Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em

Chương 4 : Tương lai tươi sáng

Hoàng Cảnh Du chống trán ngồi trong xe nhìn nhìn cảnh đứa nhỏ kia bị người ta hành hung, một cảm giác khó chịu bỗng dâng lên trong bụng. Hắn liền đẩy cửa xe bước xuống. Vừa định tiến đến giúp Ngụy Châu liền thấy bọn người kia ném túi xách xuống đất, chỉ lấy phong bì trong đó ra rồi xoay người bỏ đi. Rất nhanh, Hoàng Cảnh Du nhìn thấy Ngụy Châu bò bò đến gần vệ đường, tay run run nhặt lên một hòn đá to. Y chống đỡ thân thể đau đớn lồm cồm bò dậy bước dài theo bọn người kia, kẻ cầm phong bì nghe tiếng động chưa kịp quay đầu lại liền cảm giác đầu mình đau rát. Ngụy Châu liều mạng dùng đá đập liên tục vào đầu hắn, máu chảy một mảng lênh láng, phong bì trên tay liền rơi xuống đất. Kẻ đi cùng nhìn thấy kinh hoảng lập tức đạp một cước vào bụng Ngụy Châu làm y ngã sóng soài xuống mặt đất. Định bồi thêm một cước nữa nhưng hắn nhìn thấy đồng bọn bị chảy máu quá nhiều, lại thấy Hoàng Cảnh Du đang tiến lên, kẻ kia liền cắn răng dìu kẻ đi cùng mình chạy mất. Ngụy Châu ôm bụng nằm co người trên mặt đất, cước vừa rồi như muốn đá hỏng nội tạng y, y nghiêng mình ho sặc sụa một trận. Có người đi đường nhìn thấy liền tiến đến định đỡ nhưng y phất tay từ chối, từ từ bò dậy nhặt lấy phong bì dính đầy máu trên mặt đất, y lấy trong đó ra vài tờ tiền màu đỏ, đó chính là tiền dạy thêm tháng này y mới vừa lãnh được. Ngụy Châu run run bỏ vào cặp rồi cố gắng đứng dậy, khó nhọc lê từng bước một ra đường lớn. Hoàng Cảnh Du đứng sau lưng chứng kiến từ đầu đến cuối. Đứa trẻ đó những năm qua đã sống như thế nào. Hắn vừa liếc qua liền biết trong đó có bao nhiêu tiền, bất quá chỉ bằng vài món ăn mà mỗi lần hắn đi chơi trong quán bar gọi. Nhưng đứa trẻ đó lại vì nó mà mạo hiểm, vì nó mà liều mạng giành giật lại từ tay bọn cướp. Hoàng Cảnh Du không rõ trong lòng lúc này tư vị là gì, chỉ thấy đắng chát nơi đầu lưỡi. "Cậu chủ!" "Đi theo!" Hoàng Cảnh Du lại như năm năm trước một đường đi theo Ngụy Châu. Xe buýt dừng lại, hắn nhìn thấy rõ thân ảnh y chậm rì bước xuống xe, lưng hơi khom xuống, tay giữ chặt ở bụng. Vẫn là con hẻm ngày đó mà Hoàng Cảnh Du nhìn thấy, vẫn lối cũ rêu phong, vẫn là những khu nhà san sát. Hóa ra năm năm vẫn chưa từng thay đổi bất kỳ điều gì. Có chăng, chính là hắn và y đều đã cao lớn hơn không ít. Nhưng mà Ngụy Châu không có trở về nhà, y lê bước đến bên vệ đường, tìm một ghế đá rồi từ từ ngồi xuống. Dường như y rất đau, cả gương mặt nhăn lại méo mó. Hoàng Cảnh Du xuyên qua cửa kính nhìn rất rõ đường nét gương mặt kia, dưới ánh đèn mờ càng trở nên thanh tú. "Khụ khụ!" Ngụy Châu ho khan vài tiếng, vội lấy khăn giấy trong túi lau ngang khóe miệng mình, y nhìn rất rõ chính là máu tươi tràn ra. Ở khoảng cách này, Hoàng Cảnh Du có thể nhìn thấy cánh tay Ngụy Châu khẽ run run. Ngụy Châu ngồi đó tĩnh tâm thêm một lúc, phủi phủi quần áo mình, chỉnh lại đầu tóc rồi đứng dậy khập khễnh trở về nhà. Hóa ra là như vậy, y muốn giấu Lan Lăng chuyện vừa rồi, không muốn nàng phải lo lắng. Từ nhiều năm nay Ngụy Châu luôn luôn như vậy, dù có bị hiếp đáp, dù có bị khi dễ hay ai đó đánh đập thì y vẫn trở về nhà như trạng thái bình thường, y chưa từng nói với bất kỳ ai về cảm giác của chính bản thân mình, với Lan Lăng càng không thể. Ngụy Châu học lực rất giỏi, vì vậy dù mới vào lớp mười nhưng hắn đã nhận dạy kèm cho em trai của Tống Thiến, gọi là Tống Huy, được gần nửa năm nay. Đứa nhỏ đó mới vào lớp tám, kém Ngụy Châu hai tuổi. Khi nãy là tháng lương của y. Mỗi tuần y đều ghé sang nhà nàng năm buổi tối để kèm cập đứa nhỏ kia. Quả nhiên nhà giàu có điều kiện, mỗi môn đều có gia sư kèm, riêng Ngụy Châu đảm nhiệm cả hai môn toán và văn. Chỉ có điều, Tống Huy từ nhỏ đã không nghe lời, thường xuyên phản nghịch, nói gì cũng cãi lại, riêng với Ngụy Châu bỗng dưng nó ngoan ngoãn đến lạ thường, lại thường xuyên để dành đồ ăn ngon cho y, thành ra đôi lúc làm y cảm thấy hết sức ngoài ý muốn. Đứa nhỏ đó chỉ mới lớp tám nhưng đã cao hơn y một chút, đứng bên cạnh còn nhìn giống như đồng trang lứa hơn là kém tuổi. "Cậu chủ, chúng ta trở về được chưa?" Ngụy Châu đã rời đi một lúc thật lâu rồi, bóng dáng y cũng khuất hẳn khỏi tầm mắt Hoàng Cảnh Du, nhưng hắn vẫn ngồi yên bất động, ánh mắt trân trân nhìn về hẻm tối kia. Có những thứ quả nhiên vẫn không thể nào quên được cho dù trải qua bao nhiêu lâu đi chăng nữa, thì ra ở một góc nào đấy trong tâm hồn, hắn vẫn chưa quên được hình bóng đứa trẻ kia, đứa trẻ đã ngồi dưới chân mình khóc thảm trong một đêm mưa tối trời. "Trở về đi!" Hoàng Cảnh Du thở dài một hơi rồi tựa đầu vào thành ghế, từ từ nhắm nghiền đôi mắt lại. Năm năm qua hắn cũng không vui vẻ gì, người ngoài nhìn có thể nghĩ rằng bản thân hắn là đại thiếu gia gia tộc hùng mạnh không thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Nhưng họ đều không biết rằng hắn chưa từng cảm thấy một lần ấm áp trong chính ngôi nhà đó, cái nơi mà hắn phải sắm vai là một người hoàn hảo. Gương mặt hắn mười bảy năm sớm đã hình thành một lớp mặt nạ dày khiến hắn cảm thấy vô cùng nặng nề chỉ muốn rũ bỏ, nhưng bằng cách nào chứ? Ngụy Châu lúc này đã trở về nhà, đứng ngoài cửa y nhìn thấy thứ ánh sáng nhàn nhạt bên trong hắt ra, y biết Lan Lăng đang chờ y trở về cùng ăn tối. Ngụy Châu liền chỉnh lại nét mặt, khóe môi cong lên thành ý cười rồi bước vào nhà. Y nghe Lan Lăng trong bếp vừa rửa chén vừa hát khẽ, dường như tâm trạng nàng hôm nay rất vui vẻ, thật hiếm khi! "Mẹ, con đã về!" "Hôm nay học muộn vậy? Canh nguội rồi để mẹ mang vào hâm lại." Y nhanh chóng thay dép, đặt túi xách lên bàn rồi bước vào nhà tắm. "Mẹ, không cần đâu. Con đi rửa mặt rồi ra ăn cơm. Hôm nay ở trường phải học thêm vài môn." Ngụy Châu không nói với Lan Lăng là mình đi dạy thêm, số tiền đó để đóng vào những khoản học thêm của y. Chi phí học thêm và bổ sung ở trường quý tộc không hề rẻ, nhà họ Hoàng cũng chỉ giúp mẹ con y phần học phí ban đầu, còn những chi phí lặt vặt thì bọn họ cũng không để ý đến. Bản thân Ngụy Châu biết mẹ mình sớm đã vất vả nhiều năm, mấy năm nay nàng càng tích cóp để bọn họ sớm dọn đi, nên những thứ y có thể liền cố gắng tiết kiệm cho nàng. Khi đèn trong nhà đã tắt, Ngụy Châu cũng an vị trên giường ngủ bỗng dưng Lan Lăng tiến vào. "Mẹ?" Lan Lăng ngồi xuống giường, tay vuốt vuốt chiếc chăn đang trùm trên người Ngụy Châu, nhìn y bằng ánh mắt trìu mến. "Ngụy Châu, mẹ có chuyện này muốn nói với con." "Dạ, mẹ nói đi!" Dứt lời, Ngụy Châu ngồi dậy chỉnh chiếc gối tựa lưng vào thành giường, một bên nhìn Lan Lăng, y thấy sắc mặt của nàng liền biết có gì đó vui vẻ lắm, hôm nay cả buổi ăn cơm nàng đều như muốn nói nhưng vẫn ẩn nhẫn. "Mười lăm năm nay số tiền nhà lớn đưa mẹ vẫn còn giữ kỹ, không hao tốn một đồng nào. Số tiền mẹ tự kiếm được cũng không ít. Hôm nay, bác Mã ở D thị đi thăm con gái trở về, nói là nhà bọn họ có một căn hộ cũ ở D thị muốn bán, vì cần tiền nên bán khá rẻ, vừa vặn cũng đủ số tiền đã dành dụm của mình. Ở chỗ đó cũng rất thuận lợi, người xung quanh đông đúc, mẹ có thể mở một cửa hàng may vá. Nhưng mà đến đó ban đầu có thể sẽ hơi vất vả một chút, vì tiền cũng không còn nhiều." Lan Lăng nhìn nhìn Ngụy Châu một chút, y vẫn im lặng nhìn mẹ mình, nhưng từ lúc nào đôi mắt của y đã hiện lên tia kinh hỉ không thể kiềm chế. Nàng cũng nhìn con trai, miệng mỉm cười vô cùng xinh đẹp. "Mẹ có hỏi về tình hình trường học, cũng có một trường trung học cách đó không xa, nhưng mà chắc chắn điều kiện không thể bằng trường con đang học." "Mẹ..." Ngụy Châu bất giác nắm lấy bàn tay nàng, đôi mắt to của y trong đêm ẩn hiện lên tia lấp lánh mừng rỡ. "Mình chuyển đi đi! Không phải nhiều năm nay chỉ chờ bấy nhiêu thôi sao? Việc học con thu xếp được, mẹ đừng lo. Qua đó chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới." Phải, đó chính là cuộc sống mới mà hai người đã mong mỏi từ rất lâu rồi. Từ nay, y cùng mẹ sẽ không ngửa tay nhận những đồng tiền bố thí từ nhà lớn nữa, mẹ y cũng sẽ không nghe những lời đay nghiến cay nghiệt từ người nhà họ Hoàng. Ngày này đến hơi sớm hơn dự định khiến Ngụy Châu quá đỗi bất ngờ, vì đúng như Lan Lăng nói, điều kiện ở trường học quý tộc đã làm Ngụy Châu được phát huy năng lực của mình một cách toàn diện. Nhưng mà chuyển đi thì rất tốt, y chỉ chờ mong có như vậy, y thực sự vô cùng vui vẻ! "Mẹ, khi nào đến nhà mới, con sẽ tìm khách cho mẹ!" Lan Lăng nghe mà không khỏi bật cười. Bất quá nàng chỉ định mở một tiệm may nhỏ, cũng không quá phô trương đi. "Con sao?" Ngụy Châu ngược lại vô cùng hào hứng. Bây giờ y đã lớn, có thể giúp được cho nàng rất nhiều. Đến chỗ mới hai mẹ con họ có thể đường đường chính chính mà sống, cũng không phải cúi đầu khom lưng trước miệng đời khinh miệt. "Phải, con sẽ đi phát tờ rơi khắp nơi, nhất định cửa hàng sẽ ăn nên làm ra, khi đó mẹ chỉ ngồi đếm tiền thôi." "Thật?" "Ha ha, thật!" Hai người nhìn nhau cười đến thập phần sáng lạn. Một lúc sau, Lan Lăng từ từ nói tiếp. "Ngày mai mẹ sẽ đến D thị bàn chuyện mua nhà." "Còn nhà lớn? Mẹ định khi nào thông báo với họ?" "Khi mọi thứ xong xuôi, chúng ta sẽ đến đó nói với họ một tiếng. Sau này chắc cũng sẽ không còn gặp lại. Phải rồi Ngụy Châu, ở D thị còn có...còn có một người..." Lan Lăng nói đến đó bỗng dưng ngừng lại, vẻ mặt nàng thoáng bối rối, còn có chút ửng hồng. "Sao mẹ?" "Không, không có gì!...Căn hộ đó đã sử dụng mười năm, mẹ định chúng ta không cần họ sơn mới, như vậy sẽ tốn thêm tiền. Mẹ con mình sẽ tự sơn sau, cũng tiết kiệm được chi phí nhân công." "Con sẽ sơn, con sẽ vẽ vài thứ trên đó, đảm bảo cửa tiệm của mẹ sẽ vô cùng bắt mắt!" Trong căn phòng sớm đã vang vang tiếng cười nói vui vẻ. Phải, chính là một tương lai mới, tương lai của chính hai mẹ con họ, từ nay họ sẽ không còn cúi đầu xuống thấp mỗi khi đối diện cùng người khác nữa. Rồi y sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, đạt học bổng, học vượt lớp, rồi thi vào đại học, chăm lo bù đắp cho mười mấy năm qua sống trong tủi nhục của Lan Lăng. Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi hai mẹ con bọn họ, chỉ cần rời xa chỗ này, chỉ cần bọn họ có một ngôi nhà thuộc về chính mình. Đêm đó, cả Lan Lăng và Ngụy Châu đều không ai ngủ được, bọn họ thức cả đêm nói chuyện cùng nhau, những chuyện tương lai sau này sẽ làm. Thật sự đã rất nhiều năm rồi mới có một đêm có thể cười đến thoải mái như vậy. Hôm sau, như thường lệ Ngụy Châu vẫn đến trường. Đang định đi ăn trưa thì y nhận được cuộc gọi của Lan Lăng. Nàng gọi nhờ qua điện thoại của Tống Thiến xin vài phút nói chuyện cùng y. Vài năm nay, thỉnh thoảng Tống Thiến chính là tổng đài liên lạc của hai mẹ con bọn họ, Ngụy Châu vì vậy vẫn âm thầm cảm kích nàng. "Mẹ?" "Ngụy Châu, mẹ mua được nhà rồi. Bây giờ mẹ chuẩn bị đến nhà lớn nói chuyện một chút. Con trở về thì tự tìm gì đó ăn nhé! Ngày mai mình bắt đầu thu dọn đồ đạc chuyển dần." "Mẹ, hay là đợi con trở về chúng ta cùng đi?" Y vẫn không muốn Lan Lăng phải đến đó nghe lời không tốt lành từ bọn người kia. Lần cuối cùng y muốn đứng bên cạnh mẹ mình. "Không sao, mẹ đi một mình dễ nói chuyện hơn. Mẹ sớm sẽ trở về!" "Dạ..." Ngụy Châu quả nhiên vẫn không an tâm về Lan Lăng, nàng đến đó nói việc chuyển đi ắt hẳn chịu không ít lời khó dễ. Trong lòng không khỏi nôn nao, càng muốn về nhà để dọn dẹp. Chuyển đi sớm chừng nào tốt chừng đó, y trong dạ đang vô cùng hứng khởi. Buổi trưa hôm đó, Ngụy Châu xin nghỉ tiết học thêm buổi chiều, quyết định trở về nhà sớm một chút. Mẹ con bọn phải nhanh chóng chuyển đi, còn xin chuyển trường cho y, mọi thứ đều phải nhanh một chút. Vì muốn về sớm nên Ngụy Châu phá lệ xuyên qua đường tắt rẽ vào một hành lang vắng của phòng thí nghiệm khối lớp mười hai. Lúc này nơi đó không một bóng người. Đang bước qua một lối rẽ liền bắt gặp một cảnh mà có lẽ chính là cảnh tượng làm y kinh hãi nhất nhiều năm trở lại đây. Chính là Hoàng Cảnh Du đang hôn môi một nam sinh mảnh khảnh như thiếu nữ. Hắn ngồi trên bàn, nam sinh bán ngồi trên đùi hắn, quần áo có phần xộc xệch, hơi thở nghe ồ ồ. Nam sinh nước da trắng ngần thấp hơn hắn một cái đầu. Nam sinh này Ngụy Châu từng gặp trong lớp học thêm, chính là cùng vào lớp mười với y. Chỉ có điều quá đỗi ngạc nhiên khiến y chỉ có thể đứng yên một chỗ trân mắt nhìn. Việc của người khác y không quan tâm, nhưng đó lại là Hoàng Cảnh Du, dù gì cũng là anh em cùng cha khác mẹ với mình. Nhưng hắn lại là đồng tính hay sao? Ngụy Châu chớp chớp mắt một cái định thần rồi xoay người định tìm lối khác đi, bất giác chân ngừng lại vì giọng nói khàn khàn phía sau. "Đứng lại đó!" Ngụy Châu không xác định được có phải là Hoàng Cảnh Du đang gọi mình hay không, bởi lẽ cũng đã gần năm năm bọn họ không nói chuyện, ngoại trừ lần che dù dưới mưa năm đó thì bọn họ cũng không có bất kỳ ký ức nào tốt đẹp về nhau cả. Ngụy Châu nuốt khan một cái rồi tiếp tục bước đi. "Tôi bảo cậu đứng lại không nghe hay sao?" Hoàng Cảnh Du từ lúc nào đã tiến đến từ bên hông nắm lấy cánh tay y siết chặt. Cách lớp tay áo Ngụy Châu vẫn cảm thấy lực đạo của hắn rất mạnh, chắc chỗ đó đã bị nắm đến đỏ. "Có...có chuyện gì sao?" "Không có thì không thể nói chuyện?" Ngụy Châu không trả lời, chỉ giương ánh mắt đen lay láy của mình hơi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Cảnh Du. Đây là lần đầu tiên nhìn gương mặt hắn ở khoảng cách gần như vậy, Ngụy Châu chỉ cảm thấy không rõ tư vị gì, chính là hơi ngại ngùng đi? Quan hệ của bọn họ nếu nói chính xác thì là cùng huyết thống, nhưng trên phương diện tình cảm thì không có gì ngoại trừ chán ghét lẫn nhau, y là đứa con không được thừa nhận, còn hắn lại là đại thiếu gia nhà họ Hoàng. "Hoàng thiếu gia!" Từ lúc nào xuất hiện thêm người thứ ba đứng sau lưng Ngụy Châu, chính là nam sinh lúc nãy. Ngụy Châu hơi liếc qua một chút, quả nhiên là xinh đẹp, mặc dù dùng từ này với con trai là không đúng nhưng bất quá với người đó thì không có gì là sai. Mắt to, môi mọng, gương mặt nhỏ, làn da trắng nõn, còn có đôi mắt ướt át ủy mị, Ngụy Châu nhìn không khỏi muốn nhìn thêm một chút. "Cậu đi đi!" Hoàng Cảnh Du vẫn không nhìn người đó, ánh mắt hắn lúc này chỉ đặt trên gương mặt Ngụy Châu. Người kia nghe vậy hơi run lên, lời nói có chút nỉ non. "Thiếu gia!" Hoàng Cảnh Du nhàn nhạt cất giọng. "Cút!" Nam sinh liền sợ hãi xoay lưng chạy đi mất. Ở đây nhanh chóng chỉ còn hai người bọn họ. Ngụy Châu thở dài một hơi liền phát hiện cánh tay vẫn bị Hoàng Cảnh Du nắm chặt. Y nhíu nhíu mày rồi gỡ khỏi tay hắn. "Cậu chủ có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi đang có việc gấp phải trở về!" "Lên sân thượng nói chuyện một chút!" "Ở đây không được sao?" "Tôi muốn hút thuốc." "Trường cấm hút thuốc mà?" "Cho nên mới lên sân thượng!" Dứt lời, Hoàng Cảnh Du liền quay lưng rời khỏi, nhưng bước vài bước vẫn không nghe tiếng chân của người kia, hắn liền quay đầu lại. "Sao còn chưa đi?" Ngụy Châu vẫn giương đôi mắt to mờ mịt nhìn hắn, giống như muốn hỏi hắn đã ăn trúng thứ gì hay sao, bọn họ có chuyện gì chung để nói chứ? "Cậu chủ, tôi thực sự có việc gấp, không rảnh hầu chuyện. Tôi đi trước đây!" Dứt lời, y cúi đầu miễn cưỡng chào một cái rồi quay lưng đi. "Ngụy Châu. Con mẹ nó, cậu sao không biết nghe lời như vậy?" Đây là lần đầu tiên Ngụy Châu nhìn thấy Hoàng Cảnh Du phát hỏa. Ấn tượng lúc xưa chính là một thân thiếu gia cao quý, khí chất lạnh lùng, cũng không nói nhiều, càng không nói lời thô lỗ. Không phải hắn được giáo dục rất tốt hay sao? Từ lúc nào lại ăn nói hung hăng như vậy? Bất giác khóe môi Ngụy Châu hơi nhếch lên một chút, rõ ràng chính là khinh bỉ. Thì ra đại thiếu gia mà nhà bọn họ tự hào, hóa ra lớn lên lại chỉ như một kẻ côn đồ không hơn không kém! Lại còn chơi trò nam sinh cùng nam sinh ở trong trường, liệu bà chủ nhà họ Hoàng biết được sẽ nghĩ thế nào đây? Hứa Ngụy Châu y thật sự rất tò mò. Nụ cười mỉa mai vừa rồi không nhanh không chậm bị thu hết vào tầm mắt Hoàng Cảnh Du, hắn hiểu rõ nó có ý nghĩa là gì. Bất quá từ xưa đến giờ bản thân chỉ dùng cho người khác, nay là lần đầu bị người khác áp lên chính mình. Quan trọng lại chính là từ đứa trẻ kia, đứa trẻ có một mối dây liên hệ vô hình với cuộc đời của hắn từ những ngày thơ ấu. Bất giác, Hoàng Cảnh Du cảm thấy trong lòng dâng lên cơn giận dữ, hắn tiến đến siết lấy cổ Ngụy Châu ép vào tường. Ánh mắt hung hăng trừng người kia. Ngụy Châu bị tấn công bất ngờ nhất thời không thở nổi, há mồm thở dốc. "Buông ra, muốn đánh tôi sao?" "Nhóc con, không phải lớn tuổi thì lá gan cũng lớn thêm chứ? Dám mỉa mai tôi? Cái miệng này cũng quá độc đi!" Hoàng Cảnh Du vừa trừng y vừa phát hiện ra mảng da thịt trong lòng bàn tay vô cùng non mềm, chiếc cổ Ngụy Châu quả nhiên là một cực phẩm, vừa cao vừa thanh tú. Gương mặt phóng đại đẹp đến kinh diễm. Mái tóc đen nhánh vài sợi lòa xòa trước gò má, đôi mắt đen lay láy, ánh nắng mặt trời xuyên qua sóng sánh như hổ phách, lông mi dày cong cong rung rinh tựa đôi bướm đang vỗ cánh vờn quanh đóa hoa. Chiếc mũi thanh tú nhỏ nhắn, đôi môi tựa quả táo mọng nước chờ người đến cắn lấy, vì hé miệng thở dốc mà lộ ra hàm răng trắng đều như bạch ngọc, kèm theo hơi thở thơm tho dụ hoặc lòng người. Hoàng Cảnh Du nhìn y đến thất thần. "Buông...buông ra!" Ngụy Châu vừa thều thào vừa gỡ bàn tay trên cổ mình ra. Sau đó tức giận trừng mắt với hắn một cái. Hoàng Cảnh Du cảm thấy lòng mình dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, vừa rồi hắn làm cái gì chứ? Hắn không phải đang thèm muốn đứa trẻ này hay sao? "Có gì thì nói đi, còn không có thì tôi đi đây!" Ngụy Châu vừa nói lướt qua vai hắn nhưng liền dừng lại vì giọng nói khàn khàn của người kia. "Gần đây cậu sống có tốt không?" Y khẽ đảo mắt một chút nhưng vẫn không nhìn sang hắn, chỉ đăm đăm về phía trước mặt. "Nếu cậu chủ muốn hỏi chuyện này thì nên về hỏi bà chủ thì hay hơn. Bà ấy hàng tháng vẫn gặp mẹ con tôi mà!" "Đừng nhắc đến mẹ tôi, tôi chỉ muốn nghe từ chính miệng cậu nói." "Khác nhau sao?" Hoàng Cảnh Du ngừng lại hít một hơi sâu. "Hôm qua bị đánh có đau không?" Ngụy Châu nghe đến đây thì đột nhiên quay sang nhìn hắn, chân mày đẹp như nét vẽ hơi nhíu lại một chút nhưng không lâu. "Tôi không có nguy hiểm gì với cậu chủ, cũng không muốn tranh giành thứ gì với các người. Không phải đã nói rất rõ hay sao? Vì sao còn theo dõi tôi? Các người còn lo ngại ở tôi điều gì?" Hoàng Cảnh Du khóe môi hơi mím lại một chút. Không ngờ ý tốt của hắn trong suy nghĩ của người kia lại có bao nhiêu xấu xa. Chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy y vẫn còn hận hắn? "Không có! Tôi chỉ tình cờ nhìn thấy mà thôi. Cậu đừng suy nghĩ lung tung." Ngụy Châu nhìn nhìn, dưới ánh mắt đó y không nhìn thấy bất kỳ sự dối trá nào nên nhất thời thả lỏng cơ thể. Nhưng quan hệ cả nhà bọn họ với y nhiều năm nay khó lòng khiến y có thể dùng thái độ cởi mở nói chuyện với bất kỳ ai của nhà họ Hoàng. Nhưng khi nhìn thấy đáy mắt Hoàng Cảnh Du hiện lên một tia mất mát, nhất thời khiến y chột dạ. "Tôi sắp chuyển đi rồi. Sau này sẽ không quay lại nơi này nữa. Từ trước đến nay thái độ làm người của tôi không tệ, nhưng mà riêng đối với anh thì tôi khó có thể ôn hòa. Dù tôi chưa từng ghét anh. Nhưng mà...có nhiều thứ rất khó khăn, không thể nói đúng thì có thể làm được. Tôi tin là không chỉ riêng mình tôi, mà ngay cả anh cũng có cảm giác này đúng không?" "Cậu đi đâu? Vì sao phải đi?" Hoàng Cảnh Du nghe xong cũng chỉ chốt một câu như vậy. Ngụy Châu nghe hắn nói bỗng dưng miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Những uất ức trong lòng suốt mười mấy năm qua lũ lượt trở về. "Anh hỏi vì sao ư? Bởi vì mẹ con tôi cũng muốn được làm một con người đàng hoàng, chúng tôi cũng muốn có thể đứng thẳng lưng mà sống!" Ngụy Châu vừa nói, từ đôi mắt của y, hắn nhìn thấy rõ đã nhàn nhạt nước. Không biết là do tức giận hay chính là những ủy khuất trong lòng hôm nay mới được dịp nói thành lời. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng huynh đệ bọn họ nói chuyện thẳng thắn cùng nhau, Ngụy Châu muốn một lần nói hết những suy nghĩ trong lòng mình, rồi sau đó rời đi cũng không còn cảm thấy uất ức. "Tôi từ nhỏ phải gọi cha mình bằng ông chủ, gọi anh trai mình là cậu chủ. Mẹ mình bị gọi là nàng hầu. Nếu là anh, anh sẽ cảm thấy thế nào?" "..." "Mẹ tôi...là một người lương thiện, chưa từng ăn cướp hay giành giật bất kỳ thứ gì từ ai. Nhưng mà...xui cho bà đã gặp phải người họ Hoàng các người. Anh có biết, hàng đêm bà phải lấy nước mắt rửa mặt mình không? Các người giàu có thì có quyền khinh bỉ, có quyền mạt sát người khác hay sao? Chúng tôi cũng là con người mà! Mẹ tôi cũng chưa từng xin tiền các người, tiền cho tôi hàng tháng là trách nhiệm mà Hoàng Thiếu Hoa phải làm!" Gọi là Hoàng Thiếu Hoa chứ không phải là cha. Từ đó không dành cho y gọi, y biết rõ và cũng đã từ bỏ nhiều năm. "..." "Nhưng mà các người lại xem mẹ tôi là người hầu, là một kẻ ăn xin không hơn không kém... Mà thôi đi, tôi có nói gì thì anh cũng không thể hiểu được. Anh là người giàu, anh mãi mãi không thể nào hiểu được!... Sau này, chúng tôi sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa, cũng không khiến các người khó chịu." Nói xong Ngụy Châu liền đi thẳng, nhưng cánh tay lần nữa bị nắm giật lại. Hoàng Cảnh Du cắn chặt khớp hàm gằn giọng. "Tôi hỏi cậu đi đâu? Tại sao không trả lời tôi?" Y nhíu nhíu mày nhìn hắn. "Anh hỏi để làm gì? Tôi không hiểu!" Dứt lời, Ngụy Châu gỡ cánh tay hắn ra rồi nhanh chóng rời đi, quả thật những lời vừa nói ra khiến bản thân y vô cùng hả hê. Bởi lẽ y bất quá cũng chỉ mới mười lăm tuổi đầu, có những thứ suy nghĩ đều muốn nói ra, cũng không cần biết đối phương cảm thấy ra sao, chỉ cần bản thân thỏa mãn là đủ. Ngụy Châu ngồi trên xe buýt, nhìn lại ngôi trường mình đã gắn bó năm năm cảm thấy có một chút hoài niệm. Ở đây y cũng có bạn thân, chính là Tống Thiến, gia đình nàng đối với y rất tốt. Hiện tại sắp đi lại chưa nói với nàng một tiếng. Vài ngày nữa mọi việc ổn định, y nhất định phải nói rõ với nàng. Nhưng Ngụy Châu nhanh chóng ném mọi chuyện ra sau đầu, bởi những điều hứa hẹn ở tương lai khiến y hoàn toàn phấn khích. Vừa về đến nhà liền bắt đầu thu dọn hành lý. Đồ đạc cá nhân những thứ không cần thiết thì gói lại bán đi. Khi y sắp xếp xong xuôi mọi thứ của mình thì đồng hồ đã điểm 9 giờ tối. Nhìn nhìn đồng hồ y nhíu mày thật chặt. "Mẹ vì sao vẫn còn chưa về?" Nàng nói đến nhà lớn từ giữa trưa, nếu không thuận lợi thì bất quá tầm khoảng 4 giờ chiều đã quay về. Vì sao vẫn còn chưa thấy người đâu? "Rầm rầm!" Sấm chớp bất giác giăng ngang bầu trời. Ngụy Châu khẽ liếc mắt nhìn qua cửa sổ, trời bắt đầu đổ mưa. Y có dự cảm không tốt, cảm thấy bất an trong lòng liền qua hàng xóm mượn điện thoại gọi cho Lan Lăng. Nhưng ba cuộc gọi đi vẫn không có người nhấc máy. "Alo, quản gia nhà họ Hoàng xin nghe!" "...Bác Từ..." "Ngụy Châu? Là cháu sao? Có chuyện gì mà gọi muộn như vậy?" "Mẹ cháu có ở nhà lớn hay không? Vì sao vẫn chưa trở về?" "Mẹ cháu? Mẹ cháu đâu có đến đây, cháu nhầm lẫn gì đi?" Ngụy Châu cảm thấy tim mình nhói lên một cái, giọng có phần lạc đi. "Mẹ cháu trưa nay đến nhà lớn mà, sao có thể không đến? Bác hỏi người khác thử giùm cháu xem sao!" "Ngụy Châu, không có đâu, bác ở nhà lớn cả ngày hôm nay đều không ra ngoài. Lan Lăng đến không thể nào bác không biết...alo, Ngụy Châu, Ngụy Châu!" Ngụy Châu từ lúc nào đã buông điện thoại xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài màn đêm tối sẫm với cơn mưa nặng trĩu hạt giăng ngang. Những cánh hoa hồng hồng trắng trắng trước thềm đã ngã nghiêng nằm rạt xuống nền đất tả tơi. -------------- HẾT CHƯƠNG 4