“Chúc phu nhân cũng thật là tự tin.” Mộ Dung Ngữ Yên không buồn giả vờ giả vịt nữa, dứt khoát nói thẳng với Tạ Phác: “Chúc Hợp là người ta nhìn trúng, ta khuyên Chúc phu nhân nên thoái vị sớm thì hơn.” Từ lúc nàng bước chân vào cửa Chúc phủ, Tạ Phác chưa từng thất thố hay ghen tị khi nghe nàng ta nói thích Chúc Hợp.   Yến Thu và Yến Hà đã sắp sửa nổi trận lôi đình, nếu không phải bị hạn chế bởi thân phận nô tỳ, hai người đã đứng lên đánh cho nàng ta một trận rồi vứt ra ngoài đường!   Tạ Phác cười nói: “Công chúa không phải tự tin bình thường đâu, ngươi có biết từ lúc vào cửa cho đến giờ, ngươi vẫn luôn mồm gọi ta là Chúc phu nhân không?”   Muốn đấu với nàng, cũng không nhìn lại mình xem có bản lĩnh bước chân vào Chúc phủ hay không. Dạo này không có ai đến đấu đá với nàng nên Tạ Phác cũng thấy hơi ngứa tay chân.   Mộ Dung Ngữ Yên ngừng một lát, sau đó… Mấu chốt đâu có nằm ở cái xưng hô?   Mộ Dung Ngữ Yên bị Tạ Phác nói như vậy thì vô cùng khó chịu, nàng chưa từng nghĩ tới điểm ấy, bây giờ bảo nàng đổi cách xưng hô cũng thật xấu hổ, Mộ Dung Ngữ Yên lần này chính thức bị dồn đến góc tường.   “Tạ Phác, ta đã quá xem thường ngươi!” Cho dù mở miệng là nhận thua nhưng Mộ Dung Ngữ Yên tuyệt đối không bao giờ cho phép bản thân yếu thế, nàng ưỡn thẳng sống lưng, cao ngạo nhìn Tạ Phác.   Tạ Phác nhẹ nhàng cười nói: “Công chúa khách khí, ta chỉ muốn khuyên công chúa một câu, đồ của người khác chưa chắc đã tốt như ngươi nghĩ đâu.” Nàng trước sau như một vẫn luôn nắm bắt được phương pháp kích cho nàng ta tức chết, nàng càng bình tĩnh thì Mộ Dung Ngữ Yên càng khó chịu, mà Tạ Phác thích nhất chính là nhìn vẻ mặt khó chịu của Mộ Dung Ngữ Yên.   “Ta đã hạ mình đến nói chuyện với ngươi nhưng ngươi không chịu đáp ứng, vậy cũng đừng trách ta độc ác, ta đường đường là công chúa đến hòa thân, phu quân cũng chưa được định ra, chỉ cần hoàng thượng nói một tiếng, ta không tin ngươi dám kháng chỉ. Dù sao thì khi liên hôn, quan trọng nhất vẫn là hòa khí hai nước.” Nàng không tin sau khi nghe lời này, Tạ Phác vẫn có thể tiếp tục ung dung như không có gì.   Tạ Phác khẽ cười nói: “Công chúa thật là ngây thơ, công chúa đã cất công ngàn dặm đến liên hôn cho nên hoàng thượng nhất định sẽ gả công chúa cho hoàng tộc, nếu gả cho một thần tử thì cũng quá ủy khuất công chúa rồi.”   Nàng chưa từng nói mình chỉ là một phu nhân chỉ biết ru rú trong hậu trạch, chuyện Tần Chí Vũ muốn gả Mộ Dung Ngữ Yên cho hoàng tộc nàng đã sớm biết. Chưa cần đề cập tới vấn đề Tần Chí Vũ có muốn gả Mộ Dung Ngữ Yên cho Chúc Hợp hay không, chỉ cần nàng còn sống, Tần Chí Vũ sẽ không bao giờ có cơ hội ép nàng xuống làm thiếp để đưa nàng ta vào cửa Chúc phủ.   Mộ Dung Ngữ Yên nói những lời này chỉ đơn thuần là mong muốn của nàng ta mà thôi, làm được hay không thì còn phải xem lại.   “Tạ Phác, ngươi tự tin quá nhỉ!” Mục đích của Mộ Dung Ngữ Yên đến là để tìm Tạ Phác gây sự, nhưng chưa nói được mấy câu đã bị Tạ Phác nói cho nghẹn lời. Mặc kệ nàng nói gì, Tạ Phác cũng chỉ cười, nàng ta không hề để nàng ở trong lòng, thậm chí còn không lên nổi mức tình địch.   Mộ Dung Ngữ Yên cảm giác Tạ Phác đang trực tiếp chế giễu nàng.   Nàng chưa từng nghĩ tới thê tử vẫn được nuôi trong khuê phòng của Chúc Hợp cũng giảo hoạt không kém hắn, không hổ là một đôi phu thê hèn hạ vô sỉ.   Tạ Phác tự tin như vậy vì Chúc Hợp đã cho nàng tự tin đó. Chúc Hợp cực kì tốt với nàng, cho dù tim nàng có làm bằng sắt cũng đã bị hắn hâm nóng rồi, càng không nói hắn đã thẳng thừng từ chối những kẻ sau khi hai người thành thân vẫn cứ chủ động quấn lấy mình, Tạ Phác không tin cũng không được.   “Nếu như công chúa có tướng công tốt bằng nửa của ta, ta tin công chúa cũng sẽ như vậy.” Tạ Phác quyết định cho Mộ Dung Ngữ Yên thêm một đao. Nàng tin Chúc Hợp sẽ không phản bội nàng, nhưng những kẻ tìm đến cửa cứ ba lần bảy lượt khiêu khích nàng, Tạ Phác cũng là người, cũng thấy khó chịu.   Mộ Dung Ngữ Yên: ...   Vì sao nàng lại đến gặp Tạ Phác cơ chứ, nàng còn từng nghĩ nàng ta dễ đối phó! Không phải người một nhà thì không sống được với nhau, phu thê Chúc Hợp am hiểu nhất là khiến cho người khác tức chết, vậy mà nàng còn chủ động đến tìm ngược!   Mộ Dung Ngữ Yên cảm thấy xấu hổ vô cùng nhưng nàng không đến thì sẽ không tìm ra cách đối phó Tạ Phác, cũng là bất đắc dĩ thôi.   “Công chúa, không có chuyện gì nữa thì xin cáo từ.” Tạ Phác bưng chén trà lên, ý muốn đuổi khách.   Mộ Dung Ngữ Yên nhìn chén trà trên tay Tạ Phác, tức giận hất đổ chén trà trước mặt rồi hằm hằm đi ra khỏi cửa.   Tạ Phác mỉm cười nhìn nước trà tung tóe đầy đất. Nàng cũng không hơi đâu mà quan tâm mấy chuyện vớ vẩn.   Sau khi Mộ Dung Ngữ Yên đi được một lúc thì Yến Thu mới phẫn hận nói: “Nãi nãi, nàng ta thật là quá đáng. Đi thì đi thôi, lại còn hất đổ chén trà làm gì!”   Trán Yến Hà nổi đầy hắc tuyến. Yến Thu, ngươi chú ý sai trọng điểm rồi.   Nào ngờ Tạ Phác cũng nghiêm túc gật đầu nói “Ngươi nói đúng, nàng ta quá đáng thật.” Hai mắt Yến Thu lập tức tỏa sáng, nhìn Tạ Phác đang đồng tình với nàng.   Tạ Phác lại bổ thêm một câu: “Thôi, nàng ta đến nhà ta làm khách mà lại tức giận bỏ về, cho nàng ta phát tiết một chút cũng được.”   Yến Hà: ...   Nếu Mộ Dung Ngữ Yên mà nghe thấy câu này thì đoán chừng tức đến thổ huyết mất.   “Nãi nãi không tức giận sao?” Tạ Phác lại biểu hiện bình tĩnh như vậy, thật không bình thường.   “Sao ta phải tức giận? Ta còn phải vui mừng vì tướng công được nhiều người yêu thích.” Tạ Phác đứng dậy đi về hậu hoa viên, bỏ lại Yến Hà còn đang cứng ngắc và Yến Thu ngây ngô.   Yến Thu vuốt cằm, nghi ngờ nói: “Sao ta lại cảm thấy lời này của nãi nãi hơi kì lạ?”   “Cứ từ từ mà nghĩ.” Yến Hà vứt lại câu này rồi nhanh chóng chạy theo Tạ Phác.   Yến Thu ngẫm nghĩ một lúc nhưng vẫn không ngẫm ra được ý tứ của Tạ Phác.   Mộ Dung Ngữ Yên tức giận, không cam lòng ra khỏi Chúc phủ. Nàng không thể nhận thua như vậy được, nàng không phục, nếu không phải Chúc Hợp cự tuyệt nàng, nàng cần gì ủy khuất như vậy, đều là lỗi của Chúc Hợp, đều là Chúc Hợp sai!   Người đời vẫn nói, nam truy nữ cách tầng núi, nữ truy nam cách tầng sa, Mộ Dung Ngữ Yên không thể chiếm được chỗ tốt trên người Tạ Phác, vậy nàng sẽ chuyển mục tiêu sang Chúc Hợp. Tạ Phác không phải luôn mồm nói tin tưởng Chúc Hợp sao, để xem nàng tin hắn được đến mức nào.   Mộ Dung Ngữ Yên cười lạnh một tiếng. Chúc Hợp, ngày tàn của ngươi đến rồi.   Chúc Hợp đang làm việc tự nhiên thấy lạnh sống lưng, hắt xì thật mạnh, hắn mơ hồ có dự cảm bất thường. Đại Dũng đột nhiên hớt hải chạy vào: “Đại nhân, Mộ Dung công chúa đến nhà gặp nãi nãi!”   Bàn tay cầm bút lông của Chúc Hợp không nhịn được mà run lên, hắn theo bản năng đứng dậy, lảo đảo chạy ra ngoài.   Đại Dũng lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng bị nãi nãi làm cho tức chết nên bỏ đi rồi ạ.”   Suýt nữa Chúc Hợp ngã sấp xuống. Hắn quay đầu nhìn Đại Dũng: “Đại Dũng, ngươi có thể nói một lần cả câu được không?” Trái tim yếu ớt của hắn không chịu nổi.   “Ai bảo đại nhân chạy nhanh thế làm gì.” Đại Dũng thề, hắn tuyệt đối đang nói lời thật lòng.   Chúc Hợp: ...   “Nãi nãi có sao không?” Chúc Hợp không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này với Đại Dũng nữa, hiện tại hắn chỉ quan tâm xem Tạ Phác có sao không.   Đại Dũng lắc đầu: “Phu nhân không sao, nhưng Mộ Dung công chúa thì tức quá nên bỏ về rồi.”   Chúc Hợp thở phào nhẹ nhõm: “Thế là tốt rồi.” Về phần Mộ Dung Ngữ Yên thế nào, hắn không quan tâm.   “Gia có muốn nghe quá trình không?” Đại Dũng thử thăm dò một câu.   Chỉ cần nghĩ đến mấy lời của Yến Thu, Đại Dũng đã cảm thấy thật là vi diệu, nãi nãi quá lợi hại, khiến cho người ta tức chết mới thôi.   “Không cần.” Chúc Hợp quyết định để về nhà hỏi Tạ Phác, thuận tiện gia tăng tình cảm vợ chồng.   Chúc Hợp đứng ngồi không yên, hắn bàn giao công việc rồi trực tiếp bỏ về nhà.   Mộ Dung Ngữ Yên đợi thật lâu mới khôi phục cảm xúc như lúc đầu, sau đó nàng ta đi tìm Chúc Hợp, nhưng lại vồ hụt bởi vì Chúc Hợp đã vứt lại công việc hồi phủ...   Trời màu lam, nước màu lục, nhưng nội tâm của Mộ Dung Ngữ Yên lại màu đen.   Mộ Dung Ngữ Yên tức giận muốn xù lông, nàng không tin, ông trời lần này cũng không thèm đứng về phía nàng.   Tạ Phác rất ít khi thấy Chúc Hợp còn chưa tan làm đã hồi phủ, tuy Chúc Hợp bỗng nhiên trở về nhưng Tạ Phác cũng không thấy bất ngờ.   “Nương tử, hôm nay nàng có tức giận không?” Chúc Hợp chỉ biết vội vã chạy về nhưng lại không biết nên mở lời hỏi Tạ Phác thế nào.   “Thiệp không tức giận.” Nàng cố ý nói như vậy để xem Chúc Hợp sẽ phản ứng ra sao.   “Vậy là tốt rồi.” Chúc Hợp nhẹ nhàng thở ra, sau đó... không có sau đó, hắn không biết nên nói gì nữa.   “Tướng công muốn nói cái gì thì cứ hỏi đi.” Tạ Phác nhìn Chúc Hợp nói.   Không phải Tạ Phác đột nhiên có lương tâm mà là nàng cũng đang có chuyện muốn hỏi Chúc Hợp.   “Nương tử à, Mộ Dung Ngữ Yên có nói gì với nàng không?” Kìm nén kiểu này thật khiến hắn thấy ngứa ngắn trong lòng, thôi thì cứ trực tiếp hỏi nàng cho xong.   “Nàng ta nói thích tướng công, muốn gả cho tướng công nên bảo ta thoái vị nhường cho nàng.”   Chúc Hợp nhếch miệng, Mộ Dung Ngữ Yên không biết lấy đâu ra tự tin rằng hắn sẽ thú nàng ta không biết?   “Nương tử nghĩ như thế nào?”   “Đương nhiên là thiếp không đồng ý, tướng công là của thiếp, sao thiếp lại phải tặng cho người khác?”   Chúc Hợp nghe vậy thấy vậy, rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng có thể buông xuống, đồng thời lại cảm thấy ngọt ngào, Chúc Hợp nhìn Tạ Phác đầy cảm động rồi nắm chặt tay nàng: “Nương tử...”   “Tướng công, có một việc thiếp muốn nghe chàng giải thích.” Tạ Phác chợt nói.   Tạ Phác lần này đã chạm được đến nơi sâu thẳm trong tim hắn, Chúc Hợp cười dịu dàng với nàng: “Nương tử cứ nói.”   “Tướng công, vì sao chàng lại tốt với thiếp như vậy? Thiếp không muốn nghe chàng qua loa lừa thiếp.” Tạ Phác bổ sung một câu.   Chúc Hợp:... Độ khó hơi cao đây. Nhưng lần này Chúc Hợp quyết định ăn ngay nói thật, dù cho hắn nói thật thì Tạ Phác cũng chưa chắc sẽ hoàn toàn tin hắn: “Bởi vì đời trước ta có lỗi với nàng.”   “Cho nên đời này tướng công muốn bù đắp cho thiếp?” Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Chúc Hợp, Tạ Phác thực sự không có cách nào hoàn toàn tin lời hắn, nhưng trong thâm tâm nàng cảm thấy hắn đang nói thật, chỉ là hơi kì lạ.   “Đúng vậy, những oan ức đời trước nàng phải chịu, ta sẽ bù đắp hết cho nàng.” Chúc Hợp mạc danh kì diệu có một loại cảm giác, phảng phất tất cả bí mật đè ép hắn bấy lâu nay, bây giờ đều đã có thể gỡ xuống.