Tân Lang hậu vừa kế vị ban ngày đã mệt đến nghiêng ngả chóng mặt, đến tối còn phải vội vàng ứng phó với hai tên sắc lang không bao giờ biết thỏa mãn, quả thực khổ không nói lên lời. “Hanh ân… chết tiệt… đừng mà… ta mệt quá…” “Tâm can … ta van ngươi… chút nữa là được rồi…” “Đúng vậy, bảo bối, ban ngày bận đến độ không thấy được mặt ngươi, buổi tối đương nhiên phải bồi thường cho chúng ta a…” “Không muốn không muốn… ta muốn ngủ… Y a a a Ô… hai tên bại hoại các ngươi! A a… sâu quá… đừng cắm vào nữa… Hanh ân… A a…” “Tiểu Phong Phong *** đãng, miệng thì nói không nên, vì sao cái mông còn xoay thế này?” “Đúng vậy, cái miệng nhỏ nhắn thèm khát cắn nhục bổng của ca ca chặt như thế, chẳng lẽ cái miệng nhỏ phía trên không cô đơn sao? Nào, đại nhục bổng của ta cũng sẽ miễn phí cống nạp cho ngươi, ngậm vào!” “Không muốn không muốn… Ngô… Ân…” “Ngô ngô Phong, hút đi, hút mạnh vào đúng đúng, như vậy, thích chết mất!” Lãng Kỳ hưng phấn mà kêu to. “Ha a ha a … tiểu lãng huyệt của Phong cũng cắn ta thích chết mất.. Kỳ, cùng nhau và đi, tiểu Lang hậu *** đãng của chúng ta không có hai thứ cùng vào, sẽ không thích đâu.” “Được, để chúng ta giúp hắn thích đến chết!” “Câm miệng cho ta! Ô a a a không được không được đừng cùng nhau vào a” Ba người quấn quýt thành một đoàn, tiếng khóc rên cùng tiếng thở dốc *** loạn quanh quẩn trong tẩm cung rộng lớn… Chẳng biết bao lâu, khi tất cả yên tĩnh trở lại, hai sắc lang đắc ý dào dạt được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà ép hỏi “Phong, vừa rồi có phải chúng ta làm cho ngươi thích lắm đúng không?” “Đúng a, Phong bây giờ nhất định là càng yêu chúng ta đúng không?” Đã chiếm tiện nghi còn dám huênh hoang! Coi cái mặt các ngươi rõ là được cho ba phân màu nước đã muốn đốt pháo mở phường nhuộm vải! “Đúng, ta rất yêu… yêu cái rắm! Đi chết đi!” Cứ như vậy, hai vị Lang đế vĩ đại bị hung hăng đạp xuống giường, chịu đủ ba ngày ngủ ở trên sàn nhà lạnh băng, cứng quèo. Trước đây, sau khi hai vị Lang vương hạ phàm, Lang thần cung có một thời gian dài đều lạnh lẽo nhàm chán, không hề có sinh khí, vì vậy lần này Lang vương một hơi mang về nhà một người vợ và ba bảo bảo, làm cho cả Lang thần cung náo nhiệt chưa từng có, tất cả mọi người phi thường hài lòng, quả thực đem ba bảo bảo đáng yêu cưng nựng đến tận trời. “Chán ghê chán ghê, quá là chán ghê, bà bà, ngươi mau nghĩ lại xem có cái gì chơi hay hay không, ta sắp chán mà chết rồi nà.” Tam hoàng tử Lỗi Lỗi chán chường trên cành cây mà trèo ra trèo vào. Một lang bà bà đầu đầy tóc bạc dưới gốc cây lòng nóng như lửa đốt vội vã khuyên can: “Ôi, tiểu tổ tông của ta ơi, xin ngài thương cho, an phận chút, hôm qua ngươi mới đá đổ bình dược trong điện Thần dược, cha ngươi mới vừa vào điện, đã truy ra rồi…” “Nguy a, làm thế nào giờ? Bà bà, ta thực sự không cố ý a, ta thấy ông già trong điện Thần dược cả ngày bên cạnh cái hỏa lò bự chảng đó, ta sợ ông ấy chán chết nên mới cùng ổng chơi trốn tìm a, ai biết đâu nó lại… lại …” “Bà bà biết, bà bà biết, tam hoàng tử của chúng ta bụng dạ thiện lương, là đứa nhỏ ngoan, chẳng qua hai vị Lang đế mấy ngày nay tính tình rất nóng nảy, ngươi chớ chọc giận bọn họ.” “Hi, bà bà, ta biết vì sao mấy bữa nay cha mỗi chút mỗi phát hỏa na” “Ác, vì sao?” “Bởi vì cha bị mẫu thân phạt ngủ sàn nhà, không được lên giường! Ha ha…” Lỗi Lỗi nghĩ đến hình ảnh hai người cha cao to uy nghiêm kèo nhèo năn nỉ cầu mẫu thân để họ được lên giường quả là không nhịn được mà ôm bụng cười to. “A? Thật vậy sao?? Ha ha…” Lang bà bà là vú em của hai vị Lang đế, từ trước đến nay vô cùng thấu hiểu tính cách tùy hứng làm bậy của hai người bọn họ, không ngờ giờ Lang hậu lại có bản lĩnh lớn đến thế, đem hai tên nhóc phóng đãng không kiềm chế nổi quản thúc đến thuần phục, quả là vừa bội phục vừa buồn cười. “Mẫu thân của ngươi trông vậy mà lại là một người rất tài giỏi, từ khi lên hậu vị đên nay, quả thực làm rất nhiều việc có lợi cho dân, còn cực lực hòa giải tranh chấp giữa hai giới thần, ma. Làm bách tính kính yêu vô cùng, bây giờ mấy ngày hôm nay các Đế vương đều muốn được tiếp kiến hắn đó!” “Đúng vậy, mẹ của ta vốn rất là giỏi, nhìn là biết, ta a, coi vầy mà kế thừa A, nguy a, cha tới!” Lỗi Lỗi thấy hai người cha từ xa đi tới, sợ đến té rớt khỏi cành cây. “Chết thôi, Lang đế nhìn có vẻ đang nổi giận đùng đùng, chắc chắn chuyện lộ rồi, tam hoàng tử, ngươi chạy mau, bà bà đi ngăn cha ngươi lại.” “Cảm tạ bà bà!” Lỗi Lỗi lao tới hôn một cái trên mặt lang bà bà đáng yêu: “Bà bà, ta đi trước đây!” Thấy tam hoàng tử cụp đuôi chạy mất, dáng chạy ù té thực hoạt kê, lang bà bà yêu thương lắc đầu cười. Đứa nhỏ bướng bỉnh đáng yêu này, tương lai không biết còn gây ra bao nhiêu họa nữa đây. “Bà bà! Lãng Tiểu Lỗi đâu?” Lãng Kỳ nổi giận đùng đùng chạy tới. “Ta không thấy a!” “Bà bà, ngươi đừng che giấu cho cái tên tiểu quỷ đó, ta và Kỳ vừa rồi rõ ràng nhìn thấy hắn mà.” Lãng Hoàng nhíu mày. “Ai nha, bà già này lớn tuổi rồi, thị lực càng ngày càng kém, ta quả là chẳng nhìn thấy gì.” Lang bà bà dụi dụi mắt, ra sức làm bộ vô tội. Hai huynh đệ không khỏi vừa tức vừa buồn cười, chiêu này chẳng phải ngày trước bà bà vẫn xài để che giấu giùm bọn hắn trước mặt phụ vương sao Ai, thực sự là phong thủy chuyển dời, hiện tại đến lượt bọn họ làm cha, đuổi theo nhi tử chạy khắp nơi. Hoàn toàn không để ý phương hướng, Lãng Tiểu Lỗi liều lĩnh đâm quàng đâm xiên, cuống cuồng chạy trốn, nhưng pháp lực của hắn yếu ớt, chạy được một quãng đã hào hào hển hển thở không ra hơi. Mấy ngày nay thừa dịp cha bị phạt ngủ sàn nhà, hắn đều nằm lì trêng giường mẫu thân, hại cha hắn nổi giận đùng đùng, hận đến nghiên răng. Hôm nay thù mới hận cũ, lần này mà bị cha bắt được, khẳng định là sẽ bị lột da a! Lãng Tiểu Lỗi vò đầu bứt tai tự than thở. A, phía trước có một sơn động, chui vô đó núp cái đã. Ngay lúc Lãng Tiểu Lỗi chuẩn bị tiến vào sơn động thì phía sau truyền đến một tiếng thét lớn… “Tiểu Lỗi.. không được vào đó!” Thảm rồi thảm rồi, cha đuổi tới a! Lãng Tiểu Lỗi vừa nghe tiếng đã cuống chân chui tót vào sơn động tối đen như mực… “Grào!!” Lãng Tiểu Lỗi căn bản chưa kịp đứng vững, một tiếng gầm lớn đã khiến hắn chấn động đến ù tai hoa mắt, liền theo sau thân thể bị một bóng đen cao lớn nặng nề xồ tới đẩy ngã nhào xuống đất “Ai nha  đau quá” Đầu của Lãng Tiểu Lỗi đụng vào nền đất, đau đến mắt nảy đom đóm. “Đồ mắt mù hỗn đản nào dám xông vào Bản vương tử?!!” Lãng Tiểu Lỗi tức giận mở mắt gào ầm lên. “Oa oa oa” Đây là cái gì a?! Vừa nhìn ra con thú khổng lồ trên người mình, Lãng Tiểu Lỗi lập tức thét lên kinh hãi. Đầu tiên đập vào mắt là một đôi mắt đen tối thăm thẳm, đầu “nó” cúi xuống nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập uy nghiêm đến bất khả xâm phạm. “Uy, ngươi nặng lắm đó, đè ta đau quá a, có thể để ta đứng lên được không?” Cự thú không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn hắn. “Xin lỗi a, ta không cố ý xông vào nhà ngươi đâu, ngươi đừng giận.” Tiểu Lỗi chớp mắt mấy cái, bày ra chiêu làm nũng vô cùng lợi hại của mình. Ai ngờ đâu cái tên đen thui đến óng ánh, nhìn không ra thứ quái thú gì này vẫn chẳng thèm để ý đến lời hắn, hoàn toàn không có cử động gì tỏ ý muốn buông ra. Này quả là cố tình chọc giận tam hoàng tử cao ngạo (?) của chúng ta rồi. “Này, ta đã xin lỗi ngươi rồi, ngươi còn muốn gì nữa? Bản vương ra lệnh cho ngươi lập tức buông ra!” “Tiểu Lỗi! Không được vô lễ!” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ đột nhiên xuất hiện ở cửa động, vẻ mặt lo lắng. “Ma thú quân, Trẫm là Lang đế mới đăng cơ, tiểu nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tuyệt đối không có ý mạo phạm, càng không có ý cướp đoạt “huyết bảo”, xin ngài giơ cao đánh khẽ, thả hắn đi cho.” Lãng Hoàng thập phần lễ độ nói. A, thì ra đây là ma thú mà cha trước đây nhắc đến a. Lãng Tiểu Lỗi hiếu kỳ nhìn lại. Cự thú màu đen ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hai vị Lang đế tôn quý, tuyệt không sợ hãi, vẫn đè trên người Tiểu Lỗi như cũ, không hề nhúc nhích. “Bất kể là ai, đã vào động sẽ phải chết.” Lãng Tiểu Lỗi lần đầu tiên nghe quái thú ghê tởm mở miệng ra nói, giọng nói trầm thấp vô cùng, dễ nghe đến đáng ngạc nhiên, khiến hắn không nhịn được muốn nghe thêm nữa. “Hừ, ngươi muốn ta chết, thì ta phải chết sao? Ngươi cho ngươi là ai a?” Ma thú lạnh lùng nhìn đứa nhóc dưới thân, tựa hồ như chẳng đáng mở miệng đáp. Lãng Tiểu Lỗi nhìn hắn không nói lời nào lại càng nóng nảy, mắng váng lên: “Cái đồ đen thùi lùi quái dị này! Có bản lĩnh thì đấu thì đấu tay đôi với ta a!” “Tiểu Lỗi, câm miệng cho ta!” Thấy đứa con ngu ngốc không biết sống chết trêu chọc tên ma thú hung bạo, Lãng Hoàng và Lãng Kỳ sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh. Trăm ngàn năm qua, không đếm nổi đã có bao nhiêu lang vì mơ được “huyết bảo” mà chết trước móng vuốt của ma thú, hai huynh đệ họ trước đây cùng liên thủ miễn cưỡng lắm mới lấy thủ hòa, hiện tại con trai lại đang trong tay hắn, rõ ràng là chưa đấu đã thua trắng rồi. “Kỳ, không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu Tiểu Lỗi ra, bằng không cứ thế này cả ba chúng ta cùng bỏ mạng ở nơi này mất.” “Được, ta tới trước dụ hắn chú ý, ca ca từ phía sau lên.” “Cứ như thế đi!” Hai vị Lang đế dũng mãnh cực kì ăn ý bắt đầu tấn công, sơn động tối đen dày đặc sát khí “Ô… đừng mà đừng đánh nhau mà ” Nhìn hai người cha liều mạng cứu được mình ra rồi quăng qua một bên, sau đó tiếp tục giao đấu với ma thú, Lãng Tiểu Lỗi òa khóc. Ma thú trên người chốc lát xuất hiện rất nhiều vết thương, nhưng hắn tựa như không hề đau đớn tiếp tục nhào tới. Tên ma thú này đánh mãi không ngã gục, lại như pháp lực càng lúc càng dồi dào, thực sự khiến hai vị Lang đế đau đầu không ngớt. “Tiểu Lỗi, chạy đi!” “Không, Tiểu Lỗi không bỏ cha lại được!” Con mắt tròn xoe của Tiểu Lỗi đã khóc đến đỏ hoe. “Ngu ngốc! Ngươi muốn xem cha ngươi muốn chết ở đây sao? Nhanh đi gọi mẫu thân ngươi kêu ngự lâm quân đến!” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ không sợ bị mắng là lấy nhiều hiếp ít, họ còn muốn cùng lão bà yêu thương bình an mãi mãi sống bên nhau, đâu có lý nào phải bỏ mạng trong sơn động âm u tăm tối này.    “Ác, được được, ta đi!” Tiểu Lỗi nhanh chóng chạy ra cửa động, không biết vì sao đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn ma thú “Ngu ngốc! Không được quay đầu! Mau đi!” Tiểu Lỗi bị mắng đến rụt đầu, không dám suy nghĩ nhiều, vội vã chạy đi. Chạy đến cả người mướt mồ hôi, trong đầu toàn là hình ảnh tranh đấu kịch liệt vừa rồi. Không sao đâu.. cha sẽ không sao đâu… Hắn… hắn sẽ không sao chứ… Ngu ngốc, vì sao mình lại lo lắng cho cái tên quái thú ghê tởm kia a? Tiểu Lỗi thấy đầu óc mình đã muốn lộn xộn, lại cố sống cố chết chạy về cung…   Vận dụng pháp lực ít ỏi đáng thương, vất vả lắm mới trở lại Lang thần cung, Lãng Tiểu Lỗi cuống đến độ khóc òa. “Mẹ, mau tới! Cha gặp chuyện rồi!” “Cái gì?!” Lê Diệu Phong nghe thoáng qua đã từ nội điện phi ra. “Tiểu Lỗi, chuyện gì xảy ra? Nói cho rõ!” “Ô… đều là ta không tốt… đi lạc vào cái sơn động kia, cha vì cứu ta mà đánh nhau với cái tên ma thú đó! Mẫu thân, mau dẫn ngự lâm quân tới cứu cha!” “Tam hoàng tử nói có phải là cái ma thú trông coi “huyết bảo” không?” Phó tướng quân Cát Trát sốt ruột hỏi. “Ô… chính là hắn…” “Trời ơi!” Mọi người nghe vậy một trận kinh hô. “Việc này không thể chậm trễ! Cát Trát ngươi… ngươi…” Lê Diệu Phong chợt nhận ra mình không khống chế được run rẩy, vội vã bấu chặt móng tay  vào lòng bàn tay mình: “Ngươi dẫn theo ngự lâm quân lập tức theo ta xuất phát cứu giá!” “Tuân mệnh!” “Mẹ, ta cũng muốn đi!” Tiểu Lỗi khóc lóc đòi theo. “Không được! Ngươi ở trong cung cho ta, không được đi đâu!” Đoàn người nóng lòng như lửa đốt, vội vã chạy đi tiếp cứu, nhưng chung quy vẫn chậm một bước— Lê Diệu Phong vừa đến nơi chợt nghe bang bang hai tiếng nặng nề, liền tiếp sau là hai tiếng rên đau đớn truyền ra từ trong động…  Hai bóng đen chớp mắt từ trong động bay ra, Lê Diệu Phong ngưng mắt nhìn, sợ đến hồn phi phách tán, lập tức nhảy về phía trước, giơ tay ra đón lấy hai người vào lòng – “Phong… ngươi đến rồi…” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ mệt mỏi mở mắt nhìn về phía người yêu. “Các ngươi bị thương ở đâu? Mau nói cho ta biết!” Lê Diệu Phong tim đau như dao cắt, đã hầu như khóc rống lên. “Không sao… chúng ta không sao…Phong… đừng lo…” Hai vị Lang đế tuy liều mạng an ủi người trong lòng đang lệ rơi đầy mặt, nhưng máu tươi liên tục trào ra từ khóe miệng chỉ làm Lê Diệu Phong càng nhìn càng đau lòng. “Ngự y, mau gọi ngự y đến!” Mấy ngự y vội vã tới cấp cứu cho hai vị Lang đế, nhưng xuất huyết ồ ạt đã không sao cầm được. “Vì sao, vì sao bọn họ uống nhiều thuốc như vậy rồi mà vẫn chảy máu? Các ngươi mau nghĩ cách xem!” “Khởi bẩm Lang hậu, hai vị Lang đế bị thương vào tâm mạch, không thuốc nào cầm được, duy nhất chỉ có “thiên thủy” mới dùng được thôi ạ.” Lê Diệu Phong đi tới thần giới một thời gian cũng biết mỗi lang đều có một bình nước suối bản mệnh, nghĩ bọn họ được cứu rồi, lập tức nín khóc mỉm cười. “Hoàng, Kỳ, các ngươi mau lấy “thiên thủy” ra dùng đi!” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ nghe vậy không khỏi cười khổ. “Không còn… thiên thủy sớm đã không còn…” “Cái gì?! Không còn… sao lại không còn?” Lê Diệu Phong cả kinh kêu to. “Nói mau! Các ngươi nói mau!” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ nào muốn Phong tự trách mình, chết cũng không chịu nói ra chuyện lúc Phong khó sinh đã mang hết “thiên thủy” dùng cho hắn. Thấy hai người vẻ mặt khó nói, Lê Diệu Phong trong đầu chợt lóe lên —- Phong… đây là thiên thủy Đằng Cách Lý ban cho, là dùng để cứu người, ngươi mau uống đi … Chờ đã! Lẽ nào… lẽ nào thứ ta uống lúc đó lại là… “Không!!” Lê Diệu Phong đột nhiên thất thanh khóc lớn, gắt gao ôm hai người vào lòng… “Không phải các ngươi đưa cho ta uống sao? Vì sao… các ngươi vì sao ngốc như vậy!” “Phong, đừng khóc… chúng ta… chúng ta không hối hận… Nếu cho làm lại một lần nữa, chúng ta cũng không do dự đem thiên thủy cho ngươi… bởi tính mạng của ngươi quan trọng hơn hai chúng ta…” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ nói xong lặng lẽ nhắm hai mắt lại… “Không được! Không được chết! Không được rời xa ta.. Hoàng… Kỳ…” “Ta thừa nhận… ta yêu các ngươi… ta rất yêu các ngươi! Các ngươi đều không phải muốn nghe ta tự nói ra sao? Ta nói! Ta nói cho các ngươi nghe, chỉ cần các ngươi sống lại, ta ngày nào cũng nói cho các ngươi nghe!” “Ta yêu các ngươi… ta yêu các ngươi… ta van các ngươi… đừng chết … đừng chết mà..” ————– hoạt kê: mắc cười:”> nghỉ lễ ngon lành hêm các tình iêu:”>