Mười năm trước.
Ninh Vũ Hoa mười bốn tuổi, giống như thường ngày, mang theo bài tập số học cô không biết làm, đi vào nhà lớn nhà họ Bách nhờ Bách Tuấn giúp, nhưng mà cô lại không có lộ ra nụ cười tươi có lúm đồng tiền từ trước đến nay đối với món điểm tâm ngọt cùng trà sữa người giúp việc đưa lên.
Cô đẩy chiếc đĩa trước mặt ra, ngồi nghiêm chỉnh, mím chặt môi.
"Sao thế? Đây không phải là bánh pút-đing caramel mà em thích ăn nhất sao?" Cầm thìa lên, Bách Tuấn xúc một miếng bánh pút đing đưa vào trong miệng, híp mắt nghi hoặc."Không có vấn đề gì, mùi vị vẫn ngon như vậy."
"Anh Bách Tuấn, anh nói...... Có phải dáng vóc em rất mập, rất xấu không?" Trên khuôn mặt bụ bẫm của cô, đầy vẻ buồn bã cùng bi thương mà Bách Tuấn không hề quen thuộc.
"Ai nói em xấu xí?" Nụ cười của Bách Tuấn khẽ dừng lại.
"Họ là...... mấy bạn học nữa trong lớp em, còn có những học tỷ trong xã đoàn nữa...... Tiểu Huệ nói với em, tất cả mọi người đều cười sau lưng em là đồ heo mập chỉ biết ăn......" Nói xong, đầu cô cúi thấp xuống."Sau này em cũng không dám tham ăn nữa, món điểm tâm ngọt, đồ ăn vặt, bữa đêm...... Tất cả đều muốn bỏ hết!"
Trên gương mặt sáng ngời của chàng thanh niên Bách Tuấn, hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy."Em gái mập, từ nhỏ anh đã gọi em như vậy...em cảm thấy là anh đang cười nhạo em sao?" Anh ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào khuôn mặt tròn như quả trứng của cô.
Ninh Vũ Hoa khẽ gật đầu một cái."Em hiểu biết rõ anh không có ác ý gì......"
"Vậy trước kia em từng bởi vì vẻ ngoài mập hơn người khác của mình, mà cảm thấy tự ti, cảm thấy nhất định phải giảm cân sao?"
"Cũng không có...... Ai bảo em chính là tham ăn chứ? Vừa nhìn thấy thức ăn liền không cách nào khắc chế bản thân được, cho nên dù có mập mạp...... Cũng là chuyện không có cách nào khác." Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, thê thê thảm thảm nhìn anh.
"Nếu cho tới nay, em vẫn đều nghĩ thoáng như vậy, vì sao phải vì những lời nhàn thoại của người khác, mà thay đổi ý nghĩ của mình?" Bách Tuấn không đồng ý lắc đầu."Vũ Hoa, anh nói với em này, người kiên trì và gặp sao hay vậy, thì em thích người nào hơn? Em vì suy nghĩ của người khác, mà buông tha cho sở thích của mình, hay vẫn là một em gái mập lạc quan, lại mỗi ngày đều rất vui vẻ đây?"
"Em......" Lời của anh, khiến cho tâm hồn ngây thơ của cô đầy nghi hoặc.
"Nếu như bây giờ em thật sự cảm thấy mình quá béo, cho nên muốn giảm cân, thì anh sẽ ủng hộ em; nhưng nếu như chỉ vì cái nhìn của người khác, mà để cho em phải buông tha cho những món ăn ngon, vậy thì rất không cần thiết. Em chính là em, mập cũng tốt, gầy cũng tốt, thay đổi chỉ là bề ngoài, cũng không phải bản chất con người em." Bách Tuấn giống như tiểu đại nhân, khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn cô.
"Vậy...... Không phải anh chán ghét dáng vẻ mập mạp, xấu xí này của em, không cảm thấy cùng với em sẽ rất mất mặt sao?" Ninh Vũ Hoa đưa tay ra, tỏ vẻ đáng thương kéo lấy góc áo sơ mi của anh.
Chỉ cần anh không ghét cô, thật sự cô tuyệt không nghĩ buông tha cảm giác hạnh phúc cùng cảm giác thỏa mãn của việc hưởng thụ thức ăn ngon.
Cho tới nay, thức ăn ngon vẫn là nguồn vui sướng của cô, chỉ cần ăn được món ăn ngon gì đó, cô sẽ cảm thấy bầu trời sáng lạn, tâm tình thoải mái, cuộc sống quả thật rất tốt đẹp......
"Mất thể diện? Sao em lại nghĩ như vậy!?" Bách Tuấn duỗi tay ra, gõ nhẹ lên cái trán của cô.
"Em đúng là hơi mập..., nhưng tuyệt đối không hề xấu xí, ngược lại, anh cảm thấy em hết sức đơn thuần đáng yêu, cũng rất xinh đẹp. Hơn nữa em là cô gái duy nhất lòng dạ đơn thuần, lại khéo hiểu lòng người mà anh biết. Em chính là trái vui vẻ của anh đâu! Em quên rồi sao? Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau ăn hết món ăn ngon trên toàn thế giới, làm sao anh có thể cảm thấy mất thể diện đây!"
"Thật?" Ninh Vũ Hoa hoàn toàn không có nhìn ra nụ cười vui đùa của Bách Tuấn, lập tức tin là thật, "Anh sẽ cùng em thưởng thức các món ngon trên toàn thế giới sao?"
Thì ra trong lòng Bách Tuấn lại đánh giá cô cao như vậy, vậy thì cô còn lo lắng cái gì chứ?
"Dĩ nhiên." Anh dùng lực xoa nhẹ xuống mái tóc rối bù của cô, gật đầu một cái khẳng định."Anh rất thích ở chung với em, anh bảo đảm."
Nhìn nụ cười tươi rói nơi khóe miệng anh khiến cô yên lòng, Ninh Vũ Hoa vốn tràn đầy sầu bi cùng tâm trạng như đưa đám, lập tức được đến giải phóng.
Đúng vậy, sao cô phải vì những người không liên quan kia, mà tự tìm phiền não chứ?
Cô có cha mẹ yêu thương, có bạn tốt tiểu Huệ, còn có anh Bách Tuấn đẹp trai, vẫn che chở cô, đối tốt với cô như vậy, cô còn có cái gì để oán trách, chối bỏ bản thân đây?
"Nhanh ăn đi." Bách Tuấn tự mình đưa thìa cho cô, vui vẻ nhìn cô khôi phục khẩu vị.
Đùa gì thế, em gái mập muốn giảm cân, hơn nữa còn muốn từ bỏ tất cả thức ăn ngon? Vậy làm sao có thể!
Một trong những niềm vui thú lớn nhất trong cuộc đời anh, chính là nhìn cô ăn gì đó.
Dáng vẻ đáng yêu ăn uống đầy mê say không hề lo lắng đến vóc dáng, còn có gương mặt tròn trĩnh vừa nhìn thấy mỹ vị liền sáng ngời, luôn có thể làm cho anh quên mất tất cả phiền não cùng không vui.
Cô là nguồn vui của anh, chỉ khi cô nhiệt tình chiến đấu cùng thức ăn ngon mà thôi.
Cho nên, tại giờ phút nguy cơ cô có quyết định giảm cân này, mặc kệ muốn anh nói ra lời khen ngợi như thế nào, anh cũng sẽ nói.
Bắt đầu từ hôm đó, một ý niệm mà vốn dĩ Ninh Vũ Hoa không dám nghĩ, cũng không dám có, đã lặng lẽ chui vào lòng của cô.
Câu nói vô tâm kia của Bách Tuấn, không ngừng mọc rể nảy mầm từ trong đáy lòng của cô, từ từ lớn dần lên thành một cây to.
Cây kia chính là tình yêu say đắm mà vụng trộm của cô với anh, mang theo tình cảm lãng mạn của thiếu nữ, chói chặt một trái tim ở trên người anh.
Vào ngày sinh nhật 16 tuổi của cô, dưới sự khích lệ của bạn tốt tiểu Huệ, cô lấy dũng khí, chuẩn bị thổ lộ với anh.
Cho tới bây giờ, cô vẫn nhớ rõ ràng, hôm đó cô mặc một chiếc váy ngắn màu hồng mới mua.
Bởi vì anh đã từng nói, cô mặc màu hồng, đặc biệt đáng yêu xinh đẹp; trên tay cô xách theo bánh sinh nhật muốn chúc mừng cùng anh, nhảy nhảy nhót nhót đi tới nơi hẹn với anh.
Dưới tán cây anh đào trong trường học.
Theo truyền thuyết của trường, nếu như ở nơi này tỏ tình thành công, thì cặp đôi đó sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ.
"Tiểu Huệ, em nói cái gì? Em gái mập thích tôi? Đừng đùa, sao tôi có thể tiếp nhận em ấy?" Chẳng qua, cô còn chưa đi đến dưới tàng cây, thì nghe được giọng nói đầy ngạc nhiên cùng giễu cợt của Bách Tuấn.
"Tôi nói thật."
Ninh Vũ Hoa núp ở góc tường, thấy tiểu Huệ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
"Anh có từng nói anh rất thích ở cùng một chỗ với cậu ấy, cảm thấy cậu ấy đáng yêu lại xinh đẹp, là nguồn vui của anh hay không?"
"Tôi đã từng nói như vậy sao? Nói em ấy xinh đẹp? Có không?" Vẻ mặt của Bách Tuấn đầy hoang mang.
Mười tám tuổi, Bách Tuấn vóc dáng cao lớn, đường nét khuôn mặt góc cạnh vuông vắn cùng miệng rộng có vẻ phóng khoáng không kềm chế được, anh hết sức xuất chúng nổi bật khi đứng cùng những nam sinh trong độ tuổi này, cũng càng có khí khái của đấng nam nhi.
"Tất nhiên là anh có nói. Kể từ lúc anh nói những lời kia, Vũ Hoa liền cho rằng anh cũng có cảm tình với cậu ấy. Trong giọng nói của Tiểu Huệ tràn đầy trách cứ."Một lát nữa cậu ấy sẽ tới nơi này tỏ tình với anh, tốt nhất anh hãy suy nghĩ xem phải trả lời cậu ấy thế nào!"
"Sao em ấy có thể nghĩ như vậy? Nếu như mà tôi đã nói như vậy, thì đó cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, tuyệt đối không thể coi là thật."
Anh thờ ơ đứng dưới tán cây to, nhe răng cười một tiếng."Kết giao với em gái mập? Nhìn xem dáng người của cô ấy...... Ánh mắt của tôi, chắc hẳn không kém đến vậy chứ......"
Trước kia, Ninh Vũ Hoa sẽ cảm thấy nụ cười hơi gian trá kia, cùng với khí tức nam sinh hư hỏng tự nhiên toát ra, khiến cho cô hết sức mê muội.
Vậy mà hôm nay, nụ cười chế giễu trên khuôn mặt anh tuấn kia, lại làm cho cô cảm thấy vô cùng chói mắt, vô cùng ghét.
"Nhưng cậu ấy lại tưởng thật! Tuấn, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất không nên làm tổn thương cậu ấy, Vũ Hoa có thể sẽ không chịu nổi kích động bị anh cự tuyệt đâu."
"Vậy tôi cũng không có cách nào cả, cũng không thể đem không thích nói thành thích được? Cho dù bây giờ cô ấy có tỏ tình với tôi, thì tôi cũng chỉ có thể nói với cô ấy ba chữ không thể nào, bởi vì, tôi đã có cô gái mình thích."
Ninh Vũ Hoa mờ mịt xoay người, không muốn phải nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với cô của Bách Tuấn nữa, càng không muốn biết nội dung của phần sau cuộc trò chuyện của bọn họ là gì.
Trong đầu cô lặp đi lặp lại những lời đó: Đừng có đùa, làm sao tôi có thể tiếp nhận cô ấy?...... Nếu như tôi đã từng nói, thì đó cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi...... Ánh mắt của tôi chắc hẳn không có kém như vậy...... Cho dù bây giờ cô ấy có tỏ tình với tôi, thì tôi cũng chỉ có thể nói với cô ấy ba chữ không thể nào......
Không biết từ khi nào nước mắt đã mơ hồ tầm mắt, đột nhiên lòng cô co rút đau đớn.
Cái cảm giác quặn đau đó. Nặng nề đến mức khiến cô gần như không thể nhấc chân bước...... Thật...... Thật là đau, thật là đau a......
Nói cái gì mà quan trọng là tâm hồn, không phải bề ngoài.
Nói cái gì mà mặc kệ mập gầy, cô vẫn đều là cô.
Nói cái gì, cô là nguồn vui của anh; nói cái gì mà ở cùng một chỗ với cô tuyệt đối không mất thể diện; nói cái gì mà muốn cùng đi ăn những món ngon trên toàn thế giới......
Thì ra, tất cả những thứ này đều là giả, tất cả đều là lừa gạt, tất cả đều là lời nói dối!
Anh hoàn toàn không nhớ anh đã từng nói những lời nói đó, mà cô lại cứ ôm chặt không buông giống như nhận được thánh chỉ vậy, mỗi khi nửa đêm nằm mộng, còn có thể lặng lẽ lấy ra xem một lần!
Ninh Vũ Hoa, cô thật sự rất đần, quá ngu xuẩn, hoàn toàn là một kẻ đại ngốc!
Một chàng trai đẹp trai như Bách Tuấn, làm sao sẽ coi trọng con heo béo như cô chứ? Cô có điều gì khiến cho anh thích chứ?
Ngoại trừ ăn, cô hoàn toàn không có gì cả!
Bánh sinh nhật rơi khỏi tay, nhưng cô không hề hay biết.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô vòng đôi tay quanh thân thể càng ngày càng lạnh lẽo của mình, lớn tiếng khóc lên.
Lần đầu tiên trong đời, cô nếm tư vị tan nát cõi lòng, cuối cùng cũng ý thức được địa vị thực sự của mình trong lòng Bách Tuấn.
Trong nháy mắt, cô hoàn toàn thanh tỉnh khỏi giấc mộng đẹp không thực tế của mình.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
16 chương
84 chương
15 chương
100 chương
49 chương
18 chương