CHƯƠNG 19 Thủy Nguyệt lâu. Từng mảng tuyết trắng, ngưng tụ lại thành một lớp băng mỏng trên hồ. Liễu Trường Nguyệt nhàn hạ nằm bên hồ uống rượu, nằm bên cạnh hắn là hai tiểu quan mi thanh mục tú, tiểu quan cười hì hì rướn qua người Liễu Trường Nguyệt khêu khêu thán hỏa trên lò, Liễu Trường Nguyệt hoàn toàn không để ý tới, bọn họ tựa như những con mèo nhỏ tự mình chơi đùa, tiếng cười trong trẻo vui tai quanh quẩn bên hồ, thích ý không thôi. Lúc Hàn Hàn cùng Mục Tương đuổi tới, Mục Ân đã đến trước mặt Liễu Trường Nguyệt. Liễu Trường Nguyệt khẽ nâng hai mắt, đôi môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt bật ra một tiếng: “Ân nhi.” Mục Ân cả người run mạnh, liễu diệp đao trong tay hướng về không môn của Liễu Trường Nguyệt mà vọt tới, bí mật mang theo nộ ý đầy trời, quyết định lấy cả tính mạng đánh cuộc, chấm dứt ân oán cả đời với người này. Hàn Hàn trong lòng biết võ công của Liễu Trường Nguyệt cao hơn Mục Ân không chỉ một tầng, cố ý lộ ra không môn cũng chỉ vì muốn dẫn dụ Mục Ân cắn câu. Y vội vàng hô lên “A Tương!” Sau đó cố sức vọt lên, Mục Tương cùng y giống như tâm hữu tương thông, thừa thế trên lưng y đẩy một chưởng, nhanh chóng đưa y tới gần hai người kia. Liễu Trường Nguyệt xoay người tránh thoát liễu diệp đao, lưỡi đao đâm sâu vào nhuyễn tháp dưới thân hắn. Đám tiểu quan sợ đến kinh hoàng thất thố thét chói tai chạy trốn, mà trong phút chốc Liễu Trường Nguyệt trực tiếp bức Mục Ân lùi lại, bất ngờ không kịp đề phòng đánh vào ngực Mục Ân, một chưởng công lực hùng hậu đánh trúng Mục Ân, khiến cả người hắn bay thẳng ra ngoài. Hàn Hàn nhún người về phía trước khẽ đạp vào phiến băng, nhanh chóng đỡ lấy Mục Ân, chính là chính là một chưởng kia của Liễu Trường Nguyệt quá thô bạo, cho dù là ai cũng khó có thể chống đỡ. Hàn Hàn trong lòng quýnh lên, nội lực vừa chuyển lại đem toàn bộ lực đạo trên người Mục Ân trút hết lên mình, theo đó phế tạng một trận kích động, lớp băng dưới chân vỡ vụn, ôm lấy Mục Ân đã nhuyễn như sợi bông cứ như vậy chìm vào lòng nước. “Tiểu Hàn!” Mục Tương đuổi tới ngay sau đó hô lớn. Hàn Hàn ở trong hồ nước lạnh như băng bì bõm hai cái, ngoi lên khỏi mặt nước hít một hơi. “Không sao, ta đỡ được rồi!” Y hô to, sau đó nhún người nhảy lên bờ, lúng ta lúng túng kéo Mục Ân đặt trên mặt đất. Thấy Mục Ân được Hàn Hàn cứu lên, Liễu Trường Nguyệt vừa rồi đang vui vẻ uống rượu lại bị cắt ngang có chút khó chịu, hắn cất bước muốn đi về phía hai người kia, nhưng một ảnh tử thanh sắc lại đứng ngay trước mặt hắn, cản trở đường đi của hắn. Mục Tương nhìn thẳng Liễu Trường Nguyệt, khuôn mặt lạnh như băng. “Không biết Mục thiếu trang chủ có gì chỉ giáo?” Liễu Trường Nguyệt đứng khoanh tay, trong ánh mắt có vẻ bễ nghễ thiên hạ. Mục Tương thản nhiên đáp: “Ta nói rồi, Tả Ý sơn trang nhất định phải hướng Thanh Minh các đòi một cái công đạo.” “Nga?” Liễu Trường Nguyệt nhíu mày. “Thúc thúc của ta thật tình đối với ngươi, toàn tâm toàn ý muốn cùng ngươi bạch đầu giai lão, nhưng ngươi lại không biết quý trọng. Ngươi để hắn ở lại hoa nhai liễu hạng, muốn hắn lấy thân thị khách, muốn hắn giết người cho ngươi, ngươi lợi dụng hắn triệt để, lại tự tay hủy hoại hắn, nếu không phải cha ta sau này tìm được hắn về, hắn chỉ sợ đã chết nơi ngõ hẻm không người nhặt xác.” Mục Tương thần sắc không hề tức giận, nhưng khí thế quanh thân theo gió bùng lên lại khiến người ta sợ hãi. Liễu Trường Nguyệt cười nói: “Vậy thì sao? Liễu Trường Nguyệt ta chính là một người như thế, muốn lưu lại bên cạnh ta, thì phải có cái để ta lợi dụng. Chân tâm chân ý, nhất tâm nhất ý, bên trong Thanh Minh các chưa bao giờ có thứ này.” Mục Tương chậm rãi giơ kiếm, chỉ thẳng vào Liễu Trường Nguyệt, hắn hai mắt sáng như đuốc, vẻ mặt đóng băng. “Chuyện giang hồ, giang hồ kết thúc, người của Tả Ý sơn trang tuyệt đối sẽ không để người khác khi dễ.” Liễu Trường Nguyệt cười lạnh. “Trong mười chiêu, lấy tính mạng của ngươi, vậy đừng có trách!” “Sau mười chiêu, những lời này xin trả lại Liễu các chủ.” Mục Tương lạnh lùng nói. Liễu Trường Nguyệt tay phải vừa nhấc lên, thuộc hạ ẩn thân bên hồ lập tức tung ra bội kiếm của hắn, hắn đưa tay tiếp lấy, trong mắt bỗng ngập tràn sát ý, nhanh như chớp xông tới chỗ Mục Tương. Đối mặt với địch thủ như vậy, Mục Tương khí thế không giảm, tinh quang giữa mắt bắn ra tứ phía, nhất kiếm hoành không ngăn cản thế tới của Liễu Trường Nguyệt. Hai người kiếm chiêu tương giao, lập tức triền đấu kịch liệt. Hàn Hàn thấy Mục Tương cùng Liễu Trường Nguyệt bắt đầu đánh nhau, trong lòng vô cùng không yên tâm, y nhìn sang bên kia, sau đó cúi đầu nhìn người trong lòng, hỏi: “Ân. . . Ân tổng quản. . . Ngươi không sao chứ?” Sợ gọi người này là Ân thúc sẽ khiến hắn khó chịu, Hàn Hàn chỉ có thể gọi như vậy. Mục Ân chậm rãi mở mắt, hai mắt hắn mê man, giống như không thể nhìn rõ người trước mắt là ai. Sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ vạt áo Hàn Hàn. Cơ thể Hàn Hàn thoáng run lên, vội vàng nắm lấy tay Mục Ân, đem chân khí trong cơ thể truyền sang. “Vì sao. . . phải cứu ta. . .” Mục Ân bên môi tràn ra máu tươi, hắn nhận ra người đang ôm hắn là ai. Hàn Hàn nghiêm mặt. “Trước tiên đừng nói, ngươi ngũ tạng lục phủ câu thương, chân khí sẽ bị phân tán, nguy hiểm tới tính mạng.” Mục Ân giống như không nghe thấy lời Hàn Hàn nói, từ trong ngực rút ra liễu diệp đao, để bên cổ Hàn Hàn, nói: “Chỉ cần ngươi chết. . . Hết thảy đều có thể trở lại như trước đúng không. . .” “Không đúng. . .” Hàn Hàn bực bội nhẹ giọng đáp. Tuy rằng Mục Ân chỉ trúng một phần của Liễu Trường Nguyệt, nhưng Liễu Trường Nguyệt công phu quá mức bá đạo, Mục Ân tâm mạch vẫn bị trọng thương. Hàn Hàn không dám khinh thường, y sợ chính mình nếu như phân tâm, người này sẽ gặp nguy hiểm. Ở trong lòng y, Mục Ân không chỉ là thúc thúc của Mục Tương, còn là người trước đây đối với y tốt vô cùng, cho dù hiện giờ hai người do khúc mắc mà nảy sinh hiểu lầm, y cũng sẽ không bỏ mặc người này chết trước mắt mình. Con dao nhỏ của Mục Ân chậm rãi đè xuống, lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt Hàn Hàn. Huyết châu theo mái tóc đen chảy xuống thành từng giọt, đem lam y của y nhiễm đỏ. Nhưng Hàn Hàn mặc kệ, muốn y ngồi nhìn người này chết trước mặt mình, vậy tuyệt đối không thể. “Ân thúc. . .” Hàn Hàn hai mắt ngấn lệ, thanh âm thoáng run rẩy. “Ngươi đừng kích động, ta chỉ muốn đảo khí quy nguyên giúp ngươi, đừng để chân khí trong cơ thể tán đi. . .” Mục Ân dừng ngay động tác trên tay, lăng lăng nhìn người đang liều lĩnh muốn cứu hắn này. Hắn nhãn thần mê man, vẻ mặt chuyên tâm không chịu nhận thua của Hàn Hàn khiến hắn nhớ tới rất lâu trước kia, ở Tả Ý sơn trang, có một hài tử luôn không chịu ăn cơm, phải để mình đuổi theo uy từng chút mới chịu nuốt. Hài tử kia. . . Tên là gì. . . Hắn như thế nào đã quên. . . Liễu diệp đao rơi xuống, đôi môi Mục Ân khẽ mấp máy, thì thào nói ra cái tên kia. “Tiểu Hàn nhi. . .Tiểu Hàn nhi của Ân thúc. . .” “Ân thúc, Tiểu Hàn nhi ở đây!” Hàn Hàn vành mắt đỏ hồng vì Mục Ân chữa thương. Mục Ân nhìn Hàn Hàn đã trưởng thành, bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, rõ ràng từng là hài tử mình yêu thương như vậy, hiện giờ vì sao lại hận đến muốn giết y. Vì sao vứt bỏ hắn chỉ là một mình Liễu Trường Nguyệt, lại khiến hắn thống hận toàn bộ nam tử trên thế gian, đem oán hận đổ lên thân hài tử này, không muốn y tồn tại trên nhân thế. “Tiểu Hàn nhi, là Ân thúc có lỗi với ngươi. . .” Mục Ân thấp giọng, thanh âm mỏi mệt. Bản thân muốn giết y, vậy mà lúc này Hàn Hàn vẫn liều lĩnh tới cứu mình, Mục Ân mới hiểu được hắn thực sự là sai lầm rồi. Cảm thấy Mục Ân tâm mạch càng ngày càng yếu, Hàn Hàn vội la lên: “Ân thúc, Ân thúc ngươi tỉnh lại chút đi, ngươi sẽ không có việc gì! A Tương đang vì ngươi quyết đấu với Liễu Trường Nguyệt, hắn sẽ lấy lại công đạo cho ngươi, khiến tên hỗn trướng Liễu Trường Nguyệt kia hối hận vì mọi việc hắn đã làm!” Mục Ân hai mắt vỗn đang buông xuống khẽ nâng lên, Hàn Hàn lập tức hướng về phái hai người kia hô to: “A Tương, Ân thúc đang chờ ngươi thay hắn báo thù, ngươi tuyệt đối không thể thua! Sau khi ngươi thắng, sẽ đem cái kia của cái tên Liễu Trường Nguyệt đó cắt bỏ, chúng ta đem về Tả Ý sơn trang ngâm rượu, vì thiên hạ xóa bỏ một cái tai họa!” Mục Tương cùng Liễu Trường Nguyệt đang đánh nhau vô cùng quyết liệt, cũng không có tâm trạng để nghe Hàn Hàn rống giận, những lời này Hàn Hàn nói tất cả đều là để Mục Ân nghe, Mục Ân nghe xong bên môi hiện lên một nụ cười nhạt, lại nôn ra chút huyết mạt. Mục Ân cầm lấy ống tay áo của Hàn Hàn, nằm trong lòng Hàn Hàn, nhìn người đang cùng cháu trai mình giao thủ. Nhớ rõ năm ấy, hoa đào tung bay theo gió, mới quen với tư vị tương tư, từ đó không cách nào tự kiềm chế. Liễu Trường Nguyệt, khí vũ hiên ngang, long chương phượng tư, cho dù biết rõ người nọ trong lòng ngoại trừ danh lợi quyền thế gia cừu huyết hận ra không hề có mình, vẫn đánh cuộc một lần ngạo khí, chỉ mong người này yêu mình. Một thời tuổi trẻ ngông cuồng, đổi lấy một thân hoàn toàn hủy hoại. Khi hắn hiểu ra tất cả những ôn nhu kia đều là giả dối, trong lòng người nọ vĩnh viễn không có tình yêu, chính mình cũng đã chồng chất những vết thương, nếu nhìn kĩ không khác gì một chiếc giày rách ném sang một bên. Ai lợi dụng ai, ai xa cầu ai, chỉ còn là dĩ vàng không thể trở về, nhưng chỉ có mình hắn dằng dặc mấy năm ở trong mộng, chưa từng tỉnh lại. Hắn điểm huyệt đạo của Hàn Hàn, đẩy Hàn Hàn ra, đi về phía người nọ. Bất chấp tiếng thét gọi của Hàn Hàn, trong lòng hắn trong mắt hắn, chỉ có sự tồn tại của người nọ. Nên chấm dứt thôi, vì Liễu Trường Nguyệt, cũng là vì mình. Mười chiêu của Mục Tương, thực sự là mười chiêu. Liễu Trường Nguyệt chưa từng thấy qua kiếm pháp khó ứng đối như vậy, trong khinh dật lại có kiên cường, linh hoạt bách chuyển vạn hóa. Mắt Mục Tương giống như có thể nhìn thấu kiếm chiêu của hắn, kiếm tùy ý xoay chuyển, mỗi chiêu mỗi thức ngay trước khi hắn xuất thủ liền cản trở chiêu số của hắn, khiến kiếm pháp của hắn vô pháp thi triển. Hắn nhớ tới trước kia từng ở bên trong Thủy Nguyệt lâu cùng Mục Tương giao đấu mấy chiêu, thầm nghĩ chẳng lẽ chỉ vỏn vẹn mấy chiêu kia Mục Tương liền có thể nhìn thấu chiêu số võ công của hắn, tìm ra cách hóa giải? Liễu Trường Nguyệt trong lòng cả kinh. Theo thân thủ bài danh trên giang hồ của Hàn Hàn như vậy lại nằm dưới Mục Tương hắn đã cảm thấy kỳ lạ, hiện giờ đánh một trận mới hiểu, Hàn Hàn nếu là thiên túng chi tài (tài năng ngút trời), thì người này so với Hàn Hàn còn là kỳ tài khiến người ta sợ hãi! “Chiêu thứ chín.” Mục Tương kiếm hoa nhất vãn, hàn quang lấp lánh quấy nhiễu tâm trạng của Liễu Trường Nguyệt. Liễu Trường Nguyệt không tránh không né, chịu đựng đau đớn dùng kiếm cuốn lấy binh khí của Mục Tương, tựa như linh xà trườn lên trên. Mục Tương lại giống như đang chờ hắn bất chấp tiến đến. Lưỡi kiếm sắc bén trong tay Mục Tương bị Liễu Trường Nguyệt hất tung ra ngoài, cổ tay bị song kiếm sắc bén cứa lên một vết thật sâu, ngay tại chỗ máu chảy đầm đìa. Liễu Trường Nguyệt cười lạnh, nhưng khi lưỡi kiếm vừa đặt lên cổ Mục Tương, Mục Tương cười nhạt, bỏ qua tay phải đã bị thương không thể sử dụng, tay trái đưa lên điểm huyệt đàn trung ngay trước ngực Liễu Trường Nguyệt. Chỉ kém một chút, Mục Tương thu lực đánh tới, khẽ hô: “Phá!” Liễu Trường Nguyệt toàn thân chấn động, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ. Bên hông, bỗng nhiên truyền đến một cảm giác đau đớn, chỉ thấy bên hông  bị cắm một thanh chủy thủ, mà người nắm chủy thủ kia, lại chính là Mục Ân không biết từ lúc nào vô thanh vô tức đã tiếp cận hắn cùng Mục Tương. “Ân. . .nhi. . .” Mục Ân rút chủy thủ ra, Liễu Trường Nguyệt dao động, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi. Mục Ân nét mặt thảm đạm, thấp giọng nói: “Một đao kia, trả lại cho ngươi, những gì ngươi khi dễ ta lừa dối ta, từ bây giờ thanh toán xong. Mục Ân ta và ngươi cũng không thiếu nợ gì nhau, đường đến hoàng tuyền cũng không cần gặp lại!” Dứt lời, giơ thanh chủy thủ đã dính máu tươi của Liễu Trường Nguyệt ra sức hướng đến cổ mình. Liễu Trường Nguyệt vung tay vốn muốn đánh vào Mục Ân dám đả thương hắn, song liền lùi lại ngay khi đối diện với ánh mắt băng lãnh mà nồng đậm tình cảm của Mục Ân. Mục Ân trên khuôn mặt không hề có sự lãnh ngạo làm người ta chỉ muốn tương kỳ chiết phục năm đó, bên trong ánh mắt giờ chỉ còn ôn nhu ái luyến tựa như lúc trước. Mục Tương đứng giữa hai người chưa hề rời đi, chỉ vì một khoảnh khắc ngừng lại kia của Liễu Trường Nguyệt đã nói lên hết thảy. Liễu Trường Nguyệt xuất thủ, nắm lấy chủy thủ kề sát cổ Mục Ân. Hắn cùng Mục Ân giằng co nửa ngày, mới mở miệng nói: “Ta sớm đã nói qua, ta cái gì cũng sẽ không cho ngươi.” Đó là năm ấy, chuyện bọn họ đều hiểu rõ. Thiếu niên năm đó từng cuộn người nằm trong lòng hắn, bởi vì quá tốt, khiến hắn chán ghét, nên mới vứt bỏ mà không hề quan tâm. Hắn ngỡ tưởng rằng nếu quay đầu, điều có thể nhìn thấy cũng chỉ là uất hận sâu sắc, nhưng không ngờ đến hôm nay rất lâu sau đó, thiếu niên được hắn gọi là Ân nhi kia, đối với hắn, chưa từng thay đổi. “Các ngươi đi đi!” Liễu Trường Nguyệt giữ chặt miệng vết thương, máu tươi rơi xuống, thấm ướt y sam. Hắn chịu một kích của Mục Tương, phế phủ trọng thương, thêm nữa cũng vô lực chống đỡ, hai gã thuộc hạ bên cạnh nhanh chóng nhảy ra đỡ hắn, khuôn mặt hắn dưới ánh trăng trắng bệch khiến người ta sợ hãi, thần sắc mất đi vẻ trầm tĩnh trước kia. Lúc này Hàn Hàn đã phá vỡ huyệt đạo chạy đến, y đối diện Liễu Trường Nguyệt, lạnh lùng nói: “Liễu các chủ ngươi còn một câu chưa nói!” Liễu Trường Nguyệt yên lặng một lúc, mang theo mệt mỏi nói: “Là ta phụ ngươi. . . Ân nhi. . .” Một câu nói kia của Liễu Trường Nguyệt, khiến tất cả ân oán đều rơi xuống. Cơ thể Mục Ân run mạnh, cũng không còn sức cầm chủy thủ trong tay, mềm nhũn ngã về phía sau. Một trái tim tan nát, đổi lấy một kiếm cùng một câu xin lỗi. Là người này không biết quý trọng, hủy hoại hắn, mà hắn cũng đã trả lại hết thảy, đem thứ gai độc tên là Liễu Trường Nguyệt này, trong lòng mình nhổ tận gốc, không bao giờ lưu lại nữa. . . “Ân thúc, Ân thúc!” Hàn Hàn ôm chặt lấy Mục Ân ngã xuống trước mặt y, Mục Tương cảm thấy không ổn, sau khi bắt mạch của Mục Ân, thần sắc trở nên trắng bệch. Thúc thúc của hắn thần sắc vững vàng như vừa thiếp đi, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, mạch đập cũng đã không còn. Người đã đạt được tâm nguyện, cũng không còn sức lực sinh tồn. Mặc cho ai có gọi thế nào, cũng không thể tỉnh lại. Mục Tương nhìn Hàn Hàn, khẽ lắc đầu. Hàn Hàn thét lớn: “Không có khả năng!” “Tiểu Hàn. . .” Mục Tương không biết nên nói gì, hắn chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, giống như có thứ gì đó nóng bỏng đang dọc theo bờ má rơi xuống. “A Tương ngươi gạt ta!” Hàn Hàn nhìn Mục Tương rơi lệ trước mắt mình, y không thể tin được, cầm lấy bàn tay của Mục Ân liều mạng truyền chân khí của mình cho hắn. Y gào thét: “Ân thúc, Ân thúc ngươi cố gắng chịu đựng, Tiểu Hàn nhi sẽ không để ngươi có việc gì, chúng ta còn phải cùng nhau trở về Lạm Thương Sơn.” Thế nhưng vô luận bản thân có gào lên cỡ nào, người đang ngủ thiếp đi trong lòng, đã vô pháp đáp lại. “Đúng rồi, tìm Triệu Tiểu Xuân!” Hàn Hàn bỗng nhiên nhớ tới còn có một người như vậy, chỉ cần có người này, người chết y đều có thể cứu sống, chỉ cần có người này, Mục Ân sẽ có thể cứu được. Hàn Hàn liều mạng nói: “A Tương, tìm Triệu Tiểu Xuân, mau tìm Triệu Tiểu Xuân, chỉ có hắn mới có thể cứu được Ân thúc!” Mục Tương khẽ vuốt khuôn mặt thúc thúc. “Triệu Tiểu Xuân cách đây quá xa. . .” Hắn nói nhỏ với Mục Ân: “Ân thúc, ta đã phá hủy kỳ kinh bát mạch của Liễu Trường Nguyệt, hắn lập tức sẽ đi cùng ngươi, ngươi nếu như trong lòng còn có hắn, đừng rời đi quá nhanh. Đây là điều cuối cùng chất nhi có thể làm được. . .” “Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, Ân thúc sẽ không chết!” Lời nói của Mục Tương khiến Hàn Hàn gào lên khóc lớn, y lay thi thể Mục Ân vẫn mang theo hơi ấm, không thể lý giải rõ ràng vừa cùng người này hòa hảo, vì cái gì ngay sau đó lại mất đi hắn. Bên hồ tuyết bay không ngừng, nước mắt rơi xuống liền ngưng kết thành băng. Bỗng nhiên, một giọng nói thanh lãng còn mang theo chút trẻ con vang lên bên cạnh hai người. “Cái kia, cái kia. . .” Mục Tương hai mắt đỏ ửng quay đầu lại, thấy tiểu cung chủ của Phù Hoa cung Yến Khuyết đã đứng một bên. Yến Khuyết không ngừng nhìn về phía Mục Ân, trong tay cồn cầm một chiếc hà bao tú công tinh xảo. Thấy Mục Tương ngẩng đầu nhìn hắn, Yến Khuyết lập tức chui vào giữa Hàn Hàn và Mục Ân, hắn vội vàng cởi hà bao, đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ mang theo mùi hương nhàn nhạt. Yến Khuyết đem dược hoàn nhét vào trong miệng Mục Ân, sau đó giữ cổ đẩy xuống, hổn hển nói: “Đây là tục mệnh dược hoàn nương giao cho ta, là bát sư thúc lấy máu dược nhân của hắn có hơn bách vị linh dược chế ra, chỉ cần còn một hơi thở, không, chỉ cần nửa hơi thở cũng được, ăn viên “Triệu Tiểu Xuân tinh tâm lực tác phúc lộc duyên thọ tiểu dược hoàn” này vào, cho dù đã bước vào quỷ môn quan, cũng có thể lập tức kéo trở về!” Mục Tương cùng Hàn Hàn không ngờ tới Yến Khuyết lại đột nhiên xuất hiện, còn mang tới một viên dược hoàn, hai người đều sửng sốt, trơ mắt nhìn hắn. Yến Khuyết cho rằng bọn họ không tin, liền nói thêm: “Thật đấy, bát sư thúc của ta chính là Triệu Tiểu Xuân các ngươi vừa nói, nhất định sẽ cứu trở về được, các ngươi tin ta!” Sau đó, Hàn Hàn nghe thấy người nằm trong lòng y, ho nhẹ một tiếng. . . Nửa tháng sau, Hàn Sơn phái. Tuyết đã rơi suốt mấy ngày qua, khí trời bỗng nhiên trong lành, Hàn Hàn bị ánh dương chiếu xuống có chút buồn ngủ, cầm kiếm múa trong viên tử, còn ngáp dài một cái. “Sư huynh!” Bạch Linh chạy tới chỗ Hàn Hàn, lau mồ hôi trên trán nói: “Kim Hoa nói sương phòng ngươi cho hắn quá nhỏ, chăn lại không đủ mềm, làm sao bây giờ?” Hàn Hàn gãi gãi đầu, nói: “Đổi lại cho hắn không phải là được sao?! Đem chăn nệm trong phòng ta cho hắn đi. Dù sao ta vừa trở về cũng ngủ chưa đến hai ngày, chăn nệm kia là do A Tương lúc trước cho người đưa tới, so với Hàn Sơn phái ta cũng mềm mại hơn.” Bạch Linh nói: “Nhưng còn đại sương phòng trống Mục thiếu gia thường ở, nếu cấp cho Kim Hoa, lúc Mục thiếu gia đến phải làm sao?” Hàn Hàn khoát tay áo, vẻ mặt lười nhác. “Đi đi đi, hắn đến Hàn Sơn của ta, ta phải để phòng  cho hắn ngủ sao? Cứ để hắn ngủ ngoài đường đi!” “Ngủ ngoài đường?” Bạch Linh vẻ mặt kinh ngạc, không biết Hàn Hàn đang nói thật hay giả. Hàn Hàn liếc mắt nhìn Bạch Linh. “Ngươi cũng đừng chạy lung tung nữa, thương vừa mới tốt lên một chút liền chạy tới chạy lui như vậy. Mấy chuyện còn lại để sư huynh đệ đi làm, mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi.” Bạch Linh gãi gãi đầu. “Thế nhưng nếu để những sư huynh đệ khác đi, Kim Hoa căn bản không đếm xỉa tới bọn họ. . .” “Ngươi trở về phòng cho ta!” Hàn Hàn quát: “Cái đóa Tiểu Kim Hoa kia tối nay ta sẽ xử lý hắn! Ngươi chính là tốt bụng quá, nên mới bị hắn giẫm lên đầu!” Hàn Hàn vừa quát, cổ Bạch Linh liền co rụt lại, tiếp theo vội vội vàng vàng chạy về sương phòng của mình. Hàn Hàn hừ hừ hai tiếng, sau đó đứng phơi nắng thêm một chút, lúc này mới thong thả quay về đại sảnh. Ngày ấy sau khi cùng Liễu Trường Nguyệt quyết đánh một trận, may mắn được Yến Khuyết trợ giúp, cứu về một mạng của Mục Ân. Sau đó y cùng Mục Tương đưa Mục Ân trở về Tả Ý sơn trang, đợi Mục Ân được Mục Tương chăm sóc dần dần tốt lên, liền ly khai đến Thủy Nguyệt lâu đón Kim Hoa ra, cùng nhau trở về Hàn Sơn. Cho dù trải qua những việc này, sau những phút giây sinh tử tựa như mọi chuyện đều có thể quên đi, nhưng đôi chút khúc mắc này vẫn tồn tại trong lòng Hàn Hàn, chưa hề biến mất. Hàn Hàn vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Mục Tương như thế nào, bởi vì được bảo hộ quá tốt, bởi vì cái gì cũng không cần làm, như vậy khiến y thực sự bất an. Y sợ nếu như cứ tiếp tục, nếu không phải mình chịu thua trước trở thành một con thỏ bông dựa vào Mục Tương mà sống, thì nhất định sẽ cùng Mục Tương ầm ĩ một trận cực lớn, khiến quan hệ hai bên càng thêm tồi tệ. “Chưởng môn sư huynh!” Hàn Hàn tiến đại sảnh Hàn Sơn phái, liền có đệ tử chạy tới đón y. Y vừa mở miệng hỏi: “Làm sao?” Liền thấy một tiểu tiểu hài đồng bộ dạng khả ái ngồi trong phòng, hai chân còn đang lắc lư ghế trên, trên tay bưng một chén hương trà, nghiêm túc phẩm trà. Hài đồng kia vừa thấy y đi vào, trên khuôn mặt ngây thơ xuất hiện một nụ cười hoàn toàn không hợp tuổi, nãi thanh nãi khí mà hô: “Hôn hôn Tiểu Hàn nhi a –” Hàn Hàn bị đối phương kêu đến cả người nổi da gà, run lên một cái, tức giận nói: “Không phải đã bảo đừng gọi ta là Tiểu Hàn nhi! Còn có ngươi sao lại ở chỗ này, ta còn tưởng ngươi đã trở về!” Tiểu Xuân tựa cằm nhìn y, sau đó cười cười gian xảo. “Làm sao?” Hàn Hàn bị nhìn đến da đầu ngứa ngáy. “Ta vốn là muốn trở về, nhưng mà ̣ mã xa đi đến nửa đường nghe thấy các ngươi xảy ra chuyện, cho nên mới quyết định quay lại.” Tiểu Xuân nói. Người truyền tin là thuộc hạ của Vân Khuynh. Khi Hàn Hàn biến mất lần trước khắp nơi nôn nóng đến độ nhân ngưỡng mã phiên, khi đó Vân Khuynh liền để lại vài người ở Tả Ý sơn trang và Hàn Sơn phái, lúc này cũng là nhờ những người kia còn chưa rút đi, Tiểu Xuân mới có thể nhận được tin tức. Hàn Hàn vốn tưởng rằng Tiểu Xuân đang nói về chuyện tứ sư tỷ Yến Phù Hoa và Liễu Trường Nguyệt, nhưng không ngờ Tiểu Xuân tiếp tục mở miệng lại nói: “Nghe nói, ngươi cùng tên khẩu tử nhà ngươi cãi nhau a?” “Cái, cái gì khẩu tử nhà ta?” Hàn Hàn thiếu chút nữa nhảy dựng lên. “Hảo hảo hảo, không phải khẩu tử nhà ngươi!” Tiểu Xuân nói: “Là Mục Tương nhà ngươi!” “Không phải cũng thế!” Hàn Hàn đỏ mặt rống. “Tình nhân chi gian a, sàng đầu sảo sàng vĩ hòa, ta và khẩu tử nhà ta cũng thế, thường xuyên nhất ngôn bất hợp, nhưng hai bên nhẫn nhịn một chút, không bao lâu sẽ qua đi thôi.” Tiểu Xuân ôm trà trản, thần tình nhàn tĩnh nói: “Vừa rồi lúc ta lên núi trông thấy một người đứng dưới chân núi, rõ ràng muốn lên núi, lại sợ bị đuổi đi, bộ dạng đau khổ vẻ mặt không biết nên làm sao cho phải thực sự là đáng thương. Ngươi a, cái tính tình này cũng chỉ có Mục Tương mới chịu được, mất công ta đặc biệt xuất cốc đưa tới cho ngươi xuân dược “Tâm nhi phanh phanh nhất trực khiêu” thiên thượng địa hạ tuyệt không có cái thứ hai kia. Đến bây giờ cũng đã hơn nửa năm cư nhiên còn giận dỗi với hắn, ta a, hoàn toàn không biết nên nên nói ngươi như thế nào mới tốt, ai, thực sự là hận thiết bất thành cương !” Hàn Hàn thẹn quá thành giận la lớn: “Ngươi mới vậy! Cái tính tình này của ngươi cũng chỉ có Đông Phương Vân Khuynh mới chịu được! Bừa bãi hạ thứ dược loạn thất bát tao gì đó kia, ta thiếu chút nữa bị ngươi hại…hại…” Hàn Hàn nói không được. Tiểu Xuân cười gian đáp: “Hại mấy ngày mấy đêm không xuống được giường có phải không? Ai ai, ngươi không cần phải nói, dược của thần y thần y cũng đã tự mình thử qua, thực sự rất lợi hại!” “Đáng giận!” Hàn Hàn bước tới, xách vạt áo Triệu Tiểu Xuân muốn đem hắn ném ra ngoài cửa. Lúc này, ngoài cửa lại có đệ tử báo lại: “Khởi bẩm chưởng môn sư huynh, Mục thiếu gia tới chơi!” Tay Hàn Hàn run lên một cái, Tiểu Xuân lại từ trên không rơi xuống chỗ đang ngồi ban đầu. Hàn Hàn sờ sờ mặt, phủi phủi y sam, vẻ mặt vốn có chút khẩn trương, nhưng y bỗng nhiên nhớ tới chính mình còn không có hoà hảo với tên đầu gỗ kia, lập tức thay đổi sắc mặt, hừ mạnh một tiếng. “Bản chưởng môn công việc bộn bề, không rảnh tiếp đón loại người nhàn nhã không mời mà tới, nói cho hắn biết, hắn muốn làm gì tự mình đi mà làm, đừng tới làm phiền ta!” Nói xong, Hàn Hàn lập tức đi vào nội đường, chính là cước bộ do quá gấp gáp, hai chân vấp cái té nhào. Tiểu Xuân phì một tiếng bật cười: “Nãi nãi cái hùng, xấu hổ cũng đừng chạy nhanh như vậy a!” Lúc Mục Tương đi vào chỉ thấy Tiểu Xuân đang ngồi trong phòng bộ dạng khoan thai uống trà, chỉ thoáng sửng sốt, lập tức chắp tay thi lễ nói: “Triệu đại phu hữu lễ!” Tiểu Xuân thích người khác gọi hắn là đại phu, hắn vừa nghe thấy hai chữ đại phu tâm tình liền rất tốt, cũng mỉm cười ngọt ngào đáp lại, nói: “Mục huynh hữu lễ! Là tới tìm Tiểu Hàn sao? Thật không may, Tiểu Hàn vừa rồi rõ ràng vẫn ở đây, nhưng ngươi vừa xuất hiện, hắn lại biến mất rồi.” Mục Tương cười khổ gật đầu. “Ta ở ngoài cửa đã nghe thấy lời hắn nói rồi.” “Hắn hình như rất giận ngươi a!” Tiểu Xuân thong thả nhấp một ngụm trà. Mục Tương nửa ngày không đáp. Tiểu Xuân trừng mắt nhìn, vẻ mặt tinh quái cùng bề ngoài trẻ con động lòng người kia hoàn toàn không tương xứng. Tiểu Xuân nói: “Ngươi người này cũng không có gì không tốt, ngay cả đôi khi có đầu gỗ một chút, Tiểu Hàn nhi cũng chỉ có chút tâm tư mà thôi, ngươi thế nhưng cũng đoán không ra. Bất quá không sợ, có thần y ta ở đây, bệnh gì cũng chữa được hết, ngươi cứ việc nói, Triệu Tiểu Xuân phao dược xong, đảm bạo bệnh tương tư của ngươi không bao lâu sẽ khỏi!” Mục Tương bị vẻ mặt khoa trương của Tiểu Xuân chọc cho thiếu chút nữa bật cười, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, mang theo chút ưu sầu, giống như viễn sơn thúy thụ vào ba tháng Giang Nam kia, khói sóng mịt mù, tựa như ảo mộng, dật nhã đến mức tưởng như không thật. Tiểu Xuân không nhịn được sờ sờ cằm, phát hiện Mục Tương này nguyên lai thật đúng là một mỹ nam tử hiếm có, khó trách tâm Hàn Hàn đóng chặt trên người hắn, có lấy búa cũng chẻ không ra. Mục Tương buông mắt nói: “Hết thảy đều là lỗi của ta, là ta phá hư tâm ý của Tiểu Hàn. Ta đã nhiều ngày tự mình suy nghĩ, mới hiểu được ý tứ trong lòng Tiểu Hàn.” “Úc?” Này thực thú vị, chẳng lẽ tên đầu gỗ này đã thông suốt? Tiểu Xuân hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Mục Tương. Mục Tương chậm chạp nói: “Bởi vì mất đi rồi có lại, ta luôn sợ hãi sẽ lại mất đi Tiểu Hàn, cho nên tư tâm đưa hắn nhốt trong lòng, ta lừa gạt hắn, giấu diếm hắn, chỉ vì muốn hắn rời xa nguy hiểm. Chính là hắn một người tâm cao khí ngạo như vậy, đem hết thảy đều giao cho ta, lại để ta đối đãi như vậy, cũng khó trách hắn lại sinh khí.” Tiểu Xuân liên tục gật đầu. “Người ta đường đường chính là chưởng môn một phái, luận địa vị giang hồ còn lớn hơn thiếu trang chủ ngươi một tầng. Ngươi muốn hắn trốn sau lưng ngươi, đích thực là coi thường hắn.” Mục Tương khẽ nhíu mày, vẻ mặt tràn ngập phiền não. “Nhưng ta tuyệt đối không nghĩ muốn hạn chế hắn, ta chỉ là không muốn hắn bị thương, không muốn hắn có điều gì ngoài ý muốn.” Tiểu Xuân hỏi: “Vậy ngươi có đem những lời này nói qua với hắn chưa?” Mục Tương lắc đầu. “Chuyện cho tới bây giờ chỉ sợ hắn sẽ không nguyện nhìn mặt ta nữa. . .Tiểu Hàn hắn có khi dễ tức giận rồi hết cũng nhanh, nhưng cũng có khi. . .” Tiểu Xuân đảo mắt, giống như đang đánh giá điều gì, sau đó chợt nhếch mép cười với Mục Tương, nói: “Đúng rồi, nghe nói ngươi lúc trước cùng tỷ phu bạc tình quả tính của tứ sư tỷ ta đánh nhau một trận, tình hình thế nào?” Mục Tương nghe thấy Tiểu Xuân nhắc tới việc này, thần sắc trên mặt mới dãn ra một chút. “Nói đến chuyện này còn phải cảm ơn Triệu đại phu, ngày ấy may mà nhờ linh dược do ngươi sở chế trong tay Yến tiểu cung chủ, lúc ấy mới có thể kịp thời cứu tính mạng thúc thúc ta, chỉ là dùng đi một viên dược hoàn hộ mệnh của Yến tiểu cung chủ, ân huệ này không biết nên hoàn lại như thế nào.” Tiểu Xuân khoát tay áo. “Vật kia vốn là để cho người cần thiết ăn, làm thêm một ít là được. Ngược lại võ công của tứ sư tỷ phu ta có cao không? Ngươi chống lại hắn khẳng định đánh nhau rất lợi hai đi? Sao, thương có nặng không?” Mục Tương sửng sốt, đáp: “Làm phiền Triệu đại phu quan tâm, hôm ấy đánh một trận tốc chiến tốc quyết may mắn thắng lợi, bị thương cũng không nặng lắm.” Tiểu Xuân buông trà trản trong tay, từ trong lòng ngực lục lọi, lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ màu hồng. Hắn lấy một viên dược nói với Mục Tương: “Mở miệng ra!” Mục Tương không hể hoài nghi mở miệng, để Tiểu Xuân đem dược hoàn kia bỏ vào trong miệng hắn. “Đây là?” Sau nuốt dược, Mục Tương mới hỏi. Tiểu Xuân leo xuống ghế, đi đến trước mặt Mục Tương, nhón chân vươn tay đặt trước ngực Mục Tương, thôi động nội lực hóa khai dược tính. Cơ hồ trong nháy mắt, một cơn đau kịch liệt đột nhiên xuất hiện trong cơ thể Mục Tương, khiến bụng hắn khuấy đảo, sau đó từ cổ họng bốc lên một cỗ tinh điềm, phun ra một ngụm máu tươi. Tiểu Xuân bật cười cạc cạc: “Hiện tại, bị thương rất nặng rồi!” Mục Tương chỉ cảm thấy toàn thân hư nhuyễn, cả người lung lay sắp đổ, hắn khó hiểu nhìn về phía Triệu Tiểu Xuân, nhưng người này lại cười đến vô tâm vô phế, nói: “Hăng hái lên một chút a đầu gỗ! Cũng đã giúp ngươi làm đến mức này, đừng có để Tiểu Hàn nhi có cơ hội chạy thoát khỏi tay ngươi nữa! Giữ chắc một chút a –” Đăng bởi: admin