên ngươi hay không cũng chẳng sao, chỉ cần có tên ta là được. Ta vẫn thích cái hư danh này, nghe rất oách…” Tiêu Cảnh Duệ không nhịn được bật cười, đang định châm chọc hắn vài câu thì người ngồi bàn bên cạnh đứng dậy, chiếc tay nải rất to đeo trên lưng quệt vào hộp búp bê suýt thì rơi vỡ, may mà hắn nhanh tay nhanh mắt đỡ được, xuýt xoa hai tiếng: “May quá! May quá!” “Chẳng phải chỉ là mấy con búp bê thôi sao? Người kia thiếu gì, vỡ thì mua bộ khác, nguơi làm gì mà căng thẳng như vậy?” “Chỉ còn một bộ cuối cùng này, vỡ rồi mua sao được nữa?” Tiêu Cảnh Duệ cẩn thận đặt cái hộp sang chỗ khác an toàn hơn. “Dạo này tâm tình Tiểu Khởi vẫn không tốt, ta mong rằng những con búp bê này sẽ làm nó vui vẻ hơn một chút.” “Tâm tình vẫn không tốt?” Ánh mắt Ngôn Dự Tân sâu lắng hơn. “Là vì… bệnh của Thanh Diêu huynh à?” “Đúng vậy.” Tiêu Cảnh Duệ thở dài một tiếng. “Tháng trước Thanh Diêu đại ca đột nhiên phát bệnh, dưỡng bệnh đến giờ mới hơi đỡ hơn. Mặc dù mọi người đều khuyên nó không nên lo lắng, đại ca sẽ không có việc gì, nhưng Tiểu Khởi vẫn khó tránh khỏi lo nghĩ.” “Rốt cuộc thì Thanh Diêu huynh mắc bệnh gì? Ta nhớ hôm trước còn thấy huynh ấy vẫn khỏe mạnh, hôm sau đã nghe nói bệnh rất nặng rồi.” “Đại phu nói là chứng bệnh khí huyết ngưng trệ, điều trị cẩn thận là sẽ ổn.” Ngôn Dự Tân nhìn hắn chăm chú, bật ra hai chữ: ”Ngươi tin?” Tiêu Cảnh Duệ ngẩn ra. “Ý ngươi là gì?” “Chứng khí huyết ngưng trệ…” Nụ cười của Ngôn Dự Tân làm người ta không hiểu. “Ta đã thăm Thanh Diêu huynh mấy lần, nói thật ra, chỉ có một mình ngươi là không nghi ngờ…” “Huynh đệ nhà mình thì nghi ngờ cái gì? Nghi ngờ Thanh Diêu đại ca giả bệnh à?” Ngôn Dự Tân tức giận nhìn hắn, không còn vòng vo nữa mà nói thẳng: “Cảnh Duệ, đó không phải bệnh, đó là bị thương!” “Bị thương?” Tiêu Cảnh Duệ giật mình kinh hãi. “Thanh Diêu đại ca làm sao lại bị thương?” “Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?” “Vừa rồi không phải ngươi làm như cái gì cũng biết hết à?” “Ta làm sao có thể cái gì cũng biết được? Nếu trên đời này có người cái gì cũng biết thật thì người đó cũng là các chủ Lang Gia các và vị Tô huynh của chúng ta kia…” Ngôn Dự Tân đảo mắt. “Ôi, chúng ta đi hỏi Tô huynh xem, nói không chừng huynh ấy biết Thanh Diêu huynh làm sao bị thương thật…” “Thôi đi.” Tiêu Cảnh Duệ liếc hắn. “Ngươi dựa vào cái gì mà nói Thanh Diêu đại ca bị thương? Huynh ấy là người giang hồ, bị thương cũng không phải chuyện gì xấu xa, cần gì phải giả vờ là đau ốm để giấu mọi người?” “Cái này cũng chưa chắc… Nếu như lúc bị thương lại đang làm gì đó xấu xa thì sao?” “Dự Tân!” Tiêu Cảnh Duệ lập tức sầm mặt. “Ngươi nói vậy là ý gì? Thanh Diêu đại ca của ta vẫn có danh hiệp nghĩa, sao lại đi làm chuyện xấu xa?” “Ngươi giận cái gì mà giận?” Ngôn Dự Tân chính khí lẫm liệt trợn mắt nhìn hắn. “Khi còn bé ta chỉ trêu đùa mấy tiểu cô nương một chút mà ngươi đã nói chuyện ta làm là xấu xa rồi, vậy mà từ bé đến giờ ta đã bao giờ giận ngươi chưa?” “Ngươi… Ta…” Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười. “Đó là ta đùa ngươi thôi.” “Vậy sao ngươi biết không phải ta đang đùa?” Tiêu Cảnh Duệ quả thực không làm gì được Ngôn Dự Tân, chỉ có thể buông xuôi, ngán ngẩm nói: “Dự Tân, sau này không được lấy đại ca ta ra đùa như thế…” “Biết rồi, biết rồi.” Ngôn Dự Tân phẩy tay, cầm bát trà trên bàn lên định đưa lên miệng uống, đột nhiên một âm thanh vang lên trên đường cái quan. “Ông chủ, làm phiền ông chủ đưa hai bát trà tới đây.” “Được rồi!” Ông chủ quán trà lên tiếng, đặt hai bát nước trà lên khay mang tới gần một chiếc xe ngựa cũ kiểu dáng đơn giản đang đỗ ven đường. Một bàn tay từ trong xe vươn ra đỡ lấy bát trà, non nửa rèm xe bị vén ra. Một hồi sau, chiếc bát không được đưa ra cùng với tiền trà rồi chiếc xe nhanh chóng chạy tiếp về hướng nội thành. Ngôn Dự Tân cầm bát trà, ngơ ngác nhìn phương hướng xe ngựa rời đi, quên cả uống. “Sao thế?” Tiêu Cảnh Duệ vội đỡ bát trà trên tay hắn để nước khỏi sóng ra làm ướt vạt áo hắn. “Chiếc xe ngựa đó có gì kỳ lạ à?” “Vừa rồi… vừa rồi lúc rèm xe được vén ra, ta nhìn thấy phía sau người đỡ bát trà đó… còn có một người…” Nếu lúc này Tạ Bật ở đây thì hắn nhất định sẽ phỉ nhổ: “Trên xe ngựa có người ngồi thì có gì mà ngươi thấy kỳ quái?” Lẽ nào ngươi cho rằng xe ngựa là để cho chó ngồi?” Có điều bây giờ người đi với hắn là Tiêu Cảnh Duệ, cho nên hắn chỉ nghe được một câu hỏi nhã nhặn: “Người đó là ai?” “Ta không biết có phải mình nhìn lầm không…” Ngôn Dự Tân tóm lấy cánh tay gã bằng hữu. “Đó là Hà Văn Tân!” “Sao có thể như vậy?” Tiêu Cảnh Duệ ngẩn ra. “Hà Văn Tân sẽ bị xử ngay trong xuân quyết sắp tới, bây giờ hắn phải ở trong nhà lao, làm sao lại đi từ ngoài thành vào được?” “Cho nên ta mới nghĩ rằng mình đã nhìn lầm… Chẳng lẽ chỉ là một người có ngoại hình giống hắn?” “Cũng có thể. Trên đời này có vô số người, ngoại hình giống nhau cũng thiếu gì người?” “Ờ thôi, có lẽ đúng là ta hoa mắt…” Ngôn Dự Tân đứng lên, phủi phủi vạt áo. “Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta đi thôi.” Tiêu Cảnh Duệ trả tiền trà, cầm chiếc hộp lên, hai người thong thả theo dòng người vào thành, thoạt nhìn hết sức nhẹ nhàng, tự tại. Lúc đi qua quầy bán mứt trái cây, Tiêu Cảnh Duệ còn tiện tay mua nguyên một nồi, cũng không biết hắn mua thứ đồ ăn tầm thường này nhiều như vậy làm gì. Đến cổng thành, do phải kiểm tra theo thông lệ nên dòng người hơi chậm lại một chút, có điều vẫn tương đối trật tự, lần lượt vào trong thành. Quan binh canh gác cổng thành là người của tuần phòng doanh, mà theo quân chế thì người chỉ huy tuần phòng doanh là Ninh Quốc hầu. Thấy đại công tử hầu phủ, tất cả quan binh đều cúi người chào. Tiêu Cảnh Duệ không bao giờ kiêu ngạo, hắn gật đầu cười, đưa túi mứt trái cây trên tay cho người đứng đầu, dặn dò hắn chia cho các huynh đệ sau khi đổi gác rồi mới cùng Ngôn Dự Tân đi vào trong. “Thì ra ngươi mua cho bọn họ…” Công tử quốc cữu cười hì hì, dùng khuỷu tay khẽ huých gã bằng hữu. “Người chưa biết ngươi nhất định sẽ nói rằng ngươi giỏi đối nhân xử thế, nhưng thực ra chỉ là ngươi tốt bụng mà thôi.” “Ngươi quên rồi à? Buổi sáng chúng ta ra ngoài thành thì vị Thất thúc này cũng đang trực, ông ấy còn giới thiệu mứt quả ngoài thành rất ngon, bảo chúng ta nên ăn thử. Ta chỉ tiện đường mua cho ông ấy một ít thôi, làm gì mà đến mức tốt bụng với cả xấu bụng?” “Ta quên rồi.” Ngôn Dự Tân than thở rất khoa trương. “Cảnh Duệ này, ngươi quan tâm chu đáo đến người khác như vậy, sau này ai lấy được ngươi thì nhất định sẽ rất hạnh phúc “ “Thôi đi.” Tiêu Cảnh Duệ cười, đấm hắn một quyền. Hai người đang đùa nhau chợt thấy một đội kỵ binh chạy tới, Tiêu Cảnh Duệ vội kéo bằng hữu đứng sang ven đường, nhíu mày, “Người của bộ Hình chạy nhanh như vậy làm gì?” “Ngày kia chính là xuân quyết, khu vực hành quyết ở cổng chợ phía đông thành đã dựng đài xử quyết và lầu quan sát, hôm qua đã bắt đầu canh gác phòng bị rồi, đội kỵ binh này chắc là chạy tới thay ca.” Ngôn Dự Tân nhìn đám bụi đang chạy đi xa. “Ta nghĩ… Văn Viễn bá sẽ đến xem xử quyết..” “Thù giết con, đương nhiên phải ghi tâm khắc cốt.” Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu than thở. “Nếu bình thường tên Hà Văn Tân đó không ngang ngược, hống hách thành quen thì cũng chưa đến mức phạm phải tội giết người này… Nhưng bất kể thế nào thì lần này cũng là trừng phạt đúng người đúng tội” Ngôn Dự Tân nheo mắt, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng sau một hồi thất thần hắn cũng không nói thêm nữa. Hai người chia tay trước cửa Ngôn phủ, Tiêu Cảnh Duệ đi thẳng về nhà, chỉ thay một bộ y phục rồi đi đến tòa viện phía tây nơi nhà họ Trác đang ở để thăm hỏi. Lúc này Trác Đỉnh Phong không có trong viện, dưới gốc cây anh đào ngoài sân, Trác phu nhân và Tạ Khởi bụng bầu khệ nệ đang ngồi thêu thùa. Thấy Tiêu Cảnh Duệ đi tới, Trác phu nhân lập tức bỏ kim chỉ xuống, gọi con trai đến bên cạnh mình. “Mẹ, hôm nay mẹ khỏe chứ?” Tiêu Cảnh Duê vấn an rồi đứng thẳng người lên. So với trưởng công chúa Lỵ Dương sống nội tâm, tính tình lãnh đạm thì vị mẫu thân nhà họ Trác này tình cảm hơn, xưa nay còn thương yêu Cảnh Duệ hơn cả Thanh Diêu. Bà cầm tay Tiêu Cảnh Duệ, dịu dàng hỏi: “Hôm nay con đi chơi vui không? Đói chưa? Có muốn ăn gì lót dạ không?” “Duệ ca ca đúng là con cưng của mẹ.” Tạ Khởi không nhịn được, nói. “Huynh ở nhà họ Tạ là con trưởng, nhưng đối với mẹ thì lại là con út. Huynh cứ làm nũng đi, cứ coi như đại tẩu này không có ở đây.” Tiêu Cảnh Duệ không khỏi bật cười. “Nói thật ra muội đã thành thân mấy năm nay rồi nhưng ta vẫn coi muội là muội muội chứ không phải đại tẩu. Đây là quà ta mang đến uội, muội xem có thích không?” Tạ Khởi mở chiếc hộp ra, đặt mười hai con búp bê bằng sứ lên chiếc bàn thấp bên cạnh, gương mặt cực kỳ vui vẻ. “Đáng yêu quá, đa tạ Duệ ca!” “Sau này Khởi muội cũng sẽ có nhiều em bé đáng yêu như vậy…” “Xin huynh đấy, đây là mười hai con, muội mà sinh nhiều như vậy thì chẳng phải sẽ trở thành cái kia…” Mặc dù Tạ Khởi là một nữ tử hào sảng nhưng nói tới đây cũng không khỏi đỏ mặt bật cười. “Đúng rồi, Thanh Di đâu?” . “Ra ngoài rồi.” “Hả?” “Sao? Chỉ có huynh được ra ngoài đạp thanh, còn người khác thì không được đi à? Bật ca đi cùng nó, huynh cứ yên tâm.” “Sáng nay lúc huynh rủ nhị đệ cùng đi, chẳng phải nhị đệ nói rằng có việc không đi được sao?” Tạ Khỏi cười, nói: “Người ta chỉ không đi cùng huynh thôi, huynh hiểu chuyện hơn một chút có đưọc không?” “Duệ Nhi tính tình thành thật mà, con cười nó làm gì?” Trác phu nhân vội bênh vực Tiêu Cảnh Duệ, lại chỉnh mấy sợi tóc trước trán cho hắn. “Lúc nào con cũng dẫn một cô nương xinh đẹp về ẹ đi!” “Mẹ…” Tiêu Cảnh Duệ vội chuyển đề tài. “Bệnh của Thanh Diêu đại ca hôm nay thế nào rồi? Thấy Khởi muội có vẻ thoải mái như vậy, chắc là đã đỡ hơn nhiều rồi?” “Ờ, tốt hơn nhiều rồi. Buổi chiều nó uống thuốc xong ngủ một giấc, bây giờ chắc đã tỉnh rồi, con vào thăm nó đi.” Như được đại xá, Tiêu Cảnh Duệ vội vã chạy vào trong nhà như trốn tránh, phía sau lập tức vang lên tiếng cười như chuông bạc của Tạ Khởi. Phu thê Trác Thanh Diêu ở nhà phía đông, có một phòng khách, một tẩm phòng, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trong không khí. Do cửa sổ được đóng kín nên ánh sáng trong phòng hơi yếu, có điều đối với Tiêu Cảnh Duệ có nhãn lực cực tốt thì điều này không có trở ngại gì. Hắn vừa bước vào đã nhìn thấy bệnh nhân trên giường ngồi dậy, hai mắt mở to. “Đại ca, huynh dậy rồi à?” Tiêu Cảnh Duệ vội bước nhanh tới đỡ đại ca, cầm một chiếc gối dựa lót vào sau lưng hắn. “Hai đứa ở bên ngoài cười đùa như vậy, ta đã tỉnh dậy từ lâu rồi” Nụ cười của Trác Thanh Điêu còn có chút yếu ớt nhưng khí sắc rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Tiêu Cảnh Duệ đi mở cửa sổ cho thoáng mới xoay người lại ngồi xuống mép giường, ân cần hỏi: “Đại ca, huynh thấy đỡ hơn chưa?” “Đã có thể đứng dậy đi lại được rồi, nhưng mà mẹ với với Tiểu Khởi cứ nhất định bắt ta phải nằm trên giường.” “Mẹ và Tiểu Khởi cũng muốn tốt cho huynh mà.” Tiêu Cảnh Duệ thấy phần hông Trác Thanh Diêu vẫn chưa hoạt động được tự nhiên, trong đầu bất giác hiện lên những Ngôn Dự Tân nói, sắc mặt chợt trở nên âm u. “Sao thế?” Trác Thanh Diêu đỡ vai hắn, thấp giọng hỏi. “Ra ngoài gặp chuyện gì không vui à?” “Không…” Tiêu Cảnh Duệ gắng gượng cười, im lặng chốc lát, chung quy vẫn không nhịn được, hỏi: “Đại ca, sau khi đến kinh thành huynh có giao thủ với ai không?” “Không.” Mặc dù đáp rất nhanh nhưng ánh mắt Trác Thanh Diêu lại thầm chớp động. “Tại sao đệ lại hỏi như vậy?” “Thế…” Tiêu Cảnh Duệ chần chừ một lát, đột nhiên cắn răng, hỏi: “Vậy tại sao huynh lại bị thương?” Hắn hỏi thẳng như vậy khiến Trác Thanh Diêu sững sờ, một hồi lâu mới thở dài, nói: “Đệ nhìn ra rồi à? Không được nói với mẹ và Tiểu Khởi, huynh dưỡng thương một thời gian là sẽ khỏi.” “Có phải phụ thận đệ kêu huynh đi làm gì không?” Tiêu Cảnh Duệ nắm chặt tay Trác Thanh Diêu vặn hỏi. “Cảnh Duệ, đệ đừng để ý nhiều chuyện quá như thế, nhạc phụ cũng chỉ vì nghĩ cho bách tính thôi…” Tiêu Cảnh Duệ ngơ ngác nhìn đại ca mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng rét lạnh từng cơn. Đoạt vị, tranh quyền, rốt cuộc đây là chuyện gì mà khiến người ta đều trở nên điên cuồng như vậy? Vì sao cả người nhà và bằng hữu mà mình yêu quý đều lần lượt bị cuốn vào chuyện này? Phụ thân, Tạ Bật, Tô huynh, đại ca… cứ tranh giành như vậy, cuối cùng có thể nhận được thứ gì? Khởi muội sắp sinh nở đến nơi rồi, vậy mà phụ thân lại sai tế ra ngoài làm chuyện nguy hiểm, bị thương trở về không dám nói rõ với cả những người trong nhà, vậy làm sao có thể coi là hành vi quang minh chính đại cho được? Nghĩ cho bách tính? Bốn chữ nặng nề này có thể dùng ột chuyện không quang minh chính đại như vậy hay sao? “Cảnh Duệ, có phải đệ lại nghĩ bậy nghĩ bạ rồi không?” Trác Thanh Diêu nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt má đệ đệ. “Chính vì tính tình đệ từ nhỏ quá ôn hòa hiền hậu, mẹ và nhạc mẫu cũng luôn bênh vực đệ cho nên nhạc phụ mới không muốn thương lượng với đệ về việc lớn cần làm. Giờ đầy Dụ vương làm loạn, nhăm nhe nhòm ngó ngôi báu, nhạc phụ thân là trụ cột triều đình, há có thể đặt thân ngoài chuyện này, không san sẻ nỗi lo với Thái tử? Đệ cũng đã lớn rồi, cả văn lẫn võ đều xem như là kiệt xuất, có lúc đệ cũng phải chủ động giúp nhạc phụ một số việc.” Tiêu Cảnh Duệ mím môi, ánh mắt trở nên sâu lắng. Hắn quả thật ôn hòa hiền hậu, nhưng cũng không phải không biết gì về tâm tư của phụ thân và cục diện trong triều. Nghe Trác Thanh Diêu nói như vậy, hắn biết đại ca mình và thậm chí cả Trác phụ thân đều đã hoàn toàn bị Tạ phụ thân của mình thu phục rồi, có khuyên bảo thêm nữa cũng vô ích. Chỉ không biết chuyện Thanh Diêu đại ca mạo hiểm đi làm rốt cuộc là chuyện gì… “Đại ca, Thiên Tuyền kiếm pháp của huynh vượt xa đệ, trên giang hồ ít có đốt thủ, rốt cuộc là ai có thể làm huynh bị thương nặng như thế?” Trác Thanh Diêu thở dài. “Nói ra thật xấu hổ, mặc dù huynh thảm bại dưới tay hắn nhung ngay cả tướng mạo hắn huynh cũng không thấy rõ…” “Vậy đại ca bị thương ở chỗ nào?” Trác Thanh Diêu nhíu chặt hai hàng lông mày lưỡi mác, lắc đầu. “Nhạc phụ dặn huynh có một số việc không thể nói với đệ… Nghe nói đệ và vị Mai tông chủ của Giang Tả kia qua lại rất mật thiết?” Tiêu Cảnh Duệ hơi trầm ngâm, gật đầu, nói: “Đúng vậy.” “Vị Mai tông chủ này thật là kỳ tài, nhạc phụ vốn còn hi vọng hắn có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Thái tử, không ngờ người này không phân biệt được chính tà, lại ngả về phía Dự vương… Cảnh Duệ, huynh biết đệ là người hiểu tri ân báo đáp, trước kia hắn từng chăm sóc đệ nên tất nhiên đệ cũng thân thiết với hắn, nhưng đại nghĩa triều đình đệ vẫn phải ghi nhớ trong lòng.” Tiêu Cảnh Duệ không kìm được nói: “Đại ca, những chuyện Thái tử làm, chẳng lẽ huynh đều tán thành hết…” “Bề tôi không luận lỗi của chủ, đệ không được nói bậy. Nhạc phụ đã nói với huynh, trong vụ xưởng làm pháo này, Thái tử bị người khác mưu hại.” Tiêu Cảnh Duệ biết vị đại ca này của mình xưa nay tôn thờ hiệp nghĩa chính phái, một khi đã tin tưởng chuyện gì thì sẽ rất khó thay đổi. Bây giờ thương thế của hắn chưa lành, không thể làm hắn tức giận, vì vậy Tiêu Cảnh Duệ đành cúi đầu, nhỏ giọng vâng một tiếng. Hai huynh đệ đang nói chuyện thì có tiếng mở cửa, Tạ Khởi chậm rãi đi vào, mọi người lập tức chuyển sang tán gẫu những chủ đề nhẹ nhàng hơn. Một lát sau đến giờ ăn tối, Trác phu nhân đến gọi Tiêu Cảnh Duệ tới phòng ăn. Do Trác Thanh Diêu còn chưa tiện đi lại nên phu thê hắn cùng ăn cơm trong phòng mình. Lúc này Tạ Bật và Trác Thanh Di đã về, nhưng Tạ Ngọc và Trác Đỉnh Phong lại chưa về, không biết có việc gì, chỉ sai người về báo không cần đợi cơm. Vì vậy trong phòng ăn chỉ có hai bà mẹ, bầu không khí lại thoải mái hơn nhiều. Trong mắt hai vị mẫu thân, Tiêu Cảnh Duệ là đứa con được yêu quý nhất, trên bàn ăn thì điều này càng được thể hiện rõ ràng, đặc biệt là Trác phu nhân, tất cả những món gì Tiêu Cảnh Duệ thích ăn đều được bà gắp cho vào bát hắn. Tạ Bật ở bên cạnh vờ oán thán: “Con và Tạ Tự cũng đang ngồi đây mà sao không ai nhìn thấy vậy nhỉ?” Trưởng công chúa Lỵ Dương lạnh lùng, lãnh đạm, chỉ nhìn hắn một cái rồi mỉm cười. Trác phu nhân lại nhanh chóng gắp một cái đùi gà bỏ vào bát hắn, cười nói: “Được rồi, thấy hai đứa rồi. Mau ăn đi. Trẻ con mới lớn, ăn cơm phải như sói như hổ mới đúng chứ.” Tiêu Cảnh Duệ vừa quan tâm gắp thức ăn cho tam đệ đang lặng lẽ cúi đầu ăn cơm vừa cười trêu chọc Tạ Bật: “Ngươi bây giờ là hiền tế của mẹ ta, mẹ đã quý ngươi hơn ta từ lâu rồi. Mẹ vợ nhìn con rể luôn vừa mắt hơn con trai, cũng như trong mắt mẫu thân, Thanh Diêu đại ca cũng quan trọng hơn ta vậy.” Để phân biệt, khi có cả hai người ở đây, Tiêu Cảnh Duệ luôn luôn gọi Trác phu nhân là mẹ, gọi trưởng công chúa Lỵ Dương là mẫu thân. Nghe hắn nói như vậy, trưởng công chúa cũng không khỏi mỉm cười, nói; “Thanh Diêu vốn đã hiểu chuyện hơn con, đương nhiên mẹ phải coi trọng nó hơn chứ.” Tạ Bật còn muốn nói nữa nhưng bị Trác Thanh đỏ mặt đá một cái, hắn đành phải đổi đề tài, kể chuyện hôm nay ra ngoài thành đạp thanh có gì vui. Mọi người thinh thoảng cũng chen vào một hai câu, bầu không khí êm đềm, đầm ấm. Người yên tĩnh nhất trong bàn ăn luôn luôn là Tạ Tự, tính tình lãnh đạm, kiêu ngạo của hắn hoàn toàn được thừa hưởng từ trưởng công chúa Lỵ Dương, đối nhân xử thế luôn giữ lễ tiết cẩn thận, tỉ mỉ, lúc ăn cơm cũng chú ý không nói chuyện. Sau khi ăn xong, hắn lặng lẽ ngồi thêm một lát rồi thì lễ với các trưởng bối, chào hỏi ca ca, tỷ tỷ quay vể phòng đọc sách. Vì vậy ngay cả một ngươi điềm đạm như Tiêu Cảnh Duệ cũng không nhịn được muốn gọi Ngôn Dự Tân tới, cùng vào phòng sách quậy hắn một trận. “Tự Nhi tuổi còn nhỏ mà đã chín chắn như vậy rồi.” Trác phu nhân cười, nói với trưởng công chúa Lỵ Dương. “Tương lai nhất định sẽ thành tài.” Trưởng công chúa khóe miệng mang ý cười nhưng trong mắt lại có vẻ lo lắng, nói khẽ: “Tự Nhi là người thích học hành, chỉ có điều luôn luôn tự đánh giá mình quá cao, không biết ngoài trời có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, sau này khó tránh khỏi va vấp.” Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật cùng nhớ tới lần nọ Tạ Tự bị hớ ở Tô trạch, hai người không khỏi liếc nhìn nhau nhưng lại rất ăn ý, không ai nói gì tới chuyện này. Mọi người cùng nói chuyện phiếm đến canh hai mà Tạ hầu và Trác Đỉnh Phong vẫn chưa hồi phủ. Tiêu Cảnh Duệ hơi bất an trong lòng, sau khi đưa hai vị mẫu thân về hậu viện nghỉ ngơi, hắn lập tức sai người chuẩn bị ngựa, dặn Tạ Bật ở nhà chờ, còn mình thì ra ngoài tìm. Ai ngờ mới đi đến cổng thì hai vị phụ thân cũng vừa vể đến nơi. “Sao lại mặc áo choàng? Muộn thế này mà còn ra ngoài à? Tạ Ngọc cau mày chất vấn, giọng nói có chút nghiêm khắc. Tạ Bật đưa Tiêu Cảnh Duệ đi ra vội giải thích: “Đại ca thấy phụ thân và Trác bá bá về muộn nên lo lắng muốn ra ngoài tìm.” “Làm sao phải tìm? Cho dù hai người bọn ta có gặp phải chuyện gì thật thì một tiểu tử như ngươi có thể giúp được gì?” “Cảnh Duệ cũng có lòng hiếu thảo, Tạ huynh đừng hà khắc quá.” Không nghiêm khắc như Tạ Ngọc, Trác Đỉnh Phong luôn luôn hiền từ với đám trẻ. Ông ta vỗ vỗ vai Tiêu Cảnh Duệ, ôn tồn nói: “Để con phải lo lắng rồi, bây giờ không còn sớm nữa, con về nghỉ đi.” Tạ Ngọc hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tồi, không ngờ ông ta lại cười. “Trác huynh, huynh nuông chiều bọn nhỏ quá rồi đây.” Từ khi Thái tử liên tiếp gặp chuyện rắc rối tới nay, Tạ Ngọc ở nhà gần như chưa bao giờ cười, cho nên thấy nụ cười này, cả Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đều rất kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến phụ thân mình vui vẻ như vậy. Có điều cả hai đều không dám hỏi nhiều, chỉ thầm suy đoán trong lòng, cùng nhau hành lễ rồi lặng lẽ lui xuống. Sáng sớm hôm sau, tam thiếu gia Tạ Tự lên đường về thư viện Tùng Sơn, buổi chiều trưởng công chúa Lỵ Dương lại quyết định phải vể phủ công chúa chăm sóc phòng hoa, các nữ quyến trừ Tạ Khởi đều đi theo, Tạ Bật còn bận giải quyết việc trong phủ nên chỉ có Tiêu Cảnh Duệ đi theo hộ tống. Mùa xuân là mùa của rất nhiều loài hoa, nghênh xuân, thụy hương, bạch ngọc lan, quỳnh, hải đường, tử đinh hương, đỗ quyên, hàm tiếu, tử kinh, đệ đường, cẩm đới, thạch hộc trồng đầy trong phòng ấm, trăm hoa đua sắc, diễm lệ ngát hương. Mọi người thưởng hoa một ngày còn chưa tận hứng, đêm đó liền ngủ lại trong phủ công chúa, hôm sau lại ngắm hoa đến gần tối mới khởi kiệu hồi phủ. Sau hai ngày du ngoạn, đám nữ quyến đều có chút mệt mỏi, Tiêu Cảnh Duệ chỉ đưa đến ngoài cửa hậu viện thì nhanh chóng quay ra. Hắn tới viện phía tây thăm Trác Thanh Diêu, sau đó mới về tiểu viện của mình chuẩn bị tĩnh tâm đọc sách. Ai ngờ vừa lật được hai trang, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói quen thuộc không ngừng kêu tên hắn, nghe có vẻ hết sức hưng phấn. Tiêu Cảnh Duệ cười khổ bỏ sách xuống, đi ra cửa đón hắn vào, hỏi: “Lại có chuyện gì náo nhiệt thế? Đi vào rồi từ từ nói.” Ngôn Dự Tân không kịp ngồi xuống đã tóm cánh tay Tiêu Cảnh Duệ, nói không đầu không đuôi: “Ta không nhìn lầm!” “Không nhìn lầm cái gì?” “Hôm kia chúng ta gặp chiếc xe ngựa ngoài cổng thành, người ngồi trong xe chính là Hà Văn Tân, ta không nhìn lầm!” “Hả?” Tiêu Cảnh Duệ ngẩn ra. “Nói vậy thì hắn trốn ngục rồi à? Không đúng, trốn ngục thì sao lại đi vào trong thành chứ?” “Hắn quả thật đã trốn, có điều là trốn từ trước Tết, còn hôm đó, lúc chúng ta nhìn thấy hắn thì là hắn bị bắt về!” “Trốn từ trước Tết? Nhưng tại sao không nghe nói gì về tin tức này? Bộ Hình cũng không có lệnh truy nã?” “Chính là bộ Hình tự ý thả nên đương nhiên không có công văn truy nã!” Ngôn Dự Tân tiện tay bưng tách trà trên bàn lên nhấp cho đỡ khát. “Ta nói với ngươi, Hà Kính Trung phụ thân của Hà Văn Tân đã câu kết với bộ Hình, tìm một kẻ có ngoại hình na ná như Hà Văn Tân về nhốt và đánh tráo Hà Văn Tân thật ra ngoài rồi cho hắn trốn thật xa, đợi đến sau xuân quyết, người đã chém, xác đã chôn, tử vô đối chứng, thế là hắn có thể tiêu dao tự tại, đổi một thân phận khác tiếp tục sống sung sướng.” “Không thể thế được!” Tiêu Cảnh Duệ kinh ngạc trợn mắt há mồm. “Thế thì đúng là… coi trời bằng vung…” “Nghe thì đúng là gan to hơn trời thật nhưng bộ Hình người ta vẫn làm được mới tài. Ngươi thấy đấy, gã Tề Mẫn đúng là có rất nhiều ý tưởng, không biết chiêu này có phải một mình hắn nghĩ ra không…” Tiêu Cảnh Duệ cảm thấy có gì đó không đúng, hai tay ôm ngực, hỏi: “Dự Tân… Chuyện này dù sao cũng là chuyện cực kỳ bí mật, làm sao ngươi lại biết được?” “Bây giờ đâu chỉ có ta biết, e là tất cả mọi người ở kinh thành đều biết hết rồi!” Ngôn Dự Tân liếc hắn. “Buổi xuân quyết hôm nay có thể coi là một vở tuồng, ngươi ru rú trong nhà không đi ra khỏi cửa nên đương nhiên không biết gì cả. “Ngươi đến cổng chợ xem xuân quyết à?” ‘Ta… ta cũng không đi… Giết người thì có gì hay ho mà xem…” Ngôn Dự Tân xẩu hồ gãi đầu. “Nhưng bằng hữu của ta thì có đi, hắn xem từ đầu chí cuối, nhìn rất rõ ràng, lúc về kể lại hết cho ta nghe… thế tóm lại là ngươi có nghe không?” “Nghe chứ, chuyện lớn như vậy đương nhiên phải nghe.” Ngôn Dự Tân lập tức hào hứng, mặt mày hớn hở, thuật lại sinh động như thật: “Nghe nói khi đó ở cổng chợ có cả biển người xem xử quyết, toàn bộ nhân mã của bộ Hình đều lên đường. Quan giám trảm đương nhiên là Tề Mẫn, hắn an vị trên lầu đối diện với đài xử quyết, từng tấm thẻ ghi tên phạm nhân đỏ chót ném từ trên lầu xuống, mỗi chiếc rơi xuống đất là có một cái đầu rơi xuống theo. Cứ thế chém một hồi thì đến lượt Hà Văn Tân, sau khi xác nhận thân phận, Tề Mẫn đang định ném thẻ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh lắm, cha ngươi đột nhiên hét lớn một tiếng: “Khoan đã!” “Ngươi nói ai?” Tiêu Cảnh Duệ giật mình. “Cha ta?” “Đúng vậy, cha ngươi, Tạ hầu gia. Khi đó ông ấy cũng đang ở trên lầu. Sau khi kêu đao phủ dừng lại, ông ấy hỏi Tề Mẫn: “Tề đại nhân, mạng người lớn như trời, ngài xác nhận phạm nhân này chính là người cần xử tử chứ?”.” Ngôn Dự Tân bắt chước giọng nói của Tạ Ngọc, cũng giống được bảy, tám phần. “Tạ hầu vừa hỏi câu này, sắc mặt Tề Mẫn lập tức thay đổi, chỉ có điều tên đã rời cung thì sao có thể quay lại, Tề Mẫn cũng chỉ có thể trợn mắt nói tuyệt đối không sai rồi ra lệnh cho đao phủ lập tức khai đao. Cha ngươi vừa kêu một câu “Đao hạ lưu người” thì đúng lúc đó một chiếc xe ngựa do tuần phòng doanh bảo vệ cũng xông vào bên cạnh đài xử quyết, mấy tên doanh binh lôi một người từ trong xe ngựa ra. Ngươi đoán xem người đó là ai?” Tiêu Cảnh Duệ tức giận nói: “Hà Văn Tân.” “Đoán đúng rồi! Người này mới là Hà Văn Tân thật. Nhưng phụ thân hắn và Tề Mẫn lại khăng khăng không nhận, nhất quyết khẳng định người này mới là giả. Lúc đó cha ngươi cười lạnh mấy tiếng, lại lôi ba người nữa ra, gồm giám ngục, người môi giới tìm kẻ chết thay và một nữ nhân. Nữ nhân đó chỉ khóc lóc mấy câu, Hà Văn Tân giả trên đài đã không chịu nổi, đột nhiên gào thét kêu lên, nói hắn không phải tử tù, hắn không muốn chết… Ngươi thử nghĩ xem, bách tính đứng xem chật ních xung quanh nhất thời xôn xao, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, khi đó Tề Mẫn cũng suýt nữa ngất xỉu. Văn Viễn bá cũng đến xem xử quyết, vừa thấy bộ Hình dùng chiêu tráo người ấy, ông ta tức giận nhảy lên tóm chặt Hà Kính Trung và Tề Mẫn không chịu thả ra, nói là nhất định phải vào gặp Hoàng thượng. Cuối cùng vẫn nhờ cha ngươi quyết đoán sai đại đội binh mã của tuần phòng doanh tiếp quản hiện trường nên mới khống chế được tình hình. Sau đó mấy vị đại nhân lôi nhau cùng đi vào cung, phỏng chừng giờ này đang chờ Hoàng thượng triệu kiến ngoài điện Thái Hòa.” Đây quả thực là chuyện lạ trước kia chưa bao giờ nghe, Tiêu Cành Duệ ngơ ngác suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Ngươi cho rằng Hà đại nhân và bộ Hình cùng móc ngoặc để thay đổi tử tù thật chứ?” “Ta nghĩ là đúng.” Ngôn Dự Tân hơi hạ thấp giọng. “Cha ngươi là người cẩn thận thế nào chứ? Không có bằng chứng thì cùng lắm ông ấy cũng chỉ mật tấu chứ không bao giờ làm ra chuyện lớn như vậy trước mặt bàn dân thiên hạ. Bộ Lại còn đỡ, có lẽ chỉ có một mình Hà Kính Trung bị liên đới, nhưng bộ Hình lần này e là sẽ bung bét hết cả.” “Quả đúng vậy. Nếu bây giờ truy tra được trước kia còn có những vụ tương tự thì tội của Tề thượng thư sẽ càng nặng hơn.” Tiêu Cảnh Duệ lẩm bẩm đáp lời, đột nhiên nhớ tới vẻ vui mừng của phụ thân buổi tối hôm kia, bây giờ xem ra chính là vì đã bắt được Hà Văn Tân… Bộ Lại và bộ Hình đều ủng hộ Dự vương, chỉ vì vụ án này mà vị vương gia gần đây vẫn thuận buồm xuôi gió đã gãy mất hai cánh tay, cũng đủ để hắn đau đớn một hồi… “Dù sao cũng là người đứng đầu sáu bộ, vậy mà lại bẩn thỉu như thế.” Ngôn Dự Tân lắc đầu cảm khái, “Từ bao giờ các triều thần đền biến thành thế này? Người như vậy trợ giúp quân thượng cai quản thiên hạ thì thiên hạ có thể bình an được sao?” Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu yên lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Đổ hết lỗi cho triều thần được sao? Quân chủ là ngọn nguồn, nguồn trong thì dòng nước trong, nguồn đục thì dòng nước đục. Giờ đây làm quan trong triều, thẳng thắn thành khẩn thì bị chế giễu là ngây thơ, không lắm kế nhiều mưu thì bị coi là non nót, thói đời là vậy, biết đổ lỗi cho ai?” Lời này của hắn lại khiến Ngôn Dự Tân cả kinh không ngậm miệng lại được, một hồi sau mòi than thở: “Ngươi đúng là nói câu nào chuẩn câu đó. Ta còn tưởng thường ngày ngươi hoàn toàn không quan tâm đến cục diện triều chính chứ? Có thể nói ra một lời như vậy, xin nhận của ta một lạy.” “Đừng có trêu ta nữa.” Tiêu Cảnh Duệ trừng mắt nhìn hắn. “Hơn nữa lời này cũng không phải ta nói, ta chỉ ngày càng cảm thấy huynh ấy nói đúng…” “Ai?” Ngôn Dự Tân suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng hỏi: “Tô huynh?” “Ờ. Chúng ta đồng hành ngàn dặm, trên đường đi đề tài gì cũng từng nhắc tới. Đây là lời huynh ấy cảm khái trong một đêm thắp nên tâm sự với ta sau khi Tạ Bật đã ngủ… Ta thật sự không hiểu, Tô huynh đã biết rõ như vậy, vì sao còn lựa chọn Dự vương?” “Đại khái là vì huynh ấy cũng không được lựa chọn.” Ngôn Dự Tân nhún vai. “Thái tử và Dự vương thì khác biệt bao nhiêu?” Tiêu Cảnh Duệ gật đầu, vẻ mặt cũng có chút chán nản. “Tô huynh từng nói về cái đức của quân chủ. Có câu vua sáng tôi hiền mới là may mắn của xã tắc, lấy nhân đãi dân, lấy lễ đãi thần, không có uy đức thì không l được xa, không có nhân hậu thì không dung được người. Quân thượng mà lúc nào cũng nghi kỵ, hà khắc, vô tình thì có mấy người trở thành minh quân hiền quân lưu danh muốn thuở? Ta nghĩ sự đau khổ của Tô huynh chính là không thể nâng đỡ một quân chủ có thể khiến huynh ấy tin phục về mặt đức hạnh…” Ngôn Dự Tân chớp chớp mắt, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, ngón tay gõ gõ nắp ấm trà trên bàn, lật lên lật xuống một hồi, đột nhiên đứng dậy chuyển đề tài đi xa lơ xa lắc: “Cảnh Duệ, hôm nay trăng sáng lắm, cùng ta đến Diệu Âm phường nhé?” Mười ngày sau, chiếu chỉ xử lý vụ án “đánh tráo tử tù” của Hoàng đế chính thức được truyền ra. Thượng thư bộ Lại Hà Kính Trung bị cách chức, niệm tình hắn phạm luật vì con trai mình nên điều đến Nhạc Châu làm nội lại. Hà Văn Tần xử tử theo vương pháp. Thượng thư bộ Hình Tề Mẫn xem mạng người như cỏ rác, biết luật còn phạm luật, cách chức bỏ tù chờ ngày lưu đày. Tất cả tả thừa, lang trung, ngoại lang thuộc bộ Hình có liên quan đến vụ án cũng bị lưu đày. Mặc dù Dự vương không bị dính líu vào vụ này nhưng trong sáu bộ của triều đình cũng chỉ có hai bộ này là hắn có thể tùy ý chi phối. Một vụ án mất hai thượng thư, hắn vừa đau lòng hối tiếc vừa hận Tạ Ngọc thấu xương. Có người tinh ý đã tổng kết lại được mất của hai phe cánh trong vòng hơn nửa năm nay, phát hiện mặc dù thoạt nhìn dạo này Thái tử liên tiếp bị tấn công, Dự vương có vẻ thắng thế nhưng sau vụ việc này thì thiệt hại của cả hai bên cũng không chênh lệch là mấy. Bên phía Thái tử, mẫu phi bị giáng chức, tranh luận trên triều đình bị thua, mất thượng thư bộ Lễ và thượng thư bộ Lại, bản thân Thái tử lại bị giáng chuyển sang cung Khuê Giáp. Bên phía Dự vương, vụ án chiếm đất mất một Khánh Quốc công, Hoàng hậu trong cung bị lạnh nhạt hơn, giờ đây lại mất thượng thư bộ Hình và thượng thư bộ Lại. Người ta vẫn nói cán cân lệch đi là vì bên giảm bên tăng, nhưng kỳ quái là hai người này đấu đá hừng hực khí thế, không ngừng tiêu hao, nhưng không có ai nhìn thấy bên nào nhận được lợi ích thực tế gì, cùng lắm cùng chỉ có Dự vương có thể miễn cưỡng xem như đã kéo gần được quan hệ với Tĩnh vương và Mục vương phủ thôi. Có điều lúc này Thái tử và Dự vương đều không có lòng dạ nào để thanh thản, bình tĩnh tính toán những chuyện này, bây giờ toàn bộ tinh lực của bọn họ đều đặt vào một việc, đó chính là làm thế nào đưa người của mình vào ghế trống ở bộ Hình và bộ Lại. Lùi một vạn bước, cho dù không phải người của mình thì cũng không thể để người của đối phương ngồi lên được. Thái tử hiện nay đang hồi lỗi ở cung Khuê Giáp, không dám trực tiếp nhúng tay vào việc này, chỉ có thể mượn tay người khác can thiệp, mười phần sức mạnh chỉ dùng được bảy phần. Còn Dự vương thì vì hai thượng thư vừa bị cách chức đều là do hắn hết lòng tiến cử nên hiện nay Hoàng đế Đại Lương đang đánh giá thấp khả nhìn người và dùng người của hắn, hiển nhiên cũng không thể muốn gió được gió muốn mưa được mưa như trước, cho nên hai người đấu đá một hồi lâu mà vẫn không có kết quả gì. Bộ Lại còn đỡ, chỉ có một thượng thư bị cách chức, cơ cấu vận hành tạm thời không có vấn đề gì, nhưng bộ Hình thoáng cái bị thiêu hụt hơn phân nửa nhân lực, nếu còn không tìm được một người chủ quản thì e rằng sẽ khó có thể hoạt động được. Hoàng đế Đại Lương trong lòng phiền chán, tuổi đã già nên dễ đau đầu chóng mặt, các hoàng tử, công chúa vào cung vấn an. Tĩnh vương và công chúa Cảnh Ninh cùng nhau đến, khi nói đến chuyện phiền lòng của Lương đế gần đây, Tĩnh vương vô tình nhắc tới quan lại Thái Thuyên lần trước được bộ Hình phái đi điều tra vụ án chiếm đất. Được hắn nhắc nhở, Hoàng đế Đại Lương lập tức nhớ lại khi đó chính người này chắp bút viết án văn, còn để lại ấn tượng tốt ình. Sau khi kiểm tra, xác nhận lần này hắn cũng không dính dáng gì đến vụ đánh tráo tử tù, Lương đế lập tức triệu Thái Thuyên vào cung nói chuyện nửa canh giờ. Thấy hắn tư duy mạch lạc, nắm chắc vương pháp, lời nói rất có kiến giải, đúng là một nhân tài hiếm có, chẳng qua là còn hơi thiếu kinh nghiệm, lại không có người nâng đỡ nên vẫn không được thăng chức, Hoàng đế Đại Lương lập tức có chủ ý trong lòng. Ngày hôm sau, Thái Thuyên được bổ nhiệm làm tả thừa tam phẩm của bộ Hình, tạm thay chức thượng thư, yêu cầu hắn phải đưa bộ Hình vào vận hành và dọn dẹp tàn dư trong vòng một tháng. Thái tử và Dự vương trai cò tranh nhau, không ai biết gã Thái Thuyên này mọc ở đâu ra, vốn đều cho rằng là phục binh của đối phương, sau khi tra xét kĩ càng mới không thể không tin người này không thuộc về phe cánh nào. Sau khi bộ Hình đã ổn định sơ bộ, Hoàng đế Đại Lương bình tĩnh suy ngẫm về vị trí thượng thư bộ Lại. Sau mấy ngày suy nghĩ, cuối cùng ông ta tiếp thu đề cử của Trung Thư lệnh Liễu Trừng, điều nhiệm nguyên đại phu Ngự Sử đài Sử Nguyên Thanh của Giám Sát viện nửa năm truớc đã hết đại tang nhưng vẫn chưa được phục chức làm thượng thư bộ Lại. Sử Nguyên Thanh vẫn nổi danh chính trực, mẫn cán, có xích mích với cả Thái tử và Dự vương. Hoàng đế Đại Lương không thích ông ta lắm vì chính Hoàng đế cũng từng bị ông ta cãi lại, nhưng lần này không biết Trung Thư lệnh Liễu Trừng thuyết phục kiểu gì mà Lương đế lại có thể gạt bỏ yêu ghét cá nhân, ủy thác trọng trách cho Sử Nguyên Thanh. Tuy nhiên, sóng gió trong triều đình lại không hề ảnh hưởng đến cuộc sống ngày càng thanh nhàn của Mai Trường Tô ở Tô trạch. Mặc dù bây giờ mọi người đều công nhận chàng là mưu sĩ của Dự vương, nhưng những thiệt hại của Dự vương trong vụ đánh tráo tử tù hoàn toàn là do hắn sơ ý khinh địch, trước đó chưa trao đổi gì với kỳ lân tài tử, vì vậy sau khi xảy ra chuyện chàng cũng hoàn toàn không có trách nhiệm gì. Còn chuyện tranh đoạt hai ghế thượng thư như thế nào thì Dự vương lại đến trưng cầu ý kiến của Mai Trường Tô, nhưng dù sao chàng cũng xuất thân giang hồ, không có quan hệ nào có thể dùng được trong triều đình nên cũng chỉ có thể phân tích về những người Dự vương định tiến cử chứ không đưa ra được hành động thực tế nào. May mà Dự vương cũng không đặt quá nhiều hi vọng trên người chàng nên cũng chỉ nghe quan điểm của chàng rồi lại tiếp tục đi làm việc của mình. Vì vậy trong thời gian xuân về hoa nở này, Mai Trường Tô chỉ chăm chú làm một việc, đó chính là tuyển thợ bắt đầu sửa sang sân vườn Tô trạch. Bản vẽ khu vườn mới là Mai Trường Tô đích thân vẽ, phần chính là các loại cây cối có độ cao phù hợp, phần phụ là ao hồ giả sơn, đào mới một hồ sen rất rộng, xây cầu chín khúc và chòi nghỉ mát, chuyển hàng chục cây cổ thụ thân to bằng hai người ôm từ nơi khác tới trồng, lại xen kẽ rất nhiều hoa cỏ bốn mùa lấp chỗ trống. Tiến độ của công trình rất nhanh chóng, từ lức khởi công đến khi kết thúc chỉ có trong vòng một tháng. Một ngày sau khi Tô trạch được sửa sang lại xong xuôi, Mai Trường Tô hào hứng mời rất nhiều người có qua lại ở kinh thành đến chơi ngắm cảnh. Nhận lời mời của chàng, hai huynh đệ nhà họ Tạ dẫn Trác Thanh Diêu và Trác Thanh Di đến, hai tỷ muội ở Mục vương phủ dẫn mấy tướng lĩnh đến, Mông Chí dẫn phu nhân đến, Hạ Đông thậm chí còn dẫn cả Hạ Xuân vừa về kinh không lâu đến. Ngôn Dự Tân mặc dù không dẫn ai đến nhưng lại mang tới một chiếc thuyền độc mộc tinh xảo khiến Phi Lưu suốt ngày chỉ ngồi thuyền bơi đi bơi lại trên hồ sen. Được chủ nhân nhiệt tình chiêu đãi, buổi tiệc này diễn ra vô cùng vui vẻ, náo nhiệt. Khách khứa đến nhà không những đều có thân phận bất phàm mà lập trường của mọi người cũng hết sức lộn xộn, có đủ người của các phe phái khác nhau, chính vì thế nên không ai đàm luận chuyện trong triều mà chỉ tập trung vào những đề tài vui vẻ trời nam biển bắc, đúng là hiếm có buổi tiệc nào thoải mái như vậy. Ở đây Ngôn Dự Tân là người thích chơi đùa nhất, Mục Thanh cũng kém tuổi hắn không đáng là bao, riêng hai người đã sánh ngang được một đàn vịt. Trong những người còn lại, Trác Thanh Diêu thông hiểu chuyện lạ giang hồ, Huyền Kính sứ kiến thức rộng rãi, quận chúa Nghề Hoàng là nhân vật truyền kỳ, chủ nhà Mai Trường Tô càng là một người thú vị. Trước khi tới không ai có thể ngờ buổi tụ hội thoạt nhìn thành phần khách khứa có vẻ tạp nham lại có thể vui vẻ đến vậy. Ngắm cảnh vườn xong, yến ngọ đã được bày trên một đài rộng có mái che, đồ ăn đơn giản, thanh đạm nhưng có một điểm đặc sắc là mỗi món ăn đều có một loại rượu khác nhau đi kèm. Trong những người ở đây chỉ có Tạ Bật sành rượu nói được phần lớn tên các loại rượu này, những người còn lại chỉ biễt được một vài loại trong số đó. Sau khi ăn uống xong, Mai Trường Tô sai người bày bàn trà, tự tay tráng ấm chén pha trà, đợi mọi người uống xong một chén mới chậm rãi cười, nói: “Cứ ngồi không thế này cũng không vui, đêm qua ta đã nghĩ ra một trò chơi, không biết mọi người có hứng thú hay không?” Trò chơi do Mai lang Giang Tả nghĩ ra, cho dù không muốn chơi thì ít nhất cũng phải nghe một chút xem như thế nào, Ngôn Dự Tân lập tức cướp lời: “Được, được, Tô huynh nói xem nào!” “Ta từng có duyên nhận được một cầm phổ bằng thẻ tre, sau một thời gian nghiên cứu mới tạm thời kết luận là Quảng Lăng Tán thất truyền đã lâu. Tối qua ta đã giấu cầm phổ này ở trong vườn, ai tìm được đầu tiên thì ta sẽ tặng cho người đó.” Mai Trường Tô vừa giải thích vừa lắc lắc chén trà. “Nếu ai không thích trò tìm bảo vật thì cứ ngồi ở đây uống trà nói chuyện cùng ta, xem xem hôm nay ai có thể tìm được vật quý này.” Vừa nghe thấy ba chữ Quảng Lăng Tán, hai mắt Ngôn Dự Tân đã sáng lên, Mục tiểu vương gia Mục Thanh trẻ tuổi ham chơi, vẻ mặt cũng hưng phấn, Tạ Bật mặc dù không thấy hứng thú với cầm phổ nhưng cảm thấy đi tìm báu vật có lẽ vui hơn ngồi uống trà, vì vậy ba người này đứng lên đầu tiên. Tiêu Cảnh Duệ vốn phân vân không biết nên đ hay không, đang do dự thì Ngôn Dự Tấn đã trợn mắt. Hắn biết tên bằng hữu này muốn có thêm người để tăng thêm cơ hội chiến thắng, vì vậy đành mỉm cười đặt chén trà xuống, kéo Trác Thanh Diêu cùng đứng dậy. Qua vẻ mặt có thể thấy Trác Thanh Di cũng rất hứng nhưng vì là nữ từ thì phải có chút rụt rè, không tiện tham gia nên chỉ đỏ mặt ngồi yên, lặng lẽ đưa mắt thoáng nhìn quận chúa Nghê Hoàng. Quận chúa là người rất thông minh, vừa thấy vậy đã biết Trác Thanh Di đang nghĩ ngợi gì, vì vậy lập tức mỉm cười đứng lên. “Trác cô nương có muốn đi cùng ta không?” Trác Thanh Di cố giấu vẻ vui mừng, vội đứng thẳng người lên thì lễ, nói: “Được đi cùng quận chúa là vinh hạnh của Thanh Di.” Quận chúa và tiểu vương gia đều đi, chư tướng Mục vương phủ vốn đã háo hức sao còn ngồi được nữa, tất cả đều đứng dậy đi theo. Chỉ sau một lát, mấy bàn trà đã trống không. Mai Trường Tô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy chén trà bằng gốm mỏng, cười nói: “Xem ra chỉ có Mông đại ca, Mông đại tẩu và Hạ Đông đại nhân sẵn lòng ngồi uống tra cùng ta…” “Đâu có, còn Hạ Xuân đại nhân nữa mà…” Mông Chí vừa thuận miệng tiếp chuyện vừa nhìn quanh, lập tức sững người. “Hạ Xuân đại nhân đâu?” “Đi từ lâu rồi.” Hạ Đông không nhịn được cười. “Xuân huynh cũng là một người mê nhạc, vừa nghe có cầm phổ đã không ngồi được nữa. Tô tiên sinh còn chưa nói xong, huynh ấy đã bay đi như một cơn gió rồi…” “Đúng, đúng, đúng!” Mông Chí vỗ trán. “Ta nhanh quên, lần trước Hạ Xuân đại nhân còn tranh cãi với Bệ hạ vì một cuốn cầm phổ mà.” “Hạ Xuân đại nhân am hiểu sâu kỳ môn độn giáp, lại rất nhanh nhẹn, linh hoạt, hiển nhiên kỹ xảo cất giấu cầm phổ của ta sẽ lập tức bị Hạ Xuân đại nhân khám phá. Xem ra hôm nay Dự Tân sẽ phải thất vọng rồi.” Mai Trường Tô mỉm cười, nói. “Cũng chưa biết được. Hoa viên của Tô tiên sinh cũng không nhỏ, chưa chắc đã tìm đúng hướng ngay từ đầu, vì vậy còn phải xem vận may nữa.” Hạ Đông nhướng hai hàng mày liễu, đôi mắt phượng hẹp dài lấp lánh ánh sáng, cười nói. “Tên tiểu tử Dự Tân này kéo bao nhiêu trợ thủ đi, ta thấy trừ Xuân huynh, bất kỳ ai khác tìm được cầm phổ cuối cùng cũng sẽ bị hắn tìm mọi cách đoạt lại. Như vậy tính ra khả năng chiến thắng của hắn cũng không thấp.” Mai Trường Tô cười không nói, cúi đầu nhìn lò lửa, lại rót trà nóng ọi người rồi bàn luận phong cảnh các nơi. Khoảng hai, ba khắc sau, Hạ Xuân mặt mày hớn hở quay lại, trên tay ôm một hộp gỗ nhỏ màu đỏ. Hắn sải bước tiên lên, chắp tay hành lễ với Mai Trường Tô. “Quà của Tô tiên sinh quý giá như thế, ta thật lấy làm áy náy.” Mai Trường Tô cao giọng cười. “Hạ Xuân đại nhân tự mình tìm được, Tô mỗ có làm gì đâu? Những người khác thế nào rồi? Không phải vẫn còn đang tìm đấy chứ?” “Ờ.” Hạ Xuân cười xảo quyệt. “Ta lặng lẽ quay về.” “Không ngờ Hạ Xuân đại nhân cũng thích đùa như thế.” Mai Trường Tô bật cười, lắc đầu đưa măt nhìn sang bên trái. Không biết Lê Cương đã đứng đợi ở đó từ khi nào, thấy ánh mắt tông chủ nhìn tới, hắn khẽ nhướng mày cúi người hành lễ. Nhận được tín hiệu, Mai Trường Tô mở miệng nói. “Huynh đi mời mọi người về đi, có tìm cả ngày cũng không thấy cái thứ hai đâu.” “Vâng.” Lê Cương lĩnh mệnh lui ra, không lâu sau những người đi tìm kho báu cũng lục tục quay về. Vừa thấy cầm phổ ở trong tay Hạ Xuân, Ngôn Dự Tân rất buồn bực, nhưng hắn cũng biết người này còn mê nhạc hơn mình nên chỉ than thở mấy tiếng rồi đành bỏ qua. Mặt trời đã ngả về tây, cả khách và chủ đều vui vẻ, thoải mái. Sau giờ Thân, khách khứa lần lượt đứng dậy cáo từ. Mông Chí là người ra về cuối cùng, có lẽ vì đi cùng phu nhân nên hôm nay ông ta cũng ngồi xe ngựa chứ không cưỡi ngựa như mọi ngày.