Lắng Nghe Tiếng Biển
Chương 27
Tối thứ bảy, Thẩm Bắc vừa tan ca đã thấy Mạc Tử Hi đẩy cửa vào tiệm. Thẩm Bắc chào một tiếng rồi bảo cậu tự tìm chỗ ngồi, anh ra sau thay đồ sau đó hai người mới cùng nhau rời khỏi.
"Anh ở ngoài chờ em là được rồi, đâu cần phải vào đây." Thẩm Bắc đưa cho cậu một ly cà phê mang đi.
Mạc Tử Hi cầm lấy nhìn nhìn, "Em pha hả?"
"Ừm, vừa mới học, hình vẽ chưa đẹp lắm nên không thể đem ra cho khách được, cho mọi người uống thử trước, anh uống đỡ đi." Trên tay Thẩm Bắc còn hai ly nữa, cho Hàn Thần Dật và Vũ Gia.
Mạc Tử Hi mở nắp uống một ngụm, vị sữa đậm đà của caramel macchiato phút chốc ngập tràn trong miệng, còn mang theo một chút vị đắng, không phải là mùi vị của nhân viên pha chế chuyên nghiệp, sữa cho hơi nhiều, thế nhưng vẫn uống rất ngon, Mạc Tử Hi uống một ngụm hơn nửa ly.
Thẩm Bắc cười nói: "Anh uống nhiều như vậy tối mất ngủ thì sao?"
"Có em bên cạnh, anh không uống cũng ngủ không được."
Thẩm Bắc trừng cậu, không thèm quan tâm cái sự không đứng đắn ấy nữa, lại nghe Mạc Tử Hi nói tiếp: "Hơn nữa anh lái xe, uống nhiều một chút tránh ngủ gật."
Thẩm Bắc kinh ngạc: "Anh lấy bằng nhanh vậy?"
"Anh đã biết lái rồi, chỉ là chưa đủ tuổi thôi, hiện giờ đúng tuổi nên bằng lái cũng lấy trong tích tắc."
Đang nói chuyện thì cửa kính xe của chiếc Porsche màu xanh lam đậu bên đường hạ xuống, gương mặt không trang điểm của Vũ Gia ló ra, vẫy tay với Thẩm Bắc: "Anh Tiểu Bắc, nhanh lên nhanh lên, Hàn Thần Dật nói phải chạy xa lắm!"
Thẩm Bắc chuyền cà phê qua cửa sổ xe, vỗ vỗ đầu cô nói: "Hàn Thần Dật, Hàn Thần Dật, một ngày em nhắc cái tên này ba trăm lần đó."
"Làm sao? "Anh" có ý kiến gì hả?" Hàn Thần Dật ngồi bên cạnh giương mắt, khoát tay lên vai Vũ Gia.
Thẩm Bắc đập rớt tay cậu ta, "Ngoan ngoãn một chút, đừng có động tay động chân với con bé."
Mạc Tử Hi sợ hai người lại gây nhau, vội vàng mở cửa bên phó lái kéo vai Thẩm Bắc đẩy vào, sau đó cúi người thắt dây anh toàn cho anh, lặng lẽ hôn nhẹ hai má anh rồi mới đóng cửa vòng qua ngồi vào ghế lái.
Hàn Thần Dật chậc chậc hai tiếng: "Tôi chỉ khoác vai, hai người hôn cả lên miệng rồi còn gì."
Mặt Thẩm Bắc đỏ lên, chụp hộp khăn giấy trên xe ném ra sau. Mạc Tử Hi hai hớp uống xong cà phê rồi đạp ga xuất phát.
Biệt thự ở sơn trang Y Vân của Mạc Tử Hi rất lớn, xe vừa dừng ở cổng Thẩm Bắc đã nhìn thấy được hồ bơi cực lớn bên trong, không khác gì trong nhà bơi lội ở trường. Một người có vẻ là quản xa nghe thấy tiếng động vội mở cửa sắt lớn của biệt thự ra, phía sau là đoàn người cúi chào Mạc Tử Hi, sau khi cậu đậu xe, quản gia lại đến bên cạnh mở cửa cho cậu, nhân tiện báo cáo: "Cậu Mạc, phòng chuẩn bị xong rồi, lò nướng đã đốt than, nước hồ bơi cũng vừa thay buổi trưa."
Mạc Tử Hi gật đầu đáp: "Vất vả rồi."
Sau khi Thẩm Bắc xuống xe cũng rơi vào trạng thái kinh sợ, lần đầu tiên anh thấy ngôi nhà tốt như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cuộc sống giống trong truyện Hắc Quản Gia*, cuối cùng cũng hiểu được Mạc Tử Hi thật sự rất giàu.
Vũ Gia nhìn hồ bơi đầy nước đã vội vã vào phòng thay quần áo, mặc dù cô nhỏ tuổi nhưng dậy thì rất tốt, đầy đặn đúng nơi cong vào đúng chỗ, nhất là đôi chân vừa trắng vừa dài, Hàn Thần Dật nhìn muốn rớt con mắt.
Vũ Gia nhảy xuống nước gọi Thẩm Bắc, "Anh Tiểu Bắc, mau xuống bơi với em."
Thẩm Bắc sợ cơ thể con người của cô không chịu nổi lạnh lẽo, vội nói: "Tối rồi, nước lạnh, em mau lên đây."
Mạc Tử Hi đưa quần bơi cho Thẩm Bắc, nói: "Không sao, nhiệt độ trong nước ổn định."
Hàn Thần Dật bên cạnh lại vội vã nói: "Vũ Gia, anh xuống với em."
"Không cần." Vũ Gia nói, "Anh Tiểu Bắc xuống bơi với em đi, Hàn Hàn anh đi nướng đồ ăn nha, em muốn ăn cá."
"Hai con." Thẩm Bắc thay quần bơi xong giơ hai ngón tay, cười cười với Hàn Thần Dật rồi nhảy xuống nước.
Hàn Thần Dật trừng anh một cái, lại bất đắc dĩ không thể không làm, phẫn nộ đi tìm Mạc Tử Hi đang nướng đồ bên kia. Hai người dựng giá nướng, bỏ thêm than rồi đặt cá đã được lột da lên phết gia vị. Ánh mắt Hàn Thần Dật như có như không hướng về phía hồ, trời đã tối đen, có ánh đèn chiếu xuống nhưng cũng không hoàn toàn nhìn rõ được tình hình trong hồ bơi.
Hàn Thần Dật vừa phết gia vị lên cá vừa nói: "Vũ Gia thật sự thích ăn cá, mỗi lần đi ăn cũng gọi món cá, tao muốn nôn luôn rồi."
"Thẩm Bắc cũng thích, có lúc còn ăn luôn xương." Mạc Tử Hi nói.
Hàn Thần Dật tặc lưỡi, "Không hổ là anh em."
Tầm mắt của Mạc Tử Hi cũng bất giác nhìn về phía Thẩm Bắc, trong lòng có chút buồn bực, không phải anh em ruột cũng có thể ăn ý vậy sao? Không lẽ hai người ở chung với nhau thời gian dài thì khẩu vị cũng trở nên giống nhau.
Ở hồ bơi, Thẩm Bắc ngửa người nổi trên mặt nước, hai tay tùy ý cử động, ngước mắt nhìn sao trời trên cao. Nơi đây cách xa thành thị, không có ánh đèn neon chồng chất che khuất ánh sáng tự nhiên, đêm tối càng trở nên rực rỡ hơn. Từng vì sao nhàn nhạt lấp lóa, khi sáng khi tối, có vài ngôi sao còn đang chậm rãi chuyển động, vầng trăng khuyết treo cao ở góc trái xa xôi, khiến màn đêm càng thêm phần lãng mạn.
Đột nhiên Thẩm Bắc cảm thấy có vật gì đó đập vào chân mình, anh lấy tay sờ thử, cảm giác giống vẩy cá, lại nhìn kĩ lần nữa, thiếu điều bị dọa chết khiếp. Chân Vũ Gia biến thành đuôi cá màu bạc, quẩy đạp vui vẻ quên hết sự đời trong nước.
Tim Thẩm Bắc đập thình thịch, kéo Vũ Gia chìm xuống đáy hồ nói: "Em làm gì vậy? Mau biến trở lại!"
Đến lúc này Vũ Gia mới ý thức được mình đã biến thành người cá, hô một tiếng rồi vội vàng nhắm mắt khống chế ý thức biến lại thành đôi chân. Cô sợ hãi vuốt ngực: "Em xin lỗi, vừa nãy thoải mái quá nên không cẩn thận."
"Em hù chết anh mất, hai người bọn họ ở bên kia chỉ cần xoay đầu là nhìn thấy chúng ta rồi, em đừng vui đến quên mất ý thức."
"Dạ dạ dạ, nhất định sẽ không xảy ra nữa, mẹ ơi hù chết em, cái đuôi này sao nói xuất hiện là xuất hiện thế này."
Hai người nói chuyện một hồi dưới đáy hồ, bọt khí nổi lên lõm bõm, Hàn Thần Dật ném cái phao về hướng hai người, Thẩm Bắc lập tức nổi lên, nhìn thấy Hàn Thần Dật đặt dĩa cá nướng lên bàn cạnh hồ, gọi với về phía bọn họ: "Hai người làm gì dưới đáy vậy? Thử xem ai thổi bong bóng được nhiều hơn hả?"
Thẩm Bắc chột dạ bơi vào bờ, cười nói: "Đang thi ai nín thở lâu hơn."
"Ai thắng?" Hàn Thần Dật vô cùng hào hứng hỏi.
"Em thắng rồi em thắng rồi." Vũ Gia đập nước nói.
"Ha ha ha, Thẩm Bắc cậu thật vô dụng."
Lúc Mạc Tử Hi đến vừa vặn nghe thấy câu này, hỏi: "Ai vô dụng?"
"Thẩm Bắc nhà mày vô dụng, thua Vũ Gia nhà tao!"
Mạc Tử Hi nghe xong, đặt dĩa đồ ăn lên bàn rồi im lặng sút luôn Hàn Thần Dật xuống nước. Cậu ta đạp nước vài cái rồi mới nổi lên mắng: "Mạc Tử Hi thằng điên này!"
Phía bên này, Mạc Tử Hi, Thẩm Bắc và Vũ Gia đã ngồi trên xích đu bắt đầu ăn khuya, ánh trăng dịu dàng phối hợp với đồ ăn ngon miệng, bên cạnh còn có người mình thích, miễn bàn có bao nhiêu mãn nguyện.
Thẩm Bắc phát hiện dĩa cá của mình đã được lóc xương, anh nhìn Mạc Tử Hi, cậu nói: "Anh sợ em lại ăn cả xương nên lóc ra rồi."
Em thài! Con cá này xương cứng như vậy, có muốn em cũng không ăn được! Xương sẽ mắc ngay cổ đó có biết không!
Thẩm Bắc cười cười, "Suy nghĩ chu đáo nha."
"Còn có việc chu đáo hơn nữa nè." Mạc Tử Hi nói.
"Gì thế?"
"Anh nói quản gia dọn ba phòng."
"Vì sao là ba phòng." Thẩm Bắc khó hiểu.
"Em không tính để Vũ Gia ngủ một mình một phòng sao?"
"Đương nhiên." Thẩm Bắc nói, "Như vậy phải có bốn phòng chứ."
"Em ngủ chung với anh."
"......"
Hàn Thần Dật trèo từ dưới nước lên nghe không sót chữ nào, cậu ta kháng nghị: "Vì sao hai người ngủ một phòng mà tôi với Vũ Gia phải chia ra."
"Cậu nói xem?" Thẩm Bắc trừng mắt.
"Đệt! Cậu..." Hàn Thần Dật cậu nửa ngày cũng không mắng thêm được gì, mặc dù khó chịu nhưng lại không thể phản bác. Vũ Gia còn nhỏ, ngủ chung với nam sinh quả thật không tốt lắm, vì thế cuối cùng cậu ta cũng nuốt xuống lời mắng người, chỉ có thể phun ra một câu: "Có giỏi thì cậu quản em ấy cả đời đi!"
Ăn khuya xong cũng gần mười một giờ, mọi người thay phiên tắm rửa rồi về phòng mình. Lúc tắm Mạc Tử Hi còn muốn vào chung với Thẩm Bắc, bị anh trừng mắt đẩy ra, nhưng có thể trốn tắm chung, không thể trốn ngủ chung.
Lúc Thẩm Bắc tắm xong, Mạc Tử Hi đã xong trước nằm trên giường giống như đang ngủ. Thẩm Bắc đến gần nửa quỳ lên giường nhìn gương mặt xinh đẹp của Mạc Tử Hi. Nét mặt cậu khi ngủ thật yên tĩnh, không lạnh nhạt cũng không khó ở như ban ngày. Lông mi không dài nhưng rất dày, đôi lông mi này khi mở to sẽ trở thành ánh nhìn vô cùng thâm thúy.
Thẩm Bắc nhìn một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào lại dùng ngón tay chọt nhẹ mặt cậu. Mạc Tử Hi đột ngột mở mắt bắt lấy tay anh rồi xoay người đè anh xuống giường. trên mặt Thẩm Bắc vẫn còn vương biểu tình giật mình, anh kinh ngạc ngây ngốc nhìn Mạc Tử Hi vài giây, tức giận nói: "Anh làm bộ ngủ hả?"
"Không làm bộ sao biết được em có thói quen nhìn trộm anh ngủ, em có thể nhìn một cách quang minh chính đại mà."
"Ngưng mặt dày, ai thích nhìn anh ngủ!"
"Vậy anh thích nhìn em ngủ!" Mạc Tử Hi nói rồi cúi xuống sát tai anh, lời lẽ sâu xa bổ sung một câu. "Hơn nữa anh càng thích nhìn em ngủ dưới người anh."
"......." Thẩm Bắc vùng vẫy một chút, một chân của Mạc Tử Hi đã chen vào giữa hai chân anh, tách nhẹ đôi chân Thẩm Bắc ra. Thẩm Bắc đột nhiên hoảng hốt, anh không biết cơ thể người cá này có thể làm chuyện đó hay không, làm rồi sẽ có hậu quả gì, lỡ như không chú ý biến trở lại nguyên hình thì xong đời. vì thế trước khi Mạc Tử Hi tiến thêm một bước anh đã liều mạng giãy dụa.
Nụ hôn của Mạc Tử Hi dừng trên xương quai xanh của Thẩm Bắc, mang theo hương vị tình ý nồng đậm, tối nay cậu muốn làm với Thẩm Bắc, đã nhịn lâu như vậy rồi, cậu vô cùng hi vọng có được anh. Thế nhưng Mạc Tử Hi càng hôn sâu, Thẩm Bắc càng giãy dụa, cuối cùng còn bắt đầu dùng chân đá cậu.
Mạc Tử Hi nhìn anh một cái, chỉ thấy gương mặt Thẩm Bắc tràn ngập hoảng hốt và sợ hãi, trái tim cậu mềm nhũn, nhẹ hôn lên khóe mắt anh, trấn an nói: "Đừng sợ, anh không đụng em nữa, nhưng cho anh được nếm chút ngọt ngào đi."
"Nếm...nếm như thế nào?"
Mạc Tử Hi không trả lời, cúi người hôn lên ngực anh, nhẹ nhàng tỉ mỉ gặm cắn, Thẩm Bắc bị khiêu khích đến khó chịu, anh lại không dám động, chỉ có thể trộm vặn vẹo thân mình, bờ môi cắn chặt phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ.
Mạc Tử Hi vừa hôn môi anh, vừa để hai dục vọng đã tỉnh giấc ma sát lẫn nhau, như có dòng điện truyền khắp cả người, cậu kéo tay Thẩm Bắc xuống cùng chạm lên vật của nhau, vừa dạy anh cách vuốt ve. Cả hai đời của Thẩm Bắc chưa bao giờ trải qua thời khắc ngại ngùng thế này, cả gương mặt đã sớm đỏ bừng bốc cháy, chỉ có thể nhắm mắt mặc cho Mạc Tử Hi dẫn dắt.
Cuối cùng, hai người lên đỉnh cùng lúc, thở ra một hơi thật dài, Mạc Tử Hi nhìn người động tình dưới thân mình, Thẩm Bắc thẹn thùng mọi khi càng trở nên mê hoặc hơn, cậu nhịn không được lại nhào xuống hôn anh.
- ---------------
*Biệt thự của nhân vật chính trong truyện Hắc Quản Gia
//
<img data-original-width=500 data-original-height=331 data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21028/efed71a6ab9bd1a951b78c17ae998c2a.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img data-original-width=500 data-original-height=331 src="https://static.8cache.com/chapter-image/21028/efed71a6ab9bd1a951b78c17ae998c2a.jpg" data-pagespeed-url-hash=3284832158 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
22 chương
8 chương
10 chương
78 chương
76 chương
17 chương
38 chương
120 chương