- Mọi người còn tốt chứ, đem thú giáp của Cẩm Mao Dương chết tiệt này cắt đi, mọi người lấy thịt của nó nướng ăn, đợi ăn no, chúng ta cùng nhau trở về đợi đại đoàn trưởng quay lại. Dương Kỳ lau một chút vết máu ở khóe miệng chỉ huy nói, tâm tình trở nên hào tình vạn trượng, phảng phất như một khắc nhìn thấy chính mình lên làm đại đoàn trưởng. Chúng mạo hiểm giả đã sớm không muốn ngốc ở chỗ này chờ đợi rồi, vừa nghe được Dương Kỳ thét như vậy, lúc này đều đồng ý kêu lên: - Trở về đợi đại đoàn trưởng... Trở về đợi đại đoàn trưởng... ... Ở trên đồi núi không xa, một người một lang đang nhìn xuống hết thảy những phát sinh ở nơi này. Trần Vũ trên người sói hiện lên một đạo tiếu dung nói: - Tiểu Bạch, chúng ta đi xuống tham gia náo nhiệt một chút thì như thế nào? Bạch sắc Lang Vương ngẩng đầu nói: - Chủ nhân, ta nên ăn cơm rồi, nếu không ta không còn khí lực chiến đấu. - Ngươi con hàng này, ngu ngốc đến nhà rồi, thịt Cẩm Mao Dương phía dưới kia không phải là mỹ vị tốt nhất áo? Chẳng lẽ ngươi không muốn ăn? Trần Vũ vỗ vỗ đầu sói mắng nhẹ. Trần Vũ lời này vừa ra, Bạch sắc Lang Vương hai mắt lộ ra vẻ tham lam nói: - Lời của chủ nhân thật đúng, ta đây sẽ đi xuống đoạt lấy. Vừa truyền tín niệm xong, nó lập tức chở Trần Vũ từ trên đồi núi phi nhanh xuống dưới. - Hắc hắc, thời điểm báo thù đến rồi! Trần Vũ nhìn Dương Kỳ uy phong, lạnh lùng cười nói. Hắn nhớ rất rõ lần trước mình vào trong sơn mạch liền bị đám người Dương Kỳ chặn cướp, nếu lúc đó hắn không may mắn thì đã sớm làm oan hồn rồi! Mạo hiểm giả của Thanh Long đoàn lợi dụng vũ khí, rất nhanh liền đem thi thể của Cẩm Mao Dương phân cách ra rồi, ước chừng mấy chục khối thú giáp chồng chất ở trước mặt Dương Kỳ, còn có một cái chủy cáp bén nhọn như kiếm, những thú này đều là vật có giá trị nhất của Cẩm Mao Dương. Dương Kỳ nhìn chút ít thú giáp kia, hai mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ, phảng phất thấy được một bút đại tài phú hiện lên ở trước mặt mình. - Nhị đoàn trưởng, mau nhìn bên kia! Một gã Tụ Khí tầng tám chỉ vào phương hướng có một thiếu niên cưỡi bạch lang đang đi tới. Dương Kỳ phục hồi lại tinh thần, hướng phương hướng Tụ Khí tầng tám kia chỉ nhìn lại, tâm thần thoáng giật mình: - Lại là tiểu tử kia, hắn... Hắn làm sao có thể hàng phục được một con yêu thú? Người của Thanh Long đoàn đều phát hiện ra Trần Vũ cùng Bạch sắc Lang Vương tiếp cận, lúc này cũng tụ tập ở bên người Dương Kỳ chờ đợi ban bố hiệu lệnh, đồng thời cũng đối với một người một lang chỉ chỉ trỏ trỏ. - Kia là loại sói gì, tại sao cùng Thiên Lang giống nhau, chỉ là màu sắc không phải là xám tro, mà lại là màu Bạch Kim? - Hẳn là biến dị Thiên Lang đi, xem bộ dáng kia của nó ít nhất có thực lực tam cấp trở lên, cường tráng như vậy. - Ngươi ngu ngốc a, Thiên Lang có thực lực tam cấp trở lên sao có thể bị một tên nhãi thu phục được, có lẽ chỉ là một con dã lang chăn nuôi từ nhỏ đi. - Vậy ngươi đã từng gặp qua dã lang lớn như vậy chưa? Nhất định là yêu thú. ... Trần Vũ cùng Bạch sắc Lang Vương đến gần ở phía trước bọn họ, đối với Dương Kỳ cười nói: - Nhân sinh hà xử bất tương phùng, chúng ta lại gặp mặt rồi! (*Nhân sinh hà xử bất tương phùng: Trong đời, kiểu gì cũng có lúc gặp lại nhau) Dương Kỳ đề phòng, hừ lạnh nói: - Hảo tiểu tử, ta không đi tìm ngươi ngươi lại còn dám tìm tới tận cửa rồi, thật khi Thanh Long mạo hiểm đoàn chúng ta ăn chay sao? Bạch sắc Thiên Lang ở trước mắt kia cho hắn cảm thấy một trận áp bức sợ hãi, hắn không thể tin được thiếu niên trước mắt này có thể thu phục được yêu thú tam cấp trở lên. Trần Vũ khinh thường nhìn Dương Kỳ cùng nhóm người ở phía sau hắn nói: - Thanh Long mạo hiểm đoàn có ăn chay hay không ta không biết, nhưng mà ta biết hôm nay ngươi hẳn phải chết, còn những người không liên quan thức thời nhanh chóng rời đi, nếu không... hừ hừ, chớ trách ta đại khai sát giới. Trần Vũ một cái liền nhìn ra những người này trừ Dương Kỳ thực lực cường đại ra, những người khác đều là Tụ Khí cùng Ngưng Khí Cảnh tầng bốn tầng năm, đối với hắn mà nói căn bản không đủ gây sợ. Nhiều người thì như thế nào, bằng vào pháp thuật của hắn đánh chết từng cái không là vấn đề. Nhưng mà hắn nhận thức chính mình vẫn là chớ tạo nhiều giết chóc mới tốt, trời xanh nhưng là có đức hiếu sinh! Lời này nếu để cho những người đã bị hắn giết nghe được, sợ rằng ở trên đường đến hoàng tuyền cũng bị chọc giận đến hộc máu. - Ở đâu ra đứa nhà quê càn rỡ như vậy, lão tử trước tiêu diệt ngươi! Một gã Ngưng Khí Cảnh tầng một khó chịu quát lên, sau đó xách theo trường thương hướng Trần Vũ đâm tới. - Lão Dương trở lại. Dương Kỳ lên tiếng chặn lại nói. Đáng tiếc đã muộn!