Lãng Đãng Tiểu Mã Câu
Chương 22 : Thượng
Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Thủ đô Lawrence càng về đêm càng đẹp rực rỡ hơn.
Vô số ngọn đèn sáng chói tại các ngã tư đường, những cỗ xe ngựa lộng lẫy chạy khắp phố, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc hợp mốt đi tìm lạc thú đêm khuya.
Kỹ viện “Hoa Hồng Xanh” vốn là nơi nổi tiếng nhất thủ đô Lawrence, những kỹ nữ ở đó ai cũng xinh đẹp như hoa, giá cả để được các nàng hầu hạ đương nhiên cũng đắt đỏ vô cùng, vậy mà đêm nào cũng có rất nhiều vương tôn quý tộc đến thăm.
Sau khi kế tục vị trí cao quý của quốc vương bệ hạ, công tước Dumas Wayne đã trở thành hoa hoa công tử đứng đầu lừng danh cả nước, đương nhiên cũng là khách quen ở nơi đây.
Bà chủ kỹ viện vừa thấy khách quý đại giá quang lâm, lập tức phấn khởi nâng chiếc váy bồng chạy tới đon đả: “Ôi! Công tước Wayne đại nhân! Mấy ngày nay sao không thấy ngài hạ cố đến đây vậy? Không được nhìn thấy hình bóng tuấn mỹ tiêu sái của ngài, mấy vị tiểu mỹ nhân của chúng tôi tương tư đến phát bệnh, người cũng gầy rộc cả đi đó.”
“Đúng vậy, công tước đại nhân, chúng ta nhớ ngài muốn chết!”
“Đúng vậy, ngài không tới, chúng ta cô đơn quá à.”
Mấy vị kỹ nữ vừa nghe thấy “lão tình nhân” mà các nàng thích nhất tới, ngay lập tức bỏ lại các vị khách nhân khác, vội vàng chạy tới chen chúc bên cạnh công tước Wayne!
Đáng tiếc đêm nay công tước Wayne thân gánh trách nhiệm nặng nề, thật sự không có tâm tình cùng các nàng đùa giỡn.
Hắn nghiêm mặt hỏi: “Bổn công tước hỏi các ngươi, công tước Villefort của vương quốc Blaier có phải đang ở đây đúng không?”
“Công tước Villefort?” Bà chủ kỹ viện cùng mấy nàng danh kỹ nhìn nhau.
Sao công tước Wayne lại nhắc tới cái tên sắc quỷ ghê người kia chứ?
Từ khi công tước Villefort đến kỹ viện Hoa Hồng Xanh này, các cô gái đều bị hắn dùng đủ cách hành hạ đến thê thảm, quả thực khổ không nói nổi.
Bà chủ không biết quan hệ của hai người, cũng không dám đắc tội, cho nên đành nơm nớp lo sợ mà nói: “Công tước đại nhân, công tước Villefort đúng là đang ở đây, ngài ấy đã bao căn phòng cao cấp nhất mấy ngày nay rồi ạ.”
“Tốt lắm.” Trong mắt công tước Dumas Wayne ánh lên một tia sát khí.
Các kỹ nữ đã sớm quen nhìn vị công tử phóng đãng dòng dõi hoàng thất nổi danh nhất nước này liếc mắt đưa tình với các nàng, nhưng hôm nay lại nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của hắn, cho nên sợ đến không dám nói câu nào.
Nhưng có một kỹ nữ lớn tuổi tên Lena, ỷ mình đã quen biết công tước Wayne nhiều năm, với lại không lay chuyển được lòng hiếu kỳ, cho nên cố lấy dũng khí nhẹ giọng hỏi: “Công tước đại nhân, ngài cùng công tước Villefort là bằng hữu sao?”
“Bằng hữu?” Công tước Dumas Wayne cười lạnh một tiếng: “Công tước Dumas Wayne ta không thèm cái loại bằng hữu này.”
Nhóm người nghe vậy mới thở dài một hơi, vội vàng bắt đầu cáo trạng với công tước.
“Công tước đại nhân, ngài không biết đó thôi, cái tên Villefort này rất quá đáng, hôm trước còn trói Lily lại, cho mấy tên nam nhân thô lỗ bắt nạt hù dọa nàng đến hôn mê bất tỉnh.”
“Đúng vậy, cả hôm kia nữa, tên khốn nạn Villefort còn trói Julie lại và dùng roi đánh nàng, làm cho vài ngày nay nàng ấy cũng không xuống giường được.”
“Đúng vậy, còn có…”
Cứ như vậy, mấy vị kỹ nữ ríu ra ríu rít trần thuật hết tất cả các loại tội trạng của tên biến thái Villefort kia.
“Đáng ghét! Dám ở lãnh thổ của vương triều Charcot kiêu ngạo phá phách, quả đúng là không coi vương pháp ra gì! Công tước Dumas Wayne ta hôm nay sẽ thay trời hành đạo, trả thù cho các người.” Thù mới hận cũ làm cho lửa giận của công tước Dumas Wayne tăng vọt, tức giận đến mở miệng mắng to.
“A! Công tước đại nhân vạn tuế!” Tiếng vỗ tay hoan hô không ngừng vang lên tận mây xanh.
Các cô gái ai cũng hận không thể sớm đuổi cái tên ôn thần biến thái kia nhanh lên một chút.
Bà chủ đương nhiên cũng ước sớm tiễn công tước Villefort để trả lại sự thanh tĩnh cho kỹ viện Hoa Hồng Xanh này, nhưng dù sao bà chủ kiến thức rộng rãi, biết trong đó có nhiều điều khó khăn, bởi vậy hảo tâm nhắc nhở công tước Dumas Wayne: “Công tước đại nhân, nghe nói công tước Villefort là đại sứ thân thiện do quốc vương Blaier phái tới, nếu như chúng ta đắc tội với hắn, một khi quốc vương trách tội, chỉ sợ không ai gánh nổi đâu…”
“Ồ…” Các cô gái nghe đến đây bả vai ai cũng sụp xuống, vẻ mặt đầy ủ rũ.
Đúng vậy, nếu như đắc tội với đại sứ nước láng giềng, khiến cho hai nước chiến tranh, thì ngay cả công tước Dumas Wayne cũng sẽ bị quốc vương bệ hạ trừng phạt.
Công tước đại nhân luôn chăm sóc ôn nhu với các nàng, làm sao các nàng nhẫn tâm hại ngài ấy đây?
“Quên đi, quên đi, công tước đại nhân, ta nghĩ chúng ta nhẫn nại vài ngày là được rồi, không cần làm phiền ngài đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, công tước đại nhân, ngài mau về đi.”
“Mọi người không cần phải sợ.” Công tước Dumas Wayne lộ ra nụ cười mỉm mê người: “Bổn công tước đã có kế hay, cam đoan làm cho tên Villefort biến thái kia phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không nói nên lời!”
“Đáng ghét! Sao hắn vẫn chưa tới nhỉ?”
Một tên nam tử tướng mạo hèn mọn đang ôm một mỹ nữ ngồi trên cái giường mềm mại, không kiên nhẫn mà cao giọng la hét.
“Sắp tới rồi, sắp rồi mà!” Tên tùy tùng đứng bên cạnh hết sức sợ hãi vị chủ tử đang tức giận đùng đùng này, vội vàng tươi cười nói: “Chủ nhân yên tâm, công tước Dumas Wayne vì cứu cái tên chăn ngựa thối tha kia, nhất định sẽ đến đây thôi.”
“Phi!” Công tước Villefort nhổ hạt nho vào mặt tên tùy tùng: “Không được nhắc tới cái tên chăn ngựa thối tha đó ở trước mặt ta.”
Hừ! Tên chăn ngựa chết tiệt kia là cái gì chứ?
Dám làm cho công tước Dumas Wayne mà hắn thèm thuồng từ lâu đánh đổi hết cả báu vật trong lâu đài.
Mà quan trọng nhất là công tước Wayne ngay cả cho hắn chạm một chút cũng không cho, thật đáng ghét đến cực điểm.
Chẳng lẽ công tước Villefort quyền cao chức trọng hắn lại kém một tên chăn ngựa ti tiện kia sao?
Hừ, công tước Dumas Wayne, chờ ngươi rơi vào trong tay bổn công tước, ta nhất định phải ở trên giường chinh phục ngươi, làm cho ngươi quỳ gối dưới bộ hạ vĩ đại của ta mới được!
“Ha ha…. khụ khụ khụ….”
Đang tươi cười dâm đãng, đột nhiên công tước Villefort bị hóc quả nho, hại hắn ho đến đỏ bừng cả mặt.
Ha ha, đáng đời.
Hai cô gái bên cạnh công tước Villefort che miệng lại, có chút hả hê mà cười thầm trong bụng.
“Khụ khụ…” Ngay lúc công tước Villefort đang ho đến không thở nổi thì….
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
136 chương