Hôm nay trời đã sáng bảnh mắt rồi nhưng Tạ Phác và Chúc Hợp vẫn đang say giấc trong phòng ngủ. Hỏi nguyên nhân ấy hả? Không cần nghĩ cũng biết.   Cho nên Tạ Phác quyết định không thèm để ý đến Chúc Hợp.   Hai gò má của nàng không cần dùng phấn cũng đỏ ửng, Yến Hà và Yến Thu đứng sau lưng Tạ Phác cố gắng nhịn cười để Tạ Phác không cảm thấy xấu hổ.   Qua gương đồng, Tạ Phác thấy Yến Hà và Yến đang cười thì càng giận đến nghiến răng nghiến lợi: Chúc Hợp, chàng chờ đó cho thiếp!   Vương Tiểu Nha chạy đến gõ cửa phòng, Yến Thu nghe thấy bèn đi ra mở cửa, một lúc sau nàng quay lại nói với Tạ Phác: “Nãi nãi, phu nhân cho gọi người.”   Lúc Tạ Phác đến nơi thì thấy sắc mặt Tạ phu nhân rất nghiêm trọng. Tạ phu nhân đuổi hết hạ nhân ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người là bà và Tạ Phác.   Vừa mới sáng sớm Tạ phu nhân đã cho gọi nàng, bây giờ lại đuổi hết nha hoàn ra ngoài, chắc chắn có việc gì khác thường.   “Mẫu thân sao vậy ạ?”   Tạ phu nhân nhấp một ngụm trà rồi nói: “Hôm qua cô gia có nói gì với con không?”   “Không ạ.” Tạ Phác nghĩ đến bộ dạng chật vật ngày hôm qua của Chúc Hợp, quyết định tốt nhất là không nên nói ra cho đỡ mất mặt, dù sao thì nàng vẫn còn đang giận hắn.   “Không nói gì?” Tạ phu nhân nhíu mày nghi ngờ.   Tạ Phác buồn bực: “Mẫu thân có chuyện gì vậy ạ?” Nàng cảm giác Tạ phu nhân hôm nay rất kì lạ, chẳng lẽ hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết hay sao?   “Hôm qua phụ thân con đánh cô gia.” Tạ Phác không dám tin ngẩng đầu nhìn Tạ phu nhân, giống như nàng đang nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của bà.   Đang yên đang lành, phụ thân đánh tướng công làm gì? Chẳng lẽ tướng công làm chuyện sai? Nhưng phụ thân sẽ không tùy tiện đánh người, trừ phi Chúc Hợp đã mắc phải sai lầm lớn.   Tạ Phác cũng đoán ra tối qua Chúc Hợp chắc chắn có điều gì giấu giếm nàng.   “Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?” Tạ Phác nói ra nghi vấn trong lòng.   “Hôm qua cô gia khuyên phụ thân con hợp tác với bổn gia.” Tạ phu nhân nhìn Tạ Phác, “Con nghĩ thế nào?”   Tạ Phác đã biết vì sao Chúc Hợp bị đánh rồi, bổn gia chính là vảy ngược của Tạ Thành. Tuy đã qua nhiều năm nhưng Tạ Thành vẫn rất chướng mắt bổn gia, Chúc Hợp lại muốn ông hợp tác với bổn gia, trăm triệu lần Tạ Thành cũng không đồng ý. Hôm qua Chúc Hợp chỉ bị nện một cái nghiên mực là Tạ Thành đã nương tay lắm rồi.   “Tướng công chắc chắn có lý do mới nói như vậy.” Tuy tính cách Chúc Hợp không đứng đắn nhưng hắn làm việc lúc nào cũng nghiêm chỉnh.   “May mà cô gia khuyên bảo cũng hợp lý, không thì không đơn giản chỉ là một cái nghiên mực thôi đâu.” Tạ Phác thấy Tạ phu nhân nói cũng đúng, may mà Tạ Thành không phải là người thiên về cảm xúc cá nhân, nếu không hôm qua Chúc Hợp đã lãnh đủ.   Tạ Phác thấy thương cho Chúc Hợp.   “Tướng công nói gì?”   “Đại bá của con muốn dựa vào phụ thân con để xây dựng quan hệ với Tần tướng quân. Đại bá cũng là kẻ khôn ngoan, hắn lựa chọn phụ thân con vì ông ấy có thể giúp hắn đạt được mục đích nhanh nhất. Nhưng nếu như phụ thân con không đồng ý, đại bá sẽ dùng mọi thủ đoạn xuống tay với người khác. Hắn muốn dựa vào người ngoài thì cũng phải trả giá không nhỏ, nhưng nếu bắt tay từ phụ thân con thì vừa nhanh đạt được mục đích, lại vừa không phải bỏ ra quá nhiều công sức.”   Tạ Nhượng đi vòng qua đường đằng Tạ Thành nhưng cũng chỉ nể mặt một chút mà thôi, một mặt lão giả vờ cúi đầu, mặt khác cũng không chịu nhún nhường đơn giản như vậy, thậm chí còn muốn cả vốn lẫn lời. Có thể thấy mặt Tạ Nhượng dày đến mức nào.   “Tướng công muốn phụ thân và đại bá nối lại tình xưa, phòng ngừa ngày nào đó nếu đại bá xuống tay từ kẻ khác, trở thành thủ hạ của Tần tướng quân sẽ quay lại trả thù phụ thân.” Tạ Phác chau mày.   “Đúng vậy, đại bá tâm tư kín đáo, không đạt được mục đích sẽ không dừng lại. Dù gì cũng là máu thịt đồng mẫu đồng phụ, tuy phụ thân con đã rời khỏi bổn gia nhiều năm nhưng dù sao vẫn là người của Tạ gia. Chỉ cần đại bá con muốn áp chế phụ thân, ông ấy có mười cái miệng cũng cãi không lại.”   Đây mới là vấn đề khiến bà đau đầu nhất. Trong lòng, Tạ Thành không hề muốn dây dưa cùng bổn gia, nhưng theo lý trí thì lại nhất định phải giao hảo với họ; nhất là những lời khuyên của Chúc Hợp, Tạ Thành không thể xem như không hiểu.   Tạ Thành chỉ cần nghĩ đến việc Tạ Nhượng muốn gả Tạ Phác cho người Hồ là lại tức giận, nhưng lại không có chỗ để xả tức.   “Mẫu thân nên chịu khó khuyên nhủ phụ thân.” Tạ Phác suy nghĩ một lúc rồi nói.   “A Phác, trước kia Đại bá con đối xử với con như vậy, con không tức giận sao?” Tạ phu nhân gọi Tạ Phác đến chính là muốn hỏi ý kiến của nàng.   Tạ Phác nghĩ đến những chuyện mà Chúc Hợp làm cho nàng, chỉ cười nói: “Nếu không có đại bá, con cũng không gặp được tướng công.”   Kỳ thật lúc Tạ phu nhân quyết định gả Tạ Phác cho Chúc Hợp, chính bà cũng cảm thấy hoang mang. Nhưng từ khi thành thân Tạ Phác luôn vui vẻ khiến bà cũng yên tâm không ít, Tạ phu nhân gật đầu nói với Tạ Phác: “Con vui vẻ là mẫu thân cũng yên tâm. Cô gia có lẽ muốn đầu quân cho Tần tướng quân, con cũng nên chuẩn bị tinh thần đi theo Chúc Hợp.”   “Mẫu thân!” Tạ Phác há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Tạ phu nhân.   Tạ phu nhân biết Tạ Phác không nỡ xa hai người, bà cười: “Mẫu thân biết con không nỡ xa chúng ta, nhưng con cũng đã thành thân rồi. Gần đây cô gia vẫn luôn làm việc cho phụ thân con, khó tránh khỏi bị người khác khinh thường. Một lúc thì không sao nhưng lâu dài cũng nên tìm đường phát triển khác. Các con cũng thành thân được một thời gian, tốt nhất không nên tách ra, hai con còn phải sớm sinh quý tử cho mẫu thân bồng chứ.”   “Vâng ạ.” Tạ Phác là nữ nhi của Tạ phu nhân, Tạ Phác còn không biết trong lòng bà đang nghĩ gì sao. Dù sao thì nàng đã gả cho Chúc Hợp, lấy phu tòng phu, Chúc Hợp đi đâu, nàng cũng nên đi theo đó.   Một đêm này của Chúc Hợp trôi qua rất yên tĩnh. Sang hôm sau hắn phải đến nha môn gặp mặt nhạc phụ đại nhân. Vừa đến cổng nha môn, Chúc Hợp đã nhìn thấy Tạ Thành.   “Nhạc phụ đại nhân.” Tạ Thành đứng chắn ở cửa nên Chúc Hợp muốn đi qua cũng không được.   Tạ Thành hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi vào, Chúc Hợp nhanh chân bắt kịp ông thì nghe thấy Tạ Thành nói: “Ngươi đi theo ta.”   Chúc Hợp bất giác sờ lên khối u xanh tím trên đầu, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đi theo Tạ Thành.   Tạ Thành ngồi bên án thư rồi ra hiệu cho Chúc Hợp ngồi xuống. Tạ Thành trầm ngâm một hồi rồi nói với Chúc Hợp: “Mấy câu hôm qua ngươi nói, ta đã nghĩ kỹ rồi.”   Chúc Hợp ngạc nhiên nhìn Tạ Thành, nhạc phụ thật sự nghe hắn nói?   “Hôm qua ta đánh ngươi là ta không đúng, hôm nay lão phu sẽ bồi tội với ngươi.” Tạ Thành đứng lên xoay người chắp tay tạ lễ với Chúc Hợp. Chúc Hợp bị dọa đến mức nhảy dựng.   Chúc Hợp lúng túng nói: “Đây cũng là việc con nên làm, lễ này con không thể nhận!”   Tạ Thành nhìn Chúc Hợp đang xấu hổ, thấy hắn thuận mắt hơn không ít. Thôi thì ông cũng không làm khó hắn.   “Việc hợp tác với lão già Tạ Nhượng ta còn phải suy nghĩ cẩn thận hơn.” Nói đến Tạ Nhượng, Tạ Thành hừ lạnh, “Tần tướng quân và Triệu Dương hiện đang đối chiến với người Hồ nhưng mưu sĩ không đủ, ngươi cũng nên qua bên đó xem sao.”   Sao lại không giống với suy nghĩ của hắn vậy, Tạ Thành thấy Chúc Hợp nóng nảy thì ngẩng đầu, nhíu mày nhìn hắn: “Sao, ngươi không muốn đi?”   Chúc Hợp lập tức lắc đầu nói: “Không phải ạ, chỉ là con hơi bất ngờ.”   “Có gì phải bất ngờ, sau này ngươi làm việc dưới trướng Tần tướng quân, nhớ phải thể hiện tốt một chút, tốt nhất là phải trở thành thân tín của tần Tướng quân.” Lần đầu tiên Chúc Hợp phát hiện hóa ra nhạc phụ đại nhân cũng có máu thương gia.   “Vâng thưa nhạc phụ đại nhân, tiểu tế* nhất định sẽ thể hiện thật tốt.” Chúc Hợp lập tức đồng ý. Con đường đi lên đỉnh cao nhân sinh của hắn mới chỉ bắt đầu mà thôi.   *Tiểu tế: con rể   Nhìn Chúc Hợp thành khẩn như thế, Tạ Thành hài lòng gật đầu: “Ngươi biết thế là tốt.”   Chúc Hợp cực kỳ cao hứng khi Tạ Thành có thể hiểu được tâm ý của hắn. Chỉ cần Tạ Thành và Tạ Nhượng hợp tác, hắn cũng sẽ bớt đi được rất nhiều phiền phức, có thể an tâm làm chính sự.   Cả ngày hôm nay, Tạ Phác đều miên man suy nghĩ về sinh hoạt sau khi thành thân của hai người cũng như những lời mẫu thân đã nói với nàng. Tạ Phác vẫn còn nhớ Chúc Hợp đã từng nói với nàng, đời này hắn chỉ có duy nhất một mình nàng mà thôi.   Nói thật, Tạ Phác vẫn chưa tin lắm. Không phải là nàng không tin Chúc Hợp mà là nàng không tin vào vận khí của bản thân, phụ mẫu chỉ tùy tiện tìm một phu quân cho nàng nhưng phu quân lại cực kỳ tốt với nàng. Nhưng Chúc Hợp càng tốt với nàng thì Tạ Phác lại càng bất an.   Có điều những lời hôm qua Tạ phu nhân nói với nàng đã chứng minh Chúc Hợp không lừa nàng. Nàng không hiểu, vì sao Chúc Hợp lại tốt với nàng như vậy?   Đến lúc về nhà, Chúc Hợp vẫn còn hơi lo sợ. Tối hôm qua hắn đã hơi quá đà, sáng nay nhân lúc nàng chưa tỉnh đã chạy ngay đến nha môn vì chỉ sợ nàng nhìn thấy sẽ lấy gối đạp hắn. Nghĩ đến chuyện tốt tối qua mình đã làm, Chúc Hợp không còn dũng khí về ăn cơm nữa.   Tạ Phác đang chuẩn bị cơm chiều. Chúc Hợp lén lút đi vào, đứng ở cửa sổ nhìn Tạ Phác trong phòng, cân nhắc xem nếu mình vào thì Tạ Phác sẽ làm gì.   Yến Thu đứng sau lưng Chúc Hợp, nghi hoặc gọi một tiếng: “Gia, người đứng đây làm gì vậy ạ?”   Chúc Hợp đứng hình, nhìn vào phòng thấy Tạ Phác cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.   Chúc Hợp yên lặng quay đầu nhìn Yến Thu. Nha đầu này, nói to như vậy làm gì, vẫn là nương tử của ta ôn nhu hiền thục, dù là ăn hay nói thì đều vô cùng dịu dàng.   Yến Thu bị Chúc Hợp nhìn mà sững sờ.   Chúc Hợp đi vào phòng ngồi cạnh Tạ Phác: “Nương tử.”   Yến Thu bày đồ ăn lên bàn rồi nhanh nhẹn đi ra ngoài. Trước khi đi còn không quên đóng cửa cho hai người, chỉ mở cửa sổ.   Chúc Hợp không thể tin nổi khi thấy Yến Thu săn sóc như vậy. Với tính cách của nàng ta, chắc chắn thể chu đáo đến thế, chỉ có một khả năng là Tạ Phác phân phó nàng ta... Nhưng nương tử phân phó như vậy để làm gì?   “Tướng công.” Chúc Hợp cứng ngắc quay đầu nhìn Tạ Phác đang đi về phía hắn. Chúc Hợp ngửa ra sau một chút: “Nương tử, ta sai rồi .”   Tạ Phác ngồi xuống ôm cổ Chúc Hợp: “Tướng công biết sai thế nào?”   “Tối qua ta không nên làm vậy với nàng.” Nương tử càng ôn nhu Chúc Hợp càng cảm thấy kinh khủng.   “Vậy thôi sao?” Tạ Phác dịu dàng nói rồi ngồi đoan trang bên cạnh Chúc Hợp: “Tướng công, ăn cơm đi.”   Chúc Hợp sững sờ, sao nương tử lại không tức giận nhỉ? Nhìn bàn cơm phong phú trước mặt, Chúc Hợp mông lung hỏi: “Nương tử không tức giận sao?”   Tạ Phác ngẩng đầu nhìn Chúc Hợp rồi cười nhẹ: “Tướng công mong thiếp tức giận hả?”   Chúc Hợp lập tức nói: “Đương nhiên là không rồi!”    Nương tử mà tức giận thì cuộc sống tính phúc sau này của hắn phải làm sao, hài tử của hắn cũng phải làm sao chứ!