Cảnh Diễn vẫn luôn cho rằng kẻ hại chết cậu chính là người anh trai cùng cha khác mẹ Cảnh Diệp, bởi cậu cho rằng hắn là vì độc chiếm tài sản của gia đình mà thuê người sát hại cậu. Cảnh Diệp tuy là con riêng nhưng lại được cha cực kì chăm lo và chiều chuộng khác hẳn với người anh trai luôn bị cha la rầy và nghiêm khắc, bởi vì cậu là do người phụ nữ ông yêu thương nhất sinh ra trong khi Cảnh Diệp căn bản chỉ là kết quả của một cuộc hôn nhân chính trị ép buộc. Cảnh Diễn luôn cảm thấy mình là cái gai trong mắt của Cảnh Diệp, kiểu như hận không thể lập tức diệt trừ cậu vậy nhưng vì cái gì, sau khi cậu chết đi người gục đầu trên bia mộ khóc thương tâm nhất lại là Cảnh Diệp. Cảnh Diễn chết được hai ngày, không gặp Tử thần cũng không gặp đầu trâu mặt ngựa, linh hồn cứ thế bị giam lại tại chỗ ngôi mộ của chính bản thân mình, cậu ở đây hai ngày liền thấy Cảnh Diệp cũng quỳ ở đây hai ngày, từ lúc gào khóc cho đến khi trầm mặc, hoàn toàn không ăn không uống. Cảnh Diễn muốn hắn trở về, nhưng tay lại xuyên qua thân thể hắn, nhìn sắc mặt người kia ngày càng tiều tuỵ cậu cảm thấy thật đau lòng. Cậu thở dài một hơi, có là kẻ ngốc cậu cũng đoán được Cảnh Diệp vốn không phải là hung thủ hại mình. Hiện tại ngẫm lại kỳ thật Cảnh Diệp đối với cậu thật ra cũng không tồi trừ bỏ vẻ mặt luôn lạnh lùng thì mỗi khi cậu gây hoạ người này một câu nặng lời cũng sẽ không nói. Cậu muốn tiến vào giới giải trí, Cảnh Diệp liền âm thầm giúp đỡ cản bớt chướng ngại, nói chung chỉ có mình cậu nghĩ Cảnh Diệp căm ghét mình. Giống như thông suốt được điều gì, Cảnh Diệp bỗng đứng lên nhưng bởi vì hai chân quỳ quá lâu nên sớm mất đi tri giác, còn chưa kịp đứng vững đã ngã về một phía. Cảnh Diễn muốn vươn tay đỡ nhưng trong đầu lại "ong" một tiếng, nháy mắt mất đi ý thức. ... "Tiểu Diễn, uy Tiểu Diễn, tỉnh tỉnh..." Thân thể bị lay đến choáng váng cả đầu, Cảnh Diễn mơ hồ mở mắt ra, nhìn đến gương mặt phóng đại của người quản lý, lập tức liền không còn buồn ngủ. "Tiểu Diễn, có phải hay không gần đây quá mệt mỏi ? Ngay cả lúc trang điểm em cũng ngủ gật ? Có cần anh đi xin phép đạo diễn cho em nghỉ một ngày để nghỉ ngơi không ?" Trình Khê liên tục nói nhưng không một chữ nào lọt vào lỗ tai của Cảnh Diễn, suy nghĩ duy nhất hiện tại của cậu chính là: Cậu thế nào lại ở đây ? Cậu không phải đã chết rồi sao ? Đúng rồi, còn có Cảnh Diệp, hắn thế nào rồi ? "Chát — —" Cảnh Diễn hung hăng tát một cái lên mặt mình khiến Trình Khê cùng thợ trang điểm giật mình hoảng hốt luống cuống cả lên. Tuy nhiên Cảnh Diễn không quan tâm điều đó, lúc này cậu đang cực kì hưng phấn, cảm giác đau rát chân thực này cho cậu biết đây không phải là mộng, cậu thật sự sống lại ! "Ôi tiểu tổ tông của tui, sao tự nhiên em lại tự đánh mình như vậy ? Ngày mai còn phải đóng phim, lỡ mặt mà sưng lên thì khổ..." Trình Khê một bên vừa lải nhải một bên ra lệnh cho thợ trang điểm đi lấy túi đá chườm. Túi đá áp lên mặt Cảnh Diễn khiến cậu run lên vài cái, cái lạnh thấu xương càng khiến cậu thanh tỉnh thêm đôi chút. "Trình Khê hiện tại là thời gian nào ?" Trình Khê bị hỏi đến ngẩn người, lấy di động nhìn thời gian. "Đã hơn 7 giờ, em đói bụng sao hay là để..." "Không phải ý em là muốn hỏi hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm nào ?" "Ngày 30 tháng 4 năm 2014, Tiểu Diễn em thực sự là bị bệnh hả ?" Năm 2014 ? Cậu quả nhiên là trọng sinh về một năm trước "Trình Khê đưa em chìa khoá xe !" Trình Khê tuy không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn đem chìa khóa xe cho Cảnh Diễn. Cầm chìa khóa, Cảnh Diễn không nói một lời vội vã chạy ra ngoài hướng đến chỗ hầm xe, trực tiếp làm lơ tiếng gào của Trình Khê phía sau, không biết vì cái gì, cậu hiện tại chỉ muốn nhìn thấy Cảnh Diệp. Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện này là mấy năm trước viết ra, khi đó đang ngồi trên xe đến trường đột nhiên nảy ra ý tưởng. Sau này có thời gian rảnh mới bắt đầu lục lọi kí ức hoàn thành câu chuyện dang dở năm đó.