Lắng Nghe Tiếng Biển
Chương 29
Bạn học trong lớp lục tục ra về, chỉ còn lại Thẩm Bắc và Mạc Tử Hi vẫn đang giằng co.
Thẩm Bắc biết Mạc Tử Hi muốn nghe gì, không phải anh không muốn nói, thế nhưng những lời này cần phải có không khí và cảm xúc thích hợp mới nói ra được, đột nhiên bắt anh nói, một câu thổ lộ đơn giản cũng trở nên khó khăn. Thẩm Bắc muốn tránh nhưng Mạc Tử Hi giữ quá chặt, anh còn đang suy nghĩ cách thoát thân khác, Mạc Tử Hi đã nói vào tai anh: "Em không nói anh hôn em đó."
Thẩm Bắc hoảng hốt, trong lớp vẫn còn học sinh, hành động khác thường của hai người vốn đã thu hút vài bạn học nhìn lén về phía này, bây giờ mà còn hôn thì tuyệt đối lại lên đầu đề ngồi, anh biết Mạc Tử Hi dám làm. Mạc Tử Hi ngày càng đến gần, mũi cậu sắp chạm vào mũi anh, Thẩm Bắc nhắm mắt quay đầu đi bật thốt ra: "Em thích anh."
Nói nhỏ như tiếng muỗi, Mạc Tử Hi mỉm cười nhìn anh, "Nói lớn chút nhỏ quá không nghe nè."
"Em thích anh." Thẩm Bắc lớn tiếng hơn một chút, vẫn ở phạm vi chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
"Em thích ai?" Mạc Tử Hi muốn trêu Thẩm Bắc, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Thẩm Bắc biết mình bị trêu, hung dữ trừng Mạc Tử Hi một cái, thế nhưng trong con ngươi đen láy của cậu đang phản chiếu gương mặt anh, trắng nõn, tinh xảo, lấp đầy ánh nhìn của cậu.
Trái tim Thẩm Bắc chợt nảy lên, bất giác nói: "Thẩm Bắc, thích Mạc Tử Hi."
Đây là lần thổ lộ chính thức đầu tiên của Thẩm Bắc, trước đây anh luôn ở thế bị động trong mối quan hệ giữa hai người, luôn cần Mạc Tử Hi tiến lên vài bước, anh mới chậm chạp tiến lên một bước. Cho dù tình cảm trong lòng sắp tràn cả ra ngoài, Thẩm Bắc vẫn luôn cố gắng giấu đi không muốn bộc bạch, cũng vì anh không quá tin tưởng vào đoạn tình cảm này.
Nhưng giờ khắc này, Thẩm Bắc muốn hoàn toàn quên đi thân phận và giới tính, thổ lộ những lời muốn nói trong lòng cùng với tình yêu trong trái tim anh.
Mạc Tử Hi vốn chỉ muốn trêu anh một chút, lại không ngờ mình sẽ nghe được đáp án chính thức như vậy, Mạc Tử Hi nhìn thấy Thẩm Bắc nhìn thẳng vào mắt cậu, nghe thấy Thẩm Bắc nghiêm túc thổ lộ, trái tim cậu bỗng chốc đập nhanh, vành tai vậy mà có chút ửng đỏ. Cậu xoa đầu Thẩm Bắc, cười nói: "Ngốc ạ."
Sau đó Mạc Tử Hi vẫn không cho Thẩm Bắc về nhà.
Vì thế buổi tối đầu tiên của kì nghỉ hè, Thẩm Bắc ở lại nhà Mạc Tử Hi. Phòng cho khách đã mất tác dụng từ sớm, cả hai trốn trong phòng Mạc Tử Hi bật điều hòa rúc vào chăn, anh lắng nghe Mạc Tử Hi kể chuyện gia đình, kể về mẹ cậu dịu dàng xinh đẹp thế nào, qua đời thế nào, kể về mối hiềm khích giữa hai cha con cậu, kể về sự oán hận của cậu với hai người kia.
Cuối cùng cậu kể về tai nạn xe khi ấy, Mạc Tử Hi nghiêng người kéo cổ áo Thẩm Bắc ra, vuốt ve nốt ruồi trên xương quai xanh của anh, nói: "Người cứu anh cũng có nốt ruồi trên xương quai xanh như vậy, cũng mang họ Thẩm."
Thẩm Bắc cứng người im lặng, vừa nãy anh thiếu chút nữa cho rằng Mạc Tử Hi đã nhận ra anh.
Mạc Tử Hi nói tiếp: "Lúc chết anh ấy chảy nhiều máu lắm, đáng lẽ máu ấy phải chảy ra từ người anh."
Âm thanh của cậu rất thấp, tràn ngập đau lòng và tự trách. Thẩm Bắc nhịn không được chui vào lòng cậu, an ủi nói: "Đừng nghĩ như vậy, anh ấy nhất định mong anh sống thật tốt, chứ không phải tự trách mãi thế này."
"Em nói xem hiện giờ anh ấy thế nào rồi?"
"Rất tốt." Thẩm Bắc quả quyết nói, "Anh ấy nhất định sẽ sống tốt, có người nhà, có bạn bè còn có người yêu thương anh ấy, vậy nên anh không cần tự trách đâu."
Mạc Tử Hi khẽ mỉm cười, ôm Thẩm Bắc vào lòng, "Nói cứ như thật ấy, thôi không nói mấy chuyện này nữa, nói thật nếu không phải vì anh ấy, lần đầu tiên gặp em có lẽ anh sẽ không chú ý tới em đến vậy."
"Vì có nốt ruồi này?"
Mạc Tử Hi gật đầu, "Tên em nữa, rất giống với tên của anh ấy."
"Em cứ nghĩ anh để ý em vì em đẹp."
"Ghen rồi hở? Đương nhiên em đẹp cũng là nguyên nhân quan trọng, anh chưa từng thấy người con trai nào đẹp được như em."
"Ai ghen, biết sớm thì lúc đầu em cũng không quan tâm chuyện của người khác làm gì, sau này đỡ phải dây dưa với anh rồi." Thẩm Bắc cố ý nói.
Mạc Tử Hi nghe xong bèn cắn lên xương quai xanh của Thẩm Bắc, hai người lôi kéo nhau, bầu không khí dần trở nên mập mờ, cả hai cọ xát nhau, hơi thở bi thương từ những kỉ niệm chôn kín cũng dần biến mất.
A Bái bị nhốt ngoài phòng ngủ không ngừng cào cửa, vừa cào vừa kêu, ngoài cửa sổ, ánh trăng cũng lặng lẽ chiếu vào.
Những ngày học hè vô vị, tất cả học sinh bắt buộc phải đến lớp, khiến không khí ngày hè oi bức trong vườn trường càng trở nên oi bức hơn. Có vài học sinh mỗi ngày đều gục xuống bàn ngủ say, tiếng chuông tan học vừa vang lại lập tức trở nên tỉnh táo, tung tăng chạy ra hành lang với gương mặt đầy vết hằn. Lại có vài học sinh dốc hết sức nắm lấy tinh hoa của đợt học hè này, thời thời khắc khắc nghiêm túc học tập.
Mạc Tử Hi thuộc về loại trước, nhưng dù vào học hay tan học cậu đều nằm dài trên bàn, chỉ khi nào Thẩm Bắc lấy bút chọt một cái, cậu mới cau mày ngẩng đầu nghe giảng một chút, mười phút sau lại nằm ra bàn.
Đương nhiên Thẩm Bắc thuộc về loại sau, đời trước vì thi đại học không tốt nên mới ra đường giải sầu, sau đó gặp phải Mạc Tử Hi. Đời này nói thế nào cũng phải thi thật tốt.
Đến cuối kì nghỉ hè, bọn họ được nghỉ hai tuần, nhưng ông ngoại của Mạc Tử Hi bị bệnh vào viện, nên lời hẹn đi lặn chỉ đành dời lại lần nữa. Đợi Mạc Tử Hi từ nhà ông ngoại trở về cũng đã đến ngày khai giảng lớp mười hai rồi.
Cuộc chiến không có khói thuốc súng chính thức mở màn, đồng hồ đếm ngược thời gian treo ngay trên bảng đen, con số giảm đi mỗi ngày khiến mọi người đều căng thẳng, học sinh không thích học hành cũng yên tĩnh hẳn. Mỗi ngày trải qua cùng với từng xấp bài thi ùn ùn kéo đến, ngày nào không làm kịp là cảm thấy như cả thế giới đổ ập xuống bàn.
Như Hàn Thần Dật nói thì là: "Thi đại học là đồ phá hoại, hại ông đây bận đến mức không có thời gian hẹn hò."
Cả học kỳ đầu lớp mười hai, cậu ta chỉ gặp Vũ Gia được ba lần, mỗi lần thấy Mạc Tử Hi và Thẩm Bắc liếc mắt đưa tình trong lớp đều tức đến ngứa răng. Hàn Thần Dật định tranh thủ kì nghỉ đông có thêm nhiều thời gian ở bên Vũ Gia, không nghĩ đến cả nhà lại quyết định ra nước ngoài thăm ông bà ngoại, vì thế đến tận sinh nhật Thẩm Bắc, cậu ta và Vũ Gia mới gặp lại, bốn người mới có thể tụ họp đầy đủ.
Sinh nhật của Thẩm Bắc rơi vào cuối tuần, vừa hay đúng ngày Thánh Nam không học bù. Học kỳ hai lớp mười một Thẩm Bắc đã xin nghỉ việc ở tiệm cà phê, ngày sinh nhật bốn người muốn đi đâu đó thả lỏng một chút. Đi xa thì không kịp, trung tâm thành phố cũng không có nơi nào có hứng thú, Thẩm Bắc không muốn đi KTV, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Hàn Thần Dật đề xuất đi xem phim.
Thẩm Bắc và Mạc Tử Hi đã quen nhau gần một năm chỉ mới đi xem phim một lần, vì thế vui vẻ đồng ý. Bốn người tụ họp, Hàn Thần Dật chọn lựa nửa ngày cuối cùng mua bốn vé phim "Mỹ nhân ngư", nói là tác phẩm của Tinh gia*, phải cống hiến cho phòng vé một chút. Thẩm Bắc không quá để ý mấy chuyện này, nhưng lúc nhìn tên phim anh bỗng ngẩn người.
"Mỹ nhân ngư?" Thẩm Bắc cầm phiếu, bật thốt lên.
"Là truyện cổ tích, lúc nhỏ cậu chưa nghe kể sao? Nhưng nếu là phim của Tinh gia làm, chắc chắn không dở đâu." Hàn Thần Dật cầm hai phần bắp rang bơ, đưa cho Thẩm Bắc một phần, anh lại nhìn áp phích của phim đến ngơ ngác quên cả cầm bắp, Mạc Tử Hi nhìn Thẩm Bắc một cái, tiện tay cầm lấy.
"Là phim hài, sinh nhật xem cái này cũng hợp." Mạc Tử Hi nói.
Cậu vừa nói xong, Vũ Gia đang tập trung ăn bắp rang mở miệng: "Em muốn xem mỹ nhân ngư."
Thẩm Bắc khó hiểu nhìn cô, Vũ Gia nháy mắt với anh một cái, ý cô muốn xem người cá trong mắt con người là thế nào. Thẩm Bắc có cảm giác không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì thêm, gật đầu nói: "Vậy xem phim này đi."
"Đúng là cuồng em gái, mày nói mấy câu không bằng em gái nói một câu." Hàn Thần Dật phía sau cười nhạo Mạc Tử Hi, nhận lại cái liếc trắng mắt của cậu.
Không biết xuất phát từ tâm tư nào, Hàn Thần Dật mua bốn vé không gần nhau, cậu ta và Vũ Gia ngồi cạnh nhau, Thẩm Bắc và Mạc Tử Hi ngồi cạnh nhau, hai đôi lại cách nhau mấy hàng. Thẩm Bắc cũng không muốn tranh cãi với cậu ta mấy chuyện này, anh yên tĩnh ngồi bên phải Mạc Tử Hi, nhìn chăm chú lên màn hình.
Phim chiếu không lâu, Thẩm Bắc đã có chút ngồi không yên. Lần đầu tiên nhân vật chính biến thành đuôi cá, anh sợ ngây người, quá giống, cái đuôi cá ấy giống như đúc đuôi của anh. Xem đến lúc thuyền bị phá, có một người cá nhỏ bị thương nằm trong bồn tắm, trái tim Thẩm Bắc chợt thắt chặt, đau lòng không chịu được.
Phim chiếu đến gần cuối, Thẩm Bắc càng sợ hãi, tình yêu, tình thân trong câu chuyện anh không xem nổi nữa, ngập trong ánh mắt là hình ảnh đổ máu lúc người cá bị con người giết hại. Anh tựa như xuyên qua màn ảnh nhìn thấy tương lai của mình. Nếu thân phận của Thẩm Bắc bị con người phát hiện, hậu quả của bọn họ ước chừng cũng là vậy đi, nỗi sợ trong lòng bị kích thích, cả người đều run rẩy.
Mạc Tử Hi phát hiện bàn tay cậu đang nắm ngày càng lạnh hơn, nhịn không được nghiêng đầu sang nhỏ giọng hỏi: "Em sao vậy? Không khỏe sao?"
"Không...không có."
"....Em đang sợ?" Mạc Tử Hi nhìn vẻ mặt trong bóng tối của Thẩm Bắc, hết sức nghi hoặc, gương mặt anh ngập tràn sợ hãi, nhưng phim này sao lại làm anh sợ.
"Em..." Thẩm Bắc siết chặt bàn tay còn lại, điều chỉnh cảm xúc rồi nói, "chỉ là nhìn thấy loài người tàn nhẫn như vậy, cảm thấy lạnh thấu con tim thôi."
Mạc Tử Hi nhéo nhẹ ngón tay Thẩm Bắc, an ủi nói: "Chỉ là phim thôi."
"Nếu như là anh...anh sẽ làm thế nào?" Thẩm Bắc hết sức cẩn thận hỏi.
Mạc Tử Hi nghi ngờ nhìn Thẩm Bắc một cái, không hiểu ý nghĩa của câu hỏi này, nhưng vẫn trả lời anh, "Thả bọn họ đi."
Thẩm Bắc không hỏi nữa, im lặng xem tiếp, cảnh kết phim là cuộc sống hạnh phúc của người cá và người đàn ông nhân loại, một mảng đại dương mênh mang, bao lấy tất cả những điều đã qua. Thế nhưng cảnh tượng đổ máu xảy ra giữa bọn họ vẫn không biến mất, họ dùng cái giá đầy đau đớn đổi lấy cuộc sống bình yên tạm thời.
Thẩm Bắc không biết bản thân anh có thể chịu đựng được những chuyện này hay không.
Ra khỏi phòng chiếu phim, Vũ Gia vẫn luôn khóc, Hàn Thần Dật dỗ dành cô không biết mệt, Thẩm Bắc biết vì sao cô khóc, thế nhưng không thể nói được.
Bởi vì cảm xúc của Vũ Gia và Thẩm Bắc tụt dốc, bữa tối cũng trở nên thật buồn tẻ. Mạc Tử Hi vốn định ăn tối xong sẽ dẫn Thẩm Bắc đi xem trời đêm ở đài thiên văn, lại phải nghênh đón vài vị khách không mời mà đến.
Có mấy bảo tiêu mặc vest đen cản đường bọn họ, Mạc Tử Hi nhận ra là của nhà mình, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, "Làm gì?"
"Cậu Mạc, ông chủ mời cậu về." Một bảo tiêu cung kính đáp lại.
"Mấy người như vậy là đang mời tôi sao? Là muốn ép tôi về thì có, có chuyện gì?"
"Tôi không biết, mời cậu về với chúng tôi một chuyến."
Mạc Nghị chưa từng dùng cách này để đối phó với Mạc Tử Hi, từ trước đến nay vẫn luôn yêu thương cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm. Bây giờ lại xuất ra biện pháp này, dường như thật sự là chuyện lớn, hiện tại cậu cũng xem như một nửa chủ nhà, cần phải trở về một chuyến, chỉ là sinh nhật của Thẩm Bắc cứ thế mà tan rã.
Thẩm Bắc vẫn còn chìm trong không khí bi thương của phim chưa tỉnh lại nên cũng không quá để ý, anh nói Mạc Tử Hi mau trở về, anh với Hàn Thần Dật và Vũ Gia uống thêm một chút nữa rồi cũng ra về.
Mạc Tử Hi nghĩ ngày mai hai người cũng gặp nhau ở trường nên không nói nhiều nữa, xoa xoa đầu cậu rồi về nhà lớn với bảo tiêu.
- -----------------
*Tinh gia: Tên thật là Châu Tinh Trì, là diễn viên, đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất nổi tiếng ở Hồng Kông
- Mỹ nhân ngư là phim điện ảnh được biên kịch và đạo diễn bởi Châu Tinh Trì, ra mắt vào đầu năm 2016.
Poster phim:
//
<img data-original-width=450 data-original-height=600 data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21028/bd4e12d14c6269227cc13568ad47895a.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img data-original-width=450 data-original-height=600 src="https://static.8cache.com/chapter-image/21028/bd4e12d14c6269227cc13568ad47895a.jpg" data-pagespeed-url-hash=1631137508 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
44 chương
14 chương
44 chương
98 chương
112 chương
28 chương