Lạn kha kì duyên

Chương 244 : Xác thật không đáng

Dịch: Niệm Di Biên: Minh Nguyệt Châu Sa Nguyên Đức Đế nhận ra mình vừa quá đáng, bèn ngồi yên một lát trên long ỷ, cuối cùng mới hạ ý chỉ. Trước hết là ra lệnh cho các bộ, ngành trị an tương quan của nha môn kinh thành đi tìm lão ăn mày kia. Hơn nữa, sau khi tìm được người đó, mọi người phải dùng lễ nghĩa để đối xử. Về phần phụ trách chính là Ngôn Thường, kẻ đảm nhiệm chức Giám Chính Thái Sử Ti Thiên Giám, lão hoàng đế không hề đề cập đến. Sau đó, Nguyên Đức Đế cảm giác mệt mỏi cả người, không còn hứng thú ngồi giữa điện nữa, bèn uể oải nói với lão thái giám bên cạnh: "Bãi triều!", sau đó đứng dậy. "Bãi triều...!" Lão thái giám tuyên chỉ bằng chất giọng cao vút rồi vội vàng đuổi theo hoàng đế. Ông ta thật sự rất sợ hoàng thượng té ngã trong trạng thái này. Sau khi hoàng đế rời khỏi, triều thần bên dưới bàn tán xôn xao. Những vị pháp sư kia cũng trố mắt nhìn nhau, ngay cả ngày sắc phong phẩm vị "Thiên sư" cũng trông vô cùng đìu hiu, chẳng biết tiếp theo sẽ thế nào. Dù gì đi nữa, cũng chẳng ai dám góp ý về vấn đề này. Quan viên Lễ bộ và những kẻ mong ngóng được phong vị "Thiên sư" cũng không dám lên tiếng. Trong nhóm pháp sư, mấy người có bản lĩnh thật sự vẫn cứ vô tư, hoặc là bọn họ cũng sợ hãi hình ảnh chiếc đầu của lão ăn mày sống lại. Dù gì thì lão ăn mày ấy trông rất giống phàm nhân, lại bị xem là một kẻ lừa đảo. Giờ tình hình thế này, có lẽ ông ta là một vị cao nhân có đạo hạnh sâu không lường được. "Lục đại nhân, ngài có nghĩ lão ăn mày kia thật sự là thần tiên không?" "Ta cũng không rõ lắm." "Hừ. Có khi chỉ là tà thuyết để mê hoặc người khác thôi." "Tiêu đại nhân, ngài nghĩ sao về chuyện này?" "Nghĩ về cái gì?" "Tại sao hoàng thượng không thả Ngôn Thường đại nhân?" "Úi dào..." Các vị triều thần lắc đầu, có người than thở, dần dà ra khỏi đại điện. Trong khi đó, dường như bốn vị vệ sĩ trước cửa điện đều bị người khác lãng quên, vẫn quỳ tại nơi đó. Tấn Vương chậm rãi đi vài bước, nhìn bốn người đó một lát. Thấy tất cả mọi người trong điện đều tản đi, đại ca cũng không còn ở đây từ sớm, y chần chờ một chút, cuối cùng lên tiếng. "Tất cả các ngươi lui xuống đi, phụ hoàng không trách các người. "Đa tạ Tấn Vương điện hạ!" "Đa tạ Tấn Vương điện hạ!" Bọn vệ sĩ trước điện này hành lễ một cách rất chân thành với Tấn Vương, thầm thở phào nhẹ nhõm, tự biết là không còn nguy hiểm đến tính mạng rồi. Hôm nay, bọn họ đã cảm nhận được câu nói "gần vua như gần cọp" một cách sâu sắc. ... Trong đại lao Hình bộ, Ngôn Thường cũng không chịu ngược đãi quá nhiều. Y được giam trong một phòng giam khá sạch sẽ, bên trong có một mô gạch thay cho giường nhỏ. Bên trên được lót bằng cỏ, có chiếu và một chiếc bàn thấp. Lúc này, Ngôn Thường đang mặc áo tù nhân thay cho y phục quan lại. Y dựa lưng vào tường, ngồi trên giường nhỏ; vẻ mặt vô cùng sa sút. "Ái chà... Thị phi phải trái ở lòng người, đáng tiếc bậc Đế vương không trân trọng tình cảm... Nói không chừng, đã có rất nhiều người nghĩ Ngôn Thường ta là một nịnh thần rồi..." Chắc lúc này, lão ăn mày kia đã bị xử trảm mất rồi. Thật ra, quả thật Ngôn Thường cũng hơi oán trách lão ăn mày, thậm chí là hận ông ấy. Nhưng nếu ngẫm lại cẩn thận, chính bản thân mình là người tiến cử ông ấy cơ mà, còn mang họa sát thân đến cho đối phương... "Ài..." Bị giam trong đại lao đến giữa trưa, Ngôn Thường đã thời dài rất nhiều lần rồi. Ngọn nến trong cốc đèn nhỏ trên bàn đã cháy sắp tắt nhưng trời vẫn còn chưa tối. Hiện tại, không gian trong đại lao khá âm u, chẳng biết đến buổi tối sẽ như thế nào. Hai gã cai ngục đeo bội đao đang đi tuần tra từ phía sâu bên trong nhà ngục, băng ngang qua phòng giam của Ngôn Thường. Dù gì đi nữa, hai người cai ngục này vẫn có ấn tượng khá sâu sắc với Ngôn Thường vì y bị chính quân lính trước điện áp giải đến Thiên lao. Trường hợp ấy chỉ có thể xảy ra khi phạm nhân bị Hoàng thượng định tội ngay khi thượng triều. Những năm gần đây, đa phần là các vị quan can gián thường gặp phải chuyện này. Thấy Ngôn Thường còn đờ người ra, viên cai ngục bèn dừng lại, hỏi một câu. "Vị đại nhân này, xin hỏi ngài đã từng nhậm chức tại tỉnh nào vậy?" Ngôn Thường nhìn hai người này. Có một câu nói dân gian là "thà chọc Tể tướng, đừng làm mất lòng cai ngục," nên hiện tại y đành phải nể mặt những viên cai ngục này. Vì lẽ đó, y cố gắng xốc lại tinh thần, trả lời một cách khổ sở. "Ta không phải quan lại từ các tỉnh, mà vốn là Giám chính của Thái Sử ti Thiên giám." "Ti Thiên giám ư? Ố ồ, chính là vị Khâm Thiên giám đại nhân trông coi việc lập ra lịch pháp à?" Một trong hai người ngẫm nghĩ một hồi, rồi hỏi như thế. Ngôn Thường cũng chẳng có tâm trạng phụ họa, chỉ gật đầu mà thôi. Người cai ngục còn lại cũng vô cùng tò mò. "Chuyện này mới nhỉ? Đại lao của Hình bộ chúng ta đã từng giam giữ rất nhiều quan lớn, nhưng đây đúng là lần đầu tiên nhốt phải người của Ti Thiên giám, mà đặc biệt hơn còn là giam giữ Khâm Thiên giám đại nhân nữa chứ." "Ừ, hình như ngươi nói đúng rồi đấy!" Hai viên cai ngục có cảm giác khá mới mẽ. Theo lẽ thường, cơ bản là bên Khâm Thiên giám sẽ không dính dáng gì đến vũng nước đục tại triều đình, nên bọn họ bắt đầu suy nghĩ viển vông dần. "Vị Khâm Thiên giám đại nhân này, chẳng hay ngài phạm phải tội gì mà bị Hoàng thượng phán xử vào đây vậy?" Do hiện tại khá nhàn rỗi, lại biết mình khó mà tránh được tội chết, sống được bao lâu thì sống, nên Ngôn Thường bắt đầu trải lòng sau một buổi trưa chán chường. Y bèn ngồi ngay ngắn, kể hết nỗi lòng của mình. "Hai vị có biết về việc kinh thành tổ chức Thủy Lục Pháp Hội không?" "Sao lại không? Cả kinh thành đều đang nhốn nháo ấy chứ." Ngôn Thường nở một nụ cười méo mó, khó coi hơn cả khóc. "Người phụ trách chủ yếu trong pháp hội đó gồm có Ti Thiên giám của ta và một vài quan lại ở Lễ bộ khác. Chuyện này cần Hoàng thượng giám sát rồi sàng lọc ra một vài vị pháp sư. Đến lúc sắc phong vị trí Thiên sư, tai họa của ta cũng bắt nguồn từ đó..." Ngôn Thường nói từ từ, kể hết tình hình vì sao mà mình bị định tội cho hai người này nghe. Thật ra, chuyện này không cần phải giấu giếm, vì sổ sách tại Thiên lao cũng có ghi chép đủ cả, chỉ là đơn giản hơn một chút mà thôi. Hai viên cai ngục nhìn nhau khi nghe Ngôn Thường kể xong. "Lão ăn mày đó cũng lớn gan quá nhỉ? Dám nói một câu như thế trước mặt Hoàng thượng, muốn chết à..." "Có người đến rồi." Một trong hai người còn chưa nói xong, kẻ còn lại đã nhìn về phía bên ngoài. Hai viên cai ngục chắp tay chào Ngôn Thường rồi chuẩn bị bước đi. Mất thời gian khoảng nửa tách trà, một viên cai ngục lạ mặt dẫn một vị lão thái giám đến vị trí nhà giam của Ngôn Thường. Y vừa thấy người đến bèn phấn chấn hẳn lên, nhưng lại không biết mình nên nói cái gì. Viên cai ngục lấy chìa khóa đeo bên hông xuống, dùng một đầu chìa mở khóa nhà giam, đẩy cửa, rồi làm động tác mời. "Xin mời công công vào!" Chờ lão thái giám vào trong, viên cai ngục bèn khóa nhà giam lại. Lúc này, Ngôn Thường mới tỉnh táo lại, cũng nhận ra lão thái giám còn mang theo một chiếc khay trên tay, có lẽ là chứa thức ăn bên trong. Y vội vàng xuống giường, cúi người hành lễ. "Lý công công, sao ngài lại đến đây?" Lão thái giám đặt khay cơm trên giường rồi cung kính đáp lễ với Ngôn Thường. "Có lẽ Ngôn đại nhân vẫn chưa dùng bữa nhỉ? Đây chính là mỹ vị mà chính Hoàng thượng ngự ban, do chính bếp trưởng của Ngự thiện phòng chế biến. Đại nhân nhanh chóng ăn khi còn nóng đi." Vừa nói chuyện, lão thái giám vừa mở khay cơm. Một mùi thơm của đồ ăn ngào ngạt tỏa ra cùng với từng món ngon trong đó. Ngôn Thường sững sờ nhìn khay đồ ăn này. Món ăn rất tinh xảo, có cá có thịt. Nhìn tất cả những thứ này, sắc mặt Ngôn Thường sa sầm dần. Chờ lão thái giám lấy rượu ra thì mặt y đã tái mét. "Hoàng thượng muốn giết ta rồi..." Tuy Ngôn Thường hiếm khi giao thiệp với Hình bộ, nhưng y cũng từng nghe qua một lời đồn. Những quan chức từng làm thánh thượng tức giận nhưng vẫn chưa bị định tội, đột nhiên được ban một bàn thức ăn vô cùng phong phú, đầy đủ thịt cá, thì đây chính là bữa ăn xử trảm. "Ngôn đại nhân, Ngôn đại nhân? Sắc mặt của ngài không khỏe lắm, có cần truyền ngự y không?" "Lý công công... Đây là Hoàng thượng muốn giết Ngôn Thường ta ư?" Lão thái giám nhìn vào khay thức ăn, lập tức cảm giác dở khóc dở cười, lắc đầu nói. "Ngôn đại nhân hiểu lầm rồi. Đây là vì Hoàng thượng sợ thức ăn tại Thiên lao quá kém, mới truyền lệnh cho Ngự thiện làm cơm chứ không hề có ý gì khác. Sau khi bãi triều, các vị quan lại của Ti Thiên giám và các vị đại nhân bên Lễ bộ đều liên tục đến ngự thư phòng, cầu tình cho Ngôn đại nhân..." Nghe thế, Ngôn Thường cảm thấy thật viển vông. "Bọn họ tốt đến thế à? Không đúng, bọn họ dám làm thế à?" Nói đến đây, lão thái giám cũng thở dài, nói tiếp. "Thật ra, sau khi Ngôn đại nhân vào đây, đã có một vài chuyện xảy ra..." ... Tại quán trà Thanh Diệp Lâu trong Kinh Kỳ phủ, Kế Duyên và lão ăn mày đang ngồi trên một căn phòng thanh nhã trên tầng hai cùng với cậu bé ăn mày vừa đến sau. Họ gọi một bình trà nóng và bánh mứt các loại, tổng cộng có sáu đĩa to. "Nói như vậy, Lỗ tiên sinh không nhận những món này à?" Kế Duyên cũng vừa nghe kể về một số chuyện trong Cửu Thiên Thập Hội cùng với nhân quả dính dáng trong buổi thượng triều sáng nay. "Ta chết một lần rồi, ngu mới nhận đấy." Lão ăn mày nhét hai cái bánh ngọt vào mồm, ngồm ngoàm nói vậy. Tên nhóc ăn mày cạnh bên rót một tách trà cho lão sau khi tự mình thò tay ăn một cái bánh. "Lỗ gia gia, vậy Ngôn đại nhân thì sao?" "Tên đó à? Yên tâm đi, chỉ cần không tự ngu ngốc, y sẽ không sao cả. Hiện tại, ngươi nên lo lắng cho Lỗ gia gia của ngươi thì hơn." Tên ăn mày nhỏ đang nhét căng bánh ngọt cả mồm vừa nghe thấy thế liền giật mình kinh hãi, căng thẳng chạy đến sờ soạng người của lão ăn mày. "A? Có phải Lỗ gia gia bị thương đâu không? Có nơi nào khó chịu không?" "Không có, không có... Ta không phải nói chuyện này, ý ta là vị Kế tiên sinh đang ngồi trước mặt đây..." Lão ăn mày cười nhẹ, nhìn về Kế Duyên vẫn đang ngồi yên lặng uống trà. "Lần này, lão ăn mày ta thử thăm dò hoàng đế Đại Trinh, cũng xem như phạm vào kiêng kỵ của Kế tiên sinh rồi. Người này còn nguy hiểm hơn cả đao phủ của hoàng cung đấy! Nếu được lựa chọn, chắc chắn lão tử sẽ không đến uống buổi trà này..." "Ồ?" Tên nhóc ăn mày nhìn tới nhìn lui vị Kế tiên sinh ôn hòa này, rồi quay sang nhìn lão ăn mày bèn thấy Lỗ gia gia của nó có biểu hiện vô cùng nghiêm túc. "Lỗ lão tiên sinh, hành động này của người chắn chắn sẽ mang lại sự rung chuyển nhất định cho hoàng triều Đại Trinh..." Kế Duyên đặt tách trà xuống, chấm một vệt nước trên bàng, rồi dùng ngón trỏ thấm nước viết ra một chữ "Duyên." "Nhưng Lỗ lão tiên sinh đã hiểu lầm rồi. Đại Trinh tự có vận mệnh riêng, và dĩ nhiên bọn tà ma hại người cũng muốn chen chân vào đấy. Trong khi đó, một là hành động của lão tiên sinh không hề trái với lương tâm, không vi phạm đạo nghĩa; thứ hai, điều đó cũng xem như là một cơ duyên của hoàng đế thôi. Kế mỗ cũng không tiện có ý kiến, miễn ngài cảm thấy có giá trị là được." "Khặc khặc... Quả thật ta thấy... không đáng giá lắm nha..."