Hết thảy chính là cứ mạc danh kỳ diệu như vậy mà phát sinh. Giống như chỉ cần hai người bọn họ cùng nhìn vào mắt nhau, nhìn thật sâu, trong tim sẽ có thứ gì đó tao động, muốn căng lên trực thoát ra khỏi lồng ngực. Nụ hôn của Mục Tương vốn rất nhẹ nhàng, sau khi từng chút từng chút chạm vào thăm dò môi Hàn Hàn, mới khẽ mút vào. Khi bắt đầu cũng rất chậm rãi, đầu lưỡi tham xuất không dám quá nhanh, chỉ lướt qua hàm răng đang khẽ mở hờ hững. Nhưng từ lúc Hàn Hàn mờ mịt mở rộng nha quan, cả người nhu thuận tựa vào lòng Mục Tương, động tác kia liền từng chút từng chút sâu thêm, một lần lại một lần gia trọng. Mục Tương tựa hồ có chút không thể không chế, sau bao lâu sinh tử không biết, ngày đêm tưởng niệm, giờ mới có thể chạm vào người này. Tim đập càng lúc càng nhanh, huyết dịch như sôi trào, da thịt ma sát, hứng khởi từng trận lại từng trận run rẩy, đầu lưỡi giống như khai cương thác thổ tham nhập vào nơi sâu nhất ra sức xâm lược chà đạp. Hàn Hàn cảm thấy đầu mình trống rỗng, hoàn toàn không thở nổi. Bàn tay của Mục Tương luồn vào bên dưới lớp quần áo ôn nhu vuốt ve y, nhưng đôi môi hấp duyện (mút a mút~), đầu lưỡi câu dẫn, hàm răng khẽ cắn lại quá kịch liệt hoàn toàn không giống với con người ôn hòa mà y nhận thức. Như vậy khẩn thiết. Bộ phận nơi hạ phúc chậm rãi ngẩng đầu bị đối phương nắm lấy trong tay, khiến Hàn Hàn lập tức giật bắn khỏi giường. Mục Tương trấn an đè y xuống, sau đó tiếp tục động tác trong tay. Hàn Hàn nhắm chặt mắt lại, tay bắt lấy vạt áo Mục Tương, đột nhiên đối mặt như vậy, khẩn trương đến không biết nên như thế nào cho phải. Mục Tương nhẹ nhàng xoa đỉnh của y, từ nơi kia chảy ra trọc dịch ẩm ướt, những thứ ẩm ướt này, theo tốc độ chuyển động của nhiệt khối cũng trào ra nhanh hơn. Hàn Hàn cảm thấy toàn thân rã rời vô lực, hai chân y bị Mục Tương mạnh mẽ tách ra, mỗi khi muốn khép lại, liền bị Mục Tương kéo về chỗ cũ. Ngón tay của Mục Tương dọc theo trụ thân chậm rãi đi xuống, cách nang đại vuốt ve hai khỏa ngọc hoàn bên trong, đầu gối Hàn Hàn do cảm giác lạ lẫm này mà khó kiềm chế khẽ run lên. Y thở hổn hển, nhíu mày, cấp bách muốn kháng cự loại khoái cảm đầy xa lạ này. Nhưng tay Mục Tương lại giống như liệu nguyên tinh hỏa (ngọn lửa nhỏ đốt cháy cả đồng cỏ~), những nơi bị hắn chạm qua liền dấy lên nhiệt hỏa, khiến y kịch liệt run rẩy, khiến y khó có thể khắc chế. 『 a tương, a tương, a tương... 』 Hàn Hàn trong miệng không tiếng động hô tên người này, khoái cảm trùng trùng điệp điệp nổi lên sắp lên tới cực điểm. Tay Mục Tương lướt qua nơi ẩn khuất giữa mông Hàn Hàn, liền theo chút ướt át từ từ đi vào. Ngón tay thon dài ở giữa dũng đạo nhẹ nhàng qua lại khuếch trương, cảm nhận sự mềm mại bên trong nội bích, sau đó ngón tay rút ra, nhiệt khối thô lớn chậm rãi được đưa vào trong. Hàn Hàn không ngừng thở hổn hển, đôi lúc thoáng nhíu mày, mang theo ánh mắt mịt mờ nghi hoặc vẫn không biết vì sao nơi khó có thể mở miệng trên cơ thể kia lại bị căng chật đến đau nhức như vậy, mà Mục Tương lại vì sao phải đem chân y nâng lên đặt trên vai hắn. 『 a... 』 Hàn Hàn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại không biết sao lại khó chịu. Mục Tương vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên nếp nhăn giữa hai hàng mi của Hàn Hàn. Mục Tương cười nhẹ, trong ánh cười nhàn nhạt một loại xúc cảm đầy thoả mãn. Ngón tay hắn lướt theo hình dáng khuôn mặt của Hàn Hàn, bảo vệ bên cạnh người này hơn mười năm, yêu người này hơn mười năm, hắn từng cho rằng tất cả đều là tình huynh đệ, nhưng hoá ra hoàn toàn không phải như vậy. Sau khi mất đi người này hắn mới biết được, nguyên lai y sớm đã khắc sâu trong lòng mình, trở thành một phần của bản thân. Động tác bên hông thập phần thong thả, rút ra, lại tiến vào. Hàn Hàn trong mắt phiếm lệ quang, nơi bị xâm phạm truyền đến đau đớn, nhưng khi ngón tay của Mục Tương đảo qua bờ môi y, lại mang theo ôn nhu đến lạ kì. Luyến tiếc buông tha ôn nhu như vậy, y nhẹ nhàng há miệng ngậm lấy ngón tay Mục Tương. Mục Tương khẽ run lên một cái, nheo mắt lại, hơi thở có phần rối loạn. Hàn Hàn đùa giỡn liếm một chút, không nén được cắn đầu ngón tay hắn. Trong lúc mơ mơ màng màng lại cảm thấy bộ phận chôn trong cơ thể y kia hình như càng trướng đại thêm, hơn nữa còn bắt đầu bãi động. Hàn Hàn nhịn không được nắm chặt lấy cánh tay Mục Tương, định ngăn cản lực đạo càng lúc càng mạnh của Mục Tương. Bắp đùi bị đè nặng, từng chút lại từng chút bị xâm phạm, trên mặt Mục Tương thủy chung mang theo tiếu ý túy nhân. Hàn Hàn nhìn đến ý loạn tình mê, khoái cảm khó nói ra lời theo mỗi lần trừu sáp lúc nhanh lúc chậm này lan ra tới tứ chi bách hài, khiến phân thân y mới vừa rồi kêu gào muốn phóng thích lại chậm rãi phấn chấn lên. Mục Tương cầm lấy chỗ kia của Hàn Hàn, nhìn thật sâu vào mắt Hàn Hàn, chính là thần tình trên mặt có biết bao thâm tình, chỗ giao hợp bên dưới liền truyền đến tiếng sách sách có bấy nhiêu dâm mỹ. Hàn Hàn cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá nhỏ bé, giữa dòng thác cuồng phong đại tác bị quẳng lên cao, lại nhanh chóng rơi xuống. Trải qua mấy lần như vậy thực sự khiến y chịu không nổi, cuối cùng khi bị đẩy lên đỉnh điểm của cơn sóng lớn, nhiệt lưu bắn thẳng vào tay Mục Tương, sức lực của y mới như bị rút cạn, cả người mềm nhũn ngã xuống. Mục Tương bế Hàn Hàn lên, đặt y ngồi lên chân mình, Hàn Hàn choáng váng không biết Mục Tương muốn làm gì, môi vô lực giật giật. Mục Tương khẽ mỉm cười nói với Hàn Hàn: “Như vậy ngươi sẽ thoải mái hơn.” Nơi khóe mắt Mục Tương nhuộm một lớp sắc dục nhàn nhạt, nụ cười vốn rất ôn hòa lúc này vạn phần dụ nhân. Hàn Hàn sao có thể nhẫn chịu nổi một Mục Tương câu nhân như vậy, khi Mục Tương ấn y ngồi xuống, phân thân hoàn toàn không báo trước, thâm nhập vào nơi không thể tin được kia, cổ họng y khẽ động cả người nhịn không được run rẩy, nhục khối mới phát tiết xong còn nhỏ giọt không ngờ lại bất ngờ ngẩng đầu lên. Mục Tương nắm thắt lưng Hàn Hàn đính nhập, thong thả mà bình ổn, khiến Hàn Hàn không còn sức chống đỡ. Thân thể y mỗi một tấc đều đang khao khát Mục Tương, nội bích mẫn cảm khẽ co rút, muốn siết lấy Mục Tương càng chặt hơn, không muốn hắn ly khai. Mục Tương hôn môi Hàn Hàn, đầu lưỡi cùng y giao triền, nghe tiếng thở gấp khe khẽ của Hàn Hàn, trong lòng như sôi sục. Hắn cảm thấy muốn người này bao nhiêu cũng không đủ, vì vậy một lần lại một lần, một hồi lại một hồi tác cầu người này. Mãi đến khi Hàn Hàn ngửa chiếc cổ trắng nõn ra phía sau, khóe mắt phiếm lệ quang, cơ hồ như bị khoái cảm ma nhân bức đến rơi lệ, Mục Tương không nỡ để người này chịu khổ, mới gắt gao ôm Hàn Hàn, đem dục dịch của chính mình phóng thích vào nơi sâu nhất trong cơ thể y. 『... 』 Hàn Hàn đưa lưng về phía Mục Tương cầm y sam sạch sẽ định thay, hai đầu gối y vì túng dục quá độ mà không ngừng run rẩy, luồn chân vào ống quần, lại dùng đôi tay cũng do túng dục quá độ mà run rẩy không ngớt khó khăn buộc lại đai lưng. Những thứ gì đó vừa rồi bắn ra dính khắp người hai bọn họ đã được Mục Tương cẩn thận dùng khăn ướt lau đi, nhưng Hàn Hàn chỉ cần nghĩ tới hai người vừa mới quấn lấy nhau như ma hoa biện, bộ dáng Mục Tương như dã thú liên tục va chạm trong cơ thể y, đầu lại cúi càng lúc càng thấp, hoàn toàn không dám ngẩng lên. Xuân dược của Triệu Tiểu Xuân quả nhiên lợi hại... Chờ đến lúc y và Mục Tương phục hồi lại tinh thần, sớm không biết đã thay đổi tư thế làm đến bao nhiêu lần. Nhưng Triệu Tiểu Xuân người này quả nhiên lừa y, nói cái gì dược tính của thuốc này chỉ có thể duy trì một tháng. Con bà nó giờ cũng đã qua hơn bốn tháng, thuốc này chẳng những không có chút dấu vết yếu đi, y và Mục Tương bất quá mới liếc mắt nhìn đối phương một cái, liếc có một cái mà thôi, hai người cư nhiên thành ra như vậy. Triệu hầu tử đáng ghét! Y vì tránh mặt Mục Tương trốn ở nơi này lâu như vậy rốt cuộc để làm gì chứ?! “Tiểu Hàn.” Mục Tương đưa tay đặt trên người Hàn Hàn gọi y, không ngờ Hàn Hàn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân lại cả kinh, cả người gần như nhảy dựng lên. Hàn Hàn khẽ ngẩng đầu nhìn Mục Tương, trong đôi mắt ướt át phảng phất một tia ngỡ ngàng và hoảng hốt. Ánh mắt như vậy, tư thế nhìn ngước lên như vậy, lại khiến người thanh niên từ trước đến nay luôn trực lai trực vãng này mang một vẻ đẹp đạm đạm nhu thuận, lồng ngực Mục Tương bỗng chốc như siết lại, hơi thở loạn cả lên. “Thực, thực xin lỗi... Vừa rồi ta thật không đúng mực...” Mục Tương căn bản vô pháp nhìn thẳng vào Hàn Hàn. Hắn sợ chỉ cần nhìn người này thêm một chút, sẽ lại không thể kiềm chế mà đem người áp lên giường lần nữa. Dược của Triệu Tiểu Xuân kia... Thực sự là không ổn, cư nhiên làm khả năng tự kiềm chế hắn luôn tự hào như một khung giấy đâm một phát liền phá hỏng hoàn toàn, lý trí loạn cả lên. Tuy rằng người nọ là vì tốt cho hắn và Hàn Hàn, nhưng vừa rồi kích động như một mao đầu tiểu tử, nhất định là làm bị thương Hàn Hàn. Hàn Hàn không nghĩ tới Mục Tương lại có loại ánh mắt né tránh như vậy, trong lòng y chợt như bị kim đâm, đau đớn không nguôi. Y kéo lên một nụ cười, nụ cười có phần cay đắng, mở miệng muốn nói, lại quên mất bản thân sớm đã bị câm, đôi môi khép khép mở mở, không tiếng động nói: 『 không việc gì, dù sao cũng là do xuân dược mới làm ra loại sự tình này, ngươi đừng... để trong lòng... 』 Chua sót trong lòng lập tức tràn đầy trên mặt, Hàn Hàn cảm cả người mình gần như sụp đổ, hốc mắt nóng rực, đầu mũi cay cay. Y quá đắm chìm trong ôn nhu của Mục Tương, nên đã quên hết thảy những chuyện này đều không phải điều Mục Tương mong muốn, chỉ có duy nhất bản thân tình nguyện mà thôi. Xuân dược đối với người tâm đầu ý hợp có thể nói là nhất thiếp lương dược (một thang thuốc bổ), hai người không biết đến tình cảm đôi bên có thể bởi vậy mà tâm ý tương thông; nhưng với bọn họ mà nói, đây chính là một liều thuốc độc. Chỉ là bọn hắn hôm nay như vậy, những ngày sau này phải đối mặt với đối phương như thế nào đây? Chẳng lẽ, chẳng lẽ từ nay về sau, thật sự ngay cả huynh đệ cũng không thể làm... Mục Tương thấy khuôn mặt Hàn Hàn đột nhiên suy sụp trong lòng có chút hoang mang, hắn không biết Hàn Hàn vì sao lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Hắn vươn tay định chạm vào hai má Hàn Hàn, nhưng Hàn Hàn rõ ràng lại lùi hẳn về phía sau, điều này khiến Mục Tương giật mình ngây ngốc. “Tiểu Hàn?” Mục Tương nhẹ giọng mở miệng, gọi từng chữ tên người này. Nhưng đúng lúc hắn còn định hỏi không biết mình đã làm sai điều gì khiến Hàn Hàn khó chịu, ngoài cửa lại truyền đến một trận ồn ào xôn xao. Ngoài thiên viện có người khua chiêng gõ trống, xung quanh hô lớn: “Đi lấy nước, đi lấy nước!” Bầu trời đêm phía tây bừng lên một phiến đỏ hồng, trong đêm tối ánh lửa chập chờn, khiến người ta sợ hãi. “Có người đến.” Mục Tương nhìn ra ngoài cửa, thần sắc nhanh chóng trầm lại. “Rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.” Mục Tương quay đầu lại nắm lấy tay Hàn Hàn, mỉm cười nhìn y, vẻ mặt bình tĩnh đầy cơ trí và tự tin, đối mặt với biểu tình nghi hoặc của Hàn Hàn cũng không giải thích gì nhiều, mang theo y rời đi.