Lang Nha Bảng
Chương 24
Chương 24: Án mạng giao thừa
Mai Trường Tô nói rất nhỏ, vừa đủ để Ngôn Khuyết nghe thấy. Ánh mắt chàng vẫn quan sát kĩ vẻ mặt ông ta, không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào.
Nhưng khiến chàng hơi bất ngờ là vẻ mặt Ngôn Khuyết vẫn trầm tĩnh, dường như lời vừa rồi của chàng không hề khiến ông ta kinh sợ. Sự bình tĩnh và thản nhiên này gần như khiến Mai Trường Tô phải cho rằng tất cả mọi suy đoán của mình đều là sai lầm.
Có điều cảm giác này chỉ tồn tại trong thoáng chốc, sau đó chàng nhanh chóng xác nhận mình không sai, bởi vì Ngôn Khuyết đã ngẩng đẩu nhìn chàng một cái.
Đôi mắt quanh năm suốt tháng vẫn nhìn xuống đó không hề bình tĩnh như vẻ mặt ông ta, trong đi mắt chưa mờ đục vì tuổi tác ẩn chứa những tâm tình vô cùng phức tạp và mãnh liệt.
Có khiếp sợ, có tuyệt vọng, có oán hận, có đau thương, thứ duy nhất không có là sợ hãi.
Nhưng rõ ràng Ngôn Khuyết nên cảm thâý sợ hãi mới đúng.
Bởi vì dù thế nào thì chuyện ông ta đang trù tính đều là đại nghịch bất đạo, đủ để tru di cửu tộc. Mà tội ác ngập trời này hiển nhiên đã bị thư sinh tao nhã trước mặt nắm trong tay.
Tuy nhiên ông ta lại không sợ hãi, ông ta chỉ yên lặng nhìn Mai Trường Tô, mặt không biểu cảm, duy chỉ có đôi mắt mới để lộ sự mệt mỏi, xót xa và phẫn uất không thể xóa nhòa.
Ánh mắt này khiến ông ta thoạt nhìn giống như một người lữ hành lặn lội gian nguy trên đường đèo, vượt qua trăm cay nghìn đắng, đúng lúc sắp lên đến đỉnh núi thì đột nhiên phát hiện phía trước có một khe vực sâu không thể vượt qua. Khe vực sâu như lạnh lùng nói với người lữ hành: “Quay lại đi, ngươi không qua được đâu!”
Bây giờ người ngăn cản phía trước ông ta là Mai Trường Tô, tuyên cáo cho sự thất bại của ông ta.
Lúc này ông ta không có tâm tư suy nghĩ về hậu quả đẫm máu mà thất bại này sẽ mang đến, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Không giết được hắn rồi.
Mà lần này không được, e là sau này cũng không thế giết được gã nam nhân đó nữa.
Lúc này, Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảnh Duệ đã bình tĩnh lại, cùng chạy tới, nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái.
“Dự Tân, các ngươi có nơi nào yên tĩnh không? Ta và lệnh tôn có một số việc cần bàn, không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy.” Mai Trường Tô quay lại, bình tình hỏi Ngôn Dự Tân.
“Có… lầu vẽ tranh phía sau…” Ngôn Dự Tân rất thông minh, chỉ nhìn vẻ mặt hai người đã phát hiện có chuyện không ổn. “Mời Tô huynh đi theo ta…”
Mai Trường Tô gật đầu, quay sang nhìn Ngôn Khuyết. “Mời hầu gia.”
Ngôn Khuyết cười thê lương, ngẩng lên hít sâu một hơi, nói nhỏ: “Mời tiên sinh.”
Bốn người lặng lẽ đi, ngay cả Tiêu Cảnh Duệ cũng rất biết điều không mở miệng nói câu nào.
Đến lầu vẽ tranh, Mai Trường Tô và Ngôn Khuyết đi vào, đưa mắt ra hiệu cho hai người trẻ tuổi ở lại bên ngoài.
Bên trong cùng của lầu vẽ tranh là một phòng vẽ sạch sẽ, đồ đạc đơn giản, ngoài một giá sách chất đầy sách nằm sát tường thì chỉ có một chiếc bàn, một kỷ trà, hai chiếc ghế và một chiếc phản dài kê gần cửa sổ.
“Hầu gia.” Sau khi hai người đều ngồi xuống ghế, Mai Trường Tô liền đi thẳng vào vấn đề: “Ngài đã chôn toàn bộ số thuốc nổ dưới đàn tế đúng không?”
Ngôn Khuyết không nói gì, cơ mặt căng cứng.
“Đương nhiên hầu gia có thể không thừa nhận, nhưng chuyện này cũng không khó điều tra. Chỉ cần ta thông báo cho Mông Chí, hắn sẽ lật tung đàn tế từ trong ra ngoài để xem xét.” Mai Trường Tô nói liền một hơi. “Ta nghĩ ngài cầu đạo tu tiên chỉ là để qua lại với các đạo sĩ phụ trách tế điển mà không làm người khác chú ý đúng không? Đương nhiên những đạo sĩ này đều là đồng đảng của ngài, hoặc nói cách khác, ngài đã làm cho tất cả đồng đảng của mình trở thành đạo sĩ, có phải như vậy hay không?”
Ngôn Khuyết nhìn chàng, lạnh lùng nói: “Quá thông minh thường hay yểu mệnh, Tô tiên sinh thông minh như vậy mà không sợ giảm thọ sao?”
“Tuổi thọ do trời định, ta cần gì phải bận tâm?” Trường Tô nhìn lại ông ta, không hề quan tâm. “Còn hầu gia… ngài thật sự cho rằng mình có thể thành công sao?”
“Ít nhất là trước khi ngươi xuất hiện, hết thảy đều thuận lợi. Các đạo sĩ của ta lấy cớ tập dượt để bí mật chôn tất cả thuốc nổ dưới tế đàn mà thần không biết quỷ không hay, ngòi nổ thì ở trong lò tế. Hôm đó Hoàng đế thắp hương bái trời, sau khi đốt tiền giấy ném vào lò tế, cả đàn tế sẽ nổ tung.”
“Quả nhiên là như vậy.” Mai Trường Tô than thở. “Lúc Hoàng đế thắp hương, mặc dù các hoàng tử và đại thần đều phải quỳ hầu ngoài chín thước dưới đài nên có thể may mắn thoát chết, nhưng Hoàng hậu lại phải cùng tế lễ với Hoàng đế… Tuy ngài và Hoàng hậu bất hòa nhiều năm nhưng dù sao vẫn còn nhớ đến tình huynh muội, vì vậy ngài mới nghĩ cách làm cho Hoàng hậu không thể tham gia tế lễ đúng không?”
“Không sai.” Ngôn Khuyết thản nhiên nói. “Mặc dù nó mang tội nghiệt đầy mình nhưng chung quy vẫn là muội muội của ta, ta cũng không muốn để nó phải tan xương nát thịt… Chính là bởi vì bệnh tình của Hoàng hậu có vẻ kỳ lạ nên Tô tiên sinh mới tra ra ta đúng không?”
“Cũng không hẳn vậy. Ngoài bênh tình kỳ lạ của Hoàng hậu, một câu nói của Dự Tân cũng từng khiến ta sinh nghi trong lòng.”
“Dự Tân?”
“Đêm đó hắn đưa mấy sọt quýt Lĩnh Nam đến cho ta, nói là thuyền quan chở đến, rất đắt hàng, nhưng vì ngài đã đặt trước nên Ngôn phủ mới có phần.” Mai Trường Tô liếc nhìn ông ta, ánh mắt sắc như dao. “Một người dốc lòng cầu tiên vấn đạo, không hỏi gia sự, ngay cả đêm Trừ tịch cũng không sum vầy với người nhà như ngài mà lại đặt trước mấy sọt quýt để ăn Tết sao? Ngài chỉ dùng cớ này để xác định ngày tháng thuyền quan cập bến thôi, như vậy mới có thể làm cho thuốc nổ của ngài và thuốc nổ của bộ Hộ đồng thời vào kinh, một khi có người phát hiện chuyện khác thường, ngài liền có thể thuận thế đưa đầu mối đến phường làm pháo tư nhân, chỉ cần thời gian khớp với nhau thì người khác sẽ rất khó phát hiện ra.”
“Đáng tiếc là vẫn bị Tô tiên sinh phát hiện.” Ngôn Khuyết trào phúng. “Tô tiên sinh tài cao như thế, khó trách ai cũng muốn có được.”
Mai Trường Tô không để ý đến sự châm chọc của ông ta, vẫn tiếp tục hỏi: “Hầu gia cam chịu mạo hiểm diệt tộc để mưu sát Hoàng đế, rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
Ngôn Khuyết bình tĩnh nhìn chàng chốc lát, đột nhiên cất tiếng cười to. “Ta không muốn làm gì khác, ta chỉ muốn hắn chết mà thôi. Ám sát Hoàng đế chính là mục đích cuối cùng của ta. Bởi vì hắn thật sự đáng chết, chống lại ý trời hay đại nghịch bất đạo gì đó ta đều không để ý, chỉ cần có thể giết chết hắn, chuyện gì ta cũng chịu làm.”
Mai Trường Tô đưa mắt nhìn về phía trước, khẽ hỏi: “Vì Thần phi nương nương sao?”
Ngôn Khuyết chấn động toàn thân, tiếng cười bỗng nhiên dừng lại, ông ta quay sang nhìn chàng. “Tiên sinh… cũng biết Thần phi?”
“Có phải chuyện gì xa xưa lắm đâu, biết Thần phi thì có gì lạ? Năm đó đại hoàng tử Kỳ vương bị phán tội chết, thân mẫu của Kỳ vương là Thần phi cũng tự sát trong cung. Mặc dù bây giờ không có ai nhắc tới họ, nhưng dù sao chuyện này cũng mới xảy ra mười hai năm trước mà thôi…”
“Mười hai năm…” Nụ cười của Ngôn Khuyết cực kỳ bi thương, ánh mắt rưng rưng nóng rực như lửa. “…Đã đủ dài rồi, bây giờ còn có ai nhớ đến nàng ngoài ta…”
Mai Trường Tô yên lặng một lát rồi hờ hững nói: “Hầu gia đã tình thâm ý trọng với bà ấy như thế, vì sao trước đó lại trơ mắt nhìn bà ấy vào cung?”
“Vì sao à?” Ngôn Khuyết nghiến răng. “Bởi vì người kia là Hoàng đế, là Hoàng đế mà lúc đầu bọn ta đã liều chết bảo vệ, giúp hắn leo lên ngai vàng. Khi chúng ta cùng nhau học hành, cùng nhau luyện võ từ nhỏ, cùng nhau bàn luận cục diện nguy ngập của Đại Lương, mọi người vẫn coi nhau là bằng hữu. Nhưng từ khi hắn trở thành Hoàng đế, trên đời này đã chỉ có hai chữ quân thần.
Ba người bọn ta… từng bao nhiêu lần thề cùng chung phú quý hoạn nạn, phải giúp đỡ nhau, vĩnh viễn không phụ nhau. Cuối cùng hắn không làm được bất cứ điều gì.
Lên ngôi năm thứ hai, hắn đã cướp mất Lạc Dao. Mặc dù biết rõ ta và nàng đã cùng thề non hẹn biển, hăn vẫn hạ thủ không hề do dự.
Lâm đại ca khuyên ta nhẫn nhịn, hình như ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Khi Cảnh Vũ ra đời, Lạc Dao được phong làm Thần phi, thậm chí ta còn cảm thấy mình có thể hoàn toàn buông tay, chỉ cần hắn đối tốt với nàng là được… Nhưng kết quả thế nào? Cảnh Vũ đã chết, Lạc Dao đã chết, ngay cả Lâm đại ca… hắn cũng có thể nhẫn tâm nhổ tận rễ. Nếu ta không tâm tàn ý lạnh xa lánh hồng trần thì hắn cũng sẽ không ngại giết thêm một mạng… Một Hoàng đế bất nhân, bất nghĩa như vậy, ngươi cảm thấy hắn không nên chết sao?”
“Cho nên ngài trù tính nhiều năm chỉ đế giết chết ông ta?” Mai Trường Tô chăm chú nhìn đôi mắt già nua của Ngôn Khuyết. “Nhưng sau khi giết được rồi thì sao? Hoàng đế tan xác trên đàn tế, để lại một cục diện hỗn loạn. Thái tử và Dự vương đấu đá lẫn nhau làm cho triều chính không yên, biên cương bất ổn, cuối cùng người gặp nạn là ai? Người được lợi là ai? Ô danh trên người những người ngài yêu quý đó không thể được rửa sạch, Kỳ vương vẫn là nghịch tử, Lâm gia vẫn là phản thần, Thần phi vẫn là cô hồn bên ngoài, không bài, không vị, không lăng! Ngài sẵn sàng khiến đất nước rơi vào loạn lạc, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ để giết một người?”
Mai Trường Tô đang ốm mà vẫn đến, một là bởi vì thời gian quả thật quá gấp, hai là cũng vì bảo vệ Ngôn hầu. Lúc này chàng lớn tiếng trách cứ, trong lòng dần cảm thấy bực bội, giọng nói ngày càng sục sôi, gương mặt cũng bắt đầu ửng hồng. “Ngôn hầu gia, ngài cho rằng ngài đang báo thù à? Không phải, báo thù thật sự không phải như vậy, ngài chỉ đang trút hận cho bản thân mình thôi. Để trút hận một lần mà ngài kéo thêm rất nhiều người khác chôn cùng? Huyền Kính ti được lập ra để chơi sao? Hoàng đế bị hành thích, há bọn họ lại không toàn lực truy tra? Ta đã có thể tra được ngài từ trước thì bọn họ cũng có thể tra ra ngài sau khi xảy ra chuyện. Có lẽ ngài cảm thấy sống không có gì vui, chết cũng không có gì buồn, nhưng Dự Tân vô tội lại bị ngài làm liên lụy. Cho dù hắn không phải con trai của ngài với người trong lòng ngài nhưng dù sao hắn cũng là con đẻ của ngài. Từ nhỏ hắn không được ngài quan tâm chiều chuộng cũng thôi, nhưng còn trẻ như vậy đã bị mất đầu vì tội đại nghịch của ngài, làm sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy? Ngài luôn miệng nói Hoàng đế bạc tình bạc nghĩa, thử hỏi ngài làm như vậy thì tình nghĩa hơn Hoàng đế được bao nhiêu?”
Những lời lẽ nghiêm khắc của chàng như gai nhọn, khóe miệng Ngôn Khuyết không khỏi run rẩy. Ông ta đưa hai tay lên che mặt, lẩm bẩm nói: “Ta biết ta có lỗi với Dự Tân… Kiếp này nó không may trở thành con ta…có lẽ đây chính là số mệnh của nó…”
Mai Trường Tô cười lạnh một tiếng. “Bây giờ ngài đã không có khả năng thành công, nếu còn có một chút áy náy với Dự Tân thì sao không sớm quay lại?”
“Quay lại?” Ngôn Khuyết cười thê lương. “Tên đã lên dây, quay lại như thế nào?”
“Tế lễ còn chưa bắt đầu, tiền giấy của Hoàng đế cũng chưa ném vào lò tế, vì sao không thể quay lại?” Mai Trường Tô nói, ánh mắt điềm tĩnh, sắc mặt nghiêm nghị. “Ngài đưa thuốc nổ vào thế nào thì bây giờ đưa ra thế ấy, sau khi chuyển đến gần phường làm pháo, ta sẽ phái người đến tiếp nhận.”
Ngôn Khuyết ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt hết sức kinh ngạc. “Ngươi nói vậy là ý gì? Vì sao ngươi lại cần nhảy vào vũng nước đục này?”
“Bởi vì ta đang phò tá Dự vương, ngài phạm tội mưu nghịch thì Hoàng hậu cũng khó tránh khỏi liên lụy. Việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không là lựa chọn tốt nhất.” Mai Trường Tô hờ hững nói. “Nếu như không vì giải quyết hậu quả cho ngài thì ta cần gì phải đi đến đây nói chuyện với ngài trong phòng kín? Cứ đi thẳng đên Huyền Kính ti tố giác không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Ngươi… Ngôn Khuyết chớp mắt, hồ nghi nhìn thư sinh yếu ớt này hồi lâu, không biết nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt đang kích động dần dần biến thành lạnh lẽo. “Ngươi muốn buông tha ta thì tốt, có điều ta nói trước, cho dù lần này ngươi để lại đường sống cho ta, cho dù ngươi đã nắm được điểm yếu này của ta, nhưng ta vẫn tuyệt đối không phò tá chủ của ngươi.”
Mai Trường Tô cười, nói: “Ta cũng không định ép ngài phò tá Dự vương, hầu gia chỉ cần tiếp tục yên ổn vấn tiên cầu đạo là được rồi. Chuyện của triều đình mời hầu gia cứ ngồi yên chờ xem diễn biến.”
Ngôn Khuyết nhìn chàng với ánh mắt khó tin, lắc đầu, nói: “Trên đời không có thiện ý nào vô duyên vô cớ, ngươi tha cho ta lại không màng báo đáp, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì?”
Ánh mắt nhìn xa xăm, một nụ cười thê lương hiện lên trên mặt Mai Trường Tô. “Hầu gia không quên Thần phi là có tình, không quên Lâm soái là có nghĩa. Trên đời này, người trong lòng còn có tình nghĩa thật sự là quá ít, cứu được người nào thì cứu… Chỉ mong hầu gia nhớ lời khuyên bảo của ta hôm nay, không được hành động thiếu suy nghĩ nữa.”
Ngôn Khuyết chăm chú nhìn chàng hồi lâu, hít sâu một hơi, cười vang. “Được! Tô tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã có khí phách như vậy, ta cũng không đoán già đoán non thêm nữa. Thuốc nổ dưới đàn tế ta sẽ nghĩ cách chuyển ra, có điều ngày tế lễ đã đến gần, việc phòng vệ cũng nghiêm ngặt hơn, nếu ta không may sơ sẩy để bị phát hiện, mong tiên sinh nể tình qua lại với tiểu nhi từ trước đến nay mà cứu nó một mạng.”
Lông mày Mai Trường Tô dãn ra, mỉm cười, nói: “Ngn hầu gia và Mông đại thống lĩnh cũng không phải không qua lại, giờ đã sắp đến năm mới, e là hắn cũng không có tâm tư nghiêm túc tra xét, cho nên hầu gia chỉ cần làm thật cẩn thận thì sẽ không có trở ngại.”
“Vậy thì ta xin nhận lời tốt lành của tiên sinh.” Ngôn Khuyết chắp tay hành lễ, mỉm cười, không ngờ đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Sau một buổi nói chuyện liên quan đến sinh tử chấn động lòng người như thế, kế hoạch trù tính nhiều năm đột nhiên phải hủy, vậy mà ông ta lại có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, quả thật là can đảm hơn người, Mai Trường Tô không nhịn được thầm khen ngợi trong lòng.
Đã đến nước này, nói thêm gì cũng là thừa. Hai người rất ăn ý cùng đứng dậy đi ra khỏi lầu.
Cửa vừa mở ra, Ngôn Dự Tân đã xông tới, kêu lên: “Cha, Tô huynh, hai người…” Hỏi đến đây, đột nhiên hắn nghẹn giọng không biết nên hỏi tiếp như thế nào.
“Ta đã nói với lệnh tôn đại nhân rồi, Trừ tịch năm nay tế tổ xong, phụ tử hai người sẽ cùng đón Giao thừa.” Mai Trường Tô mỉm cười. “Còn Phi Lưu thì ngươi đành phải để lúc khác dẫn đi chơi vậy.”
Ngôn Dự Tân hết nhìn người này lại nhìn người kia, trong lòng biết nội dung mật đàm đương nhiên không thể nực cười như vậy. Có điều dù suốt ngày cười đùa nhưng hắn vẫn là một người thông minh, chỉ ngẩn ra chốc lát đã kiềm chế được những băn khoăn trong lòng, trên gương mặt lại để lộ nụ cười sáng ngời, gật đầu, đáp: “Tốt quá!”
Mai Trường Tô cũng cười theo, nhìn trái nhìn phải. “Cảnh Duệ đâu?”
“Tối nay cha mẹ nhà họ Trác của hắn sẽ tới, hắn phải về chờ đón, cho nên ta bảo hắn về trước rồi.”
“Trác Đỉnh Phong đến à?” Lông mày Mai Trường Tô khẽ động. “Năm nào họ cũng đến à?”
“Ít nhất hai năm một lần. Có lúc cũng đến liên tục mấy năm, bởi vì Tạ bá phụ giữ chức vụ quan trọng không thể tự ý rời vương đô nên nhà họ Trác đành phải năng đến một chút.”
“Ờ.” Mai Trường Tô khẽ gật đầu, phát hiện ánh mắt Ngôn Khuyết đang nhìn mình nhưng chàng không để tâm mà chỉ nhìn về chân trời xa xa.
Cuối ngày, mây chiều giăng khắp lối, trời đã nhá nhem.
Một ngày dài cuối cùng cũng sắp kết thúc, không biết ngày mai còn có sóng gió bất ngờ gì nữa hay không?
“Dự Tân, đi gọi kiệu của Tô tiên sinh vào cổng trong. Chập tối có gió, bớt vài bước đi bộ cũng tốt.” Ngôn Khuyết bình tĩnh dặn dò con trai, đợi hắn nghe lời xoay người đi mới đưa ánh mắt về phía Mai Trường Tô, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi ta lại suy nghĩ, lần này tiên sinh bao che cho ta, e là không phải ý của Dự vương đúng không?”
“Dự vương hoàn toàn không biết.” Mai Trường Tô trả lời thẳng thắn. “Thực ra trước khi tới gặp hầu gia, chính ta cũng không hoàn toàn chắc chắn.”
Ngôn Khuyết nhắm mắt một lát, than thở: “Dự vương tài gì đức gì mà lại có được người tài như tiên sinh? E là thiên hạ này tương lai sẽ là của hắn…”
Mai Trường Tô nhìn ông ta. “Hầu gia và Hoàng hậu dù sao cũng là huynh muội, Dự vương được giang sơn thì có gì không tốt?”
“Có gì không tốt?” Hai hàng tóc mai đã điểm bạc của Ngôn Khuyết đung đưa trong sắc trời nhá nhem, gương mặt như phủ dưới một lớp sương lạnh. “Đều độc ác, cay nghiệt như nhau, đều lòng dạ sắt đá như nhau, thiên hạ này là của ai cũng chẳng có gì khác. Giờ đây ta đã ất hồng nhan, bằng hữu thân thiết cũng không còn, kéo dài hơi tàn đến nay, lại không có cách nào đòi lại công bằng và thanh danh cho họ. Cuộc đời đã vô vị đến mức này, còn để ý ai giành được thiên hạ nữa sao?”
Ánh sáng hơi lóe lên trong mắt Mai Trường Tô. “Hầu gia biết ta là người của Dự vương mà không sợ nói những lời này sẽ có phiền phức à?”
“Những ý nghĩ này của ta Dự vương đã biết từ lâu rồi, nhưng vì thấy ta không tham dự triều chính, Hoàng hậu mới lệnh cho hắn không được làm khó ta nên ta mới có thể đứng ngoài như bây giờ.” Ngôn Khuyết cười lạnh lùng. “Với tài cán của tiên sinh, muốn giết ta thì dễ, còn muốn khống chế ép ta phục vụ Dự vương thì đừng nghĩ đến là hơn.”
“Hầu gia nghĩ nhiều quá, chẳng qua Tô mỗ chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Mai Trường Tô ung dung nói. “Chỉ cần sau này hầu gia không có dị động, Tô mỗ tuyệt đối sẽ không dùng chuyện này uy hiếp hầu gia. Còn Dự vương thì sớm đã không còn hi vọng được hầu gia tương trợ rồi.”
Ngôn Khuyết đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm, cũng không biết có tin lời này của Mai Trường Tô hay không.
Đến tận lúc Ngôn Dự Tân gọi kiệu phu khiêng kiệu của Tô Triết tới, Ngôn hầu vẫn không mở miệng nói câu nào nữa, chỉ yên lặng ngẩng đầu đứng trên bậc thềm.
Chỉ khi chiếc kiệu đã được nâng lên, Mai Trường Tô mới nghe thấy vị anh hào nổi tiếng một thời này thở một hơi thật dài.
Tiếng thở dài thăm thẳm, dường như mang theo vô số hoài niệm trờ về quãng thời gian xưa.
Lúc về đến nhà, Mai Trường Tô đã cảm thấy toàn thân phát lạnh, không còn hơi sức. Chàng cố gắng chịu đựng, lại sắp xếp người chú ý đến hành động của Ngôn Khuyết rồi mới buông lỏng, mê mệt nằm xuống giường, lên tiếng xin Yến đại phu thứ lỗi.
Lão đại phu không thèm quan tâm đến lời xin lỗi của chàng, lúc cầm kim châm cứu, khuôn mặt vẫn đen như đáy nồi khiến Lê Cương bên cạnh không thể không lo lắng ông ta sẽ đâm kim vào những chỗ không cần đâm để trút giận.
Cứ thế nằm tình dưỡng ba ngày trên giường, tinh thần Mai Trường Tô mới dần dần bình phục.
Có lẽ vì đám thuộc hạ tận lực không dám quấy nhiễu, có lẽ vì thật sự không xảy ra việc gì lớn, cục diện trong kinh ba ngày này hết sức yên ổn, duy có sự kiện Hoàng đế hạ một đạo chiếu chỉ, nói Hoàng hậu bị bệnh, tế điển cuối năm do Hứa thục phi thay Hoàng hậu thực hiện lễ nghi.
Theo tin đồn trong cung, Hoàng đế vốn vẫn định để Việt phi thay, nhưng chính Việt phi lại dâng tấu nói mình chức vị xếp sau, thay thì bất kính, đề nghị xét theo phẩm bậc và thời gian vào cung để Hứa thục phi thực hiện lễ nghi thay Hoàng hậu.
Bản tấu này thật sự viết thấu tình đạt lí, lộ rõ khí độ, khiến Hoàng đế Đại Lương rất tán thưởng, ban cho váy áo, châu thoa để ngợi khen.
Tin tức truyền ra khiến Dự vương rất bực mình.
Có điều bực mình thì bực mình, đây cũng là chuyện thường xuyên xảy ra trong cuộc chiến giành quyền kế vị, một bên không phải là đại thắng, bên kia cũng không có thiệt hại thực chất gì. Năm mới sắp đến, công việc bề bộn, hai bên đều không tiếp tục giằng co cắn xé nhau nữa.
Tô trạch đương nhiên cũng phải chuẩn bị ăn Tết. Đây không phải chuyện Mai Trường Tô cần bận tâm, không nói đến Lê Cương là một người quản lý việc nội bộ rất giỏi, bên chỗ Thập Tam tiên sinh cũng có Cung Vũ chu đáo chuẩn bị mấy xe hàng Tết đưa tới, có đủ loại đổ chơi khiến ngày nào Phi Lưu cũng chơi từ sáng sớm đến tận tối mịt.
Ngoài ra, các phủ đệ có qua lại như Mục vương phủ, Dự vương phủ, Ngôn phủ, Tạ phủ, Thống lĩnh phủ cũng đưa quà Tết tới, ngay cả Tĩnh vương cũng phái trưởng sử trong phủ đến nhà vấn an và tặng chút quà Tết có lệ.
Tất cả quà cáp đưa đến, Mai Trường Tô phần lớn chỉ xem lễ đơn rồi cho Lê Cương tự xử lý, ngay cả quà đáp lễ cũng do Lê Cương tự tay sắp xếp, chàng hoàn toàn không nhòm ngó tới.
Tuy nhiên, trong đó lại có một món quà làm Phi Lưu rất thích, đó là bảy rương pháo hoa Mục vương phủ tặng, mỗi cây pháo hoa đều to bằng cánh tay trẻ con, khi đốt trông cực kỳ rực rỡ. Đêm nào Phi Lưu cùng phải đốt nửa canh giờ, kết quả, còn chưa tới Trừ tịch đã đốt hết rồi. Lê Cương sai người ra ngoài tìm mua mới phát hiện quà Mục vương phủ đưa đến là pháo hoa trong cung, bên ngoài không thể mua được.
Chiều ý Phi Lưu, bức thư đầu tiên kỳ lân tài tử cầm bút viết sau khi mới khỏi bệnh nặng là thư gửi Nghê Hoàng, nhờ nàng mua hộ mười rương pháo hoa nữa.
Thư mới gửi đi hôm trước, hôm sau xe ngựa chở pháo hoa đã tới cửa sau Tô trạch.
Phi Lưu rất vui, Mai Trường Tô trong lòng cũng mừng rỡ.
Bởi vì chàng viết thư cho Nghê Hoàng thật sự chỉ nhờ Mục vương phủ mua giúp pháo hoa. Giờ thấy các phủ đệ khác như phủ Dự vương không hề biết tin đưa pháo hoa tới lấy lòng, điều này nói rõ Nghê Hoàng quản lý trong phủ rất nghiêm cẩn, tin tức nội bộ không bị lộ ra ngoài.
Ngày tất niên đã đến.
Lễ tế được muôn người chú ý từng dẫn đến rất nhiều sóng gió và đấu đá công khai hay ngấm ngầm cả trên triều đình lẫn trong nội cung, nhưng khi cử hành lại hết sức yên ổn, thuận lợi, không xảy ra biến cố bất ngờ nào. Ngoài Hoàng hậu không tham dự được, Việt phi bị hạ vị, còn lại không có khác biệt gì lớn so với lễ tế những năm trước.
Sau khi tế lễ, Hoàng đế hồi cung, bắt đầu chia lộc. Hoàng tử, tôn thất và các trọng thần đều quỳ ngoài cửa điện Dẫn An chờ ân thưởng.
Theo thông lệ những năm trước, thứ tự ban thưởng là Thái tử đứng đầu, Dự vương thứ hai, sau đó đến các hoàng tử còn lại. Các đại thần và tôn thất khác thì sắp xếp theo phẩm bậc.
Năm nay, thứ tự này cũng không có gì thay đổi, có điều sau khi nhận được ân thưởng như các hoàng tử khác, Tĩnh vương lại được ban thêm một chiếc áo giáp bạc.
Dạo này biểu hiện của Tĩnh vương quả thật rất tốt, so với những gì Dự vương nhận được thì chiếc áo giáp bạc này không đáng nhắc đến, vì vậy chuyện này cũng không khiến người ta quá chú ý.
Tối hôm đó, điện Hàm An mở tiệc tất niên, sau khi đến cung Từ An vấn an Thái hoàng thái hậu, Hoàng đế lại về điện Hàm An cùng dự tiệc với các phi tần, hoàng tử và hoàng thất, đồng thời một phần đồ ăn thức uống trong bữa tiệc cũng được mang tới ban cho phủ đệ của các đại thần trọng yếu, gọi là tứ thái.
Đối với các triều thần, đêm Giao thừa nhận được tứ thái của Hoàng đế luôn luôn là ân sủng tối cao, không phải người đang được Hoàng đế ân sủng thì không bao giờ có vinh dự đặc biệt này.
Tuy nhiên, không ai có thể nghĩ rằng ơn trạch tứ thái hằng năm này cũng dẫn đến một sự kiện không nhỏ.
Đêm Giao thừa ở kinh thành, pháo nổ vang trời, xác pháo đầy đất, nhà nhà đón Tết, đèn đuốc sáng choang.
Mặc dù náo nhiệt nhưng dù sao cũng không gitết hoa đăng rằm tháng Giêng, tối Giao thừa mọi người đều ở nhà sum vầy với thân nhân, ngoài đường không có người qua lại, chỉ trừ mấy cậu bé đốt pháo trước cửa nhà trong những ngõ nhỏ.
Nội giám tứ thái trong cung thành, thân mặc áo vàng, năm người một đội đánh ngựa chạy nhanh trên đường vắng đến phủ đệ những đại thần được vinh sủng ở bốn phương tám hướng trong hoàng thành.
Trừ tên nội giám ở giữa cầm thực hộp, bốn tên còn lại ở xung quanh đều cầm đèn lưu li sáng rực rỡ dành riêng cho hoàng cung, hai bên đường chính bao quanh cung thành cũng treo đầy đèn lổng đỏ rất lớn.
Nhưng dù thế nào thì đèn đuốc ban đêm cũng không thể chiếu sáng tất cả các góc như ban ngày, xung quanh cung thành vẫn có rất nhiều vùng tối tăm mù mịt.
Biến cố bất ngờ xảy ra trong một vùng tối tăm như vậy, nhanh như một cơn gió lốc vô hình, thậm chí ngay cả chính người bị hại cũng không thấy rõ vệt sáng đoạt mạng đó lóe lên khi nào rồi lại lặng yên biến mất ở đâu.
Xác người nặng nề rơi xuống, ngựa vẫn chạy về phía trước. Máu chảy trong đêm đông chỉ thoáng qua đã lạnh, tiếng kêu yếu ớt cũng bị tiếng pháo liên miên át mất, không có người nào nghe thấy.
Pháo hoa rực rỡ bay lên trời, lúc này đã gần nửa đêm, thời khắc năm cũ năm mới giao nhau, ngay cả các quan binh tuần đêm cũng dừng bước chân nhìn lên những đóa hoa diễm lệ nở rộ giữa trời đêm, tiếng pháo trong thành càng dày hơn, đã sắp tới thời khắc quan trọng nhất.
Mai Trường Tô cầm một que hương dài, đích thân đốt một quả pháo hoa lớn nhất Phi Lưu cố ý để dành cho chàng. Quả pháo phóng lên cao vẽ thành một vệt lửa trên nền trời đêm rồi nổ tung, biến thành một màn sáng dường như có thể chiếu sáng một nửa bầu trời.
“Tết đến rồi! Tết đến rồi!” Tiếng reo hò huyên náo vang lên trong Tô phủ, ngay cả ê Cương luôn luôn đĩnh đạc cũng không biết lấy đâu ra một cây sáo, thổi một điệu nhạc vui vẻ.
Mấy hộ vệ trẻ tuổi thì bắt đầu khua chiêng gõ trống, chạy khắp nơi trong viện.
“Như các ngươi vẫn hợp với không khí này hơn, lúc này phải thổi sáo, gõ trống chứ nếu đánh đàn thì lại thành ra dị hợm.” Mai Trường Tô cười, xoay người lại ngồi xuống chiêc ghế mềm trên hành lang, cầm mấy hạt dẻ lên vừa bóc vừa tiếp tục xem pháo hoa đầy trời.
Chiếc đồng hồ cát cuốỉ cùng cũng chảy hết, đồng nghĩa với việc năm cũ đã qua, toàn viện từ trên xuống dưới đã tụ tập đầy đủ, ngay cả Cát thẩm cũng buông muôi đi từ bếp ra. Lê Cương dẫn đầu, lần lượt từng người đi đến trước mặt tông chủ dập đầu chúc Tết, nhận hồng bao dày cộp. Phần lớn những người đó đều là hộ vệ đã đi theo Mai Trường Tô nhiều năm, nhưng cũng có vài ba người vẫn nằm vùng ở kinh thành, chưa bao giờ trực tiếp nhận được thứ gì từ tay tông chủ nên kích động không nói nên lời, bị những người khác xoa đầu cười nhạo một trận, mọi người vui đùa ầm ĩ, vô cùng thoải mái.
Theo thói quen từ khi ở Lang Châu, Phi Lưu xếp hàng cuối cùng. Hắn đá tấm thảm quỳ sang bên cạnh rồi quỳ thẳng xuống nền gạch, lớn tiếng nói: “Chúc Tết!”
“Năm nay cũng phải ngoan!” Mai Trường Tô cười, nói một câu, cũng lấy một hồng bao đưa cho hắn.
Mặc dù Phi Lưu không biết cái thứ toàn màu đỏ này có gì tốt nhưng hắn lại biết hằng năm mọi người nhận được đều rất vui vẻ, vì vậy cũng tươi cười rất đúng lúc đúng chỗ.
Nhận lễ của mọi người xong, Mai Trường Tô đứng dậy đi đến trước mặt Yến đại phu, cũng thi lễ chúc Tết ông ta. Lão đại phu xị mặt, hình như vẫn còn giận chàng, nhưng vì bầu không khí vui mừng xuân mới này nên cuối cùng vẫn thổi râu cười cười, vỗ vỗ vai Mai Trường Tô, nói: “Đừng chỉ nói người khác, năm nay ngươi cũng phải ngoan!”
“Vâng.” Mai Trường Tô nhịn cười, quay lại nhìn quanh. Mọi người sớm đã ta chúc ngươi, ngươi chúc ta, vô cùng nhộn nhịp.
“Ăn sủi cảo nào! Mấy tiểu tử lại đây bưng mau!” Cát thẩm đứng ngoài cửa viện gọi một tiếng, một đám thanh niên lập tức chạy về phía bà.
Mai Trường Tô kéo tay Yến đại phu, lại dẫn Phi Lưu, ba người cùng đi vào trong nhà trước. Trong nhà sớm đã kê mấy chiếc bàn rộng, trên bàn bày đủ rượu và thức ăn, từng đĩa sủi cảo nóng hổi được bưng tới, bốc hơi nghi ngút, mùi thơm tràn ngập.
Cát thẩm đã chuẩn bị ỗi người một đĩa dấm hành gừng để chấm sủi cảo, nhưng cả đám thanh niên đều gạt đĩa, mỗi người cầm một chiếc bát lớn. Phi Lưu mở to mắt nhìn rồi cũng bỏ đĩa lấy bát.
“Xem ra chỉ có hai ông già chúng ta nhã nhặn.” Mai Trưòng Tô vui đùa một câu với Yến đại phu, bị một ngón tay chọc vào sườn, cười ngặt nghẽo một hồi rồi mới cầm đũa gắp chiếc sủi cảo đầu tiên. Mọi người thấy vậy đồng loạt lao tới, nhanh chóng tranh cướp sạch những miếng sủi cảo trong mẻ thứ nhất.
“Tranh cái gì mà tranh? Quỷ đói đầu thai à?” Mặc dù vẫn quát mắng nhưng thấy sủi cảo mình làm được hoan nghênh như vậy, Cát thẩm đã cười tít mắt từ lâu, bê nguyên cả nồi luộc mẻ sủi cảo thứ hai đi vào bổ sung cho những chiếc đĩa trống không.
Một chiếc nồi to đường kính hai thước đựng đầy nước sôi và sủi cảo trắng như tuyết, vậy mà Cát thẩm bê vào bê ra không hế tôn công, nếu là lúc khác thì mọi người đã kinh ngạc há hốc miệng rồi, nhưng lúc này trong phòng không có ai để ý đến bà, trong mắt mọi người chỉ có sủi cảo, lúc tranh cướp nhau thậm chí có người còn cầm đũa thi triển cả kiếm pháp.
“May mà bọn chúng còn biết nghĩ đến người già.” Nhìn đám người này ăn như sói như hổ, Yến đại phu cười, lắc đầu.
Trước mặt ông ta và Mai Trường Tô đều có một đĩa sủi cảo, không cần gia nhập cuộc chiến tranh giành. Nhưng nhìn cảnh tượng này không hiểu sao cứ cảm thấy sủi cảo ở những đĩa khác hình như ngon hơn ở đĩa của mình.
“Phi Lưu lại đây, ăn cái này đi.” Mai Trường Tô tiện tay gắp một đũa trên đĩa mình bỏ vào bát của Phi Lưu. Mặc dù tranh cướp thì Phi Lưu là vô địch thiên hạ nhưng hắn lại sợ bỏng nên ăn rất chậm. Sau hai mẻ hắn còn chưa ăn được mười chiếc, bây giờ đang phải chờ mẻ thứ ba, hắn chỉ có thể ngồi ngẩn người, trợn mắt nhìn chiếc đĩa không, làm mọi người đều không nhịn được cười.
“Sủi cảo trong đĩa của tông chủ đã nguội rồi, Phi Lưu cứ ăn hết luôn đi!” Cát thúc cười tít mắt, khuyên hắn.
Phi Lưu quả nhiên nghe lời, bưng bát lên và bỏ tất cả sủi cảo trong bát vào miệng, vừa nhai một miếng đã trợn mắt, nhằn ra một đồng tiền bóng loáng, thả xuống mặt bàn kêu leng keng.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười vui, rất nhiều bàn tay đồng loạt đưa tới định sờ Phi Lưu, tiếng hét chói tai: “Sờ cái lấy may! Sờ cái lấy may!”
Thiếu niên không biết là chuyện gì, vội lắc mình theo bản năng, tung người bay lên xà nhà. Mọi người vội vã đứng dậy đuổi theo, ngay cả nồi sủi cảo thứ ba của Cát thẩm vừa mang lên cũng không thể dẹp loạn được.
Trong phòng không rộng rãi, bao nhiêu người chen lấn quyền qua cước lại, vậy mà không có ai làm rơi vỡ bất cứ thứ gì, cũng không có ai chạm được vào chéo áo của Phi Lưu. Cuối cùng Mai Trường Tô phải đưa tay vẫy thiếu niên đến bên cạnh mình, nắm tay hắn để mỗi người đến sờ một cái mới xong chuyện.
“Muốn sờ?” Phi Lưu rất kinh ngạc, dường như vừa học được một quy củ mới.
“Đúng vậy, Phi Lưu của chúng ta ăn miếng sủi cảo có đồng tiền này nên chính là người may mắn nhất năm nay, vì vậy mọi người đều muốn sờ ngươi lấy may một chút.”
Phi Lưu nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Chưa sờ!”
Trong phòng này chỉ có Mai Trường Tô biết hắn nói gì, chàng bật cười. “Năm ngoái là Lận Thần ca ca ăn được tiền nhưng ngươi không sờ đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Thế thì là lỗi của Lận Thần ca ca. Lần sau nhìn thấy hắn, Phi Lưu của chúng ta phải sờ một cái để bù lại năm ngoái!”
Mai Trường Tô nghiêm trang đề nghị, trong phòng có người biết Lận Thần đã ôm bụng cười lăn dưới đất.
Phi Lưu nghiêm túc suy nghĩ một lát, không tự chủ được rùng mình một cái, lắc đầu, nói: “Không cần!”
“Mau ăn sủi cảo đi. Sắp nguội hết rồi!” Cát thẩm đánh mấy thanh niên bên cạnh, đuổi hết mọi người chạy về ngồi vào bàn, đổi sủi cảo nóng vào trong đĩa của Mai Trường Tô, khuyên nhủ: “Tông chủ, ăn thêm mấy miếng!”
“Thế là được rồi!” Yến đại phu cản lại. “Cát thẩm mang cháo sâm lên đi, Tô công tử ăn xong còn đi ngủ. Tuy là Tết nhất nhưng cũng không được thức quá khuya.”
Mai Trường Tô quả thật cũng hơi mệt mỏi, mỉm cười gật đầu, chậm rãi ăn xong bát cháo sâm nóng rồi về phòng rửa mặt, đi ngủ.
Lúc này đã quá nửa đêm nhưng kinh thành vẫn vô cùng náo nhiệt. Trong cảnh đón Tết tưng bừng vui vẻ, không ai để ý những bông tuyết đã bắt đầu rơi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
18 chương
73 chương
814 chương
4 chương
14 chương
83 chương