"Anh, sao anh đột nhiên tới thành phố W vậy ? Công ty không có dự án gì mới ?" "Mỗi năm công ty đều cho nhân viên đi du lịch, năm nay tất cả mọi người đều muốn đến thành phố W, nên anh tới xem trước tình hình một chút." Thật ra chuyện này không nhất thiết phải để tổng giám đốc tự mình đến, chẳng qua Cảnh Diễn đang ở nơi này, nên hắn mới tới sớm như vậy thôi. "Em nhớ là quá trình quay của ≪Nịnh thần≫ không thể để lộ ra ngoài mà ?" Cảnh Diễn khó hiểu, lúc trước vì để giữ được độ tuyệt mật, nhà đầu tư chẳng phải đã bao trọn cả địa điểm quay hay sao. "Yên tâm, những việc này anh sẽ xử lí tốt, em không cần lo lắng." Đối với vấn đề trên, cậu đương nhiên tin tưởng hắn có thể làm tốt, đối với người mà hai mươi tuổi đã tiếp nhận Cảnh thị, loại chuyện này cũng chỉ xem là việc nhỏ. Cảnh Diệp lại hỏi Cảnh Diễn một ít về công việc, cậu đều rất tự giá ngoan ngoãn trả lời. "Đã sắp nửa đêm, hôm nay anh ở lại đây đi." Cậu biết Cảnh Diệp chắc chắn sẽ ở khách sạn cao cấp nào đó đã được chuẩn bị trước, nhưng mà vị trí địa điểm quay này mà tới mấy khách sạn kiểu đấy cũng phải tốn ít nhất nửa tiếng đồng hồ. Cậu cũng rõ anh trai mình tuyệt đối sẽ không dừng chân ở các khách sạn nhỏ gần địa điểm quay. Hơn nữa lái xe lúc nửa đêm cũng không an toàn. "A..." Cảnh Diệp không ngờ tới Cảnh Diễn sẽ cho hắn ở lại, muốn nói cái gì, lại bị sặc cơm đến đỏ cả mặt. "Khụ khụ... khụ khụ... khụ khụ" "Sao lại bất cẩn như vậy, đã lớn như thế rồi, sao lại còn giống trẻ con như thế !" Cảnh Diễn tuy nói lời oán giận, nhưng trong mắt lại không giấu nổi ý cười. Cảnh Diệp trừng mắt liếc một cái, đáng tiếc khuôn mặt vì ho khan mà đỏ lên, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào. Nằm trên giường, đừng nói tới ngủ, ngay cả tứ chi Cảnh Diệp đều cứng đờ, động cũng không dám động. Áo ngủ đang mặc là của cậu, chăn trên giường cũng là của cậu, bởi vì giường không quá lớn, hắn thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu bên cạnh. Cảnh Diệp lấy tay ấn vào ngực mình, hy vọng trái tim đừng đập nhanh như vậy nữa. Cảnh Diễn đóng phim cả ngày, đã rất mệt, đầu vừa mới đặt lên gối đã ngủ. Nhìn dung mạo khi ngủ của cậu, Cảnh Diệp liền cảm thấy trong lòng mình có chút vui sướng, nhỏ giọng kêu tên cậu vài tiếng. Thấy đối phương không có phản ứng, lúc này mới cẩn thận dịch qua, kéo tay Cảnh Diễn đặt lên hông mình, lập tức mĩ mãn ngủ thiếp đi. Đồng hồ sinh học của Cảnh Diễn luôn rất đúng giờ, 6 giờ sáng cậu liền tỉnh giấc, nhìn thấy Cảnh Diệp bị câu ôm chặt trong lòng, Cảnh Diễn có chút xấu hổ, tư thế ngủ của cậu luôn rất tốt, thế nào mà lại ôm Cảnh Diệp ngủ. Cậu giật giật tay, hắn cũng không buông ra, cảm giác cũng không tệ lắm, hay là ngủ tiếp một lát ? Có ý tưởng này, Cảnh Diễn liền không khỏi nghĩ tới, ngày hôm qua đóng phim rất mệt, lại ngủ muộn, hơn nữa buổi sáng hôm nay cũng không có phân đoạn cậu cần diễn vì thế mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp. Cảnh Diễn bừng tỉnh, Cảnh Diệp bên người giống như gặp ác mộng, trong miệng luôn lẩm bẩm nói gì đó, nước mắt như sợi hạt châu bị cắt đứt chảy ra từ hốc mắt. Cảnh Diễn hoảng sợ, trừ thời khắc cậu chết, cậu chưa từng thấy người đàn ông này rơi nước mắt. "Anh, tỉnh tỉnh, anh..." Cảnh Diệp mê mang tỉnh lại, đôi mắt dính nhau kinh khủng, tay sờ lên, hắn phát hiện tất cả đều là nước mắt. Hắn giống như vẫn trong mơ vậy, tâm như bị xé rách, nhưng mà mở mắt ra, cái gì cũng không nhớ nổi. "Anh, anh sao vậy ? Có phải gặp ác mộng không ?" Cảnh Diệp lắc đầu. "Anh cũng không nhớ rõ." Tay phải vô thức đặt tại vị trí của trái tim, cảm giác đau đớn này chẳng lẽ là ảo giác ? "Đi tắm rửa rồi thay quần áo khác đi, quần áo trên người anh đã ướt hết rồi !" Thấy Cảnh Diệp không có việc gì, Cảnh Diễn liền yên tâm, trời cũng đã không còn sớm, buổi chiều cậu còn cảnh quay, không thể ngủ tiếp. "Này, dậy đi !" Trình Khê cầm cơm hộp, gõ cửa, liền đi vào. "Vừa rồi tới tìm cậu, gõ cửa nửa ngày cũng không có ai ra mở, khó tin Cảnh thiếu gia cũng có lúc ngủ nướng a." Cảnh Diễn mỗi ngày đều có thói quen chạy bộ, thói quen này cũng bắt đầu từ khoảng năm sáu năm, cơ hồ chưa có ngoại lệ, nghĩ tới buổi sáng hôm nay vì cảm giác ôm Cảnh Diệp quá tốt mà không có đi chạy, Cảnh Diễn hơi xấu hổ gãi đầu, hình như ý nghĩ kia của bản thân có điểm không bình thường.