Bốn tháng trước, Hàm Dương. Lúc Hàn Hàn từ trên lầu Tô Tuyết lâu đi xuống, trời hẵng còn sớm, giáng hồng đăng (đèn lồng đỏ) bắt đầu được giăng lên, trong thanh lâu, các cô nương ăn mặc trang điểm lộng lẫy cũng dần dần xuất hiện phía trên đại đường. Bàn tay giữ chặt tại lòng ngực, nụ cười thỏa mãn chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của y. Hàn Hàn một thân y phục thiên lam, đai lưng màu xám bạc, đeo phía trên một thanh kiếm vô danh. Hắn ngũ quan vốn vạn phần thanh tú, đương nhiên không phải cái loại Giang Nam nam tử vẻ đẹp như sương khói, mà là tinh điêu tế trác (tinh tế như được chạm khắc), từng nét từng nét chậm rãi tạo nên khí khái tài hoa lanh lợi. Do tập võ từ nhỏ, thân hình của y so với thường nhân càng rắn rỏi khôi ngô, chính là kia thắt lưng có chút hơi gầy, khiến người ta có cảm giác khó nắm bắt. Các cô nương tống vãng nghênh lai khi nhìn thấy mạt cười kia của y, không khỏi say đắm đến ngẩn ngơ, châm rượu liền làm rượu đổ ra ngoài, thuyết tiếu liền cũng bỏ quên trên bờ môi không kịp thu hồi. Khả Hàn Hàn cũng không quay đầu lại mà rời khỏi thanh lâu nổi danh nhất phía Nam này, trong đầu chỉ nghĩ đến thứ bảo bối khó khăn lắm mới có được đang nằm trong lòng ngực. Vu vu hồi hồi, hoàn hoàn tương khấu bên trong Tô Tuyết lâu, cầm sư không biết vì ai phủ cầm, ca kĩ giọng hát uyển chuyển đa tình, xướng lên khúc ca lả lướt lay động lòng người: Oan gia a oan gia, tâm lý đầu điếm ký ám địa lý tương tư, chủy lý đầu bất thuyết nhãn để hạ loạn phiêu. Tử tương a tử tương, lộng đắc ngã tâm nhi phanh phanh khiêu, tâm can tràng tử giảo... ( Oan gia a oan gia, trong lòng thầm tương tư người, miệng không dám nói ánh mắt rối bời. Tử tương a tử tương, khiến cho tim ta đập liên hồi, tâm can đau đớn không thôi...) Hàn Hàn thoáng sửng sốt, lập tức nhăn mày. Khúc ca này y từng nghe một người nào đương lúc ngao dược (ninh thuốc) xướng qua, người nọ một bên xướng một bên phe phẩy quạt hương bồ, cái mông cong cong lắc qua lắc lại. Chính là người kia hiện giờ ẩn cư đi, cũng không gặp lại nữa, nghĩ đến đây đôi lông mày nhăn lại đó chậm rãi giãn ra, cũng không biết người nọ ra sao?...... Có hay không...... Hết thảy mạnh khỏe...... Khi y bước ra khỏi Tô Tuyết lâu, bỗng cảm thấy một trận kình phong tập thẳng trước mặt. Hắn chỉ thoáng thấy một mạt hồng sắc sáng lên, còn chưa kịp suy tư, cánh tay liền duỗi ra phía trước, toàn thân cước bộ trụ vững phá tan lực đạo của đối phương đang đánh tới, đem mạt lượng hồng kia kéo vào trong lòng. Nhưng khi Hàn Hàn thấy rõ giai nhân ở trong lòng ngực, y ngạc nhiên hô: “Ngọc nhi, như thế nào là nàng?” Bị người kia vững vàng đỡ lấy Ôn Ngọc cũng nhất thời sửng sốt, nhưng lập tức phục hồi lại tinh thần, chỉ vào phía trước bọn họ hai gã nam tử nhìn vốn đoan chính nhưng sắc mặt lại mang vẻ bỉ ổi, hai mắt đẫm lệ nói: “Biểu ca, hai người kia đùa giỡn ta, chính là ta đánh không lại bọn họ!” Kia hai gã nam tử xuyên kim đái ngân (mặc vàng đeo bạc, ăn mặc sang trọng), phía sau gia đinh vô số, bị Ôn Ngọc lên án như vậy chẳng những không chịu lui bước, ngược lại còn cứ vậy tiến tới, trong tay phe phẩy quyên phiến. Trong đó một tên nước miếng giàn giụa nói: “Trang phục đẹp đẽ thế kia, nói cho đại gia ta biết nàng là cô nương trong gian lâu nào, đại gia ta đêm nay sẽ bao nàng!” Tên còn lại mở miêng trêu đùa: “Nam nhân này là ai? Ân khách của ngươi sao? Ai, vị huynh đài này, tiền lai hậu đáo quy củ này ngươi hẳn biết? Cô nương này đập vào mắt hai anh em chúng ta trước, ngươi mau mau buông tay đi!” Hàn Hàn nghe vậy, lập tức chẳng khác gì như ăn phải pháo trúc, giận dữ nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật, đùa giỡn con gái nhà lành còn thể thống gì!” Đối phương lại cười lớn. “Thái dương đều đã xuống núi, cái gì là thanh thiên bạch nhật! Huống chi nơi này chính là hoa phố, con gái nhà lành sao lại đến đây?” Hàn Hàn lộ ra khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng lên, tức giận rút bội kiếm bên hông nhắm thẳng hai gã Đăng Đồ Tử[1]kia chém tới. Đối phương không ngờ Hàn Hàn có thể xuất kiếm nhanh như vậy, sợ tới mức đứng cứng ngắc tại chỗ không thể nhúc nhích, gia đinh phía sau hai người họ thấy vậy tức tiến lên hộ chủ, vài người đem chủ tử rời đi, mấy người khác rút binh khí hướng Hàn Hàn đánh tới. Trước Tô tuyết lâu, nhất thời đao quang kiếm ảnh liên tục lóe sáng, lưu tinh chùy[2], lang nha bổng[3], một đống vũ khí bay tới bay lui. Các cô nương trong lâu sợ tới mức mặt mày tái mét, bên ngoài đám phiêu khách (khách làng chơi) vung tiền như nước chẳng mấy chốc đã trốn đi mất, căn bản không dám tới gần. Đám gia đinh này đều là những người được huấn luyện, mười mấy người vây đánh một mình Hàn Hàn. Ôn Ngọc ở một bên thấy sốt ruột, rút ra binh khí tùy thân muốn lao về phía trước trợ trận. Hàn Hàn trong lúc đánh nhau không ngừng lưu ý an nguy của Ôn Ngọc, thấy nàng tiểu cô nương, muốn xông tới chỗ y mà không nhìn thấy một tên lỗ mãng thân hình cường tráng cầm cửu hoàn đao tiến lại từ sau lưng, hắn lập tức hét lớn một tiếng: “Đứng lại!” Thanh kiếm sắc bén trong tay bắn ra. Chém sắt như chém bùn, hàn quang lóe ra từ bảo kiếm xẹt qua mặt Ôn Ngọc, đem cánh tay cầm đao đang hướng về nàng của tên gia đinh kia đóng trên trụ cửa Tô Tuyết lâu, nhất thời một trận kêu rên thê thảm truyền đến. Ôn Ngọc cả người run rẩy, sinh tử trong chớp mắt khiến nàng không khỏi sợ hãi, chân mềm nhũn. “Ngọc nhi, nàng đừng nhúc nhích. Ở đây chờ ta!” Hàn Hàn những lời này nói đầy khí lực, là mệnh lệnh cũng là cam đoan. Ôn Ngọc chưa hết kinh sợ nghe được Hàn Hàn nói như vậy, giống như được uống định tâm hoàn, nàng biết Hàn Hàn nhất định sẽ không để nàng xảy ra chuyện, thở hổn hển mấy hơi liền ngoan ngoãn nghe lời đứng ở tại chỗ. Ôn Ngọc tầm mắt không rời khỏi người Hàn Hàn, thấy Hàn Hàn vừa lo lắng cho nàng còn thành thạo đối phó đám người bắt nạt nàng này, trong lòng nhất thời nổi lên tâm ý. Hàn Hàn vốn dĩ bộ dạng rất đẹp, cùng bạn y Mục Tương ôn văn nho nhã, khí độ hoàn toàn bất đồng. Kia khuôn mặt kiên nghị kiêu ngạo lạnh lùng lại mang theo ý thản nhiên, thân ảnh thon dài đang bay lên lộ ra thần thái oai hùng, hết thảy hết thảy đều làm cho nàng nhìn không thể rời mắt. Ôn Ngọc cảm giác ngực mình đang đập bình thường “thình thịch, thình thịch”, bỗng nhiên như có một thanh âm “binh binh, bang bang” thật lớn vang lên. Nàng thuở nhỏ tới lớn rất thích hành động dũng cảm phóng túng này, bề ngoài tuấn lãng xuất sắc, anh hùng hào kiệt giáo huấn bại hoại vĩnh viễn không nương tay. Nàng trong lòng thích nhất vốn chỉ có hai người, một là Xích Tiêu phường Đại đương gia Duyên Lăng Nhất kiếm, người kia là thần y lui ẩn giang hồ Triệu Tiểu Xuân. Hai người kia đều là chân anh hùng thực hào kiệt, mà hiện giờ trước Hàm Dương Tô Tuyết lâu, nàng lại phát hiện một người nữa, kia đó là Thiếu chủ Hàn Sơn phái, biểu ca của nàng “Hàn Hàn”. “Biểu ca......” Ôn Ngọc nhịn không được tán thưởng ra tiếng. Ngươi tiều kia vung lên kiếm, quay người lại, a — kia sợi tóc tung bay, vạt áo tung bay, kia ánh mắt lợi hại, khí thế lạnh thấu xương, quả là khiến người tâm trì thần di, tâm sinh hưởng vãng a! Bọn gia đinh hộ viện xuất thân thấp kém chỉ biết quát tháo hung hãn, tự nhiên không thể so sánh với Hàn Hàn từ nhỏ đã vùi đầu khổ luyện võ nghệ không ngừng nghỉ. Này chỉ cần một chút công phu, đám người kia cùng hai gã công tử liền bị Hàn Hàn đánh cho tơi bời. Một đám người trên mặt đất lăn qua lăn lại, nhất là hai gã vẻ mặt bỉ ổi, mặt mày nở đầy hoa thâm tím, bị đánh cho ngay cả mắt đều không mở ra được. Hàn Hàn hài lòng sảng khoái, lúc này mới hừ một tiếng quay đầu lại rút bội kiếm tùy thân gắn trên cánh tay bị đóng vào trụ. Khả khi hắn tới gần Ôn Ngọc, thấy tới ánh mắt long lanh đầy tha thiết sùng bái, không biết vì sao đột nhiên một trận rét run, cả người da gà nổi hết lên. Hàn Hàn thu hồi kiếm, trực giác xoay người sang chỗ khác, không muốn đối mặt với ánh mắt Ôn Ngọc như muốn ăn thịt người kia. Bên ngoài Tô tuyết lâu tiếng kêu than dậy khắp trời đất, mấy tên lăn lốc trên đất rên rỉ không cam lòng nói: “Tiểu tử, ngươi hẳn biết chúng ta là ai...... Ở Hàm Dương ai không biết chúng ta Mạc gia...... Ngươi cư nhiên dám ở Hàm Dương đánh người Mạc gia...... Sẽ không sợ......” Người nọ nói còn chưa nói xong, Hàn Hàn nheo mắt, bước tới đá người nọ mấy đá, đau đến nỗi đối phương lại thêm một trận gào khóc thảm thiết. [1]  chỉ những kẻ háo sắc Tống Ngọc là một trong hai đại mỹ nam nổi tiếng nhất ngang hàng với Phan An trong lịch sử Trung Quốc. Có một vị quan đại phu đã nói về Tống Ngọc: “Người thì đẹp như ngọc, nói năng khéo léo, nhưng hiềm một nỗi là bản tính háo sắc”. Tống Ngọc bèn giải thích: Từng có một cô con gái dung nhan mỹ lệ ở nhà phía Đông đã lén leo lên tường nhà để ngắm trộm mình suốt ba năm, nhưng chàng chẳng đoái hoài gì đến cô ta, như thế thì không thể bảo rằng chàng hiếu sắc. Tiếp theo, chàng lại miêu tả rằng Đăng Đồ Tử  đã yêu mê mệt người vợ xấu xí của hắn như thế nào, cùng với cô ả sinh ra đến năm mặt con, từ đó đã gán tội danh “tính hiếu sắc” sang Đăng Đồ Tử. Thế thường thì người ta đều đặt niềm tin của mình vào người có vẻ ngoài đẹp trai hơn, bèn tin vào lời của Tống Ngọc nói là sự thật, khiến cho cái tên “Đăng Đồ Tử” trở thành đại từ dùng chung cho “phường háo sắc”. [2] một trong 18 ban vũ khí Lưu tinh chùy, chia làm hai loại là cứu mệnh chùy và chính chùy. Lưu tinh chùy sử dụng trong chiến đấu là dùng sợi dây dài 15-17 thước, 2 đầu dây có buộc 1 quả cầu bằng đồng hoặc sắt cỡ quả trứng vịt, giữa dây và quả chùy có chuôi tròn, thắt sợi màu. Có loại đơn lưu tinh chùy thì chỉ buộc một quả ở 1 đầu dây. [3] một loại cổ khí.