Hôm sinh nhật Từ Văn, Lưu Ngạn kết thúc lớp học boxing của mình rồi phi về nhà bằng con xe đạp quà hai mươi tám tuổi. Giữa đường còn ngã một phát vì đường quá trơn, lúc hắn dựng xe dậy mới nhận ra hoa tuyết lớn bằng móng tay đã bay đầy trời. Lưu Ngạn lại leo lên xe lần nữa, hai danh từ ‘tuyết đầu mùa’ và ‘Từ Văn’ chẳng hề liên quan đến nhau va chạm trong não hắn, chạm qua chạm lại thành những đóa hoa lửa. “Lưu Ngạn, mi sẽ đi ngắm tuyết đầu mùa với Từ Văn vào sinh nhật cậu ấy. ” Hắn tự nghĩ tự bật cười, mặc cho không ai nhìn thấy mười sáu cái răng trắng ởn giấu sau khăn quàng cổ. .