CHƯƠNG 14 Cho dù biết rõ cuối cùng sẽ có kết quả như vậy, cho dù đã bao lần tự nói với bản thân không sao đâu, nhưng khi cái ngày đó đến mà không hề báo trước, Hàn Hàn vẫn cảm thấy thực khó chịu. Ôn Ngọc có hài tử của Mục Tương, nàng nghẹn ngào nói hy vọng sớm kết hôn, Mục Tương sau đó lại muốn cùng nàng nói chuyện này, lúc này vẫn còn là mùa đông, cũng chỉ còn mấy ngày nữa sẽ sang tháng Giêng, có lẽ nếu muốn chuẩn bị hôn sự, Tả Ý sơn trang hẳn phải chờ thêm một thời gian. Thực đau đớn, thực thống khổ. . . Trái tim siết chặt, tưởng chừng như không cách nào hô hấp. . . Chẳng qua chỉ là buông tay mà thôi, giải phóng chính mình, cũng giải phóng Mục Tương, vì sao lại khó như vậy. . . Hàn Hàn run run bắt đầu tìm kiếm khắp phòng, thu dọn đồ đạc. Y mở cánh tủ nhỏ, phát hiện những bộ y sam lấy ra đều là do Mục Tương chuẩn bị vì y, loại vải được dùng chính là tuyết cẩm thượng hạng, màu sắc có lẽ là thiên lam, bởi Mục Tương biết rõ y từ trước đến nay rất thích mặc lam y, cho nên ắt sẽ vì y chuẩn bị như vậy. Đem y phục đặt lại chỗ cũ, chúng không phải là của y. Đến bên giường gỡ thanh kiếm đặt ở đầu giường xuống, lại nhớ ra đây vốn là của Mục Tương. Do bội kiếm của mình từ trận đánh với Kim Hoa mấy tháng trước đã bị hủy, sau đó Mục Tương không nói một câu liền đem bảo kiếm tùy thân cho y sử dụng, y sử dụng thấy thuận tay, liền chiếm luôn không trả. Đem kiếm đặt lại chỗ cũ, đây cũng không phải là của y. Hàn Hàn bỗng không nén được bi thương, hốc mắt cay cay. Không phải đã sớm biết sao? Hết thảy đều là vay mượn, cuối cùng rồi sẽ phải trả lại. Ngay cả Mục Tương cũng vậy, từ trong ra ngoài một góc áo một sợi tóc, đều không phải của y, không phải của y. . . Bố khăn trống rỗng trải trên bàn, không có thứ gì có thể mang đi. Hàn Hàn đứng trước bàn ngẩn ra, một lát sau nắm tay thật chặt, răng cắn chặt, xoay người ly khai. Không phải của y, sẽ không được phép mang đi. Đạo lý ấy Hàn Hàn vẫn hiểu được. Y nếu tới đây bằng tay không, vậy cứ tay không mà đi, nếu như ngay cả điểm ấy còn không làm được, vậy không phải y đã sống uổng hai mươi mấy năm này rồi sao? Chính là nước mắt không chút chí khí rơi ướt hốc mắt, bất quá may mà còn lớp băng vải, không ai có thể nhìn thấy. Hàn Hàn đi đến chỗ bọn Bạch Linh ở, nhưng còn chưa bước vào viện lạc, bả vai liền bị chế trụ quay cả người lại. Hơi thở quen thuộc lập tức khiến Hàn Hàn nhận ra là ai, bọn họ trong mấy ngày, từng giống như hai khối kẹo đường dính trên người đối phương không rời, nhưng hôm nay nhớ lại những chuyện đã qua, lại khiến Hàn Hàn càng đau lòng. Người này, nguyên lai đã là cha của con người khác. “Ngươi đến đây làm gì?” Thanh âm của Mục Tương nghe không ra cảm xúc. “Tìm bọn Bạch Linh, quay về Hàn Sơn.” Hàn Hàn cứng nhắc trả lời. Bàn tay Mục Tương đặt trên vai Hàn Hàn mất đi tiết chế khẽ siết chặt, lực đạo khiến Hàn Hàn đau đến mức nhíu mày. Mục Tương nói: “Ngươi nghe thấy được?” Hàn Hàn mím chặt môi, không muốn đáp. “Theo ta trở về.” Mục Tương bắt lấy cổ tay Hàn Hàn, dùng sức thật mạnh chế trụ kéo Hàn Hàn vào lòng hắn. Hàn Hàn không trả lời, chỉ liên tục giãy giụa, nhưng Mục Tương hoàn toàn không định buông tay, cho đến khi trở lại phòng, Mục Tương ôm người thẳng vào trong, quên luôn việc khóa cửa. “Ngươi không có việc gì hỏi ta sao? Ngươi hỏi, ta nhất định trả lời.” Mục Tương kiềm chế ngữ khí của mình nói, nhưng Hàn Hàn cảm thấy, hắn là đang tức giận. Hắn đây là đang tức giận cái gì? Rõ ràng nên tức giận, nên nổi điên, nên la hét là y mới đúng! Nhưng những lời này Hàn Hàn không thể nói ra, chỉ cứng nhắc nói: “Không có!” Không có gì cần hỏi, có hỏi thế nào không phải cũng giống nhau sao, y sớm đã hiểu rõ. Mục Tương rất ít khi nổi giận, nhưng lần này hắn thực sự không thể kiềm chế cơn giận dữ của mình. Vừa rồi sau khi phát hiện Hàn Hàn nghe lén bên ngoài, hắn liền lập tức trở về, kết quả lại thấy bố khăn trải trên bàn, mà Hàn Hàn không thấy bóng dáng. Hắn lập tức liền hiểu được Hàn Hàn đang nghĩ cái gì. Người này rời đi, cái gì cũng không hỏi, đem mọi chuyện giấu kín trong lòng, ném hắn sang một bên, một mình ly khai! Mục Tương vội vàng tới chỗ bọn Bạch Linh, may mà vừa đến bên ngoài liền thấy Hàn Hàn, nhưng thần tình ẩn nhẫn trên mặt Hàn Hàn lại khiến hắn không thể khống chế tâm tình của mình, chỉ muốn hỏi rõ người này đến tột cùng vì cái gì lại dễ dàng ly khai như vậy? “Ngươi không có, vậy để ta hỏi.” Mục Tương siết chặt tay, sau lại cố gắng buông lỏng. Hắn biết mình vì sao lại thất thố như vậy, bởi vì đối với hắn, người trước mắt so với bất kì thứ gì đều quan trọng hơn, nếu như mất đi người này một lần nữa, hắn sẽ không thể chịu đựng nổi. Mục Tương cố kiềm chế hỏi: “Ngươi vừa nghe thấy Ngọc Nhi nói nàng có thai, liền cho rằng đứa nhỏ trong bụng là con ta?” Hàn Hàn sắc mặt tái nhợt, đóng chặt miệng không trả lời. Mục Tương lại hỏi: “Ngươi chính là xem ta như vậy, không chịu tin ta? Bụng của Ngọc Nhi đã lớn cỡ nào rồi, lúc trước khi ngươi mất tích lòng ta nóng như lửa đốt, làm sao có thể trong lúc đó xảy ra chuyện gì cùng Ngọc Nhi? Huống chi ngươi hẳn phải hiểu rõ…” Hàn Hàn bỗng nhiên hét lớn: “Ta cái gì cũng không rõ! Ta chỉ biết ta thích ngươi, thích vô cùng, ta không muốn buông ngươi ra, thế nhưng không được. Nếu không phải do thứ xuân dược kia, ngươi căn bản sẽ không ở cùng ta, ta biết rõ như vậy, nhưng vẫn vô liêm sỉ dính lấy ngươi,” Nước mắt ướt đẫm lớp vải trắng, nhuốm thành hai vệt nước sẫm màu. Hàn Hàn thanh âm nghẹn ngào, y muốn cố nén lại, nhưng vô ích. “Ngươi không phải là của ta. . .Ngươi không phải. . . Ta không nên làm những chuyện này với ngươi, ngươi cũng không nên đối ta ôn nhu như vậy. Ngươi không nên nói thích ta, để ta hiện tại như thế nào cũng không thể buông. . . Ngươi là của Ngọc Nhi. . . Ta biết rõ. . . Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn khăng khăng thích ngươi. . . Ta thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi. . . Từ nhỏ đến lớn trong lòng ta chỉ có một mình ngươi. Nếu có thể, ta luôn nghĩ muốn đoạt lấy ngươi. . . Nhưng ngươi lại cùng Ngọc Nhi có hôn ước, còn khiến Ngọc Nhi mang thai. . . Vì cái gì, vì cái gì ta lại không được. . . Vì cái gì ta nhất định phải ly khai ngươi. . .” Lời nói của Hàn Hàn khiến Mục Tương sững sờ, một lúc lâu vẫn không cách nào mở miệng. Tim hắn đập thật nhanh, kích động cơ hồ như sắp ngạt thở. Từng câu từng chữ của Hàn Hàn tất cả đều rơi vào tai hắn, xâm nhập vào lòng hắn. Người này nói thích hắn bao nhiêu lần hắn không đếm được, duy nhất hiểu được tất cả những đố kị kia đều là do tình yêu xuất phát từ nơi sâu nhất trong tim. Mục Tương lúc này chỉ cảm thấy rất muốn ôm chặt con người đang khóc này, gắt gao ôm y trong lòng. Những chuyện hiểu lầm kia so với nước mắt của người này, hoàn toàn không đáng kể. Người ở trước mắt này yêu hắn sâu đậm, đó chính là quyến luyến không cần hoài nghi. Lời nói trực tiếp mà chân thành đánh thằng vào trái tim Mục Tương, vui sướng giống như tất cả mật đường trên thế gian này đều hòa trộn trong lòng, điều ngọt ngào này, khiến hắn tưởng chừng không cách nào thừa nhận. Mục Tương đột nhiên tiến lên trước gắt gao ôm Hàn Hàn vào lòng, hắn nâng cằm Hàn Hàn lên, vô pháp khống chế hôn lên môi y. Hàn Hàn đẩy Mục Tương ra, hô lớn: “Ngươi làm cái gì?!” Mục Tương lại bước lên trước, khiến Hàn Hàn sợ đến mức giơ chân muốn đá, nhưng chân vừa nâng lên lập tức đã bị bắt lấy, sau đó đột nhiên một hồi thiên toàn địa chuyển, Hàn Hàn liền ngã ngửa xuống bàn. “A Tương!” Hàn Hàn quát. Mục Tương đè xuống, hơi thở quen thuộc của người này hoàn toàn bao phủ lấy y, trong lúc vùng vẫy Hàn Hàn kinh ngạc phát hiện Mục Tương cư nhiên lại có phản ứng, khi bộ phận nóng rực kia chạm tới mông y, Hàn Hàn cứng đờ, lại bắt đầu kịch liệt giãy dụa. Tiết khố bị người nôn nóng xé rớt, đồn biện bị dùng sức tách ra, bộ phận của đối phương kia vội vàng muốn tiến vào. Hàn Hàn tức giận tránh mông, chính là không muốn để đối phương toại nguyện. Mục Tương khẽ vỗ nhẹ lên mông Hàn Hàn, bàn tay mang theo ý vị khiêu khích kia khiến Hàn Hàn co lại ngừng cựa quậy, sau đó Mục Tương liền thừa cơ xông vào. “A –” Hàn Hàn đau đớn kêu lên một tiếng. “Ân. . .” Mục Tương rên nhỏ, không hề ngừng lại, tiếp đó liền kịch liệt trừu sáp người dưới thân. Bị hung hăng va chạm, cố gắng chạm vào nơi sâu nhất, sau đó cơ hồ đem toàn bộ rút ra, lại thật mạnh tiến vào. Cảm giác tê dại kia rất nhanh làm nhạt dần cảm giác khó chịu ban đầu, tình triều mãnh liệt khiến Hàn Hàn hoàn toàn đi mất phương hướng không thể là chính mình, vừa nghĩ tới một phần của người mình yêu thương đang vùi trong cơ thể, y liền không thể khống chế phát ra âm thanh. Chính là tiếng rên rỉ đầu tiên vang lên khiến y cả kinh, chợt nghĩ đến vừa rồi đang cãi nhau, như thế nào chỉ trong chốc lát lại để người áp xuống mà làm, hơn nữa còn là ở trên bàn, điều này sao có thể! Nhưng cổ tay của y bị một tay Mục Tương đè xuống bàn, bàn tay kia của Mục Tương lại giữ thắt lưng y không ngừng va chạm, trong tình huống này, Hàn Hàn tức giận cố sức kẹp chặt hai mông, không cho người nọ dễ dàng tiến xuất, nhưng không ngờ động tác này trái lại kích thích Mục Tương. Hàn Hàn chỉ nghe thấy từ mũi Mục Tương bật ra một tiếng hừ nhẹ, như muốn làm y tan chảy, tiếp theo dùng sức đâm vào nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể y mấy cái, sau đó rút ra, lật ngược cả người y, lại một lần nữa sáp nhập thật sâu, khiến Hàn Hàn vô pháp kiềm chế hét lên. “Ân a –” Hàn Hàn khó chịu cả ngón chân cũng cong lên. Hoàn toàn khác với lúc trước, Mục Tương lại khẩn thiết như vậy, lực đạo vô pháp khống chế, giống như muốn xé rách y. Hơi thở nặng nề, mồ hôi nhỏ giọt, tiếng rên rỉ trầm thấp thỉnh thoảng phát ra từ cổ họng. Mục Tương không ngừng tác cầu Hàn Hàn, lực đạo càng tăng thêm cùng tốc độ nhanh hơn khiến Hàn Hàn không cách nào chống đỡ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Thắt lưng Hàn Hàn cong lên, nơi bắp đùi khẽ run rẩy, những va chạm mãnh liệt này từng chút từng chút kéo y lên mây, khiến tính khí của y giương cao, trên đỉnh chảy ra từng giọt trong suốt, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên trong phòng. Cảm thấy sắp tới rồi, bụng dưới Hàn Hàn căng lên muốn phóng thích, lúc này một bàn tay bất chợt bắt lấy phân thân của y chế trụ không cho y giải thoát. “A — A Tương –” Hàn Hàn khó chịu vội vàng vặn vẹo thân thể, khổ sở nói. “Buông tay ra, mau buông!” Bên trong dũng đạo mạnh mẽ co rút, khiến Mục Tương cơ hồ muốn tiết xuất, thế nhưng hắn vẫn kịch liệt va chạm, trong mắt tràn đầy dục niệm, cùng ái luyến nồng đậm. Hàn Hàn cảm thấy cả người mình như sắp nổ tung, nhưng bất luận có giãy dụa cỡ nào cũng vô ích, chỗ yếu hại của y nằm trong tay Mục Tương, chỉ cần Mục Tương không buông, y liền không cách nào phát tiết. Bỗng nhiên ngay lúc này, Mục Tương từ đầu vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng. Hắn thở dốc nói: “Đứa nhỏ không phải là của ta, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, chưa từng có Ngọc Nhi. . . Khi ta tìm được ngươi lúc đó liền có ý định hủy bỏ hôn ước với Ngọc Nhi, chính là người uy hiếp tíng mạng của ngươi vẫn chưa tìm ra, ta không muốn phân tâm. . .” Trong đầu Hàn Hàn xuất hiện vô số bạch quang, toàn thân run rẩy, kêu gào muốn giải phóng. “Ta không tin!” Y nói. Mục Tương nặng nề thở gấp, tốc độ tiến tới càng lúc càng nhanh. “Ta thích ngươi không phải do xuân dược. . . Thật lâu trước kia ngươi đã ở trong lòng ta, chỉ là ta không phát hiện. . .” “Gạt người!” Hàn Hàn cũng thở hồng hộc quát lớn. “Thứ dược này một khi được giải. . . Ngươi sẽ hận sao cả đời này không thể nhận thức ta. . .” “Ta sẽ không.” Mục Tương ngữ khí kiên định. Hạ thân cũng kiên định dùng sức. “Ngươi sẽ!” Hàn Hàn kêu to. Y sớm đã không thể chịu đựng thêm nữa. Ngữ điệu Mục Tương chậm lại, động tác dưới thân cũng không còn mãnh liệt như trước, mà nhẹ nhàng ôn nhu vẽ thành từng vòng tròn, chậm rãi va chạm. Hắn nói: “Muốn ta nói bao nhiêu lần cũng được, ta cũng sẽ nói đến khi ngươi tin mới thôi. . . Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi. . . Vô luận trước kia, hiện tại, hay tương lai, người ta yêu cũng chỉ có một mình ngươi. . . Ta muốn cùng ngươi làm những việc này, ta muốn hôn ngươi, ta muốn ban đêm ôm ngươi ngủ, ta muốn sau này ngày nào cũng ở cạnh bên ngươi. . . Để ngươi mở mắt nhìn thấy đầu tiên chính là ta, nhắm mắt cũng chỉ có mình ta. . .Cả đời này dài được bao nhiêu, ta sẽ yêu ngươi lâu bấy nhiêu. . .” Mục Tương cúi đầu hừ một tiếng, hắn vùi thật sâu trong cơ thể Hàn Hàn, đem toàn bộ những dục vọng được gọi là ái niệm này bắn vào bên trong Hàn Hàn. Tay Mục Tương buông ra, phân thân của Hàn Hàn nảy lên hai cái, cũng phun ra trọc dịch màu trắng ngà. Mục Tương thay y lau người, đem những dục dịch này bỏ đi. “Thật tệ. . .” Hàn Hàn che mặt, môi cắn muốn rách. Mục Tương xoa nhẹ lên vết thương trên môi y, thấp giọng hỏi: “Không thoải mái sao?” Hàn Hàn đỏ mặt quát: “Chính là thoải mái mới tệ!” Mục Tương cười khẽ vài tiếng, liền đổi tư thế ôm lấy Hàn Hàn, đưa y lên giường. Rung động khi di chuyển khiến phân thân của Mục Tương có dấu hiệu bùng cháy lại, nhưng hắn chỉ chôn trong cơ thể Hàn Hàn cũng không tái cử động, lại dựa đầu Hàn Hàn lên cổ hắn. Hàn Hàn ngọ nguậy vài cái, Mục Tương trấn an nói: “Đừng tức giận, là ta không đúng, là do ta không nói cho ngươi biết, mới khiến ngươi không thể an tâm.” “. . .” Hàn Hàn trong lòng còn buồn bực. Y tìm một vị trí thoải mái, hai chân khóa trên người Mục Tương khẽ động, tư thế ái muội đem mặt vùi vào ngực Mục Tương. “Mấy ngày nữa ta sẽ đích thân đến Tương Môn thỉnh tội, là ta phụ Ngọc Nhi.” Mục Tương nói. “Trước tiên mau rút. . .” Cái mông Hàn Hàn khó chịu lắc lắc, nhưng phát hiện thứ kia của Mục Tương lại có chiều hướng càng ngày càng ngạnh, liền không dám nhúc nhích. “Thêm một lúc nữa. . .” Mục Tương hít một hơi, tiếu ý mang theo sủng nịch vỗ nhẹ lên tóc Hàn Hàn. “Hơn nữa ta thiếu chút nữa cũng phụ ngươi…” “Ngươi là đã phụ ta rồi!” Hàn Hàn hung hăng nói, lỗ tai đỏ bừng. Mục Tương hôn nhẹ lên thái dương Hàn Hàn. “Nếu thực sự phụ ngươi, đây nhất định là chuyện hối tiếc nhất cả đời ta.” Hàn Hàn hừ hừ hai tiếng, có chút thoả mãn với câu trả lời của Mục Tương. “Đúng rồi, “Hàn Hàn rầu rĩ hỏi: “Nếu không phải của ngươi, vậy đứa bé rốt cuộc là con ai?” “Đúng rồi, “Hàn Hàn rầu rĩ hỏi: “Nếu không phải của ngươi, vậy đứa bé rốt cuộc là con ai?” “Ngọc Nhi không chịu nói, nhưng ta đại khái cũng đoán ra.” Mục Tương nói: “Lúc ngươi còn bị giữ ở Thủy Nguyệt lâu Ngọc Nhi từng đến tìm ta, nàng từng nói qua có nhờ một số bằng hữu tìm tung tích của ngươi. Ta khi đó lơ đễnh, đến lúc Mạc Nhị gửi thư tiết lộ hành tung của ngươi, mới cảm thấy có chút kỳ quái. Theo lý thuyết Mạc Nhị cùng Mạc Tam ở Hàm Dương đùa giỡn Ngọc Nhi, sau khi bị ngươi dạy cho một trận nhất định ôm hận trong lòng, làm sao có thể vì ngươi cầu viện? Còn nữa khi ta gửi thư cảm ơn hắn, hắn cũng không yêu cầu bất cứ thứ gì để tạ lễ. Sau đó ta cho người điều tra một chút, hắn cùng Ngọc Nhi từng quen biết. Theo tính cách của Ngọc Nhi. . . có lẽ rất thích đối phương, mà phía bên kia hẳn cũng thập phần hợp ý Ngọc Nhi, mới có thể mạo hiểm đối nghịch với Thanh Minh các, mang tin tức của ngươi tới đây.” Hàn Hàn kinh nghi bất định “Ngươi là nói đứa nhỏ trong bụng Ngọc Nhi là của Mạc Nhị?!” “Có lẽ nên nói, là của người nhà Mạc gia.” Mục Tương cười khổ. “Ngọc Nhi vừa rồi chính mình vô ý để lộ, nói nàng không biết cha ruột của đứa trẻ là ai!” “Gì?!” Hàn Hàn thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Đáng giận a! Mạc gia cả nhà quả nhiên đều là *** tặc, Mạc Đại thích phiêu tiểu quan, hết lần này đến lần khác dây dưa với y Mạc Nhị với tên còn lại bám lấy biểu muội y, thậm chí còn có hài tử! Hàn Hàn kích động không thôi, lại bị Mục Tương áp xuống. Mục Tương kéo người ôm lấy, khẽ thở dài nói: “Đừng nhúc nhích Tiểu Hàn, ta chỉ muốn ôm ngươi. Ngươi cứ xoay xoay như vậy sẽ làm ta vô pháp duy trì.” Hàn Hàn hít một hơi thật sâu, cả người cứng đờ. Thứ vốn chôn sâu trong cơ thể y không biết từ khi nào, đã trướng đại đến mức khó tin, trụ thân còn đột ngột nảy lên, tựa như chỉ cần chủ nhân vật kia ra lệnh một tiếng, những đợt va chạm đáng sợ vừa rồi sẽ lại bắt đầu. “Lấy, lấy ra. . .” Hàn Hàn lắp bắp nói. Mục Tương tựa cằm lên đỉnh đầu Hàn Hàn, ôn nhu nói: “Thêm một lúc nữa.” “Đã, đã rất nhiều. . .” “Thêm một lúc nữa thôi.” Cả chiều ngày hôm đó bầu trời trong xanh, hai người bọn họ cứ như vậy tứ chi giao triền nói chuyện với nhau, cho đến khi mệt mỏi thiếp đi. Sáng hôm sau khi Hàn Hàn tỉnh lại phát hiện những vết tích *** trên người được được tẩy sạch, trên người mặc một chiếc áo bông mềm mại, ngoại trừ cả người có chút đau nhức và cái mông vẫn còn đau như cũ ra, cũng không có gì đáng lo. Bên cạnh truyền đến tiếng lật sách, Mục Tương hẳn là đang đọc sách. Y sờ sờ lớp băng trên mắt, sau đó chọc chọc Mục Tương, nói: “Cũng đã mười ngày, có thể tháo ra được chưa?!” Giọng nói khàn khàn vừa tỉnh dậy của Hàn Hàn mang theo chút biếng nhác, Mục Tương buông sách cười cười nâng người dậy, thấy y vỗ vỗ thắt lưng, lỗ tai hồng hồng, vẻ mặt khẽ cau, phát hiện vô luận là thanh âm hay biểu tình gì, người này luôn khiến người ta yêu thương như vậy, nếu không phải hôm qua đã khiến y mệt mỏi, hôm nay cũng không muốn để y rời giường. Mục Tương vươn tay, dùng chân khí xoa xoa thắt lưng còn đau nhức của Hàn Hàn, Hàn Hàn trong miệng nói: “Bên trái bên trái, sang bên trái một chút, phải, chính là chỗ đó!” Sau đó thoải mái thở hắt ra. Mục Tương vừa xoa bớp vừa nói: “Kỳ thực tối hôm qua có thể tháo giúp ngươi, chính là nhìn ngươi ngủ say như vậy, ta không nỡ đánh thức ngươi.” “Vậy bây giờ có thể tháo rồi chứ?!” Băng lâu như vậy thực sự không tự nhiên. Hàn Hàn đưa tay lên mắt. Mục Tương lên tiếng: “Để ta.” Hàn Hàn liền rút tay về, tùy ý để Mục Tương giúp y tháo băng. Lớp vải trắng một vòng lại một vòng chậm rãi rơi xuống, Hàn Hàn trong lòng có chút mong chờ lại có chút thấp thỏm. Khi lớp băng cuối cùng rơi xuống, dược thảo thanh lương trên mắt được lau đi, mí mắt Hàn Hàn cảm nhận được ánh sáng ban ngày, khẽ run run mở ra. Thế nhưng. . . Cảnh tượng trước mắt lại khiến y ngây ra, cũng không nói gì. “Tiểu Hàn, như thế nào?” Phát hiện Hàn Hàn cứng ngắc, Mục Tương lo lắng hỏi. Hàn Hàn quay đầu, sờ sờ khuôn mặt của Mục Tương. Trước mắt y thấy được ánh sáng, thấy được hình dáng của Mục Tương, nhưng chỉ là một mảng mơ hồ, giống như nhìn ảnh mình nơi đáy nước, không thể rõ ràng. Trên mặt Hàn Hàn có phần thất vọng, nhưng vẫn gượng cười nói: “Không có việc gì, thấy được, chẳng qua không rõ lắm mà thôi.” Mục Tương nắm lấy bàn tay đang đặt trên mắt của Hàn Hàn thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, chắc chỉ còn chút dư độc. Tai và giọng nói của ngươi đều đã bình phục, mắt nhất định chỉ là vấn đề nay mai. Triệu Tiểu Xuân đang giúp ngươi tìm dược, ngươi sẽ sớm bình phục thôi.” Hàn Hàn bĩu môi. “Trúng độc cũng đã năm tháng, không chết đã là vô cùng may mắn, ta còn nghĩ kịch độc đã sớm xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, nhất định sẽ không thể phục hồi hết, tình hình hai mắt như vậy không biết có thể càng lúc càng xấu đi không? Tiểu Xuân tên kia cũng không phải thần tiên, đã tận tâm tận lực, huống chi trên người hắn còn có thương. . . Quên đi. . . A Tương. . . Ngươi xem có thể gọi hắn về được không, đừng để hắn ở bên ngoài chạy tới chạy lui tránh gặp chuyện không may. . .” Hàn Hàn còn chưa nói xong, liền bị Mục Tương ôm chặt, gắt gao giữ trong lòng. Mục Tương ở bên tai Hàn Hàn nói: “Mắt của ngươi không có việc gì, ta sẽ không để ngươi có việc gì.” Cằm Hàn Hàn đặt trên đầu vai Mục Tương, bị ôm tưởng chừng như không thở nổi. Y yên lặng một lúc, lại nói: “Ngươi đừng như vậy, tình huống xấu nhất bất quá cũng là bị mù, ngươi nên sớm nghĩ xem có nên bảo Xích Tiêu phường làm giúp ta một cây quải trượng không, tốt nhất là cây quải trượng kia còn có thể dùng làm kiếm, ta thực không chịu được một tay cầm kiếm một tay cầm quải trượng đi tìm người tỷ thí đâu.” Hàn Hàn ngữ điệu thoải mái, y không muốn khiến tâm tình Mục Tương quá nặng nề. Kỳ thực những chuyện này căn bản không liên quan đến Mục Tương, nhưng tên ngốc tử này hết lần này tới lần khác cứ khăng khăng đem những chuyện ngoài ý muốn này đổ lên đầu mình. Hàn Hàn cảm nhận được Mục Tương đang tự trách, đau lòng vô cùng. Mục Tương thấp giọng nói: “Nếu mắt ngươi thực sự không nhìn được nữa, vậy ta sẽ làm cây quải trượng của ngươi, chống đỡ cho ngươi cả đời, bồi ngươi đi đến bất cứ nơi nào ngươi muốn.” Hàn Hàn để mặc Mục Tương ôm như vậy, một hồi lâu không nói gì, cuối cùng y khẽ đáp: “Ân. . .” Đem hai tay vòng qua cổ Mục Tương, nhắm mắt lại, cảm thụ sự ấm áp người này dành cho y, cùng lời hẹn ước làm bạn cả đời. Thật tốt. . . Hàn Hàn thở dài, trong lòng nghĩ. Nguyên lai vô luận có bị mù, câm, điếc, thậm chí có chết đi, cũng không hề gì. Chỉ cần hai người có thể tâm ý tương thông, hết thảy đều đáng giá. Mùi tuyết thoáng qua mũi, Bạch Linh vốn đang cùng y chơi cờ quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói: “Tuyết rơi rồi.” Hàn Hàn liền không kiềm được, đến đầu giường cầm kiếm, chạy ra ngoài. Bước chân y vững vàng, đi tới Bạch Mặc lâm uyển cạnh tiểu viện của Mục Tương. Nơi này vào đông là đẹp nhất, bạch mai khắp núi nở rộ, những hạt tuyết mịn rơi xuống từ chân trời, trên cành khô điểm những hạt tuyết trắng, trên thế gian này dường như chỉ có một màu, tinh thuần vô cấu, hương thơm nhàn nhạt vương vấn khắp nhân gian. Hàn Hàn vung tay một cái, danh kiếm rời khỏi vỏ, vỏ kiếm xuyên qua lớp tuyết. Y mặc một bộ trường sam nhạt màu như bầu trời rộng lớn xanh trong hôm nay, mái tóc được buộc cao bằng sợi dây tơ cũng màu, thân ảnh thanh dật múa kiếm giữa hàn phong, không sợ lạnh giá, hoàn toàn chú tâm vào kiếm pháp. Bảo kiếm phóng ra hàn quang, thoắt dao động trong tuyết trắng, trên lưỡi kiếm không hề dính sương tuyết, thoắt lại dây dưa chơi đùa với những bông tuyết mịn, kiếm vung lên vẽ thành những vết sáng, tuyết xung quanh đều bị cuốn vào bay lượn giữa kiếm thế, sau đó thân kiếm nhận nội lực thôi động chuyển thành một màu đỏ rực, khẽ rung lên, tuyết trắng đang lơ lửng trên không trong nháy mắt tiêu thất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại những vệt nước mờ ảo, khiến thân ảnh đang tạm ngừng múa kiếm kia phảng phất một cảm giác mờ ảo mông lung. Bạch Linh đứng một bên nhìn Hàn Hàn không nhịn được vỗ tay thật to, hắn hưng phấn hỏi: “Sư huynh, sư huynh, chiêu này của ngươi tên là gì? Lợi hại như vậy, ta như thế nào chưa từng thấy qua?!” Hàn Hàn sau khi thu thế đứng thẳng lại, y nghe thấy Bạch Linh hỏi như vậy, mặt lại đỏ lên. “Chiêu này. . . Gọi là uyên ương hí tuyết. . . là kiếm pháp ta tự nghĩ ra. . .” Vừa rồi khi múa kiếm, trong đầu y chính là cảnh tượng tối hôm qua khi đi tắm, Mục Tương nhảy vào dục dũng cùng y tắm rửa, cả gian phòng mờ sương, trong lúc ấy Mục Tương dựa sát vào y để y nhìn thật rõ thấy nét mặt tươi cười của hắn, người kia sạch sẽ đẹp đẽ như vậy, cũng giống như những bông tuyết này nhưng lực đạo bên hông của Mục Tương lại nóng rực khiến người ta mê loạn, khiến y thất thần, không thể tự kiềm chế. “Uyên ương hí tuyết?” Bạch Linh thoáng nghẹn. “. . . Là uyên ương hí thủy chứ. . .” Hắn nhớ tới chuyện tối qua lúc mình đi tìm Hàn Hàn, trong phòng phát ra tiếng rầm rì, cùng tiếng nước khuấy động mãi không dứt. “Sư huynh ngươi hỏng rồi. . .” Bạch Linh không khỏi lắc đầu. Uyên ương hí thủy diễn xong cuối cùng lại tạo thành một chiêu kiếm pháp uy lực vô cùng, tuy rằng sư huynh vốn thiên tư thông minh, nhưng một lòng một dạ đều đặt trên người Mục thiếu gia như thế sao được? Đại chưởng môn sư thúc từng nói qua, tương lai Hàn Sơn phái vẫn là giao vào tay sư huynh, đại chưởng môn sư thúc hiện tại cũng chỉ cai quản tạm thời mà thôi, sau này sẽ trả lại cho y. Sư huynh hắn như bây giờ, sau này còn không phải sẽ gả cho Tả Ý sơn trang sao? Nếu đúng như vậy, cơ nghiệp cả đời của Hàn Sơn phái không phải cũng muốn đem làm của hồi môn? Thực sự là nam đại bất trung lưu a!  “Hỏng cái gì mà hỏng?!” Hàn Hàn hung tợn hét lên. “Đói bụng rồi, cùng ta đi bắt gà rừng ăn đi!” “A –” Bạch Linh theo sau Hàn Hàn gọi to: “Sư huynh, vậy bàn cờ trong phòng thì làm sao? Ta chỉ kém mấy quân nữa sẽ thắng nha!” “Không được, làm đầy bụng quan trọng hơn.” Hàn Hàn hướng phía sau khoát tay. “Sư huynh ngươi ăn gian!” Bạch Linh dở khóc dở cười. “Hừ hừ!” Biết rõ sẽ thua, y còn lâu mới quay lại. Hai người đi bắt gà, ở trong rừng làm sạch rồi đem nướng lên ăn. “Này, đùi gà ngươi thích ăn.” Hàn Hàn đưa hai cái đùi gà cho sư đệ y, ngón tay dính đầy mỡ, cầm phần thịt còn lại cắn một miếng. “Cảm ơn sư huynh!” Bạch Linh cao hứng nhận lấy cắn một một miếng lớn, gà rừng trên núi Lạm Thương ăn rất ngon, nơi khác không thể so sánh, ngon đến mức y cảm thấy thực thỏa mãn. Hàn Hàn xé thịt, nhìn bầu trời âm u ngoài xa, hai má phình to, lầm bầm hỏi: “Hiện tại là giờ nào?” “Giờ Thân.” Bạch Linh nói xong lại “A –” một tiếng, dọa Hàn Hàn giật nảy. “Ngươi hét lên cái gì?” Hàn Hàn nói. Bạch Linh ngượng ngùng cười cười. “Sư huynh xin lỗi, ta quên mất mình đã đáp ứng Ân tổng quản giờ Thân tới tìm hắn, giờ cũng đã muộn, ta đưa ngươi về trước, sau đó mới đi có được không?” “Hắn tìm ngươi làm gì?” Hàn Hàn cảm thấy hơi lạ. “Lần trước ta đứng trong viện tử chiêu điệp bị hắn nhìn thấy, hắn thấy bạch điệp của Hàn Sơn chúng ta thập phần xinh đẹp, hỏi ta lúc rảnh có thể gọi lại tới cho hắn ngắm không, ta liền đáp ứng.” Bạch Linh nói. “Thật tốt!” Hàn Hàn vừa cắn thịt gà vừa nói: “Không như ta, Ân tổng quản đến bây giờ vẫn chưa từng thích. Có khi đụng mặt nhiều lúc cũng chỉ chào hỏi một tiếng, ngay cả hai mắt cũng chẳng muốn nhìn ta.” Bạch Linh thế nhưng thấy khó hiểu. “Sao lại thế được, Ân tổng quản bình thường đối đãi với mọi người rất ôn hòa a! Với lại. . .” Bạch Linh dừng một chút, “Ta nhớ rõ khi còn bé sư phụ sư nương đưa chúng ta tới Tả Ý sơn trang, sư huynh ngươi ngoại trừ Mục thiếu gia ra, người ngươi dính chặt nhất chính là Ân tổng quản a, hắn nếu như không thích ngươi, sao có thể cho ngươi bám lấy?” “A?” Hàn Hàn thoáng ngây ra. “Có chuyện này?” Bạch Linh gật đầu. “Nếu không tin ngươi cứ hỏi Mục thiếu gia đi, Mục thiếu gia khẳng định còn nhớ.” Lúc Mục Tương trở về, Hàn Hàn đang híp mắt cố mài mực, hai đệ tử Hàn Sơn ngồi trong phòng, cũng đang rất chuyên tâm chơi cờ. Mục Tương vừa vào cửa, hai đệ tử kia liền đứng lên nói: “Mục thiếu gia!” Mục Tương gật đầu, để cho bọn họ tiếp tục làm chuyện của mình, lại đi tới bên cạnh Hàn Hàn, nhìn tờ giấy trắng y bày trên bàn, hỏi: “Ngươi đang làm gì?” “Viết thư về Hàn Sơn cho sư thúc.” Hai mắt Hàn Hàn không tốt, cố gắng mở căng ra, cũng chỉ thấy rõ thêm được một chút. Mài mực xong, thấm ướt bút, y quay quay mấy lần vẫn không biết nên hạ bút như thế nào. Có chữ nhỏ đến mức chính y cũng nhìn không thấy, có chữ lại quá to tốn cả trang giấy. Lúc y còn đang do dự, Mục Tương chợt đi tới sau lưng y, dựa lại gần. Bàn tay ấm áp kia bao lấy tay cầm bút của y, sau đó nói: “Ngươi muốn viết gì nói ta biết, ta nắm tay ngươi viết.” “Ai,” Hàn Hàn khẽ quay người, “Đừng có dựa gần tai ta mà nói, ngứa lắm.” “Không dựa gần như vậy, ta sợ ta nói ngươi không nghe.” Mục Tương mang theo tiếu ý nói. “Tai ta đã sớm tốt rồi, ngươi dù có ở chân núi gọi lên, ta ở đỉnh núi cũng có thể nghe được!” Hàn Hàn nói. “Phải vậy không? Vậy hôm nào ta xuống núi gọi thử xem, xem ngươi có nghe được ta nói gì không.” “Được!” Hàn Hàn nghĩ một chút, lại vội nói: “Nhưng ngươi cũng đừng hô bậy!” “Hô bậy? Ví dụ?” Mục Tương thấp giọng hỏi. Giọng điệu kia rơi vào tai Hàn Hàn, quả thực câu nhân. “Ví dụ. . . Mục Tương thích Hàn Hàn. . .những loại đó. . .” Hàn Hàn đem lời này nói ra, trên mặt đỏ lừ, bất giác cúi đầu. “Thì ra ngươi thích nghe những lời này. Không cần chờ đến hôm đó, ta hiện tại có thể nói cho ngươi nghe. . .” Mục Tương chưa nói được nửa, bên cạnh liền nghe thấy mấy tiếng ho khan lộn xộn. Hai sư đệ của Hàn Hàn mặt còn đỏ hơn cả sư huynh bọn hắn, che miệng “khụ, khụ, khụ –” ho không ngừng. “Uây, sao các ngươi còn ở đây?” Hàn Hàn nghe thấy tiếng động đột ngột ngẩng đầu, liền đụng phải mũi của Mục Tương. Mục Tương đau đến nhíu mày, mà hai người kia liền hô to: “Liền không có, liền không có.” Bàn cờ lẫn quân cờ đều cầm lên, vội vội vàng vàng chạy đi. Cái mũi Mục Tương bị đụng phải có chút đau nhức, sau lại thấy buồn cười vô cùng. Hàn Hàn lảm nhảm trong miệng mấy câu, sau đó cúi đầu nói: “Này, có thể viết rồi.” “Ngươi muốn viết gì?” Mục Tương hỏi. Mục Tương vốn tưởng rằng phong thư này của Hàn Hàn mở đầu là báo bình an, ai ngờ mở đầu là tên của sư thúc Hàn Hàn, nhưng câu sau lại xuất hiện mấy chữ Phù Hoa cung và Liễu Trường Nguyệt, kêu lòng hắn cả kinh. Hàn Hàn giữa thư viết: bích ly châu y thu được tại bí thất mà chỉ có các đời chưởng môn mới biết,  là một viên trân châu trong suốt, ở giữa có một đóa sen thất sắc, muốn sư thúc y dùng hạt châu này truyền tin tới Phù Hoa cung, thỉnh cung chủ Phù Hoa cung Yến Phù Hoa cùng kỳ tử Yến Khuyết đến gặp một cố nhân, cố nhân kia tên là Liễu Trường Nguyệt. Hàn Sơn phái tạ ơn Phù Hoa cung đã thực hiện yêu cầu quá đáng này, bích ly châu vật quy nguyên chủ, hai bên cũng không còn thiếu nợ nhau. “Yến Phù Hoa và Liễu Trường Nguyệt là người quen cũ?” Mục Tương nghi hoặc hỏi. “Ân!” Hàn Hàn gật đầu. “Là lão bà của hắn.” “Cái gì?!:” Tiếng Mục Tương cao lên. Mục Tương cũng từng gặp qua Yến Phù Hoa, Phù Hoa cung hành sự thần bí, thương hào bên dưới vô số, nếu không phải bọn họ từng giao thủ, Mục Tương cũng không cách nào biết được nguyên lai Yến Phù Hoa lại là một nữ tử, bày mưu lập kế còn hơn mọi nam nhân trên thế gian. Mà Liễu Trường Nguyệt và Yến Phù Hoa hai người bá chủ một phương này cư nhiên lại là phu thê, thực khiến người ta kinh ngạc. “Ha ha ha ha –” Hàn Hàn cười to. “Sợ chưa, ta khi đó cũng suýt bị hù chết! Sau mới biết được nguyên lai Liễu Trường Nguyệt định dùng ta dẫn Triệu Tiểu Xuân xuất hiện, sau đó sẽ từ Triệu Tiểu Xuân tìm ra được chỗ của Phù Hoa cung. Ta nhanh trí liền nói mình có một khối châu tử có thể trao đổi với Phù Hoa cung làm một chuyện, lợi dụng điều kiện này để hắn thả ta ra.” “May mà ngươi nhanh trí.” Mục Tương bật cười. “Cũng nhờ ngươi tới cứu ta đúng lúc mới có thể thành công, nếu như không có ngươi và mấy sư huynh đệ, ta hiện giờ cũng không có khả năng đứng ở chỗ này.” Hàn Hàn nghiêm mặt nói. “Tiểu Hàn. . .” Mục Tương ôm lấy người trong lòng, thở dài. Nếu không có những sai biệt ngẫu nhiên này, hắn cũng không cách nào đưa người này trở về an toàn. “A, đừng có thổi vào tai ta!” Hàn Hàn lại vặn vẹo, Mục Tương cười cười hôn tai y một cái, quả nhiên, mặt Hàn Hàn liền đỏ ửng, lan tới tân mang tai. Đăng bởi: admin